Chương 82: Em muốn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Chiêu lập tức nắm chặt tay Trình Dao Dao, trầm giọng nói: "Đừng nóng vội, trên thư có nói bị bệnh gì không?"

Trình Dao Dao lắc đầu: "Không nói, chỉ nói lần trước thuyên chuyển công tác bị ngã bệnh. Ông ấy đang tốt sao lại phải chuyển công tác? Có phải là..."

Trình Dao Dao càng nghĩ càng loạn, đến giờ phút này cô mới nhận thức rõ, bố Trình là một người rất quan trọng để cô dựa vào ở thế giới này, bản thân cô cũng sớm coi ông ấy là bố.

Tạ Chiêu nắm chặt tay cô: "Đừng suy nghĩ lung tung. Nếu thật sự có chuyện lớn, chắc chắn phải gửi điện báo chứ không phải viết thư."

Bàn tay Tạ Chiêu ấm áp, giống như có lực lượng truyền đến, Trình Dao Dao tìm về lý trí: "Đúng... Đúng."

Trình Dao Dao ép buộc mình tỉnh táo lại, xem lại thư một lần nữa. Bố Trình viết thư nói vốn dĩ ông muốn chuyển đến Tây Bắc, nhưng lúc bàn giao công việc lại bị bệnh. Câu nói hời hợt, sau đó xoay chuyển, nói chuyện ông đến ngân hàng làm ba cái sổ tiết cho Trình Dao Dao, bên trong có tiền mẹ cô lưu lại và một khoản tiền bố Trình tiết kiệm từ nhỏ đến lớn cho cô. Lời này có rất nhiều ý gửi gắm*, do đó Trình Dao Dao đọc xong lập tức sợ phát khóc.

(Gửi gắm: Trước khi chết gửi gắm đồ, lời căn dặn cho con cái.)

Tạ Chiêu cầm phong thư đọc qua, nói: "Thư này được gửi từ nửa tháng trước rồi."

Bà Tạ vội nói: "Dao Dao, cháu đừng vội. Đã qua nửa tháng, nói không chừng bố cháu đã khỏe rồi."

Trình Dao Dao đỏ mắt nói: "Cháu muốn về nhà."

Bỗng nhiên Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, môi giật giật im lặng.

Bà Tạ đau lòng ôm Trình Dao Dao: "Đáng thương, đừng vội, đừng vội."

Trình Dao Dao mệt mỏi tựa vào ngực bà Tạ, đôi mắt sợ hãi và bất lực, cô quá đẹp, bộ dáng này chỉ làm người ta muốn hung hăng giày vò cô chiếm làm của riêng.

Nếu bố cô thật sự xảy ra chuyện, trên thế giới này mình là người duy nhất cô có thể dựa vào... Tạ Chiêu bị suy nghĩ âm u của mình làm kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, lập tức hung hăng phỉ nhổ bản thân.

Đột nhiên Tạ Chiêu đứng thẳng người, mặc áo choàng ngắn vào. Bà Tạ vội ngẩng đầu nói: "Dao Dao đã như vậy cháu còn muốn đi ra ngoài?"

Tạ Chiêu nói: "Cháu đưa em Dao Dao vào huyện gọi điện thoại cho người nhà."

Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, nói: "Đúng vậy, còn có điện thoại!"

Bà Tạ nói: "Được rồi, các cháu đi nhanh đi!"

Trình Dao Dao thay quần áo, vội vàng thu dọn một túi đồ nhỏ. Tạ Chiêu nhìn túi đồ trong tay cô, Trình Dao Dao giải thích nói: "Nếu bố em có chuyện, em sẽ trực tiếp đến trạm xe lửa!"

Tạ Chiêu không nói gì, cầm túi đồ của cô, hai người lập tức xuất phát.

Bà Tạ chạy tới cửa: "Hôm qua trời mưa, đi trên đường phải cẩn thận. Dao Dao, mặc kệ tình huống ra sao, cháu nhất định phải bình tĩnh, biết không?!"

Đến khi hai người đi xa, bà Tạ và Tạ Phi vẫn đứng ở cổng nhìn theo.

Hôm qua trời mưa to, máy kéo đi ầm ầm trên đường núi, nước bùn bắn tung tóe, lốp xe dính đầy đất.

Chờ đến huyện Lâm An, trời mưa ngày càng to. Tạ Chiêu che ô cho Trình Dao Dao, hai người vội vã chạy đến bưu điện, nửa người Tạ Chiêu đã ướt đẫm. Trình Dao Dao được Tạ Chiêu che ô, trên người vẫn sạch sẽ.

Trời mưa to, bên trong bưu cục có ánh sáng lờ mờ, nhân viên công tác tết một bím tóc to đang ngủ gật. Hai người đột nhiên chạy vào mang theo một cơn gió lớn dọa cô giật mình.

Bím tóc to tức giận nói: "Gọi điện thoại hay gửi điện báo, giá cả viết trên tường!"

Trình Dao Dao vội nói: "Tôi gọi điện thoại!"

Mưa rơi như trút nước, hôm nay trong bưu cục không có người. Nếu là thường ngày, gọi điện thoại phải chờ xếp hàng. Trình Dao Dao cầm điện thoại lên, nói với nhân viên kết nối đầu dây bên kia: "Gọi Trình Chinh ở viện nghiên cứu khoa học!"

Chờ rất lâu, bên kia mới vang lên tiếng nói của người đàn ông trung niên: "Alo? Là Dao Dao sao?"

Thanh âm cách xa hàng nghìn kilomet truyền tới xen lẫn với âm thanh dòng điện vẫn không ngăn được tiếng nói quan tâm bên trong. Trình Dao Dao vừa nghe thấy thanh âm này liền khóc nức nở: "..."

Bố Trình ở đầu bên kia cười lên: "Dao Dao, sao không nói chuyện? Còn tức bố sao? Lần trước là bố không tốt, lần đầu tiên con xa nhà đi đến nơi xa như vậy, bố còn trách mắng con, không đưa con đi. Con có thể tha thứ cho bố không?"

Không biết có phải kế thừa ký ức và tình cảm của nguyên chủ hay không, nước mắt Trình Dao Dao tràn mi. Rõ ràng là cô kiêu căng tùy hứng, phụ lòng tốt của ông, ông chẳng những không trách mình, còn ôm hết sai lầm lên người ông, muốn mình tha thứ cho ông.

Tạ Chiêu lau nước mắt trên mặt Trình Dao Dao, nắm chặt tay cô, ánh mắt hỏi thăm: "Em Dao Dao?"

Trình Dao Dao lắc đầu, đôi môi giật giật, rốt cuộc phá vỡ phòng tuyến trong lòng, kêu lên: "Bố..."

"Ơi, con gái ngoan, đừng khóc." Tiếng nói của bố Trình cũng kích động, cười nói: "Công chúa nhỏ của bố khóc sẽ không xinh."

Trình Dao Dao cười khúc khích, dáng vẻ vừa cười vừa khóc làm Tạ Chiêu không hiểu. Cô nói với điện thoại: "Bố, bố bị bệnh sao? Dạ? Sức khỏe của bố tốt rồi? Con không tin, con muốn về Thượng Hải thăm bố. A!"

Ngón tay Trình Dao Dao đau xót, chỉ cảm thấy sức lực của Tạ Chiêu muốn bẻ gãy tay cô. Cô để ống nghe trước ngực, tức giận nói với Tạ Chiêu: "Anh làm gì vậy?"

"Không có gì." Giọng nói Tạ Chiêu Chiêu khàn khàn: "Bố em khỏe rồi?"

"Vâng, bố em nói bố ra viện rồi." Trình Dao Dao nở nụ cười, nói: "Trước không nói với anh!"

Trình Dao Dao cầm ống nghe để lên tai, nói chuyện với bố Trình. Từ câu đầu tiên gọi "Bố", về sau Trình Dao Dao không bị chương ngại tâm lý nữa. Giọng nói của bố Trình từ ái, trong lời nói lộ ra lo lắng cưng chiều, nhanh chóng gợi ra tâm tình trẻ con quấn bố của Trình Dao Dao.

Bố Trình nói: "Bố không có việc gì. Bố chủ động xin chuyển công tác, lúc trước bị bệnh nên gác lại, nhanh nhất cũng phải sang năm mới chuyển."

Trình Dao Dao giận dữ: "Đáng nhẽ không nên đi! Bố vừa mới ra viện, sao có thể lập tức chạy đến nơi xa như vậy? Bố ở lại dưỡng bệnh cho tốt, con gửi mấy bình thanh mai và nấm tương, bố có ăn không?"

Nghe giọng nói vừa yếu ớt vừa quan tâm của con gái, bố Trình vui vẻ nói: "Được được, tất cả nghe theo con. Mấy thứ con gửi tới bố đều ăn, cũng nghe lời con cai thuốc. Còn rượu à, bố không bỏ được!"

Trình Dao Dao cười nói: "Được rồi, thấy biểu hiện bên trên của bố tốt như vậy, không cần bỏ rượu. Con ủ mấy bình rượu nho gửi cho bố?"

Bố Trình nói: "Công chúa nhỏ của bố càng ngày càng giỏi!"

Hai bố con nói rất lâu, bố Trình dặn dò: "Bây giờ bố không có việc gì, con không cần phải về gấp. Cuối năm nay Thẩm Yến sẽ về Thượng Hải, đến lúc đó con, Nặc Nặc và nó cùng nhau về, bố con chúng ta đón Tết."

Ý của bố Trình ở đây này. Nếu bây giờ Trình Dao Dao nghỉ phép trở về, cũng không ở được mấy ngày. Không bằng tích lũy đợi đến Tết thì về, còn có thể ở lâu hơn mấy ngày. Nhưng cô đã nói năm nay đón năm mới cùng Tạ Chiêu...

Trong lòng Trình Dao Dao nghĩ chuyện này, "Vâng" một tiếng, bố Trình cẩn thận nói: "Dao Dao, Nặc Nặc nói thế nào cũng là em gái cùng cha khác mẹ của con. Đến Tết, người một nhà cũng nên ở cùng nhau."

Lại tới, chính là câu này! Dù ở đời này hay đời trước, bố đều thích dùng những lời này ép cô. Cô ngược lại muốn Trình Nặc Nặc làm em gái mình, nhưng Trình Nặc Nặc cũng nghĩ như vậy sao?

Lông mày Trình Dao Dao nhướn cao, nể tình bố Trình mới khỏi bệnh nuốt một đống lời oán giận xuống, chỉ nói: "Được rồi, con đã biết."

Bố Trình lại hỏi: "Dao Dao, còn đủ tiền dùng không? Có muốn mua đồ gì không, bố mua ở Thượng Hải rồi gửi cho con."

Trình Dao Dao không khách khí nói: "Con muốn radio. Ở nông thôn buồn chán lắm rồi!"

Bố Trình cười nói: "Được, công chúa nhỏ muốn, bố nhất định chuẩn bị cho con!"

Trình Dao Dao cúp điện thoại, thở dài. Người bố đời trước của cô cũng như vậy, mỗi lần nói chuyện về mẹ kế và em kế xong sẽ mua rất nhiều đồ chỉ đẹp mà không có tác dụng cho cô hoặc cho cô một tấm chi phiếu lớn.

Lúc trước cô nghĩ bố muốn dùng tiền chặn miệng mình lại, bây giờ cô bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của bố - ông ấy chỉ muốn dỗ cô vui vẻ thôi. Bố vác một cái cân có hai đầu, hai đầu cán cân là mình và mẹ kế em kế. Bố đững ở giữa, chắc chắn sẽ khó xử giữa hai bên.

Nghĩ thông suốt, cảm giác đè nén ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng tiêu tan. Trình Dao Dao tắt điện thoại, bím tóc to nói: "3 đồng 1 mao 7!"

Đầu năm nay gọi điện thoại đường dài và gửi điện báo đều không rẻ, ai cũng phải tranh thủ từng giây từng phút nói cho xong chuyện, giống như Trình Dao Dao cầm điện thoại nói mãi không xong rất hiếm thấy. Bím tóc to không biết, hành động này ở đời sau gọi là "Nấu cháo điện thoại".

Lông mày Trình Dao Dao không nhíu cái nào, lấy ví nhỏ ra. Một cái tay để 5 đồng tiền giấy lên trước mặt, là Tạ Chiêu.

Nhận tiền thừa, Tạ Chiêu quay đầu nhìn Trình Dao Dao: "Đi được chưa?"

Trình Dao Dao vui vẻ gật đầu: "Vâng."

Hai người che ô đi dưới mưa. Nước mưa bắn khắp nơi, gió quật vào mặt lạnh buốt. Trình Dao Dao đi ra ngoài rất vội, chỉ mặc áo sơ mi hồng mỏng manh, cảm thấy hơi lạnh dựa sát vào gần Tạ Chiêu. Nhưng cánh tay Tạ Chiêu cứng rắn như sắt, không có chút ấm áp nào.

Nước mưa dưới đất muốn tràn qua mắt cá chân, Trình Dao Dao đi cẩn thận, mu bàn chân mảnh khảnh ngâm trong nước, cực kỳ khó chịu. Cô muốn làm nũng để Tạ Chiêu cõng cô, nhưng đây là trong huyện. Đến khi Tạ Chiêu dừng lại, cô mới ngẩng đầu lên.

Biển hiệu "Nhà ga huyện Lâm An" ở trước mắt. Hôm nay mưa to, trong sảnh đợi tàu ở nhà ga không có nhiều người, mặt đất ướt sũng.

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, thấy Tạ Chiêu đưa ô cho cô, nói: "Em đi vào tránh mưa, anh đi mua vé."

"Dạ?" Trình Dao Dao cầm ô, bên trên cán ô còn mang theo hơi ấm của Tạ Chiêu. Cô nhìn Tạ Chiêu đang cứng ngắc nhíu mày, đến khi Tạ Chiêu quay người đi đến ô cửa sổ mua vé cô mới phản ứng kịp.

Tạ Chiêu cho rằng cô muốn về Thượng Hải? Ánh mắt Trình Dao Dao dao động, sinh ra ý xấu muốn trêu hắn.

Tạ Chiêu đi một lúc lâu mới về, nắm vuốt vé xe trong tay: "Một tiếng rưỡi nữa có một chuyến tàu về Thượng Hải."

"Vâng." Trình Dao Dao nói: "Vậy chờ một lúc nữa."

Hai người tìm một cái ghế ngồi xuống, Trình Dao Dao nhìn vé tàu, là hai tấm: "Sao lại có hai vé?"

Tạ Chiêu nói: "Anh đưa em đi."

Trình Dao Dao nói: "Nhưng chuyện trong thôn phải làm sao bây giờ?"

Giọng Tạ Chiêu khàn khàn: "Anh đưa em đến rồi trở về luôn."

"Vâng." Mũi chân Trình Dao Dao nhẹ nhàng chạm đất: "Anh không có lời nào muốn nói với em sao?"

"Sắp đến Trung thu rồi." Hơn nửa ngày Tạ Chiêu mới nói một câu như vậy.

Trình Dao Dao trừng mắt nhìn hắn: "Sau đó thì sao?"

Ánh mắt Tạ Chiêu đè nén rất nhiều cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Đến Trung thu, dưa em trồng chín rồi... Anh giữ lại cho em."

Trình Dao Dao suýt nữa cười ra tiếng, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nói: "Nhưng em không biết có thể về kịp không nữa."

Giọng nói Tạ Chiêu lập tức nhanh hơn: "Lâu như vậy? Không phải bố em khỏe rồi sao?"

Trình Dao Dao nói: "Em không yên tâm, dù sao cũng phải chăm sóc bố lâu một chút. Hơn nữa..."

Trình Dao Dao kéo dài tiếng nói, quay đầu nhìn đôi mắt chảy bỏng của Tạ Chiêu nói: "Nói không chừng em không quay về nữa."

Tạ Chiêu quyết đoán nói: "Không thể được!"

"Bố em tìm quan hệ, lần này em về sẽ giúp em xử lý." Trình Dao Dao nghiêm trang nói: "Nếu thuận lợi, em sẽ không về đây nữa."

"..." Hơi thở trên người Tạ Chiêu bỗng nhiên mãnh liệt, giống như núi băng bên dưới núi lửa chấn động, gân xanh nổi lên.

Trình Dao Dao che miệng cười trộm, nói: "Này, sao anh không để ý tới em?"

Cơ bắp Tạ Chiêu kéo căng, không nói gì. Trình Dao Dao nhìn hắn và mình khó chịu nửa ngày, lại nói: "Em đói, muốn ăn bánh bò."

Lúc này Tạ Chiêu có phản ứng, đứng dậy, không nhìn Trình Dao Dao mà đi thẳng ra ngoài.

"Đồ ngốc... Tức như vậy cũng không biết nói một câu giữ em lại." Trình Dao Dao chống cằm, suy nghĩ xem có muốn chọc tức hắn nữa không. Nhưng nhìn thấy bóng lưng Tạ Chiêu biến mất trong mưa, lòng lập tức mềm nhũn, ngọt lịm: "... Tạ Chiêu là đồ ngốc."

Rèm cửa ở sảnh lớn nhà ga bỗng nhiên bay lên xen lẫn không khí mới mẻ mát lạnh. Mấy hành khách lẻ tẻ đợi trong sảnh lớn cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên đẹp trai cao to đi tới.

Một bác gái sụt sịt nói: "Cháu trai, mưa lớn như vậy mà không che ô sẽ cảm lạnh đấy!"

Mặt Tạ Chiêu không thay đổi, ánh mắt nhìn xung quanh sảnh lớn, bỗng nhiên biến sắc, giữ chặt người bên cạnh hỏi: "Cô gái vừa ngồi ở đây đi đâu rồi?!"

Người kia đang ngủ gật giật nảy mình, trừng mắt nhìn Sát Thần trước mặt: "Cô...Cô gái nào?"

Tạ Chiêu nói: "Cô gái mặc áo hồng!"

Lập tức có người nói: "Vừa đi, lên tàu rồi."

Tạ Chiêu quay đầu chạy ra sân ga, mưa to như trút nước, trên đường ray chỉ có hơi nước trắng mênh mông, xe lửa chở khách đã đi xa, không thấy Trình Dao Dao đâu nữa.

Cô đi rồi sao?

Mưa lớn rơi xuống mặt, Tạ Chiêu không có cảm giác, trái tim giống như bị đào mất một khối. Những ngày này sớm chiều ở chung, thân mật với nhau, hắn nghĩ Trình Dao Dao đã nguyện ý, kết quả là mơ tưởng hão huyền.

Móng tay Tạ Chiêu bóp chặt lòng bàn tay, máu đỏ chảy xuống qua khe hở cũng không biết gì.

Trên lưng bỗng nhiên bị vỗ nhẹ: "Sao anh chạy tới chỗ này?"

Giọng nói mềm mại ngọt ngào như mật, Tạ Chiêu bỗng nhiên quay đầu làm Trình Dao Dao giật mình kêu lên. Trình Dao Dao nói: "Sao sắc mặt anh khó nhìn như vậy?"

"Em..." Tạ Chiêu mở miệng mới phát hiện giọng nói khàn khàn: "Đi đâu?"

Nếu không phải sắc trời quá mờ, Trình Dao Dao sẽ nhận ra ánh mắt Tạ Chiêu quá nóng bỏng, vẻ mặt cũng không đúng. Cô giơ tiền trong tay lên: "Em đi trả lại vé."

Không đợi Tạ Chiêu mở miệng, cô chủ động giải thích: "Sức khỏe của bố em đã tốt rồi, không cần em về Thượng Hải. Vừa rồi em đùa anh thôi."

Hơi thở xao động trên người Tạ Chiêu dần dần lắng xuống, bên trong đôi mắt hẹp dài nổi lên tia máu đỏ, nắm tay chậm rãi buông ra, nước mưa và máu chảy dọc theo đầu ngón tay rơi xuống.

Trình Dao Dao thấy mặt hắn không đúng, làm nũng kéo tay hắn: "Chúng ta về đi."

Bỗng nhiên Trình Dao Dao "A" một tiếng, đưa tay che mũi: "Mùi gì..."

Tạ Chiêu đưa bàn tay chảy máu đến trước mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao giật mình, giống như thở không ra hơi tránh sang một bên.

"Tay anh chảy máu... Anh. anh băng bó lại đi." Trình Dao Dao cúi người, lấy khăn đưa cho hắn.

Mưa gió đập vào mặt, Trình Dao Dao vẫn có thể ngửi được dương khí mênh mông thuần khiết. Hôm nay hơi thở của Tạ Chiêu có tính xâm lược mạnh mẽ làm cẳng chân cô như nhũn ra, nếu không có nước mưa hòa tan, chỉ sợ làm trò mèo một trận.

Tạ Chiêu giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn cô, sau đó dùng nước mưa rửa sạch vết máu trên tay rồi cằm khăn bó chặt vết thương lại.

Lúc này Trình Dao Dao mới quay đầu, gương mặt hoa đào trách móc hắn: "Anh không cẩn thận gì cả!"

Tạ Chiêu ừm: "Về nhà thôi."

Trình Dao Dao vươn tay: "Bánh bò đâu?"

Tạ Chiêu lấy bao giấy dầu trong ngực ra, mở từng lớp túi hiện ra bánh bò trắng nõn nóng hổi, mùi hương ngọt ngào bay vào mũi.

(Bánh bò: Giống bánh bò nâu ở nước mình.)

Đường về nhà khó đi hơn lúc đến, phía sau máy kéo che vải bạt lại, Trình Dao Dao ngồi đằng sau không để ý, cầm một cái bánh bò còn to hơn mặt mình ăn. Bánh bò vừa ra lò còn nóng hổi, bên trên có rất nhiều lỗ nhỏ, dùng đầu ngón tay chạm vào còn có thể nảy ngược về, ăn vừa mềm vừa mịn, mùi đường cát ngọt lịm.

Trình Dao Dao nhìn qua khe hở vải bạt, Tạ Chiêu ngồi trên ghế lái quay lưng về phía cô, hai tay cầm tay lái, đường cong cơ bắp rắn chắc, còn có mồ hôi không ngừng lăn xuống.

Trình Dao Dao chống cằm, cô đã xin lỗi rồi nhưng trên đường đi Tạ Chiêu không để ý tới cô. Đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu không để ý tới cô lâu như vậy.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên xe lắc lư rồi dừng lại. Trình Dao Dao thấy kỳ lạ, Tạ Chiêu vén vải bạt lên.

Mùi hương cây cỏ hòa với hơi nước bay vào mặt, sau lưng Tạ Chiêu là một khu rừng lạ lẫm, chỗ này không phải đường về thôn.

Trình Dao Dao nói: "Sao vậy?"

Tạ Chiêu đứng ngược sáng, cô có thể cảm nhận được hơi thở có tính xâm lược mạnh mẽ trên người hắn, còn có một tia tinh lực trên người hắn như có như không.

Lúc này Trình Dao Dao mới sợ hãi, lùi về sau: "Tạ Chiêu... Em đã giải thích với anh... Ưm!

Vải bạt thả xuống, nước mưa rơi ào ào bên trên tấm vải bạt, nước mưa bắn tung tóe khắp nơi, ngăn cách thế giới nhỏ với mọi thứ xung quanh.

Lưng Trình Dao Dao tựa vào xà ngang cứng rắn, trước người là hơi thở nóng hổi của Tạ Chiêu. Chóp mũi Tạ Chiêu như có như không cọ vào cô, thân mật như cũ, giọng nói lộ ra ý khó nói nên lời: "Em Dao Dao, em lại không ngoan rồi."

"Em... Em sai rồi." Trình Dao Dao nghiêm túc, lập tức nhận lỗi: "Em không nên lừa anh, xin anh tha thứ cho em."

Tạ Chiêu cười nhẹ, ý cười không chạm đến đáy mắt, nghiêm túc nói: "Anh rất giận. Em nói, nên làm gì bây giờ?"

Tiếng nói Tạ Chiêu giống như khối đá rung động, hơi thở truyền vào tai cô. Bên tai Trình Dao Dao thoáng cái nóng hổi, ngón chân cuộn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nn