Chương 173: Trở về như lúc đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Chiêu bước lại gần, ánh nến chiều lên mặt hắn. Xương lông mày Tạ Chiêu rất cao, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt, lúc không cười trông rất đáng sợ.

Tạ Chiêu dựa vào cô, hắn cô chấp muốn một đáp án: "Em sợ anh sao?"

Trong mắt Trình Dao Dao nổi lên hơi nước, giọt nước lung lung sắp đổ. Tạ Chiêu tiến về trước, cô liền lùi về sau, làn váy bị đầu gối Tạ Chiêu đè lại, cô như con mèo nhỏ bị dồn đến góc tường, cô vừa khóc nức nở vừa nói: "Anh đừng tới đây! Anh... Anh điên rồi, sao anh có thể giết người được!"

Tạ Chiêu giống như bị roi quất một phát vào người, gân xanh sau gáy nổi lên, hắn không nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao nữa mà cố gắng đè ép con thú đang dao động trong lòng: "Em về đi."

"Anh còn chưa nói rõ với em, em không..."

Trình Dao Dao ngừng thở, cô chớp mắt nhìn mặt Tạ Chiêu. Quá gần, gần đến mức động một cái liền chạm vào môi nhau. Cô có thể ngửi thấy mùi dương khí nồng đậm mát lạnh trên người Tạ Chiêu, còn có cả mùi máu tươi dính trên cổ áo hắn.

"Trình Dao Dao, em cho rằng em không dám động vào em sao?"

Giọng nói của Tạ Chiêu hờ hững, sự tức giận trên người Tạ Chiêu giống như ngọn lửa cháy bùng lên, mắt Trình Dao Dao tối sầm lại, cô suýt nữa phát ra thanh âm kỳ lạ. Trình Dao Dao vội vàng che miệng lại, cô không dám ngửi mùi trên người Tạ Chiêu nữa.

Bộ dáng hoảng sợ của Trình Dao Dao rơi vào trong mắt Tạ Chiêu, hắn cười nhạt: "Không muốn ngủ cùng anh thì ra ngoài đi."

Giọng điệu mỉa mai lạnh nhạt của Tạ Chiêu giống hệt lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trình Dao Dao lập tức chảy nước mắt, tay cô run rẩy chỉ vào Tạ Chiêu: "Anh... Em..."

Thanh âm mềm mại vang lên làm Trình Dao Dao cảm thấy không thích hợp. Xung quanh giường đều là mùi của Tạ Chiêu, hơi thở của hắn bao vây cô.

Không muốn tý nữa lại mất mặt, Trình Dao Dao vội vàng rút lui: "Đi thì đi!"

Trình Dao Dao nói xong thì đứng dậy... Nhưng cô không đứng dậy được, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn.

Tạ Chiêu im lặng nhìn cô giày vò trên giường.

"Em... Em đi ngay đây, em không thèm ở lại đâu!" Trình Dao Dao hung dữ nhìn hắn, tiếng nói mềm mại không rõ, phải dựa sát vào gần mới nghe thấy cô nói: "Tạ Chiêu đáng ghét nhất..."

Trình Dao Dao càng vội càng không đứng dậy được, cô cọ linh tinh lên chăn mền chăn mềm, Trình Dao Dao thở hổn hển trừng mắt nhìn Tạ Chiêu.

Dưới ngọn nến, mái tóc đen nhánh của Trình Dao Dao rối tung xõa trên chăn, đôi mắt mềm mại nhìn thẳng Tạ Chiêu viết rõ chữ muốn người thương. Trong mơ cũng không biến hóa được bộ dáng quyến rũ hấp dẫn người như này.

Tạ Chiêu nhìn kỹ cô mặc kệ con dã thú gào thét trong lòng.

Hắn cầm con dao nhỏ trên bàn, lưỡi dao sắc bén lướt qua lòng bàn tay.

Dương khí mênh mông nhanh chóng chui ra khỏi khe hở đó. Đầu lưỡi Trình Dao Dao nếm được vị ngai ngái, dương khí làm ngực cô nóng bỏng, sự trống rỗng trong người được quét sạch sành sanh.

...

Trình Dao Dao đứng cạnh cửa phòng, cô quay đầu nhìn lại. Ngọn nến trong tay Tạ Chiêu dập tắt, xung quanh lập tức tối om, nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng đang nhìn cô.

Trình Dao Dao chép miệng, cô mở cửa đi vào.

Trong phòng có hai cái đèn dầu sáng rõ ấm áp. Cường Cường nằm ngửa trên cái đệm nhỏ làm nũng, Hàn Nhân dựa vào giường trêu nó.

Trương Hiểu Phong vẫn đọc sách, cô thấy Trình Dao Dao đi vào thì hỏi: "Không phải cô bảo đi lấy chăn sao?"

"À?" Mắt Trình Dao Dao rung động, cô nói qua loa: "Tiểu Phi mang cái chăn đấy vào huyện rồi."

Hàn Nhân cười nói: "Không cần đâu. Ba người chúng ta nằm một chỗ càng ấm. Chăn của cô cũng dày mà!"

Ban đêm trời lạnh, giường Trình Dao Dao trải đệm mềm, bên trên đắp chăn bông dày dặn.

Hàn Nhân vỗ chăn cảm thán: "Chăn của cô vừa mềm vừa ấm. Dạo này trời ẩm ướt, chăn của tôi vừa lạnh vừa ẩm, đắp khó chịu muốn chết."

Chỉ cần có mặt trời, ngày nào Tạ Chiêu cũng ôm chăn Trình Dao Dao lên tầng phơi, chăn mềm vừa ấm vừa khô. Trình Dao Dao nằm trong chăn phơi nắng, Tạ Chiêu lập tức quấn chăn xung quanh người cô rồi ôm cô đi như thổ phỉ cướp dâu, Trình Dao Dao bị dọa vừa kêu vừa trách móc.

... Trình Dao Dao cắt ngang suy nghĩ, cô không thể nghĩ đến hành động xấu hổ của Tạ Chiêu nữa.

Tạ Chiêu giết người rồi! Cô không biết ở niên đại này phương pháp điều tra lợi hại thế nào, nhưng tội giết người sẽ bị xử tử hình, nếu sơ suất Tạ Chiêu sẽ... Chỉ cần nghĩ đến điều này, tay chân cô lập tức lạnh lẽo.

Trình Dao Dao cắn ngón tay, cô cố gắng bỏ qua những suy nghĩ đáng sợ kia. Tạ Chiêu làm việc kín đáo, hắn sẽ không lưu lại chứng cớ gì đâu. Có rất ít nhiều người biết chuyện này, ngoại trừ cô ra, chỉ còn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong biết thôi.

Nhưng dù quan hệ của họ và mình tốt thế nào thì khi nhắc đến chuyện giết người, họ có thể giữ bí mật giúp mình sao? Hàn Nhân thì thôi, tinh thần trọng nghĩa và nguyên tắc sống của Trương Hiểu Phong rất mạnh, nếu chuyện Trình Nặc Nặc và người đàn ông kia vỡ lở, cô ấy nhất định đi báo cáo!

"Dao Dao, Dao Dao?" Trình Dao Dao tỉnh táo lại, cô thấy Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đang nhìn mình.

Trình Dao Dao vội vàng bỏ ngón tay ra: "Hả?"

Hàn Nhân kéo cô: "Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, mau đi ngủ thôi, cô nằm vào bên trong đi."

Trình Dao Dao vội vàng nằm vào trong. Hàn Nhân nằm trong cùng, Trình Dao Dao nằm giữa, Trương Hiểu Phong nằm ngoài, cô thổi tắt đèn dầu.

Trong phòng tối đen, ba người nằm chen chúc một chỗ giống như quay lại thời điểm ở ký túc xá thanh niên trí thức. Một quả lông xù nhảy lên chăn, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong hoảng sợ ngồi dậy, Trình Dao Dao bình tĩnh nói: "Đừng sợ, là Cường Cường."

Hàn Nhân thở phào, cô nằm xuống: "Làm tôi sợ muốn chết."

Cường Cường lăn lộn kêu meo meo, nó tới gần cọ mặt Trình Dao Dao. Buổi chiều ba người Trình Dao Dao tắm rửa cho nó, mèo mập lang thang bên ngoài bẩn không chịu được, phải tắm 3,4 chậu nước mới sạch. Bây giờ lông tơ màu cam mềm mại thơm mát, Trình Dao Dao vùi mặt vào lông mèo hít một hơi, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.

Trình Dao Dao hít xong thì đuổi Cường Cường ra, cô kéo chăn lên cằm chuẩn bị ngủ.

Hàn Nhân dựa sát vào Trình Dao Dao, cô cười nói: "Vừa này cô không sang phòng bà Tạ mà đi tìm Tạ Chiêu đúng không?"

Hết chuyện để nói à? Trình Dao Dao trở mình: "Không phải."

Hàn Nhân nói : « Thẹn thùng cái gì. Chẳng phải từ trưa đến tối không gặp thôi sao, thật sự dính như keo mà. »

Trong lòng Trình Dao Dao cười lạnh. Lại còn dính như keo, tối nay đại tiểu thư quay về như lúc đầu rồi!

Hàn Nhân nói nhỏ vài câu, tâm tình Trình Dao Dao không tốt, cô không để ý. Hàn Nhân không nói chuyện nữa. Trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở của ba người và tiếng mèo kêu của Cường Cường.

Cường Cường đi đi lại lại trên chăn, lúc thì giẫm lên mặt Hàn Nhân, lúc lại nhảy xuống giường chảy ra chỗ cửa sổ, da mèo rất nhột.

Một lúc sau, Hàn Nhân nói: "Không ngủ được."

Trình Dao Dao cũng không ngủ được.

Hôm nay xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, sao cô có thể ngủ được. Cô thở dài: "Cô muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

"Tôi chỉ không tin được thôi, sao bọn họ có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy." Hàn Nhân nói: "Dù cô và Trình Nặc Nặc làm sao đi nữa thì hai người vẫn là chị em mà."

Trình Dao Dao mở mắt ra, cô nhìn trần nhà đen như mực: "Tôi và cô ta không phải chị em, chúng tôi không sinh ra cùng một mẹ."

Hàn Nhân năm tay cô an ủi. Cô hỏi thêm mấy vấn đề, Trình Dao Dao chọn vài câu trả lời. Hàn Nhân càng nghe càng tức giận, lúc nghe đến chuyện Trình Nặc Nặc để tên đàn ông kia làm chuyện xấu với Trình Dao Dao, cô không thể tin nói: "Trình Nặc Nặc điên rồi! May mà Tạ Chiêu tới kịp cứu cô ra, nếu cô xảy ra chuyện, chúng tôi áy náy đến chết!"

Trình Dao Dao nói: "Chuyện này không phải lỗi của hai người, chỉ có nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng trộm. Vừa quay đầu, bọn họ lập tức bắt tôi đi, dĩ nhiên bọn họ đã nhìn chằm chằm tôi lâu rồi."

Hàn Nhân nói: "Không biết Trình Nặc Nặc và tên khốn kia thế nào rồi."

Trình Dao Dao chỉ nói Tạ Chiêu chạy tới đánh tên kia một trận, Trình Nặc Nặc thì té ngã trong khe núi. Nhưng Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân là người thông minh, họ suy nghĩ thái độ của Tạ Chiêu đối với Trình Dao Dao thì đoán kết cục của hai người kia không tốt được.

Hàn Nhân im lặng một lúc, cô thận trọng nói: "Mặc kệ bọn họ sống hay chết, chuyện này không liên quan đến cô, chúng tôi cũng không biết gì! Chuyện này chỉ có thể nuốt xuống bụng thôi, tuyệt đối đừng để lộ! Miệng người trong thôn rất xấu, cô nhìn Lâm Nhiên Nhiên đi, lúc trước bị vu oan chuyện kia, bây giờ thỉnh thoảng người trong thôn vẫn nói huyên thuyên đó!"

Lúc đầu Trình Dao Dao còn muốn nhờ Hàn Nhân giữ bí mật, bây giờ bớt việc rồi. Không phải cô sợ người ta nói linh tinh mà cô không muốn chuyện Tạ Chiêu giết người lộ ra. Mạng người quan trọng, không thể dựa vào tiền và quan hệ tránh tội được.

Tội của hai người kia đáng chết vạn lần nhưng không đáng để Tạ Chiêu làm bẩn tay mình.

Hai người nói một lát, Trương Hiểu Phong vẫn không nói câu gì.

Trình Dao Dao biết cô vẫn tỉnh. Lòng cô lo lắng, cô hỏi: "Trương Hiểu Phong, sao cô không nói chuyện? Cô cảm thấy chúng tôi làm như vậy quá đáng sao?"

Hàn Nhân vội nói: "Trương Hiểu Phong, cô không thể đồng tình bọn họ được! Loại người này chết cũng đáng đời!"

Trương Hiểu Phong thở dài, cô nói: "Tôi không đồng tình bọn họ. Tội của bọn họ đủ bắn chết rồi."

Trình Dao Dao thở nhẹ, cô oán giận: "Vậy sao cô im lặng không nói lời nào, làm tôi sợ muốn chết."

Trương Hiểu Phong xoay người nói: "Các cô còn nhớ chuyện thi đại học công nông binh của tôi không?"

"Đương nhiên nhớ kỹ. Cô là người có thành tích tốt nhất trong nhóm thanh niên trí thức, biểu hiện cũng tốt nhất lúc trước bị tố cáo, mọi người đều tiếc thay cô đó!"

Trương Hiểu Phong nói: "Trong lòng tôi luôn nghi ngờ một người nhưng không dám xác định. Tôi cảm thấy chúng ta đều là thanh niên trí thức, cô ấy không độc ác đến mức đó."

Hàn Nhân nói: "Cô nghĩ Trình Nặc Nặc báo cáo cô sao? Tôi còn tưởng đó là Lưu Mẫn Hà! Cô ta có thù oán gì với cô chứ?"

Trương Hiểu Phong nói: "Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy. Hôm nay tôi mới hiểu rõ, lòng dạ một số người rất đen tối. Cô ấy báo cáo tôi, chắc là vì..."

Hàn Nhân vội hỏi: "Vì sao?"

"Vì tôi." Trình Dao Dao nói tiếp câu của Trương Hiểu Phong: "Cô ta hận tôi nên không muốn bạn bè của tôi tốt. Hơn nữa lúc đó cô ta không biết Thẩm Yến muốn đi bộ đội, cô ta muốn tranh cái danh ngạch này cho Thẩm Yến, cô ta cũng có thể quay về thành phố."

Trương Hiểu Phong nói: "Chuyện này không trách cô. Tôi chỉ muốn nói, tất cả nguyên nhân đều có kết quả, cô ấy làm chuyện xấu thì nên gánh chịu hậu quả."

Hai người nắm tay nhau, lòng Trình Dao Dao ấm áp.

Trình Dao Dao, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân thương lượng một lát, họ thảo luận lời khai giống nhau, đến lúc đó có người hỏi thì biết trả lời như nào.

Trương Hiểu Phong nói: "Chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn một trận chiến ác liệt nữa đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn