Chương 147: Yêu tinh nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ôi!" Chân Trình Dao Dao bị kéo ngược lên, thân thể không ổn định đổ về sau, cô vội vàng chống tay xuống đất mới không bị ngã: "Anh, anh làm cái gì vậy hả?"

Mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận của cô mang theo sự quyến rũ vô hạn. Cô trừng mắt nhìn Tạ Chiêu nhưng lại phát hiện ra hắn không nhìn cô mà nhìn chằm chằm bàn chân không có vết thương nào của cô.

Trình Dao Dao căng thẳng, cô dùng sức rút chân về: "Nhìn cái gì!"

"Không phải bị trẹo chân sao?" Tay Tạ Chiêu không dùng lực véo nhẹ mắt cá chân của cô. Da Trình Dao Dao mềm mại, bóp nhẹ một cái cũng có thể lưu lại dấu trên da.

Trong lòng Trình Dao Dao run rẩy. Vừa rồi cô dùng linh tuyền chữa thương ở trong khe núi đá, nhưng sao bỗng nhiên trở nên cẩn thận như vậy?

Ánh mắt cô rung động, cô cắn môi suy nghĩ lý do: "Thực ra, thực ra em không bị trẹo chân, em lừa anh thôi."

"Lừa anh?" Tạ Chiêu hỏi: "Vì sao?"

Trình Dao Dao lén nhìn Tạ Chiêu nhưng đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu xa của hắn, Trình Dao Dao kinh sợ, cô vội cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình: "Em muốn anh cõng em xuống núi."

Tạ Chiêu không nói gì. Lưng Trình Dao Dao đổ mồ hôi, cô nhìn đống lửa ngẩn người. Có phải Tạ Chiêu đoán được cái gì rồi không? Đoán được bao nhiêu? Cô có nên chủ động nói rõ thân phận của mình cho Tạ Chiêu biết không?

Nhưng Tạ Chiêu sẽ tin mình sao? Hắn còn chưa từng đọc truyện cổ tích Andersen, hắn có thể tiếp nhận việc mình xuyên sách không?

Hai người ngồi cạnh nhau, vẫn là khoảng cách thân mật như thường ngày nhưng bầu không khí lúc này lại yên tĩnh khác thường.

Mái tóc đen nhánh xõa trên vai của Trình Dao Dao khô một nửa, gương mặt xinh đẹp không biểu cảm làm người ta cảm thấy cô cao ngạo lạnh lùng. Nhưng chỉ có Tạ Chiêu mới nhìn thấy lông mi run rẩy và mười ngón tay đang nắm chặt của cô, đây là động tác vô thức lúc cô khẩn trương.

Gió trên núi thổi qua, đống lửa cháy to mang theo tro bụi. Trình Dao Dao ho khan, bỗng nhiên trên lưng bị xiết chặt, cả người được Tạ Chiêu ôm vào trong ngực.

Trình Dao Dao càng khẩn trương hơn, cả người cô cứng đờ, cô hốt hoảng nói: "Làm, làm gì vậy? Chân em không sao đâu, không bị trẹo!"

Tạ Chiêu ôm chặt cô, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào cô: "Tay cũng không sao?"

"Không sao!" Trình Dao Dao chắc chắn, vịt chết còn mạnh miệng: "Anh nhìn nhầm rồi!"

Lồng ngực Tạ Chiêu chấn động, khóe môi căng thẳng, hắn nói: "Thị lực của anh rất tốt."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Bình nước ở dưới chân núi là sao?"

Trình Dao Dao giống như con mèo bị nắm gáy, cô lập tức mất tiếng.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Tạ Chiêu rất kiên nhẫn, hắn im lặng nhìn Trình Dao Dao chờ cô trả lời.

Ánh mắt Tạ Chiêu chân thực mang theo sự sắc bén xuyên thấu lòng người. Trình Dao Dao không giữ được sự bình tĩnh nữa, nhẫn nhịn nửa ngày, khóe mắt đỏ lên.

Đầu cô rối bời, cô giải thích lung tung: "Tiểu Thu, em ấy rất đói, em cho em ấy uống nước, ăn một ít đồ, em ấy lập tức tỉnh lại. Bình nước kia không có vấn đề gì..."

"Khô rồi." Đột nhiên Tạ Chiêu mở miệng.

"Dạ?" Lời nói không rõ ràng của Trình Dao Dao bị cắt ngang, cô kinh ngạc nhìn Tạ Chiêu.

Sắc mặt Tạ Chiêu như thường, hắn lấy đôi tất đã hong phô đưa cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao mở to mắt, cô không theo kịp mạch não của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu thấy thế thì nâng chân cô lên đi tất giúp cô. Tất vải được hong khô ấm áp bao bọc bàn chân lạnh buốt, hơi ấm lập tức truyền khắp người.

Trình Dao Dao thoải mái nheo mắt lại, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng dần, chờ đi xong một chân, cô duỗi cái chân còn lại cho Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu cúi đầu, lông mày hắn rất cao, mũi thẳng tràn đầy hương vị đàn ông. Lúc hắn đi tất cho Trình Dao Dao, động tác cẩn thận dịu dàng giống như đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng.

Trái tim Trình Dao Dao đập thình thịch, dưới ánh lửa ấm áp vui vẻ, cô giống như kẹo mạch nha được tan chảy trở nên mềm dẻo, ngọt ngào.

Tạ Chiêu giúp cô đi tất xong, hắn vừa ngẩng đầu lên, trên môi liền nhận được một nụ hôn ngọt ngào.

Gương mặt Trình Dao Dao ửng đỏ, ánh mắt sáng lấp lánh: "Tạ Chiêu, thực ra em có một bí mật."

Vẻ mặt Tạ Chiêu không có sự kinh ngạc, hắn "Ừ" một tiếng, sau đó kiên nhẫn chờ Trình Dao Dao nói tiếp.

Trình Dao Dao cắn môi, ngón tay lại đan vào nhau, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói thành lời được. Không phải cô sợ Tạ Chiêu không tin mình, chỉ là thân phận của cô quá mức kỳ lạ, ngay cả cô cũng không biết nói như thế nào.

Tạ Chiêu nhẹ nhẹ nắm cằm cô để cô há miệng ra, cánh môi non mềm đã lưu lại một hàng dấu răng.

Tạ Chiêu nhỏ giọng nói: "Bí mật này sẽ gây tổn thương cho em sao?"

Bên trong đôi mắt sâu xa của Tạ Chiêu bao hàm sự cưng chiều vô hạn làm Trình Dao Dao thoải mái hơn. Trình Dao Dao bình tĩnh lại, cô nhìn Tạ Chiêu lắc đầu.

"Ai cũng có bí mật của riêng mình. Chỉ cần bí mật này không gây tổn thương cho em, em không cần phải nói ra." Tạ Chiêu vuốt mái tóc đen nhánh của cô nhẹ nhàng nói.

Hắn vừa nói xong, trong ngực lập tức mềm mại. Hai tay Trình Dao Dao ôm chặt cổ Tạ Chiêu, cô làm nũng trong ngực hắn: "Tạ Chiêu."

"Ừm?"

"Anh thật tốt!"

Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, cằm đặt trên đầu Trình Dao Dao, hắn hưởng thụ sự thân mật hiếm có của Trình Dao Dao.

Ánh lửa ấm áp vui vẻ, thỉnh thoảng nhánh cây phát ra tiếng kêu tí tách. Hơi nước trên quần áo cũng dần dần bốc hơi, quần áo khô ráo ấm áp.

Trình Dao Dao dần dần buồn ngủ, cô nói nhỏ: "Tạ Chiêu, em nói cho anh biết bí mật của em..."

"Anh biết."

Cơn buồn ngủ làm tinh thần của Trình Dao Dao trở nên chậm chạp, cô nửa tỉnh nửa mê nói: "Thực ra em là, là..."

Mấy chữ cuối cùng mập mờ không rõ, Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu ngủ thiếp đi.

Ánh lửa chiếu sáng làn da trắng nõn của cô, trên da không có một vết xước nào cả. Lông mi đen nhánh cong cong, trời sinh ẩn tình làm gương mặt cô tăng thêm sự quyến rũ.

Tạ Chiêu hôn nhẹ lên trán cô, hắn nói tiếp câu của cô: "Yêu tinh nhỏ."

Trình Dao Dao ngủ say trong ngực Tạ Chiêu, dương khí bị tiêu hao do sử dụng linh tuyền cũng được bổ sung lại, tinh thần cô thoải mái hơn nhiều.

Cô vừa mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt sâu xa của Tạ Chiêu, giống như trong lúc cô ngủ, ánh mắt Tạ Chiêu chưa từng rời khỏi gương mặt cô.

Vừa rồi cô có chảy nước miếng không nhỉ? Mặt Trình Dao Dao nóng lên, cô chợt phát hiện ra một vấn đề quan trọng: "Tạ Chiêu, tay anh đặt ở đâu vậy hả?"

"..." Tạ Chiêu rút tay ra: "Anh xem người em có lạnh không."

Trình Dao Dao không nói gì nhưng ánh mắt lại nói rõ tất cả.

Vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Tạ Chiêu sụp đổ: "Thật mà."

"Em biết, em biết, không cần giải thích đâu." Trình Dao Dao gật đầu, thân thể lại thành thật lùi lại giữ khoảng cách với Tạ Chiêu.

Mặt Tạ Chiêu sắp bốc khói, hắn đưa quần áo khô cho cô: "Dậy rồi thì mặc vào đi."

Trình Dao Dao ngửi áo len, áo lên được hong khô ấm áp mang theo mùi khói nhàn nhạt.

Cô thỏa mãn ôm quần áo, bỗng nhiên cô cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Chiêu: "Anh không được nhìn lén đâu đấy."

Mắt Tạ Chiêu lộ ra vẻ oan uổng, hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao liếc mắt nhìn hắn, cô nói: "Vừa rồi tay của anh..."

Bỗng nhiên Tạ Chiêu đứng dậy nói "Anh đi xem bẫy" rồi nhanh chân chạy đi, bóng lưng cao lớn lộ ra sự lúng túng.

Trình Dao Dao ôm bụng cười to, cô mặc quần áo ấm áp, sau đó tết lại tóc rồi nhảy nhót tưng bừng.

Bên cạnh đống lửa có một cái túi đựng bánh ngọt trứng gà, Trình Dao Dao mở ra xem, bên trong còn thừa hai cái, bình nước cũng được rót đầy, chắc Tạ Chiêu ăn xong rồi, đây là phần giữ lại cho cô.

Trình Dao Dao giày vò nửa ngày cũng hơi đói rồi, cô vừa ăn vừa uống nước. Nước suối rất ngọt, bên trong còn mang theo vị mát lạnh trong vắt đặc hữu của núi rừng. Trình Dao Dao ăn hết hai cái bánh ngọt, sau đó lau miệng chạy đi tìm Tạ Chiêu.

Bên trong rừng cây có một con đường nhỏ, Trình Dao Dao đi dọc theo con đường này đi vào thì thấy Tạ Chiêu đang xem bẫy.

Trình Dao Dao cao hứng chạy tới: "Bắt được cái gì vậy?"

"Thỏ." Tạ Chiêu giơ một con thỏ rừng lớn, lông thỏ rừng màu xám, bốn chân đạp mạnh.

"Con thỏ này mập quá, hôm nay có thể làm món thịt thỏ xào ớt rồi." Trình Dao Dao hưng phấn chọc con thỏ: "Chỉ bắt được một con này thôi sao?"

Tạ Chiêu nói: "Còn 2 cái bẫy nữa."

Hôm nay may mắn, ba cái bẫy đều lọt. Một cái bẫy khác cũng bắt được một con thỏ con, bên cạnh bẫy có dấu chân to hơn, chắc là dấu chân của thỏ mẹ, thỏ mẹ chạy đi, thỏ con tham ăn chạy vào bẫy.

Tạ Chiêu tháo bẫy ra định thả thỏ con đi, Trình Dao Dao nói: "Đáng yêu quá đi!"

Tạ Chiêu giơ con thỏ con trong tay lên, một tay của hắn có thể ôm trọn con thỏ, cái đầu nhỏ và hai cái tai thỏ thò ra ngoài: "Em muốn chơi không?"

"Đừng!" Tiếng kêu của chuột tre vẫn còn văng vẳng trong đầu, Trình Dao Dao xòe tay ra: "Em muốn chơi sống!"

Tạ Chiêu không biết bản thân làm Trình Dao Dao lưu lại bóng ma trong lòng, hắn cầm sợi dây bằng cỏ buộc chân con thỏ lại rồi đưa cho Trình Dao Dao, hắn đi đặt bẫy lần nữa.

Trình Dao Dao nhắc nhở: "Mang cải trắng cho em."

Cải trắng là rau trong vườn nhà mình, Tạ Chiêu định dùng làm đồ ăn, nhưng Trình Dao Dao yêu cầu mang cải trắng cho cô. Tạ Chiêu sẽ không từ chối Trình Dao Dao, dù sao trong nhà cũng không thiếu đồ ăn. Không ngờ ba cái bẫy đều bắt được con mồi, cải trắng cũng bị ăn hết sạch.

Trình Dao Dao ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm con thỏ béo tròn, đôi mắt cười trông rất ngu ngốc, bỗng nhiên cô chú ý tới ánh mắt của Tạ Chiêu: "Nhìn em làm gì?"

Mặt Tạ Chiêu không biểu tình, hắn nói ba chữ với cô, sau đó quay người đi.

"Yêu tinh nhỏ."

Trình Dao Dao ngẩn người, đột nhiên cô che gương mặt nóng hổi của mình: "Anh nói lời xấu hổ gì đấy hả?"

Tạ Chiêu đặt bẫy ở chỗ khác, lúc trở về hắn phát hiện mình không được quan tâm nữa.

Trình Dao Dao tháo dây buộc ở chân con thỏ ra, cô cầm lá rau cải cho thỏ con ăn. Hai con thỏ con không chạy trốn, bọn nó ngửa đầu đuổi theo lá cải trắng, hai cái miệng động động nhanh chóng ăn lá rau.

Tạ Chiêu quanh quẩn bên cạnh một lúc lâu nhưng Trình Dao Dao vẫn chơi với thỏ, không quan tâm đến hắn.

Tạ Chiêu lại đi hái hoa dành dành, hái một lát rồi quay về, Trình Dao Dao vẫn đang chơi với thỏ. Cuối cùng Tạ Chiêu phải mở miệng rủ Trình Dao Dao đi hái rau dương xỉ. Trình Dao Dao chỉ quan tâm đến thỏ con, cô xua tay: "Anh đi đi."

Tạ Chiêu: "..."

Trình Dao Dao đùa lông xù một lúc lâu, chờ đến lúc cô ngẩng cái cổ đau nhức lên thì không thấy Tạ Chiêu đâu nữa.

Trình Dao Dao đi vào trong rừng, cô vừa đi vừa gọi: "Tạ Chiêu? Tạ Chiêu?"

Lúc này mặt trời sắp lặn rồi, những đám mây màu tím đậm che kín bầu trời, rừng cây khô héo vắng vẻ, im lặng không có tiếng người. Trình Dao Dao ôm chặt thỏ con, cô hơi thấp thỏm: "Tạ Chiêu? Anh ở đâu vậy?"

Tạ Chiêu cầm thỏ rừng và giỏ đồ đi ra, trong ngực lập tức ấm áp, Trình Dao Dao lao thẳng tới.

Tạ Chiêu đặt giỏ xuống, hắn ôm cô hỏi: "Sao vậy?"

Trình Dao Dao ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ, cô hỏi: "Anh đi đâu vậy, sao không nói với em? Một mình em rất sợ."

Anh nói với em rồi. Tạ Chiêu nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, hắn nói: "Đừng sợ, trời không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi."

Trình Dao Dao gật đầu, cô bế thỏ con nói: "Em thả con về trước đã."

Tạ Chiêu hơi kinh ngạc: "Không muốn mang về nhà nuôi à?"

Ý nghĩa muốn chăn lợn của bà Tạ chưa dập tắt, nhưng Trình Dao Dao không đồng ý, bà thấy người trong thôn chăn lợn càng ngày càng nhiều, bà lại muốn nuôi thỏ. Hôm nay trước khi Tạ Chiêu và Trình Dao Dao lên núi, bà Tạ còn dặn trước, nếu bắt được thỏ thì mang về nuôi.

Lỗ tai thỏ cụp xuống, trên lông còn dính một ít bụi phấn, Trình Dao Dao chơi quên trời đất, nghe thấy Tạ Chiêu thì mở to hai mắt: "Đương nhiên là không rồi!"

Mang về nhà nuôi sẽ bị ăn mất, Trình Dao Dao chơi đùa với hai con thỏ nửa ngày, ít nhiều cũng có tình cảm, sao cô có thể ăn nó được.

Trình Dao Dao đặt thỏ con xuống đất, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy: "Được rồi, các em về nhà đi."

Hai con thỏ vẫn bò quanh chân Trình Dao Dao, nó ngửa đầu, cái mũi ngửi ngửi tìm lá cải trắng. Trình Dao Dao dùng mũi chân đẩy nhẹ thỏ con, cô mở tay ra: "Không còn đồ ăn nữa, em nhìn đi, hết rồi, về nhà tìm mẹ em đi."

Hai con thỏ đợi một lúc lâu cũng không thấy lá cải trắng, bọn nó còn bị đẩy ngã ngửa về sau, cuối cùng nó nhún chân nhảy vào trong bụi cỏ.

Tạ Chiêu đứng bên cạnh nhìn Trình Dao Dao nói chuyện với hai con thỏ, trong lòng càng chắc chắn.

Yêu tinh nhỏ.

Trình Dao Dao năm tay Tạ Chiêu mượn lực đứng dậy: "Thỏ con chơi thật vui!"

Tạ Chiêu nói: "Vậy em đi cùng thỏ về nhà đi."

Tạ Chiêu bày ra tính tình trẻ con làm Trình Dao Dao suýt nữa cười ra tiếng, cô nắm tay Tạ Chiêu nói: "Em có nhà của mình."

Tạ Chiêu không nói gì, sự lạnh lùng dần dần tan ra, hơi thở quanh người mang theo sự vui vẻ.

Sự thay đổi này không trốn khỏi mắt Trình Dao Dao, ngón tay cô cào nhẹ mặt Tạ Chiêu, cô giảo hoạt nói: "Tạ Chiêu, sao anh lại ăn cả dấm chua của thỏ con vậy hả?"

Tạ Chiêu hơi xấu hổ, hắn không nói lại được cô, đành phải quay người sang chỗ khác sắp xếp lại đồ ăn và dược liệu.

Trình Dao Dao chạy lại gần xem giỏ đồ.

Tạ Chiêu tìm được rất nhiều đồ tốt. Rau dương xỉ chiếm nửa giỏ, bên trên có một nắm hoa dành dành và dược liệu Trình Dao Dao không biết tên, ngoài ra còn có một con thỏ to.

Trình Dao Dao hỏi hắn những dược liệu này tên là gì, hắn tìm rau dương xỉ ở đâu mà nhiều vậy, giỏi quá đi.

Tiếng nói của cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Tạ Chiêu không có biện pháp gì với cô, hắn trả lời từng vấn đề của cô. Có lúc Trình Dao Dao chơi xấu nói đau chân, hắn sẽ không nói hai lời lập tức ngồi xuống.

Đường xuống núi quanh co khúc khuỷu, lưng Tạ Chiêu vẫn vững vàng ấm áp giống như hệ thống giảm xóc. Một tay Tạ Chiêu xách giỏ, một tay đỡ Trình Dao Dao, mặt không biểu tình.

Lại bị lừa rồi.

Trình Dao Dao thoải mái nằm trên lưng Tạ Chiêu, cô nhìn trái nhìn phải, trên núi thỉnh thoảng xuất hiện lá phong màu đỏ. Hô hấp của Tạ Chiêu nhẹ nhàng, làn da màu lúa mì sau cổ nhấp nhô mồ hôi giống như dầu ô liu cực kỳ đẹp mắt.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao thò đầu ra, sợi tóc đen nhánh chạm vào mặt Tạ Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Tạ Chiêu, anh có mệt không?"

Tạ Chiêu nâng cô lên: "Không mệt!"

Gần đến chân núi, Trình Dao Dao mới nhảy từ trên lưng Tạ Chiêu xuống, cô lấy rất nhiều rau dương xỉ bỏ vào cái giỏ nhỏ của mình, sau đó ra đeo lên lưng đi về nhà.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao hỏi: "Ơ, sao trước cổng thôn nhiều người vậy?"

Một chiếc máy kéo ầm ầm dừng lại trước cổng thôn, người lái xe là Lâm Gia Tuấn. Mùa đông trong thôn bán rau xanh kiếm được ít tiền, đại đội thương lượng mua thêm một cái máy kéo nữa. Lâm Gia Tuấn đi học lái xe, dạo này hắn và Tạ Chiêu thay nhau lái máy kéo.

Máy kéo dừng lại, phía sau xe có mấy người nhảy xuống, họ cầm theo hành lý, là nhóm thanh niên trí thức.

Thôn dân đi lên tham gia náo nhiệt, họ hỏi sao mấy thanh niên trí thức trở lại, một số người hâm mộ nhìn hành lý của họ. Trình Dao Dao không ngạc nhiên lắm, đầu năm nay có rất nhiều thanh niên trí thức lên thành phố không quay về nữa. Nhưng chính sách vẫn còn đó, không phải cậu muốn không về là được. Trong thành phố không còn vị trí cho bọn họ, ủy ban dân cư và văn phòng thanh niên trí thức sẽ thay nhau thúc ép nhóm thanh niên trí thức quay về.

Trình Dao Dao nhìn qua, cô nói với Tạ Chiêu: "Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong còn chưa quay lại, chúng ta đi thôi."

Hai người về đến nhà thì gặp mấy người phụ nữ đang nhặt rau ở trong ngõ hẻm, họ cười chào hỏi Trình Dao Dao: "Dao Dao, hái dương xỉ ở đâu mà nhiều vậy?"

"Hái trên núi." Trình Dao Dao thận trọng nói, cô còn học giọng nói khách khí của bà Tạ: "Chờ ướp xong sẽ mang cho cô nếm thử."

Người phụ nữ cười nói: "Vậy tốt quá!"

Trình Dao Dao khoe khoang xong thì đẩy cửa chạy vào sân: "Bà nội! Bà nhìn xem cháu hái được cái gì này!"

Bà Tạ ngồi trong sân, trên đùi trải một tạp dề, bà đang xem lần lượt từng con gà con trong tay là đực hay cái. Thấy Trình Dao Dao hào hứng như thế thì bà trách: "Nói bao nhiêu lần rồi, sao cứ vội vàng như vậy hả, không giống con gái gì cả."

Tạ Chiêu cũng xách giỏ đi vào sân, trên lưng hắn còn có một con thỏ hoang.

Bà Tạ nói: "Bắt được thỏ rồi sao?"

Trình Dao Dao vội vàng dâng vật quý cho bà Tạ xem: "Bà nội, bà nhìn cháu hái được cái gì này!"

Bà Tạ cười hớn hở buông gà ra con, bà nhìn đồ trong tay Trình Dao Dao nói: "Ôi, không ít đâu! Cháu hái hết sao? Bà còn tưởng cháu hái được một nắm là tốt lắm rồi."

Trình Dao Dao đắc ý lắc cái đuôi nhỏ.

Bà Tạ nhìn Tạ Chiêu đứng bên cạnh nói: "Chiêu ca nhi, cháu cười gì vậy? Mau đun nước nóng tắm đi, nhìn hai người các cháu đầy bùn đất rồi này."

Trình Dao Dao quay đầu lại, Tạ Chiêu đã đi vào bếp rồi, cô không biết hắn có cười hay không.

Bà Tạ và Trình Dao Dao ngồi trong sân sắp xếp rau dương xỉ. Sau khi sắp xong thì chia thành từng bó nhỏ, sau đó mang cho nhà hàng xóm.

Nhà nào cũng ăn rau dương xỉ, nhưng đây là rau dương xỉ đầu mùa, mình mang cho nhà hàng xóm ăn thử đồ tươi mới cũng coi như có lòng. Đầu năm nay lương thực rất quý, họ nấu đồ ăn ngon cũng không chia cho nhà hàng xóm, nhưng họ sẽ tặng một ít rau xanh trong vườn cho nhau. Dạo này rau xanh nhà họ Tạ không ăn hết được bà Tạ thường hái xuống làm đồ ướp Hàn Quốc hoặc để Trình Dao Dao làm rau muối đưa cho hàng xóm nếm thử. Hàng xóm có qua có lại, họ cũng thường cho quả hồng núi, hạt dẻ, khoai lang khô,... trong nhà không có trẻ con, đồ ăn vặt vào bụng Trình Dao Dao hết.

(Đồ ướp Hàn Quốc: Còn gọi là đồ ăn kèm, hương vị độc đáo, ngon miệng. Khu vực Đông Bắc là nơi người Hàn Quốc sinh sống, vì vậy chế độ ăn uống của người Hàn Quốc đã trở thành một phần không thể thiếu trong chế độ ăn uống của người Đông Bắc. Trong các công thức nấu ăn của Hàn Quốc, ngoài món mì lạnh và súp mà mọi người đều biết rõ, thứ nổi tiếng nhất là món ăn phụ của họ.)

Sau khi đưa cho mấy nhà, rau dương xỉ vẫn còn thừa một đống lớn. Trình Dao Dao và bà Tạ ngồi nhặt rau dương xỉ, hai người ngắt phần ngọn và phần cuống già bỏ đi, phần còn lại bẻ thành đoạn dài bằng ngón tay.

Rau dương xỉ được nhặt xong cho vào chậu gỗ, sau đó múc nước rửa hai lần thì sạch. Tạ Chiêu đun nước xong.

"Em đã..." Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi, cô suýt nói ra miệng: "Vâng, em đi tắm đây."

Trình Dao Dao tắm một lần nữa, cô mặc áo khoác lông ngồi trong sân lau tóc, cô dùng một cái khăn lông lau khô tóc, sau đó tết một cái bím tóc lỏng lẻo. Tạ Chiêu cũng tắm xong, hắn đi tới kéo tóc cô: "Đợi một thời gian nữa kéo dây điện thì có thể dùng máy sấy tóc rồi."

Trình Dao Dao kêu to: "Bà nội, Tạ Chiêu lại kéo tóc cháu!"

Bà Tạ nói qua cửa sổ phòng bếp: "Lớn rồi còn như trẻ vậy, đừng nghịch nữa, mau vào bê thức ăn đi." Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu ra, cô chạy vào phòng bếp trước, Tạ Chiêu cười đi theo sau.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của rau dương xỉ. Bà Tạ đổ rau dương xỉ xào từ trong nồi ra: "Chiêu ca nhi xới cơm, Dao Dao bê bát đũa, bà nấu thêm bát canh trứng là xong."

Trên bàn có một đĩa rau dương xỉ xào, một đĩa thịt khô, một bát canh trứng. Tối nay cả nhà ăn gạo đỏ, gạo đỏ không mềm như gạo trắng nhưng vừa dẻo vừa thơm ngào ngạt.

Trình Dao Dao vội vàng ăn thử một đũa rau dương xỉ xào. Rau dương xỉ dại có mùi thơm đặc biệt không nói lên lời, cảm giác thoải mái trơn trượt làm người ta muốn ăn thêm. Trình Dao Dao ăn nửa bát cơm với rau dương xỉ.

Bà Tạ gắp thịt khô cho cô, bà cười nói: "Rau dương xỉ là đồ ăn tươi ngon, mình còn tự tay hái, mùi vị sẽ ngon hơn nhiều."

"Thật sự rất ngon, rau dương xỉ này ngon hơn loại đợt trước cháu hái nhiều." Trình Dao Dao nghiêm túc nói. Không biết có phải do rau dương xỉ dại mọc trên núi cao hay do nguyên nhân khác mà mùi vị thơm ngon, không có vị chát.

Tạ Chiêu nghe vậy thì nói: "Ngày mai anh hái thêm cho em."

Bà Tạ cười nói: "Thôn chúng ta có nhiều rau dương xỉ nhất, mấy năm qua Chiêu ca nhi thường đi hái, Tiểu Phi cũng thích ăn."

Nói đến Tạ Phi, bà Tạ liền thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tạ Phi xa nhà, không biết con bé ở trong xưởng quen không, có người nào bắt nạt con bé không."

Trình Dao Dao vội vàng an ủi bà: "Tiểu Phi chỉ đi vào huyện mà thôi, không phải đi Thượng Hải, chờ đến ngày nghỉ, em ấy có thể về nhà rồi."

Tạ Phi là công nhân mới, vừa vào xưởng đã đi học giáo dục tư tưởng và rèn luyện, đến tháng sau cô mới được nghỉ. Dạo này bà Tạ thường lo lắng, bà sợ Tiểu Phi ở trong xưởng sẽ bị người khác bắt nạt.

Tạ Chiêu cũng nói: "Hai hôm nữa cháu lái xe vào huyện chở phân hóa học, cháu sẽ sang thăm Tiểu Phi."

Bà Tạ gật đầu: "Đến lúc đó mang hồng núi đi nhé, Tiểu Phi thích ăn."

Trình Dao Dao nói: "Mang rau dương xỉ cho Tiểu Phi nữa."

Bà Tạ cười nói: "Con bé ăn ở nhà ăn mà, làm gì có chỗ xào rau."

Trình Dao Dao nói: "Có thể làm thành rau ướp Hàn Quốc nha. Tạ Chiêu nói, bà nội ướp rau dương xỉ rất ngon."

Bà Tạ vui vẻ: "Sao bà lại quên chuyện này chứ! Tiểu Phi thích ăn món này nhất. Hôm nay còn thừa một đống rau dương xỉ, ngày mai chúng ta ướp luôn."

Bà Tạ có việc làm, ngày hôm sau ăn cơm trưa xong liền vui vẻ ngồi trong sân làm đồ ướp Hàn Quốc. Không chỉ làm mỗi rau dương xỉ mà bà còn làm kim chi củ cải và kimchi cải trắng.

Thím Ngân Quế và mấy người phụ nữ ở gần nghe nói bà Tạ muốn làm kimchi cải trắng thì ôm mấy cây cải trắng ở trong nhà đến, họ muốn cùng bà Tạ dạy làm kimchi.

Bà Tạ cười nói: "Cháu muốn ăn, bà làm xong đưa cho cháu là được."

Thím Ngân Quế xắn tay áo lên, bà ngồi bên cạnh giúp đỡ: "Bác làm đồ ướp ngon nhất, cháu cũng làm thử nhưng chồng cháu và mấy đứa trẻ đều nói hương vị không ngon, bác Tạ làm ngon hơn!"

Bà Tạ cười mặt mày giãn ra.

Trình Dao Dao thấy thế trong lòng cũng được an ủi một chút. Từ lúc Tạ Phi vào huyện, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu cũng không thường ở nhà, bà Tạ ở một mình không có ai làm bạn. Bây giờ có mấy người hàng xóm quan hệ tốt, họ thường đến đây chơi, mọi người cười nói làm việc, thời gian cũng thoải mái hơn.

Mấy người phụ nữ ngồi một chỗ đương nhiên phải nói chuyện phiếm rồi.

"Ôi, mấy cô nói xem, sao thanh niên trí thức Thẩm và thanh niên trí thức tiểu Trình lại quay về rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn