Chương 174: Nước cháo trộn trứng gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm không xảy ra chuyện gì. Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, ánh nắng chiếu vào bàn đọc sách, hoa đào cắm trong bình sứ trắng nở rộ.

Trình Dao Dao bị đánh thức từ sớm, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đều có thói quen dậy sớm, Trình Dao Dao đành dậy theo hai người, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mặc quần áo tử tế rồi cầm bàn chải khăn mặt đi ra ngoài rửa mặt, họ bảo Trình Dao Dao ra xem Tạ Chiêu đi chưa.

Lúc Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở qua đêm, Tạ Chiêu sẽ tự giác tránh đi. Buổi sáng cũng thế, Tạ Chiêu sẽ ra ngoài từ sớm để tránh chạm mặt làm hai cô ngại.

Trình Dao Dao cười nhạo sao Tạ Chiêu thẹn thùng như thế. Tạ Chiêu uốn nắn: Cái này gọi là tránh hiềm nghi. Trình Dao Dao kinh ngạc nói: Vậy sao anh không tránh hiềm nghi với em? Tạ Chiêu không nói gì nhưng đôi mắt lại hiện ra ý cười, còn có chút lưu manh.

Trình Dao Dao lén mở cửa ra nhìn quanh sân.

Tạ Chiêu mặc áo ba lỗ đánh răng trong sân, lưng và xương bả vai rắn chắc nhấp nhô theo động tác. Tay trái cầm cốc đánh răng, ngón trỏ hơi nâng lên, không quấn vải.

Trình Dao Dao nhăn mũi. Bỗng nhiên Tạ Chiêu ngẩng đầu lên, Trình Dao Dao lập tức rụt người lại, trái tim đập thình thịch. Không đúng, sao cô phải sợ Tạ Chiêu?

Hàn Nhân hỏi: "Sao vậy? Tạ Chiêu đi chưa?"

Trình Dao Dao nói: "Anh ấy chưa đi."

Hàn Nhân ngạc nhiên: "Hôm nay anh ấy dậy muộn vậy. Trước kia trời chưa sáng đã đi ra ngoài rồi."

Bởi vì hôm nay Tạ Chiêu được nghỉ, hắn nói làm việc xong sẽ đi chơi với cô. Nhưng bây giờ bọn họ đang cãi nhau... Trình Dao Dao lại nhìn ra cửa, Tạ Chiêu mặc áo khoác thay giày quân đội rồi mở cửa cổng đi ra ngoài.

Lúc Tạ Chiêu đóng cửa, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn thẳng lại. Trình Dao Dao bị hắn nhìn lập tức luống cuống, cô không biết nên cười với hắn hay trừng hắn, gương mặt nhỏ vừa buồn cười vừa đáng thương.

Tạ Chiêu cúi đầu nhìn chân mình. Cường Cường đang muốn chui qua chân hắn chuồn đi, Tạ Chiêu dịch chân chặn mèo mập lại, hắn ném một miếng thịt gà khô vào trong sân, Cường Cường lập tức vui vẻ chạy theo, Tạ Chiêu nhân cơ hội đóng cửa lại.

Lòng Trình Dao Dao hơi mất mác: "Anh ấy đi rồi."

Lúc này ba người mới đi ra ngoài sân rửa mặt. Trình Dao Dao đi vào phòng bếp. Trong nồi có cháo trắng, không biết bà Tạ đi đâu.

Rau xanh và cây hương thung trong vườn được tưới nước hết rồi, nền sân cũng được quét sạch, dưới ánh mặt trời, nước dần dần bốc hơi, nền đá lát gạch xanh sáng lấp lánh. Trình Dao Dao mang rổ đi nhặt trứng gà.

Hiện tại nhà họ Tạ có một con gà trống, 13 con gà mái, 12 con gà con, tất cả đều do Trình Dao Dao chăm sóc. Trong lồng gà phải dọn rơm rạ và phân gà mỗi ngày, sau đó thêm nước và thức ăn cho gà. Nhưng sáng nào Tạ Chiêu cũng dậy sớm làm giúp cô, Trình Dao Dao chỉ cần phụ trách nhặt trứng.

Hôm nay lồng gà cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thức ăn trong chậu đầy ụ, đàn gà mái đang cúi đầu ăn thức ăn, gà trống thì đứng trên cọc gỗ ngẩng đầu ưỡn ngực, lông vũ trên người mượt mà sáng lấp lánh.

Trình Dao Dao mở hàng rào gỗ đi vào, cô tranh thủ thời gian đóng cửa tránh Cường Cường chạy theo phá hỏng. Mấy quả trứng nằm im trong đống rơm khô. Vỏ trắng mịn màng, kích cỡ cũng to hơn trứng bình thường, cầm trong tay vẫn ấm áp. Đàn gà được nuôi bằng linh tuyền và côn trùng, một ngày có thể đẻ hai quả trứng, tỷ lệ hai lòng đỏ cũng cao. Bà Tạ thường nhặt trứng có hai lòng đỏ ra làm trứng gà mặn, trứng gà mặn ăn rất ngon.

Trình Dao Dao nhặt từng quả để vào trong rổ nhỏ, cô nhặt được tổng cộng 18 quả, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Trứng gà trong rổ của cô càng ngày càng nhiều, Tạ Chiêu lại làm thêm một cái rổ to hơn cho cô.

Hàn Nhân hâm mộ muốn chết: "Nếu tôi có sân của riêng mình thì tốt rồi. Tôi cũng nuôi mấy con gà đẻ trứng mỗi ngày, tôi có thể tiết kiệm rất nhiều tiền!"

Trình Dao Dao sờ mấy quả trứng gà, cô cười nói với Hàn Nhân: "Tôi làm đồ ăn ngon cho hai người."

Trong nồi nấu cháo trắng.

Trình Dao Dao lấy mấy cái bát đặt lên bàn, sau đó đập trứng gà cho vào từng bát một. Cô lấy bình sữa bột ra rồi cho thêm một ít sữa bột và đường trắng vào.

Hàn Nhân hỏi: "Cô muốn làm canh trứng hấp à?"

Trình Dao Dao cười nói: "Không phải, hai người nhìn đi!"

Trình Dao Dao cầm muôi sắt múc nước cháo đang sôi đổ vào bát trứng gà. Sau đó quấy đều dần dần tạo thành bông trứng, cô lại dùng thìa quấy nhẹ mấy lần nữa, nước gạo chuyển dần sang màu vàng nhạt.

Hàn Nhân ngạc nhiên hỏi: "Cái này ăn được sao?"

"Sao không ăn được? Nước cháo trộn trứng gà phải ăn lúc còn nóng." Trình Dao Dao đề cử nhiệt liệt với Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong: "Món này phải dùng trứng gà mới làm mới ngon, hai người mau ăn thử đi."

Hàn Nhân bê bát uống một hớp, mắt cô sáng lên: "Trơn bóng, vừa thơm vừa ngọt, ngon quá!"

Trình Dao Dao đắc ý nói: "Nước cháo trộn trứng gà rất bổ. Hai người uống nhiều vào, có thể bồi bổ."

Uống hết bát nước cháo trộn trứng gà, cả người đều ấm áp, trong bụng cũng dễ chịu hơn. Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân khen không dứt miệng.

Trình Dao Dao nói: "Hai mang ra sân uống đi, tôi vớt cháo ra đã."

Trình Dao Dao cầm lọc lưới vớt cháo. Cô vớt ra đổ vào chõ nấu thành cơm. Nước cháo còn thừa nổi bọt trắng, cô đổ vào trong vạc gốm, có thể chan canh hoặc nấu canh.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Trình Dao Dao nói: "Tôi có thể làm một mình mà, hai người ra ngoài đi."

Không có ai trả lời, Trình Dao Dao quay lại, hóa ra là Tạ Chiêu. Giày của hắn sạch sẽ, vừa rồi thì ra hắn chỉ đi lòng vòng bên ngoài để nhường chỗ cho ba người.

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, cô hơi lúng túng nhìn Tạ Chiêu.

Ai ngờ Tạ Chiêu không nhìn cô mà đi vào cầm muôi múc nước cháo.

Trình Dao Dao lập tức xù lông, cô đè lại hung dữ nói: "Đây là đồ em nấu, anh muốn uống thì tự nấu đi!"

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu liếc qua cô, hắn để muôi xuống, sau đó quay sang mở nắp vạc. Nước trà trong vạc hết sạch, sáng sớm bà Tạ chưa đun nước trà.

Trình Dao Dao lẩm bẩm, cô nheo mắt nhìn Tạ Chiêu. Bộ dáng kia làm người ta ngứa tay mà.

Tạ Chiêu nhìn sang bếp lò, bàn tay to bê bát nước cháo trộn trứng gà lên.

Trình Dao Dao tức giận: "Trả em, không có phần của anh đâu."

Tạ Chiêu nói: "Vậy anh uống nước cháo."

"Không được!" Trình Dao Dao ngây thơ chặn bát nước cháo lại.

Tạ Chiêu nói: "Vậy anh uống cái này."

Trình Dao Dao muốn lấy lại nhưng Tạ Chiêu cao hơn cô, cô với không tới, cô tức giận nhảy nhót: "Em.. Em uống qua rồi."

Đôi mắt hẹp dài nhìn sâu vào cô, hắn giống như cố ý chọc giận cô uống mấy hớp hết sạch. Không biết do trùng hợp hay gì, môi hắn đặt đúng chỗ cô vừa uống. Nước cháo trộn trứng gà trươn trượt ngon miệng, uống xong cả người nóng bừng, trong miệng còn lưu lại mùi thơm hoa đào nhàn nhạt.

Không biết vì sao, mặt Trình Dao Dao đỏ bừng lên. Cô vội vàng xoay người loay hoay cái nồi, lồng ngực Tạ Chiêu áp sát vào cô.

Trình Dao Dao sợ hãi dựa sát vào bếp lò, cô hoảng hốt nhìn cửa bếp nói: "Không phải anh không muốn nói chuyện với em sao? Sao lại giở trò lưu manh hả? Nếu Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thấy anh...!!!"

Tạ Chiêu lấy bánh cao lương sau lưng cô, mặt hắn bình tĩnh nhìn cô giống như đang nói "Em nghĩ nhiều rồi".

Mặt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô thẹn quá hóa giận đạp hắn: "Anh cố ý trêu em!"

Một tay Tạ Chiêu nắm được cổ chân cô, Trình Dao Dao lập tức đứng một chân, cô trợn tròn mắt: "Anh... Anh thả tay ra, anh chết với em!"

Cô càng hung dữ, Tạ Chiêu càng kéo nhẹ về sau, hai tay Trình Dao Dao vội vàng vịn vào bếp lò mới miễn cưỡng đứng vững, cô tức giận muốn khóc: "Anh, anh, anh... Thả ra!"

Lúc Trình Dao Dao tức giận rất đẹp, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, ánh mắt như say, cô nghĩ vẻ mặt của mình rất hung dữ nhưng cô không biết cô càng làm thế, Tạ Chiêu càng muốn bắt nạt cô.

Tạ Chiêu nói: "Còn đạp người nữa không?"

Trình Dao Dao tức muốn chết, cô moi hết ruột gan ra: "Ai đạp anh, bớt dát vàng lên mặt mình đi!"

Tạ Chiêu híp mắt làm lưng Trình Dao Dao lạnh buốt, cô nghe giọng nói nhàn nhạt lộ ra sự bất đắc dĩ và vui vẻ: "Không phải không để ý đến anh sao? Vậy mà còn làm nũng."

"Ai làm nũng với anh!" Trình Dao Dao đỏ mặt, cô nhảy tưng tưng bằng một chân.

Tạ Chiêu nói: "Vậy em muốn làm gì?"

"Em muốn anh cách xa em ra!" Trình Dao Dao nhìn sang một bên. Cô cũng không biết mình muốn làm gì, dù sao cô thấy thái độ lạnh nhạt của Tạ Chiêu thì rất khó chịu.

Trong sân vang lên tiếng cười của Hàn Nhân: "Dao Dao, cô chưa nấu xong sao?"

"Đến đây, đến đây!" Trình Dao Dao vội nói.

Tạ Chiêu thả chân cô ra, chân Trình Dao Dao rơi xuống đất không đứng vững, cô lảo đảo ngã vào trong ngực hắn.

Lồng ngực rắn chắc ấm áp rung động. Trình Dao Dao khóc không ra nước mắt, vừa mới nói muốn cách xa hắn mà bây giờ đã ôm ấp yêu thương rồi. Nhìn hắn đắc ý kìa!

Đến lúc ăn sáng, Trình Dao Dao không ăn nổi. Tạ Chiêu tốt rồi, hắn cầm hai cái bánh ngô rồi ra ngoài luôn, Trình Dao Dao phải ở lại chịu đựng nụ cười xấu xa của Hàn Nhân, ngay cả Trương Hiểu Phong cũng bật cười: "Tôi thấy hai người mau kết hôn đi, ăn sáng cũng dính nhau!"

Tư tưởng của thanh niên trí thức thế hệ này rất thoải mái, bọn họ xem nhiều phim Liên Xô, trải qua rất nhiều chuyện, lên núi xuống nông thôn, họ có rất nhiều sự tưởng tượng đẹp đẽ về tình yêu nên họ không có tư tưởng phong kiến trong chuyện nam nữ. Trừ chuyện Trình Nặc Nặc và Thẩm Yến quan hệ trong rừng cây nhỏ mọi người đều biết, bình thường người khác yêu đương cũng không bị người ta chỉ trích.

Trình Dao Dao đang tức giận, cô bĩu môi nói: "tôi không kết hôn đâu, tôi ghét anh ấy nhất!"

Hàn Nhân nói: "Cô đừng ở trong phúc mà biết hưởng, cô dựa vào việc người ta thích cô mà muốn làm gì thì làm."

Trương Hiểu Phong cũng nói: "Qua quan sát và tiếp xúc lâu dài, tôi thấy Tạ Chiêu là một thanh niên ưu tú chính trực, việc đáng ngưỡng mộ nhất là anh ấy rất yêu cô, trân trọng cô. Hôn nhân của hai người sẽ rất hạnh phúc."

Hàn Nhân nói hiện thực: "Nhà họ đối xử rất tốt với cô, cô không cần làm việc gì cả. Tòa nhà cũng rất tốt, ngày nào cũng được ăn trứng gà. Cô biết tôi phải đợi bao nhiêu lâu mới được ăn trứng gà một lần không?"

Trình Dao Dao nói: "Cô thích ăn trứng gà sao? Tý nữa mang một ít về đi."

"Đừng, đừng, tôi không có ý này." Hàn Nhân vội nói: "Coi như mang về cũng không có chỗ nấu! Đốt bếp nhóm lửa nhiều ở nhà người khác cũng không tốt. Trẻ con nhà họ nhìn thấy, tôi không thể không cho được."

Bỗng nhiên Hàn Nhân thở dài: "Cô vẫn tốt nhất. Kết hôn với nông dân thì sao, quay về thành phố cũng chưa chắc sống thoải mái như vậy đâu."

Trình Dao Dao cười xấu xa: "Cô nói vậy thì kết hôn với người trong thôn đi, về sau chúng ta có thể làm bạn. Nghe nói có mấy nhà đang nghe ngóng cô đấy, cô chọn một nhà đi!"

Hàn Nhân nói: "Cô đừng kích tôi, ngày mai tôi chọn một người cho cô xem."

Trình Dao Dao kinh ngạc: "Cô tưởng thật à? Không phải cô muốn về thành phố lắm sao?"

Hàn Nhân không nói gì. Trương Hiểu Phong giải thích: "Còn không phải vì chuyện của anh trai cô ấy sao. Cô đừng buồn, chúng ta thi đại học cùng nhau, sau đó quay về thành phố, bọn họ không thẩm tra chính trị cô đâu."

Hàn Nhân càng ngày càng bi quan: "Thi đại học còn chưa thấy đâu. Nhưng bắt đầu sang xuân rồi, ngày nào cũng mệt muốn chết, làm xong việc nhặt lá chè thì lại phải xuống ruộng làm việc, nghĩ đến đã sợ."

Trương Hiểu Phong cũng trầm mặc. Cày bừa vụ xuân xong lại đến việc gieo hạt vụ hè, gieo xong thì lại thu hoạch, ngày nào cũng đi làm giống như mất một lớp da, công việc lao động ngày qua ngày có thể làm hao mòn ý chí sắt thép của mình. Mấy nữ thanh niên trí thức từ thành phố đến không chịu nổi cuộc sống này, họ tùy tiện kết hôn với một người nông dân, ngoài ra còn có nam thanh niên trí thức cưới cô gái ở thôn đó.

Đặc biệt là từ lúc Trình Dao Dao chuyển đến nhà họ Tạ, cô giống như rơi vào trong hũ mật, nhà họ Tạ chiều cô đến mức cô càng ngày càng yếu ớt. Mấy nữ thanh niên trí thức không chịu được khổ nhìn chằm chằm bên này, họ dần dần dao động, cộng thêm việc bà mối đến cửa nửa dỗ nửa lừa gạt, mấy người lục tục kết hôn với thôn dân. Nhưng mấy người đàn ông đó không phải Tạ Chiêu, lúc nhóm nữ thanh niên trí thức kết hôn rồi mới phát hiệ nra, họ hối hận cũng không kịp rồi. Nhưng sau khi lấy chồng không cần phải xuống ruộng làm việc kiếm công điểm nữa, công việc có người san sẻ, nói chung tốt hơn lúc trước nhiều.

Trình Dao Dao vội nói: "Hôn nhân không có tình yêu là hôn nhân không có đạo đức! Hai người không được xúc động đâu đấy!"

Phải biết rằng việc kết hôn ở trong thôn đồng nghĩa với việc nếu tương lai thanh niên trí thức muốn quay về thành phố, họ nhất định phải ly hôn, họ cũng không thể mang con cái đi theo. Nhóm thanh niên trí thức muốn về thành phố nên suýt phá hỏng cửa văn phòng ly hôn. Văn phòng treo luôn con dấu chứng minh ly hôn ở ngoài cửa, ai muốn đi thì đóng dấu, một đi không trở lại, họ vứt bỏ đứa con đáng thương và người vợ tan nát cõi lòng ở lại.

Sắp đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, việc quay lại thành phố của nhóm thanh niên trí thức cũng gần ngay trước mắt rồi, Hàn Nhân không cần lo tuổi già không giữ được.

Trình Dao Dao kìm nén không nói những điều này ra, cô đành khích lệ hai người một phen, cô âm thầm quyết định về sau thường xuyên mời hai người đến nhà làm khách, cừa có thể ăn ngon vừa có thể sống qua cuộc sống mù mịt ở đây.

Lúc này Hàn Nhân mới nở nụ cười: "Cô yên tâm đi, tôi chỉ than phiền một chút thôi. Dù không chịu nổi nhưng tôi thấy ngày hôm qua... Tôi thà về thành phố làm việc linh tinh cũng tuyệt đối không ở lại đây!"

Đang nói chuyện, bà Tạ bê bát trở về, bà cười nói: "Sáng sớm nói chuyện gì vậy?"

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đứng dậy chào bà Tạ, Trình Dao Dao chạy ra đón: "Bà nội, sáng sớm bà đi đâu vậy ạ? Mơ tươi quá! Ở đâu vậy ạ?"

Bà Tạ cười hớn hở: "Sáng nay bà mang bánh khúc cho mấy nhà hàng xóm, đây là chị dâu Hồng Hà của cháu cho đấy. Cầm ăn đi, ăn xong thì đi làm."

"Vâng ạ." Trình Dao Dao bê bát mơ dính hạt sương tươi mới, chờ bà Tạ đi vào phòng bếp, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bà Tạ ra ngoài nhưng không nghe thấy tin tức mới gì, xem ra người trong thôn chưa phát hiện ra sự khác thường.

Ba người Trình Dao Dao ăn xong thì cầm theo hộp cơm ra cửa.

Lúc đi ra cổng nhà họ Ta, Trình Dao Dao không nhịn được, cô nhìn xung quanh một lúc nhưng không thấy bóng dáng Tạ Chiêu ở đâu cả, lòng cô lập tức khẩn trương.

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đi hai bên, họ nói nhỏ: "Đừng sợ, cứ đi như bình thường thôi, đừng để người khác nhìn ra sự khác thường!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn