Chương 148: Nhà nilon trồng rau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Dao Dao bê một chồng cốc từ trong bếp ra, cô nghe vậy thì dừng lại, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc về rồi?

Mấy người phụ nữ tiếp tục nói: "Ai biết được, không phải lúc trước thanh niên trí thức Thẩm nói muốn làm bộ đội sao? Cả thôn đều biết. Con gái nhà chú hai tôi còn khóc mấy trận vì cậu ta đấy!"

"Cũng không phải. Lần này quay về, mặt cậu ta xám xịt, ai hỏi cậu ta cũng không để ý."

Một người phụ nữ nói: "Không phải thanh niên trí thức tiểu Trình là em gái của Dao Dao sao, Dao Dao, cô biết chuyện gì không?"

Trình Dao Dao đặt cốc nước xuống: "Tôi cũng không rõ lắm."

Bà Tạ cười nói: "Dạo này Dao Dao đều ở nông thôn, sao có thể biết chuyện của họ được."

Trình Dao Dao cho một ít lá chè khô vào trong cốc, sau đó cho thêm hoa quế rồi lấy bình nước đổ nước sôi vào.

Mùi hoa quế bay đầy sân.

Mấy người phụ nữ rửa tay cầm cốc uống trà, họ hưởng thụ nói: "Trà này thơm thật!
Bà Tạ cười nói: "Đây là trà hoang, cho thêm một ít hoa quế vào, không có gì cả."

Trên núi thôn Điềm Thủy có rất nhiều cây trà hoang, có một ít nhà sẽ hái về xao khô, mùa hè uống giải nóng. Nhưng hương vị của nó đắng chát, mùi trà thì nhàn nhạt. Trà nhà họ Tạ rất thơm, vừa ngọt vừa đậm vị. Cho thêm hoa quế vào làm mọi người đều cảm nhận được sự tuyệt vời của trà.

Vợ Lâm Quý cười nói: "Cùng là một loại trà nhưng Dao Dao pha thơm quá."

Mấy người phụ nữ uống trà nóng phơi nắng, trong lòng thoải mái, họ lại nói chuyện tiếp: "Nhà Lâm Võ Hưng lại ầm ĩ một trận. Thanh niên trí thức tiểu Trình trở lại, trong nhà không có chỗ ở, không biết nói thế nào, họ để mấy đứa bé phòng lớn vào ở trong kho củi."

"Trời lạnh như vậy mà ở trong kho củi?"

"Lâm Võ Hưng cũng mặc kệ không quản sao? Tiểu Thu còn đang bị bệnh, không phải họ muốn mạng đấy chứ?"

Trình Dao Dao ngồi nghe, cô không nhịn được hỏi: "Bọn họ bị đuổi ra ngoài sao?"

"Không." Thím Ngân Quế nói: "Đại đội đến hòa giải, ba chị em Lâm Nhiên Nhiên ở gian ngoài, thanh niên trí thức tiểu Trình ở gian trong, cố gắng chịu đựng chứ biết sao giờ."

Ở trong sách, việc Lâm Nhiên Nhiên chuyển ra khỏi nhà họ Lâm là bước ngoặt của kịch bản, Trình Nặc Nặc cũng không ở nhà Lâm Võ Hưng nữa. Tình hình này không giống nội dung trong sách.

Một cô dâu gả từ bên ngoài tới hỏi: "Phòng ở nhà Lâm Võ Hưng không đủ, sao không để thanh niên trí thức tiểu Trình ở nhà khác?"

Đây cũng là điều Trình Dao Dao muốn hỏi.

Mấy người phụ nữ nhìn nhau, họ cười không nói gì. Chỉ có thím Ngân Quế nói: "Ôi trời, bây giờ nhà ai cũng sống chen chúc trong một phòng hoặc chuyển sang ở nhà bọn lưu manh, sao người ta có thể để nữ thanh niên trí thức vào đấy ở được."

Trình Dao Dao hiểu rõ, mấy người phụ nữ này biết quan hệ giữa cô và Trình Nặc Nặc nên không dám nói xấu Trình Nặc Nặc trước mặt mình.

Chỉ có cô dâu mới không hiểu gì. Người trong thôn sống chen chúc trong một phòng, nhưng đấy chỉ là một số nhà có nhiều trẻ con. Nhà nào cũng tự xây nhà ở, sao lại không có phòng thừa. Không nói nhà khác, chẳng phải Trình Dao Dao ở nhà họ Tạ sao? Nhà họ còn rất nhiều phòng, sao lại không cho Trình Nặc Nặc vào ở?

Đợi mọi người rời đi, vợ Lâm Quý mới dạy dỗ cô dâu mới: "Tính tình của thanh niên trí thức tiểu Trình không tốt, người trong thôn đều biết rõ. Cô ấy và thanh niên trí thức Thẩm cấu kết làm bậy bị mọi người thấy mấy lần, nhà ai dám chọc vào cô ấy?"

"Cô thông minh vào, Trình Dao Dao và thanh niên trí thức tiểu Trình mặc dù là chị em nhưng không phải cùng một mẹ sinh ra, quan hệ của họ không tốt đâu. Cô đừng làm mất lòng người ta."

Cô dâu mới hiểu ra: "Tôi nói mà. Hai người là chị em, nhưng Trình Dao Dao là Quan Âm, mà em gái cô ấy lại như kia."

Hai người nói cười rời đi.

Sau khi làm đồ ướp xong, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu mang mấy bình đồ ướp và một túi bánh bao chay đi vào huyện thăm Tạ Phi.

Bên trong xưởng may hơn phân nửa là công nhân nữ, bảo vệ nghiêm ngặt, bác gái trông coi một xưởng may toàn con gái, họ vô cùng nghiêm ngặt đối với những người đến thăm hỏi. Trình Dao Dao yên tâm, có bác gái trông coi, chắc tên cặn bã đó sẽ không đến gần Tạ Phi được.

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đứng ngoài cửa ra vào chờ một lúc, Tạ Phi mặc quần áo lao động thở hồng hộc chạy ra: "Chị Dao Dao! Anh!"

Tạ Chiêu nói: "Chạy chậm thôi."

Tạ Phi nhảy lên người Trình Dao Dao, cô ôm chặt Trình Dao Dao vui vẻ nói: "Chị, anh, sao hai người đến đây? Em còn tưởng phải đợi đến tháng sau nghỉ mới gặp mọi người được!"

Trình Dao Dao cười nói: "Bà nội lo lắng cho em, bà bảo anh chị đến xem em có bị bắt nạt không. Chị nhìn xem nào, em mặc bộ đồ lao động này rất đẹp nha."

Tạ Phi xoay một vòng, quần áo trong xưởng đều là màu xanh, túi áo trước ngực to, cô đeo gang tay và khẩu trang màu trắng. Đều là quần áo giống nhau nhưng mặc trên người bác gái khác hẳn, Tạ Phi mặc lên làm nổi bật bộ dáng thướt tha của cô gái trẻ.

Tạ Phi nhỏ giọng nói: "Em sửa lại eo và tay áo. Những người trong ký túc xá của em đều nhìn thấy, họ cũng bảo em sửa cho họ."

Trình Dao Dao cười. Thể nào mặt mày Tạ Phi tỏa sáng như vậy, có tay nghề giỏi còn sợ không quan hệ tốt được với người khác hay sao?

Tạ Chiêu nhíu mày: "Tiểu Phi, không được làm linh tinh."

Mặc dù Tạ Chiêu yêu thương em gái nhưng hắn nói một cầu làm Tạ Phi không dám nói gì nữa. Tạ Phi lắp bắp nói: "Nhưng... Nhưng mọi người đều sửa, em sửa rất đẹp mà."

Trình Dao Dao biết Tạ Chiêu đang lo lắng điều gì. Tạ Phi quá mềm yếu, sự xinh đẹp chỉ mang đến nguy hiểm cho cô. Nhưng tình huống bây giờ của nhà họ Tạ khác rồi, Tạ Phi cũng đi làm ở xưởng may, Trình Dao Dao cảm thấy con gái thích làm đẹp cũng không sao cả, cô nói: "Tiểu phi chỉ mặc ở trong xưởng thôi, không mặc đi ra ngoài mà."

"Đúng vậy." Tiểu Phi vội vàng nói: "Anh, em chỉ ở trong xưởng thôi, không đi ra ngoài."

Nói đến đây, Tạ Phi hơi buồn: "Em vào huyện lâu rồi nhưng chưa từng ra ngoài đi dạo."

Tạ Chiêu thấy em gái thế này thì không dạy dỗ được nữa. Trình Dao Dao đưa đồ trong nhà mang đến cho cô: "Hôm nào em nghỉ, anh trai sẽ đến đón em về. Bình thường em cố gắng ở chung với mấy người cùng phòng, nếu có ai bắt nạt em, em không được chịu đưng, biết không?"

"Dạ!" Tạ Phi cầm một túi đồ ăn, trong lòng cô tràn ngập sự yêu thương của cả nhà.

Tạ Chiêu rút một chồng phiếu lương thực và tiền ra cho Tạ Phi, Tạ Phi lắc đầu nói: "Anh, bây giờ em được phát 20kg phiếu lương và 12 đồng tiền một tháng. Chờ em chuyển sang chính thức sẽ được tăng thêm. Đến lúc đó em có thể nuôi gia đình rồi."

Tạ Chiêu nói: "Em giữ lại tiền của mình đi, anh sẽ nuôi em."

Tạ Phi đỏ mắt: "Anh..."

Trình Dao Dao lấy tiền nhét vào túi Tạ Phi nói: "Em cầm đi. Trong nhà không thiếu tiền, em đừng chịu áp lức lớn như vậy."

Tạ Phi gật đầu. Trình Dao Dao lại hỏi bóng gió tình hình trong ký túc xá của Tạ Phi, Tạ Phi thành thật, hỏi gì đáp nấy, bộ dáng sinh hoạt rất tốt.

Lúc này Trình Dao Dao và Tạ Chiêu mới yên tâm, hai người về nhà nói với bà Tạ, bà Tạ cũng yên lòng. Ai ngờ bà Tạ vừa đặt chuyện này xuống, quay đầu lại nghĩ đến chuyện khác: "Sắp ra giêng rồi, Chiêu ca nhi phải đi làm, Dao Dao cũng không thể hết ăn lại ngủ nữa. Cháu phải học tập đi!"

Trình Dao Dao nghe xong lập tức đau khổ.

Mấy ngày này Trình Dao Dao đi theo Tạ Chiêu lên núi xuống ruộng chơi quên trời quên đất. Ai biết bà Tạ lại nhắc đến chuyện đọc sách!

Nhóm thanh niên trí thức lần lượt quay về thôn, thôn Điềm Thủy trở nên náo nhiệt. Dư vị Tết còn chưa hết, cày bừa vụ xuân mỗi năm một lần lại bắt đầu. Loa lớn trước cổng thôn thông báo khẩu hiệu của đội sản xuất, kêu gọi ý chí chiến đấu của người dân.

Trình Dao Dao không có tinh thần như mọi người. Mùa xuân không phải là mùa đọc sách. Đặc biệt là cuối đông đầu xuân, sáng sớm không khí lạnh buốt làm người ta chỉ muốn nằm trong chăn ấm áp. Đáng tiếc Tạ Chiêu không giúp cô chuyện này, một tay Trình Dao Dao không thể vỗ ra tiếng.

Tạ Chiêu đến chuồng bò lấy bản kế hoạch học tập về. Năng lực học tập của Tạ Chiêu rất mạnh, ngày nào hắn cũng kéo theo Trình Dao Dao nghiêm túc chấp hành bản kế hoạch học tập, không được lười biếng.

May mà cày bừa vụ xuân bắt đầu rồi, Tạ Chiêu cũng phải đi làm việc. Lúc Tạ Chiêu đi làm, Trình Dao Dao mới có thể thư giãn một chút.

Năm nay trong thôn có biến hóa lớn, dưới sự duy trì của đại đội trưởng và bí thư chi bộ, họ trồng cà chua và dưa chuột thay mướp đắng, sau đó tìm quan hệ mua một đống túi nilon từ nhà máy sản xuất thử nghiệm trồng một nhóm rau quả ngắn ngày. Hạng mục này do Tạ Chiêu dẫn đầu phụ trách, lúc dựng nhà nilon trồng rau, Tạ Chiêu gần như ở trong ruộng mướp đắng cả ngày, cũng không có cách nào về nhà ăn cơm, Trình Dao Dao liền xung phong nhận việc đưa cơm cho hắn.

Ruộng mướp đắng ở ngay bên cạnh ruộng lúa nước, người làm việc đi đi lại lại nên cũng không sợ gặp chuyện nguy hiểm gì. Bà Tạ đậy kín thưc ăn đặt trong giỏ xách, bà dặn dò Trình Dao Dao: "Chiêu ca nhi làm việc quên ăn, cháu đến thúc giục nó, nhân lúc cơm còn nóng thì ăn luôn đi. Cháu cũng đừng có chạy lung tung, không được đi vào đường nhỏ, biết chưa?"

Trình Dao Dao đáp ứng: "Bà yên tâm đi ạ."

Bà Tạ nói: "Nghe cháu nói thế bà càng không yên lòng!"

"Sao bà lại cảm thấy cháu không đáng tin vậy?" Trình Dao Dao tủi thân nói.

Cường Cường ngửi thấy mùi thịt trong giỏ thì chạy xung quanh rổ. Trình Dao Dao cười nói: "Chị đi đưa cơm cho Tạ chiêu, em muốn đi cùng chị sao?"

Cường Cường nghe hiểu, nó chạy trước ra sân: "Meo! Meo!"

Trình Dao Dao nói: "Bà yên tâm đi. Cường Cường đi theo cháu mà!"

Bà Tạ càng không yên tâm. Cường Cường là một con mèo nhỏ, nó đi theo Trình Dao Dao có tác dụng gì?

Nhưng không yên tâm cũng chỉ có thể để Trình Dao Dao đi đưa cơm, ai bảo Tạ Phi không ở nhà. Nhưng nếu Tạ Phi ở nhà, con bé cũng không yên tâm hơn Trình Dao Dao là bao. Bà Tạ đứng trước cổng nhìn bóng lưng Trình Dao Dao biến mất mới không yên lòng đi vào nhà.

Cường Cường vừa ra khỏi cửa lập tức chạy nhanh đi, Trình Dao Dao đuổi theo nó: "Em đừng chạy!"

Trình Dao Dao chạy nhanh, bát đĩa trong giỏ va chạm kêu vang. Trình Dao Dao vội vàng đặt giỏ lên một tảng đá to, sau đó mở ra kiểm tra đồ bên trong. Một cái nắp bị rơi lộ ra bát thịt gà kho béo ngậy. Thịt gà dai bốc hơi nóng, mặc dù trời lạnh nhưng mang đến ruộng vẫn nóng hổi.

Cường Cường ngửi thấy mùi thịt, nó chạy về duỗi móng vuốt muốn chạm vào thịt gà.

"Em đi ra!" Trình Dao Dao đẩy móng vuốt của nó ra, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một người.

Tiếng nói quen thuộc, vẫn tự mình ảo tưởng như cũ: "Dao Dao."

Trình Dao Dao quay đầu nhìn, Cường Cường lập tức ngậm một miếng thịt gà chạy vèo đi. Trình Dao Dao không phát hiện, cô đậy kín nắp, sau đó nhìn chằm chằm người mới xuất hiện.

Thẩm Yến mặc quần áo lao động đứng cách chỗ cô không xa. Dạo này Trình Dao Dao không ra ngoài, cô còn chưa gặp Trình Nặc Nặc thì đã gặp Thẩm Yến trước.

Từ lúc Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc quay lại nông thôn, chuyện đồn trong thôn không ngừng nghỉ.

Trình Nặc Nặc vẫn ở nhà họ Lâm, cô ấy chiếm phòng của ba chị em Lâm Nhiên Nhiên làm nhà Lâm Võ Hưng náo loạn, trông thôn bàn luận về cô càng ngày càng nhiều, ấn tượng đối với cô cũng càng ngày càng kém. Thẩm Yến trở nên âm u, lúc trước được mọi người đi theo, cuộc sống vô cùng náo nhiệt, bây giờ không có ai để ý tới, suốt ngày làm việc xong thì cắm đầu đi ngủ.

Trình Dao Dao cũng nghe qua mấy chuyện này rồi, hôm nay thấy người thật, cô mới biết chuyện trong thôn không có khoa trương. Mấy tháng không thấy, Thẩm Yến đã biến thành người khác.

Trên mặt Thẩm Yến vẫn thâm tình như cũ, nhưng sự hăng hái của con cháu nhà quan đã biến mất, giữa trán không được tự nhiên nhăn hết lên, dáng vẻ già đi mười tuổi.

Bộ dáng này của hắn làm Trình Dao Dao cảm thấy quen thuộc, cô không nghĩ nhiều, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Yến nhìn Trình Dao Dao, ánh mắt nhìn từ người cô đến cái giỏ trong tay cô. Hôm nay Trình Dao Dao muốn đi câu cá với Tạ Chiêu nên mặc áo bông phổ thông và quần đậm màu, trên chân đi một đôi giày vải, tay xách một cái giỏ. Mái tóc đen nhánh tết thành bím, gương mặt xinh đẹp động lòng người làm Thẩm Yến nảy sinh sự thương tiếc.

Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, đáng nhẽ cô phải được ăn ngon mặc đẹp, nhưng lúc này cô lại giống như một người phụ nông thôn đi xuống ruộng đưa cơm cho đồ chó con. Thẩm Yến đau lòng nói: "Dao Dao, bố anh đã đồng ý để anh và em đi bộ đội. Tại sao em phải về đây? Em nhìn đi, Tạ Chiêu để em sống thế nào?"

"Không cần anh quan tâm, Tạ Chiêu đối xử rất tốt với tôi, chúng tôi trôi qua rất vui vẻ." Trình Dao Dao lùi lại hai bước, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Không phải anh đi bộ đội rồi à? Sao lại quay về đây?"

Sắc mặt Thẩm Yến nặng nề, rõ ràng bị Trình Dao Dao đâm phải chỗ đau. Hắn cười khổ nói sang chuyện khác: "Dao Dao, lúc trước em vì anh mới xuống nông thôn."

"Tôi phải cảm ơn anh, nếu không tôi còn không gặp được Tạ Chiêu đâu." Trình Dao Dao không do dự nói thẳng: "Lúc trước tôi bị mù, anh quên đi. Bố tôi và bố mẹ anh cũng biết huyện của anh và Trình Nặc Nặc rồi, bây giờ tôi xem như chị vợ trên danh nghĩa của anh."

Lúc nói ba chữ "大姨子 : Chị vợ", Trình Dao Dao run rẩy.

Thẩm Yến nghẹn lời, hắn kiên định nói: "Anh sẽ thuyết phục bố anh!"

"Đừng, không cần thiết." Trình Dao Dao xua tay: "Coi như anh thuyết phục được bố anh, tôi cũng không thuyết phục được chính mình."

Thẩm Yến cười đắng chát: "Có phải cho dù anh làm gì đi nữa, em cũng không cho anh cơ hội nữa đúng không?"

Trình Dao Dao không còn cách nào khác, đến tận bây giờ Thẩm Yến vẫn không hiểu tiếng người, hắn chỉ chìm đắm bên trong tình cảm của mình. Cô nhìn Thẩm Yến, trong mắt cô chỉ có sự chán ghét và không kiên nhẫn: "Thẩm Yến, anh còn nhớ anh vì ai mà xuống nông thôn không?"

"Gì cơ?" Thẩm Yên ngơ người, hắn nhớ lại lúc trước hắn vì Trình Nặc Nặc mà xuống nông thôn, bản thân giống như vị mỡ heo làm mê muội. Hắn vội nói: "Dao Dao, lúc trước anh không hiểu chuyện, không thấy rõ lòng mình,..."

Trình Dao Dao không nghe Thẩm Yến lải nhải giải thích cho bản thân, ánh mắt cô nhìn về phía sau hắn, mấy người đàn ông kết thúc công việc đi về, trong đó một thân bóng hình cao ráo rất dễ thấy. Lòng Trình Dao Dao bay về phía Tạ Chiêu, cô cắt ngang lời hắn: "Lúc trước anh không thấy rõ lòng mình? Bây giờ anh vẫn chưa thấy rõ sao? Anh đã lựa chọn Trình Nặc Nặc, anh vì cô ấy mà quay về thôn thì anh cũng phải trả giá đắt cho sự lựa chọn của mình."

Thẩm Yến im bặt, hắn biết Trình Dao Dao hiểu nhầm nguyên nhân mình quay về thôn, cả người giống như uống phải một bát thuốc đắng, có khổ mà không nói ra được.

Bên cạnh ruộng mướp đắng, mấy rãnh mương đã được đổi mới, nhà trồng rau đã dựng xong hình dáng ban đầu, trong đất bay lên mùi đất bùn tươi mới. Trời rất lạnh nhưng trên trán Tạ Chiêu đổ mồ hôi như mưa, hắn xắn tay áo đứng trong đất nói gì đó với thôn dân, trong ngực còn ôm Cường Cường.

Người đàn ông nghiêm túc quyến rũ nhất.

Trình Dao Dao nhìn hắn một lúc, cô không nỡ cắt ngang. Thôn dân đứng bên cạnh phát hiện ra, hắn trêu chọc: "Tạ Chiêu, cô vợ nhỏ nhà cậu đưa cơm tới kìa!"

Đám người nhìn về phía Trình Dao Dao cười rộ lên.

Tạ Chiêu nhìn qua, hắn thấy Trình Dao Dao xách giỏ nhỏ đứng ở đầu bờ ruộng cười tươi rói. Ngực Tạ Chiêu nóng bỏng, hắn bước nhanh về hướng Trình Dao Dao: "Sao em lại đến đây?"

"Em mang cơm cho anh." Trình Dao Dao sờ cằm Cường Cường: "Em chạy nhanh nhỉ."

Cường Cường liếm láp miệng, nó không xấu hổ chút nào.

"Anh còn nghĩ sao nó chạy đến đây được." Tạ Chiêu xách giỏ nói: "Chúng ta sang bên kia ăn."

Hai người cùng nhau đi sang bờ ruộng bên kia, họ cách xa mấy thôn dân. Dưới bóng cây có một đoạn gỗ được mài trơn bóng, sau khi làm xong việc các thôn đều đến đây nghỉ ngơi.

Trình Dao Dao mở giỏ ra, sau đó mở nắp bát lên, đồ ăn rất phong phú: Một bát cơm đỏ, một bát thịt gà kho, bên trong bát cơm còn có một quả trứng gà. Trong giỏ xách có một quả táo tàu sáng bóng, mấy ngày trước Tạ Chiêu mang từ huyện về, táo tàu vừa giòn vừa ngọt.

Tạ Chiêu nói: "Táo để em và bà nội ăn."

Trình Dao Dao nói: "Bổ sung vitamin cho anh, dinh dưỡng phải cân đối, môi anh bong da rồi này."

Tạ Chiêu tách quả áo thành hai nửa: "Mỗi người một nửa."

"Vâng. Em ăn táo, anh ăn cơm." Trình Dao Dao bê bát thịt gà ra, mùi thịt gà bay xung quanh, Cường Cường lập tức nhảy lên giỏ.

Trình Dao Dao đẩy đầu nó ra, cô đưa cơm và đũa cho Tạ Chiêu: "Còn nóng, anh ăn nhanh đi."

Tạ Chiêu hỏi: "Mọi người ăn chưa?"

Trình Dao Dao cắn một miếng táo, vừa giòn vừa ngọt. Cô quơ chân nói: "Em và bà nội ăn rồi. Bà nội thịt một con gà mái, một nửa kho tàu một nửa nấu canh giữ lại cho anh, tối về nhà uống."

Lúc này Tạ Chiêu mới cầm đũa ăn cơm, hắn gắp một miếng thịt gà ăn thử. Thịt gà trơn mềm nóng bỏng, cắn nhẹ một cái, nước thịt bắn tung tóe. Thịt gà lần này ngon hơn tất cả món gà hắn ăn lúc trước, cay mặn đậm vị. Ngon nhất là khoai tây, Trình Dao Dao cho khoai tây vào kho với thịt, khoai tây ngấm nước thịt vừa mềm vừa thơm, còn có mùi sữa nhàn nhạt.

Tạ Chiêu ăn cơm, thỉnh thoảng gắp một miếng thịt gà ăn kèm. Hắn ăn rất ngon, Cường Cường kêu meo meo, nó nhảy lên đùi Tạ Chiêu, hai chân cào cào, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu đang định cho miếng thịt gà vào miệng thì do dự.

Trình Dao Dao ấn đầu Cường Cường xuống, cô nói với Tạ Chiêu: "Đừng để ý đến nó, ở nhà nó ăn hết một bát gan hấp rồi."

Cường Cường kêu meo meo lăn lộn, nhưng nó không giãy ra khỏi tay Trình Dao Dao được, nó còn bị Trình Dao Dao chọc mấy cái vào bụng, Cường Cường suốt ngày bắt nạt Tạ Chiêu nhưng lại yếu ớt, đáng thương trong tay Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao vừa nghịch Cường Cường vừa nhìn về nhà trồng rau trong ruộng: "Thật sự muốn làm nhà trồng rau sao? Nhỡ không trồng được làm sao bây giờ?"

"Đừng lo." Tạ Chiêu nói: "Anh thử nghiệm ở nhà, tìm ra được cách thức rồi."

Trình Dao Dao vẫn không yên lòng. Tạ Chiêu làm nhà trồng rau không tệ nhưng mảnh đất ở nhà được tưới linh tuyền, rau quả có thể mọc được cũng nhờ một phần công lao của nó. Bây giờ Tạ Chiêu trồng ở trên đất của đại đội, nhỡ thất bại, hắn phụ trách kiểu gì bây giờ?

Tạ Chiêu hiểu lo lắng của cô, hắn nói: "Đại đội trưởng cũng nói, mảnh đất đất này coi như thử nghiệm, hạt giống và vật liệu đều do trong đội tự góp, không ghi vào sổ công."

Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ biết trong 1,2 năm này có một đám thôn dân ở thôn nhỏ nào đó ký khế ước sống chết, họ lén đi đầu trong quá trình sản xuất. Không ngờ đó lại là thôn Điềm Thủy, tử tưởng của các thôn dân lại có thể linh hoạt như vậy.

Trình Dao Dao không biết, Tạ Chiêu tốn không ít sức thuyết phục đại đội trưởng và bí thư chi bộ. Năm ngoái đại đội được Tạ Chiêu nhắc nhở mới bảo vệ được lương thực trong trận lũ đó, mùa đông họ lại nghe Tạ Chiêu nói việc vận chuyển đồ ăn vào tỉnh bán, đại đội kiếm được một số tiền đủ để mọi người trôi qua một năm tốt.

Nhưng họ chưa từng nghe qua loại nhà trồng rau này, cũng chưa từng thấy qua, Tạ Chiêu cũng không thể cam đoan trồng được rau, vốn đầu tư giai đoạn đầu rất lớn, chỉ riêng việc mua túi nilon và hạt giống cũng là một khoản tiền không nhỏ.

Lâm Đại Phú vẫn còn trẻ, cách suy nghĩ cũng linh hoạt, nhưng bí thư chi bộ là người có bộ óc chết: "Trời lạnh như vậy sao có thể trồng được mấy loại rau củ kia. Tập trung cấy mạ mới là việc đúng đắn!"

Tạ Chiêu nói: "Nhà trồng rau chỉ cần dựng mấy ngày là xong, sẽ không ảnh hưởng đến việc cấy mạ."

Bí thư chi bộ vẫn không đồng ý: "Trồng nhiều rau xanh như vậy làm gì! Chờ thời tiết ấm áp, rau xanh không ăn hết."

Tạ Chiêu nói: "Mạ, phân bón và hạt giống đều cần tiền."

Bí thư chi bộ lập tức im lặng. Hàng năm trong thôn mua phân bón và mạ đều thiếu nợ. Nếu có thể trồng được nhiều rau xanh, sau đó bán cho các nhà ăn ở trong huyện thì có thể kiếm được số tiền lớn.

Lâm Đại Phú và bí thư chi bộ gọi mấy người chủ chốt trong công xã đến bàn bạc, không ngờ mọi người đều nhất trí thông qua: "Thôn Đập Thượng mở nơi xay bột, thôn Đào Am bán thịt gà cho nhà ăn trong huyện, sao thôn chúng ta không thể làm nhà trồng rau chứ!"

Cứ như vậy, đại đội tự bỏ một khoản tiền ra cho Tạ Chiêu làm nhà trồng rau.

Trình Dao Dao chạy đến bờ ruộng nhìn nhà trồng rau mới được dựng lên. Đáng tiếc lúc trước cô là đại tiểu thư mềm yếu, cô chỉ thấy nhà trồng rau ở trên TV, cô không có kiến thức dự trữ về nông nghiệp như mấy người xuyên qua khác nên cô không giúp Tạ Chiêu được.

Trình Dao Dao nghĩ tới sự nhiệt tình của Tạ Chiêu đối với nhà trồng rau thì âm thầm quyết định, nếu không trồng được, cô sẽ lén thêm linh tuyền vào trong đất.

Trình Dao Dao quay đầu lại thì thấy Cường Cường bò lên cánh tay Tạ Chiêu, nó đang ngậm một miếng thịt gà trong tay Tạ Chiêu: "Tạ Chiêu, anh lại lén cho nó ăn thịt rồi!"

Cường Cường giật mình rơi mất thịt, nó vội vàng ngậm thịt nhấc mông lên chạy mất tăm. Tạ Chiêu cho nó ăn thịt, con mèo này lại chạy đi mất, hắn còn bị Trình Dao Dao mắng: "Nó béo như vậy đều do anh cho ăn nhiều đấy! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được cho nó ăn, ở nhà anh bị nó đè đầu là phải!"

Tạ Chiêu nhìn bộ dáng hung dữ của Trình Dao Dao thì rất muốn xoa bóp. Nhưng ở đầu bên kia có rất nhiều người nhìn chằm chằm hai người, hắn chỉ có thể kiềm chế, nghiêm túc nghe mắng.

Cường Cường chạy đi rồi lại nhấc cái chân ngắn chạy về, nó nằm bên người Tạ Chiêu liếm láp miệng, sau đó dùng móng vuốt lau mặt.

Thịt gà ngon quá, ngày mai lại tới tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn