Chương 149: Mèo con bắt cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cánh đồng được khai khẩn yên lặng qua mùa đông, mọi thứ đổi mới, rơm rạ đốt cháy bị gió thổi bay lên trời, ánh lửa đỏ lấp lóe làm mèo mập màu cam nhảy lên nhảy xuống, móng vuốt nhỏ chạm vào sợi rơm cháy đỏ lập tức biến thành màu xám. Cái mũi ướt sũng của Cường Cường cũng dính một ít tro tàn, nó hắt hơi mấy cái, sau đó lắc lắc đầu.

Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất tươi mới xen lẫn mùi khói và cây cỏ. Mấy người đàn ông đã quen mùi hương này, mọi người cực kỳ nhiệt tình, cuốc trong tay gắng sức vung lên đào một khối đất bùn phì nhiêu đen nhánh.

Ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu người nông dân, tia nắng không nóng đến mức làm mọi người khó chịu. Ánh nắng màu vàng nhạt chuyển dần sang màu vàng đậm, công việc trong đồng ruộng đã làm được một lúc lâu.

Nhà trồng rau bắt đầu mở ra, mọi người đều tích góp sức lực, họ không kéo dài công việc như lúc trước nữa. Mọi người đi theo Tạ Chiêu làm việc có thể tiết kiệm thời gian, bình thường phải làm 3,4 ngày mới xong, thế mà hôm nay làm xong hết rồi.

Công việc làm xong rồi nhưng vẫn chưa đến giờ tan làm, Tạ Chiêu cẩn thận kiểm tra lại, sau đó nói: "Tan làm đi."

Đám người đều cao hứng, họ cầm cuốc và hộp cơm lên nói: "Làm con gái nhà người ta chờ cậu lâu như vậy mà cậu cũng bỏ được!"

Tạ Chiêu lau mồ hôi sau đó nhặt công cụ và túi da rắn dưới đất lên, hắn nghe mọi người trêu trọc cũng không nói gì, rõ ràng rất vui.

"Anh hâm mộ thì bảo vợ anh tới chờ anh đi!"

"Đừng đừng, con cọp cái nhà tôi mà đứng bên cạnh nhìn tôi, tôi sợ tôi không vung nổi cuốc mất!"

Mấy người đàn ông trêu đùa nhau ở trong ruộng một lúc rồi vác cuốc về nhà. Tạ Chiêu đi ngược đường bọn họ, hắn đến bờ ruộng chỗ Trình Dao Dao đang ngồi.

Trình Dao Dao ngồi trên bờ ruộng hóng gió, cô cầm một quyển sách yên lặng ôn tập, đôi môi đỏ như hoa hồng mấp máy giống như đang lẩm bẩm lời tâm tình đẹp nhất trên đời. Đi tới gần mới nghe thấy rõ, cô đang đọc công thức hóa học.

Cô không hứng thú lắm, đọc như không còn lưu luyến cái gì vậy. Cường Cường nằm cuộn tròn bên người cô, nó được Trình Dao Dao thôi miên ngủ ngon lành.

Trình Dao Dao đã học thuộc lòng bộ tư liệu ôn tập kia rồi, cô cảm thấy kiến thức của mình đối phó với kỳ thi đại học không thành vấn đề! Nhưng cô lại không thể nói điều này cho bà Tạ và Tạ Chiêu được, mọi người đều nghĩ cô lười biếng và tự tin mù quáng, họ nghiêm túc giám sát cô làm cô khóc không ra nước mắt.

Bà Tạ còn nói: "Cháu học xong hết rồi đúng không? Chiêu ca nhi, lấy mấy đề kiểm tra con bé!"

Trình Dao Dao thật sự không có duyên với toán học, đều là đề hình học biến đổi nhưng Trình Dao Dao không làm được. Bà Tạ quyết định nhanh chóng: "Mỗi ngày làm 10 đề!"

Trình Dao Dao lại thở dài. Đời trước cô không thích đọc sách nhưng vẫn tốt nghiệp đại học bình thường. Trong các môn thi đại học bây giờ, trình độ môn toán và ngữ văn không khó đối với cô, tiếng anh thì càng dễ hơn. Khó nhất là chính trị, hóa học và vật lý - môn trước cần trích dẫn lời nói và tư tưởng chính xác, 2 môn sau bị cô trả lại hết cho thầy giáo rồi.

Tạ Chiêu ngược lại học rất giỏi toán học, hắn cẩn thận giải đề, sau đó dùng cách giải dễ hiểu dạy cô. Có Tạ Chiêu ở bên cạnh, học được một thời gian, Trình Dao Dao cảm thấy không khó nữa, nhưng cô vẫn thích ở cạnh Tạ Chiêu làm chuyện khác.

Đang nghĩ ngợi, trên quyển sách xuất hiện một cái bóng che hết công thức buồn tẻ. Trình Dao Dao ngẩng đầu, cô thấy mồ hôi thấm ướt áo ba bó chặt vào vòng eo rắn chắc, nhìn lên trên là đường cong rõ nét của cái cằm và một cái mũi cao thẳng.

Trình Dao Dao ngửa mặt lên, cuối cùng cũng thấy cái trán đầy mồ hôi và đôi mắt sáng rỡ. Nóng hổi, viên đạn chứa hormone của người thanh niên trẻ bắn trúng tim cô.

Trình Dao Dao khép sách lại, cô giơ tay: "Kết thúc công việc sớm thế?"

"Sợ em chờ lâu." Tạ Chiêu do dự nhìn bàn tay trắng nõn của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nắm chặt bàn tay thô ráp dính đầy bùn của hắn đứng lên.

Trình Dao Dao làm nũng: "Chân em tê hết rồi."

"Về nhà xoa bóp cho em." Tạ Chiêu giúp cô thu dọn đồ, hắn xách giỏ nói: "Đi thôi."

Bên bờ sông có một ít cây cỏ xanh biếc, lúc này nước sông rất lạnh, mặt nước trong suốt có thể thấy đáy sông và mấy con cá nhỏ bơi xung quanh.

Tạ Chiêu đặt giỏ ở chỗ nước sâu cạnh bờ, sau đó vứt một miếng bánh bao bóp vụn vào trong nước. Một lát sau, mặt nước lay động, nhìn kỹ sẽ thấy rất nhiều cá con bơi tới ăn vụn bánh bao.

Trình Dao Dao nói: "Có cá kìa!"

Tạ Chiêu bình tĩnh nói: "Nhỏ quá. Chờ cá to."

Trình Dao Dao thò tay xuống nước, cô cho một ít linh tuyền vào. Tạ Chiêu nắm tay cô chà xát: "Đừng nghịch nước, lạnh lắm."

"Tay anh nóng quá." Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu nói: "Anh không lạnh à?"

Tạ Chiêu nắm tay Trình Dao Dao. Hai người không sợ người khác làm phiền chơi mấy trò ngây thơ, nhưng họ không chú ý tới giỏ cá bỗng nhiên lắc lư. Một con cá to chui đầu vào miệng giỏ, nó ăn vụn bánh bao lơ lửng bên trên.

Cường Cường vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh. Bỗng nhiên tai nó vểnh cao, nó bước nhẹ chân trước thò đầu ra nhìn chằm chằm con cá to, mùi tanh của có bay đến làm nó không nhịn được liếm miệng. Cá to ăn xong vụn bánh bao thì phát hiện đầu mình bị kẹt lại.

Miệng cái giỏ này bé, phần thân thì to, chuyên môn dùng để bắt cá. Cá to giãy dụa kịch liệt, đuôi cá màu bạc vỗ mặt nước. Cường Cường quyết định nhún chân sau chạy tới, nó cắn một phát vào đầu con cá to.

Miệng Cường Cường rất nhỏ, đầu cá lại trơn bóng, nó cắn trượt, sau đó nó dựa vào sức nặng của mình đè con cá vào trong giỏ. Tiếng "Ào ào" vang lên, cái giỏ trực tiếp chìm xuống nước, Cường Cường kêu meo meo, bốn chân quơ loạn trên cái giỏ nhưng vẫn không thoát được vận mệnh rơi xuống nước.

Bọt nước bắn tung tóe, Trình Dao Dao quay đầu thấy Cường Cường giãy dụa trong nước. Tạ Chiêu lập tức nhảy xuống nước vớt mèo con lên.

Nước sông cao đến đầu gối Tạ Chiêu, hắn đứng trong nước vớt Cường Cường lên. Lông mèo mập ướt sũng dính lên người, lớp lông không ngừng chảy nước, chỉ có cái mặt vẫn mập mạp tràn ngập sự sự hãi.

Trình Dao Dao giật mình kêu lên, cô che ngực nói: "Em làm gì vậy, không cho em ăn thịt em cũng không thể nhảy xuống sông nha!"

Cường Cường kêu meo meo dụi đầu vào ngực Tạ Chiêu, không biết nó lẩm bẩm cái gì nhưng nhìn bóng lưng là biết nó đang tủi thân.

Tạ Chiêu vuốt nước trên lông Cường Cường, hắn lấy áo lau cho nó: "Không sao đâu, không bị sặc."

Một tay Tạ Chiêu ôm Cường Cường, một tay nhấc cái giỏ trong nước lên, con cá to vẫn giãy dụa trong giỏ: "Một con cá rất to."

Cường Cường lén lút thò đầu ra nhìn, sau đó lại kêu meo meo vùi đầu lại.

Trình Dao Dao vừa bực vừa buồn cười, cô nói với Cường Cường: "Về nhà làm cá viên cho em ăn, đừng tủi thân nữa nha. Tạ Chiêu, anh nhanh lên đây đi, trong nước rất lạnh."

Thời tiết vẫn lạnh, Cường Cường rơi vào trong nước được lau khô, hai người không bắt cá nữa mà ôm Cường Cường vội vàng về nhà.

Vừa vào cửa, bà Tạ đã hỏi: "Sao bây giờ Dao Dao mới về, hai người bạn thanh niên trí thức của cháu vừa về rồi."

Trình Dao Dao hỏi: "Ai vậy ạ?"

"Là Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong. Hai người khách khí quá, còn mang theo bánh ngọt đến, để ở trên bàn đó. » Bà Tạ chỉ vào một hộp bánh ở trên bàn.

Trình Dao Dao cao hứng nói: "Họ quay lại rồi ! »

« Meo ! Meo ! » Cường Cường không chịu được tủi thân, nó nằm trong ngực kêu lên.

Trình Dao Dao vỗ đầu: "Ôi, không nói việc này, bà nội lấy khăn lông tới đây đi ạ."

Lúc này bà Tạ mới chú ý đến Cường Cường trong ngực Tạ Chiêu, nó được áo khoác bọc kín chỉ lộ ra cái đầu vừa ẩm ướt vừa chật vật : « Trời ạ ! Cường Cường làm sao vậy ? Đến đây bà nội xem nào, nhanh nhanh ! »

Bà Tạ vội vàng ôm Cường Cường vào trong ngực, bà cầm khăn lông lau cho nó.

Trình Dao Dao nói: "Nó nhảy xuống sông bắt cá."

Cường Cường tìm được chỗ dựa, lỗ tai nó cụp xuống, nó kêu meo meo nói với bà Tạ, giọng điệu giống hệt lúc còn bé.

Bà Tạ vừa lau vừa nói : «Tủi thân lắm à ? Bà biết, bà biết. Đều do Chiêu ca nhi ! Không nhìn kỹ Cường Cường. »

Tạ Chiêu vừa thay quần áo sạch đi ra không hiểu gì liền bị trúng một phát đạn. Bà Tạ còn sai hắn : «Chiêu ca nhi, cháu làm thịt con cá Cường Cường bắt đi, tối nay hầm canh cá cho Cường Cường. »

Tạ Chiêu đành phải mang con cá « Cường Cường bắt » ra sân mổ. Con cá sống qua mùa đông nặng tầm 3,4 cân.

Hắn mọc được một bát to bong bóng cá và trứng cá, Trình Dao Dao vứt ruột cá cho gà ăn : « Con cá này nấu một lần cũng không ăn hết. »

Bà Tạ nói giữ lại nửa con, ngày mai mời Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến nhà ăn cơm. Hôm nay hai người mang rất nhiều bánh ngọt tới, không thể để người ta tốn kém được.

Trình Dao Dao và bà Tạ lau lông cho Cường Cường nửa ngày, sau đó ôm nó đến trước bếp lo hong khô, cuối cùng tắm cho Cường Cường thơm ngào ngạt.

Bà Tạ cười nói : «Tắm một lần cũng tốt. Từ lúc Dao Dao đi Tô Châu, nó liền không chịu tắm rửa nữa, thế mà ngày nào cũng nhảy lên giường. »

Cường Cường kêu meo meo, nó chạy đến trước bếp lò ngồi xuống, sau đó ngửa đầu nhìn bà Tạ giống như đang hỏi «Cá bà bảo nấu cho cháu đâu ? »

Bong bóng và trứng cá xào với ớt, mùi thơm làm Cường Cường hít hà. Trình Dao Dao lấy thịt cá nặn thành viên, sau đó nấu một bát canh cá viên trắng nõn, cô cho thêm ít rau thơm và hành lá lên trên, mùi thơm xông thẳng vào mũi. Cường Cường là người có công, nó nhận được một bát canh cá viên không thêm gia vị và một quả trứng gà, nó vùi cả khuôn mặt nhỏ vào trong bát.

Bởi vì Tạ Chiêu cũng có công cứu Cường Cường, Cường Cường để hắn sờ cái bụng mập mạp của mình, sau đó còn để Tạ Chiêu ôm một đêm. Ai ngờ buổi tối ngủ, Trình Dao Dao đau lòng Cường Cường hôm nay bị sợ hãi, cô cho nó lên giường cô ngủ, Tạ Chiêu kiên quyết không cho, Cường Cường lại cào Tạ Phiêu, tình nghĩa ngắn ngủi của hai người rạn nứt lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trình Dao Dao mời Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đến nhà làm khách. Mặt Trương Hiểu Phong có thêm chút thịt, vừa nhìn liền biết ăn Tết rất tốt. Sắc mặt Hàn Nhân lại không tốt lắm, cô gầy đi.

Bà Tạ cầm giỏ kim chỉ đến nhà thím Ngân Quế chơi, bà để lại không gian cho mấy cô gái nói chuyện phiếm. Ba người không gặp nhau mấy tháng rồi, có rất nhiều lời muốn nói, đặc biệt là Hàn Nhân, cô nói không ngừng.

Anh trai của Hàn Nhân làm thanh niên trí thức ở Quảng Châu, nhưng lại cùng người khác trốn đến Hồng Kông. Hàn Nhân về nhà mới biết, cô đón Tết trong lo lắng. Cửa khẩu Quảng Châu và Hồng Kông vào những năm này là một cái lưới, họ nghe nói Hồng Kông là một nơi sầm uất và nhiều vàng, lúc nào cũng có người muốn chạy trốn sang thế giới mới - Hồng Kông.

Những người chạy trốn sang Hồng Kông đều là người trẻ tuổi, bảo vệ ở trạm gác cũng là người trẻ tuổi, có lúc họ mở một mắt nhắm một mắt cho người qua.

Thực ra mấy năm sau, việc trốn sang Hồng Kông không còn là vấn đề nghiêm trọng gì nữa. Có rất nhiều người đến Hồng Kông làm việc sau đó gửi tiền về cho người nhà sống tốt, về sau họ còn có thể mặc áo gấm về làng.

Lời nói của Trình Dao Dao rực rỡ như hoa sen, cô miêu tả sự phồn hoa của Hồng Kông làm người ta động lòng : Nhà cao tầng, xe ngựa như nước, nhà hàng, phim, bài hát, người trẻ tuổi mặc trang phục thời thượng, họ bán sức liền có thể kiếm được lương cao, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nghe xong thì sửng sốt. Hàn Nhân vỗ đùi, cô hận không thể chạy trốn cùng anh trai mình.

Mặc dù biết Trình Dao Dao chỉ trấn an mình thôi, nhưng tâm tình của Hàn Nhân vẫn tốt hơn nhiều. Cô nhớ tới chuyện khác, vừa mở miệng lập tức phàn nàn một trận : « Sao cô bị Trình Nặc Nặc đuổi về rồi ? »

« Tôi tự về... » Bỗng nhiên Trình Dao Dao sững sờ : « Sao cô biết ? »

Hàn Nhân uống một hớp nước : « Việc này nói dài dòng lắm. »

Quê của Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở gần nhau, hai người ngồi cùng xe lửa về thôn, đi nửa đường thì dừng ở bến Thượng Hải, họ muốn đến tìm Trình Dao Dao đi chơi hau ngày. Hai người không có địa chỉ nhà Trình Dao Dao, họ tìm đến đơn vị của Trình Chinh, Trình Chinh cũng không ở đây, đồng nghiệp của ông bảo hai người đến đơn vị của bố Thẩm Yến tìm người.

Ai ngờ không tìm được Trình Dao Dao nhưng lại thấy một vở kịch hay.

Tình cảnh hôm đó không phải hỗn loạn bình thường. Trình Nặc Nặc và Ngụy Thục Quyên đến điểm nhập ngũ náo loạn một trận, sau đó lại đến đơn vị bố Thẩm Yến dán thông báo trước cửa, Ngụy Thục Quyên khóc lóc om sòm trước mặt mọi người, bà chảy nước mắt nước mũi mắng Thẩm Yến đối xử tệ bạc với con gái bà như thế nào. Chuyện đồn về loại quan hệ này còn đặc sắc hơn cả phim điện ảnh mới ra, người vây xem tấp nập, họ nghe tiếng gào thét kéo dài của Ngụy Thục Quyên.

Quân phục màu xanh trên người Thẩm Yến bị xé rách dúm dó, hắn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bà. Bố mẹ Thẩm Yến chạy đến thì thấy tình cảnh này, mẹ Thẩm Yến ngất xỉu tại chỗ. Ai ngờ Trình Nặc Nặc không chịu thua kém, cô cũng ngã xuống đất ngất đi. Trong số người xem có một người là bác sĩ trung y, ông đi lên bắt mạch cho Trình Nặc Nặc, hóa ra là mang thai rồi !

Bố Trình làm phần tử trí thức cả đời, đi đến đâu cũng được người khác kính trọng, ông chạy từ đơn vị ra thấy tình cảnh này thì hận mình không thể ngất luôn tại chỗ. Ông cố gắng chống đỡ xử lý mọi chuyện, sắc mặt xám xịt.

Trình Dao Dao hiểu ra : « Thể nào bỗng nhiên bọn họ lại quay về đây ! » Bố Thẩm Yến là người ngay thẳng, ông làm vậy nghĩa là không cần con trai con dâu gì nữa, ông để bọn họ về thôn tự sinh tự diệt.

Bây giờ nghe Hàn Nhân nói rõ mọi chuyện, cô mới biết. Thẩm Yến nở mày nở mặt muốn đi làm lính nhưng bị hai mẹ con Trình Nặc Nặc quấy rối, tiền đồ coi như xong, thanh danh cũng mất hết. Thể nào tinh thần hắn lại chán nản như vậy.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao nghĩ đến một việc : «Trình Nặc Nặc mang thai, sao nhà họ Thẩm lại để cô ta quay lại đây vậy ? »

Trương Hiểu Phong nói : « Bọn họ trở về cũng không đi đăng kí kết hôn, hai người vẫn ở riêng. Chờ bụng lớn rồi, chẳng lẽ... »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn