Đánh ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_

- Porsche -

"Khẩn cấp !! Khẩn cấp!"

Tankhun hét lớn khắp nhà. Kiểu giống như anh ta đang hét lên khi chạy ngang qua tầng hai bởi vì tiếng bước chân của anh ta lớn hơn một trận động đất.

Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!

"Khun Noo, làm ơn đừng chạy nữa! Đã nửa đời người rồi mà vẫn làm trò trẻ con." Tiếng của Arm và Pol lại lớn tiếng mắng mỏ, nhưng Tankhun vẫn không ngừng hét lên.

"Khẩn cấp! Khẩn cấp!"

Ôi trời ơi !!! Tôi không thể chịu đựng được nữa! Hôm nay chỉ có một mình tôi ở trong phòng. Kinn ra ngoài làm ăn với Ba và Kim cũng đi đâu đó. Đống tài liệu liên quan đến các sản phẩm trong nhà máy trở thành công việc của tôi. Tôi phải ký, nhận, sửa, lại ký và gửi nhiều thứ điên rồ mà tôi không biết. Sau đó tôi phải tập trung kiểm tra các thông số kỹ thuật của thiết bị kim loại xem có đạt tiêu chuẩn hay không, nhưng tên khốn Tankhun này không nghĩ đến việc giúp tôi mà vẫn làm phiền. Tôi không thể chịu đựng được anh ta nữa !!!

Bang! Tôi tức giận mở cửa và liếc nhìn Tankhun đang chạy xung quanh một cách giận dữ.

"Đúng là đồ ngu ngốc !!!!!"

"Ồ! Nào! Một đứa đã xuất hiện, một đứa nữa chưa thấy đâu."

"P'Khun, anh đúng là cao thủ." Ché ngơ ngác mở cửa phòng Kim trong một bộ đồng phục chỉnh tề, trông như vừa đi học về. Chắc hẳn nó đã rất mệt và chắc chắn đang muốn ngủ.

"Yay! Tất cả đã ra hết." Tankhun bước đến nắm lấy tay Ché, lôi nó khỏi phòng Kim rồi đi thẳng về phòng tôi.

“Tao có chuyện muốn nói với hai đứa mày.” Tankhun nói với đôi mắt lấp lánh.

"Vậy thì tại sao anh lại hét lên như vậy? Chỉ cần gõ cửa phòng là được mà?" Tôi nói khi bị kích thích. Nếu tôi chưa hoàn thành công việc của mình thì Kinn sẽ lại mắng tôi.

"Hừ, tao gõ cửa phòng cũng không hay ho lắm? Tao muốn mọi người náo nhiệt, muốn tất cả đồng thời xuất hiện ở đây. Cho nên tao phải dùng cách này." Tankhun đưa tay lên và làm mặt như đang biểu diễn trong một chương trình  trực tiếp.

"Vì vậy chuyện gì đang xảy ra?" Tôi khoanh tay, tựa vai vào thành cửa nhìn anh ta với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

"Em buồn ngủ. Hôm nay em vừa mới thi xong. Em đã không ngủ từ đêm qua." Ché dụi mắt rồi quay mặt về phía tường, áp trán vào tường rồi ngủ thiếp đi giữa không trung.

"Chờ một chút ..." Tankhun cầm điện thoại lên nhìn giờ rồi lầm bầm như đang đếm gì đó. "3 2 1..."

"Cậu Khun !! Cậu bị sao vậy ?! Khun Noo !!!" Giọng Pete kinh ngạc hét lên từ dưới nhà, rồi nó vội vàng bế Venice đi lên cầu thang.

"Pete, sao vậy?" Arm và Pol lao đến chỗ Pete với vẻ lo lắng.

"Này mọi người!! Có chuyện gì vậy?" Pete thở hổn hển vì kiệt sức. Nó giao Venice cho Pol và vội vàng tìm kiếm Tankhun.

"Yahh !! Đánh lừa thành công. Đi thôi! Về phòng tao đi." Tankhun ra hiệu cho mọi người theo anh ta về phòng.

"Cái gì? Tao không đi, tao phải làm việc." Tôi định quay vào phòng, nhưng Khun  nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phòng anh ta.

"Thả tao ra, Khun!" Tôi để anh ta kéo tôi về phòng. Mặc dù sức lực của tôi phải nói là lớn hơn anh ta, nhưng thực tế thì mấy ngày nay tôi bận làm việc đến khuya mà vẫn phải dậy sớm khiến cơ thể tôi mất sức.

"Arm đưa Ché với Pete vào đây."

Sau đó tất cả chúng tôi ngồi lại với nhau và thả mình trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng của Tankhun một cách miễn cưỡng.

"Tóm lại cậu bị sao vậy cậu Khun?" Pete nói sau khi ngồi nghỉ ngơi uống nước một lúc cho đến khi đỡ khỏi mệt và ập tức ngơ ngác hỏi.

"Cậu Khun bị sao vậy?" Pol đang chơi với Venice trên sàn liền ngẩng đầu lên hỏi Pete.

"Cậu chủ gọi và nói với tao rằng có một vấn đề khẩn cấp. Tao đã vô cùng sợ hãi."

"Hehe." Tankhun cười nhẹ.

"Đừng đùa với tôi như vậy, cậu Khun. Tôi bị sốc nặng đấy. Venice sắp chìm vào giấc ngủ nên tôi có thể nghỉ ngơi một chút. Tại sao cậu lại làm điều này với tôi?!?" Pete bực bội rên rỉ. Tâm trạng của nó lúc này giống như một bà mẹ có con nhỏ. Toàn bộ cuộc sống của Pete giờ chỉ xoay quanh Venice. Và nó trông có vẻ mệt mỏi.

"P'Khun, để em đi ngủ đi. Từ tối hôm qua đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi." Ché chắp hai tay trước ngực cầu xin Tankhun. Đôi mắt nó gần như nhắm nghiền vì buồn ngủ. Cậu bé tội nghiệp!

"Thì ra là đây. Làm sao bọn mày lại thành ra thế này? Dưới chân chồng mà không tự tin gì cả. Bọn nó bắt chúng mày làm việc như nô lệ. Đi làm ăn à? Chăm con à? Đi thi à?"

"Kỳ thi là do nhà trường tổ chức." Ché vội vàng phản đối.

"Ừ, chính là như vậy. Kim đã từng nghĩ tới việc giúp mày ôn thi sao? Hả? Thằng khốn đó không thương tiếc chút nào!" Tankhun giận dữ nói. Anh ta đã muốn gì???

"Porsche, thử nhìn xem Kinn đã lợi dụng mày như thế nào. Đêm nào mày cũng mất ngủ cho đến khi mặt mày tái mét như ma. Còn nó thì sao? Ăn mặc bảnh bao để đi gặp khách hàng! Tự chăm chút bản thân. Mày có bao giờ nghĩ rằng sẽ có nhiều khách hàng trẻ tuổi không? Hoặc con trai của khách hàng vô cùng đẹp trai vây xung quanh?"

Ồ! Lúc đầu tôi không nghĩ vậy nhưng bây giờ tôi thực sự đã nghĩ vậy. Mặt tôi tái mét ??? Quá nhạt, thật à? Và Kinn đi gặp khách hàng! Khách hàng của Kinn là ai, fuck!! Ngay cả khi đôi khi Kinn cho phép tôi gặp khách hàng, công việc chính của tôi chỉ là quản lý tài liệu. Anh ấy nói rằng tôi nên từ từ tìm hiểu từng người một, hay thực sự anh ấy không muốn tôi gặp ai? Ahhh !!! Fuck you Kinn!

"Còn với Porsché, mày vẫn còn quá trẻ. Mày không thể theo kịp Kim được. Tao nghe nói rằng mày đã đọc sách cho kỳ thi nhiều đến mức không có thời gian để đi đâu. Thử nghĩ về điều này đi. Khi mày đang căng thẳng và mệt mỏi thì Kim vẫn đi gặp bạn bè. Bọn nó thực sự chỉ là bạn thôi sao ?!? ... Xấu quá.". Khun đã có một bài phát biểu dài và Porsché đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh dậy. Đôi mắt nó trở nên rõ ràng hơn và nó có một biểu hiện đầy suy tư.

"Còn mày! Mày còn nghiêm trọng hơn đấy, Pete! Mày và thằng khốn Vegas không biết xấu hổ với Thần rừng, thần núi, ma nhà, ma thành phố để làm như thế này hay sao? Hả? Mày quá xúc phạm tao khi hai đứa mày bỏ trốn đi chung sống hạnh phúc với nhau, mày có bao giờ đồng cảm với nỗi lòng của một người quan tâm mày như tao không? Mày mới bỏ trốn mấy tháng mà con mày đã lớn bằng này, cứ như bọn mày ăn cơm trước kẻng rồi bác sĩ bảo phải cưới ngay vậy!!! Hành vi này là thiếu tôn trọng với sếp cũ của mày. Một vệ sĩ ngầu lòi hoá thân thành một bà mẹ nuôi con mà Vegas thì không nghĩ đến việc nuôi nó. Từ tay cầm súng đến tay cầm bình sữa. Từ đấm, đá, dùng võ thuật, đến việc phải vỗ mông trẻ mỗi tối trước khi ngủ. Ồ! Tiếc thật! ... Còn Vegas thì sao? Nó ra ngoài làm việc và gặp gỡ nhiều người vì nó không muốn nhìn thấy vợ mình trong tình trạng uể oải như vậy ... bỏ chạy ngay từ lúc có con. Buồn làm sao!" Pete nhíu chặt mày, ánh mắt lấp lánh như thể bộ não nó đang sắp xếp mọi thứ và rồi nó gật đầu đồng ý với những gì Tankhun nói.

"Cậu Khun, sao cậu lại định đốt nhà người khác?"

"Câm miệng lại, Arm!"

"Vì thế nên hôm nay tất cả bọn mày đang bị áp bức phải đứng lên đấu tranh!" Tankhun giơ nắm đấm lên trời và lên tiếng động viên!

"Tao đồng ý ... lũ chuột yêu quái này, khi bọn nó ra khỏi tầm ngắm của bọn mình một chút, bọn nó sẽ tiếp tục lừa bọn mình. " Tae, người vừa mở cửa phòng và tham gia với Tankhun. Có vẻ như nó cũng đã được gọi đến.

“Vậy em phải làm sao?” Ché tò mò hỏi.

“Chúng ta sẽ tìm lại cuộc sống vui vẻ của mình! Chúng ta sẽ không để ai kiểm soát nó nữa!"

"Nhưng em phải học để đi thi."Ché tiếc nuối nói.

"Vứt bỏ tất cả đi. Tao muốn biết rằng có ngày bọn mày sống lại. Bọn nó có thể làm gì ... có lẽ sẽ quỳ sụp xuống đất?" Và sau đó Khun thực sự quỳ xuống đất và tiếp tục lảm nhảm với vẻ mặt say mê.

"Sau đó kêu lên đau đớn và nói rằng anh cầu xin em đừng đi. Rồi khuỵu gối xuống, ôm lấy chân bọn mày, ấn hai tay trước ngực, cúi đầu van xin bọn mày đừng đi. Sẽ vô ích nếu người đã mất trí.." Và Khun say sưa ngâm nga lời bài hát.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?" Tôi hỏi, ngồi xếp bằng trong một cảm giác ớn lạnh. À, không phải tôi không đồng ý, anh ta có lý, nhưng tôi tin rằng anh ta chơi khăm nhiều hơn.

"Tao có thẻ phòng VIP để hát ở một quán karaoke độc ​​quyền. Hôm nay chúng ta đi chơi. Cùng nhau vui vẻ nhé." Tankhun cười toe toét và tự hào chìa ra chiếc thẻ VIP của mình.

"Haizzz!!!!" Tôi, Ché và Pete đồng thanh thở dài thườn thượt.

"Cứ nói là đi hát karaoke với anh là được. Thế là xong! Nói ra thì chết chắc? Làm sao mà phải phát biểu dài dòng vậy?" Tôi xoa bóp thái dương trong cơn đau đầu. Tại sao cuộc đời tôi lại phải trải qua những chuyện như thế này vậy?

"Nếu tao mời trực tiếp thì hai đứa mày có đi với tao không? Tao đi một mình suốt. Giọng Pol và Arm cứ như trâu đẻ vậy. Mày khóc cái quái gì vậy? Tao không chịu nổi. Vỗ tay theo nhịp điệu trước đây." Tankhun quay lại nhìn Pol và Arm trước khi quay lại và tiếp tục nói.

"Nhưng mục đích lần này không chỉ là hát karaoke mà còn là một lời tuyên bố với những thằng đàn ông lẳng lơ rằng bọn nó biết chúng ta sẽ không còn dưới chân bọn nó nữa ... Hahaha !!!" Tankhun cười thỏa mãn.

Thế giới của anh ta thực sự là một bộ phim truyền hình, mọi hành động, mọi lời nói và biểu cảm. Tôi phải quay đi quay lại nhiều lần, tưởng anh ta đang nói chuyện với người khác. Vì mắt anh ta luôn nhìn ra bên ngoài và cứ liếc mãi!..

"Tao đang bận. Tao vẫn chưa ký xong giấy tờ." Tôi đã sẵn sàng để thoát ra khỏi điều vô nghĩa này và hối tiếc về khoảng thời gian đã mất. Mang 30 phút cuộc đời của tôi trở lại đi.

"Em đi ngủ." Porsché lại bắt đầu buồn ngủ.

"Venice, về nhà thôi." Pete đi tới chỗ Venice và ôm nó vào lòng.

"Bọn mày lại để tao ở lại. Bọn mày không thể làm điều này với tao." Tôi thấy Khun bắt tay Tae để nhờ giúp đỡ.

"Dù sao thì cũng đã đến lúc chúng ta nên nghỉ ngơi. Trong nửa năm trôi qua, cả đám đã gặp rất nhiều rắc rối và chúng ta vẫn phải quay lại làm việc và bị căng thẳng. Thỉnh thoảng chúng ta nên ra ngoài và ngắm nhìn thế giới." Tae cố gắng giữ chúng tôi lại.

"Nếu công việc của tao hoàn thành xong thì tao sẽ đi." Tôi gỡ tay Tae ra.

"Thế mày quan tâm cái quái gì vậy? Đang làm việc nhà, chăm con ở nhà, ở nhà đọc sách, chồng mày có thể được ăn một bữa 'thịnh soạn'. Mày vẫn ổn à? Đừng tin bọn họ!" Tae nhấc điện thoại gọi cho Time và bật loa điện thoại

"Hôm này là ngày đẹp trời! Kinn, Kim, Vegas cùng tụ tập tại nhà Time để tham gia một sự kiện của Guild."

(Guild: là kiểu bang hội mà trong game hay có ấy)

[Chào em!]

"Bật máy ảnh lên!" Tae ra lệnh cho Time ngay khi nó trả lời cuộc gọi.

[Có chuyện gì vậy?] Time thật ngoan ngoãn. Nó làm theo tất cả những gì Tae yêu cầu. Hành vi của nó thật bất thường. Time bật máy ảnh và chuyển nó thành toàn màn hình và mỉm cười với Tae.

"Anh đang ở đâu?"

[Chỉ cần rời khỏi hội và mời Kinn, Kim, và Vegas đi ra ngoài và tìm thứ gì đó để ăn.] Time cho biết. Tôi lập tức cau mày.

"Xoay máy ảnh xung quanh." Sau đó, Time chuyển sang camera phía sau và quay xung quanh. Kinn, Kim và Vegas đang thái miếng bít tết trong một nhà hàng sang trọng giống như Time đã nói. Yay !! Để lại cho tôi một đống tài liệu. Họp xong, thay vì vội về nhà ăn cơm với tôi ... Fuck you Kinn!

[Anh phải nói chuyện ...]

"Chà, em chỉ muốn nói với anh rằng tối nay em sẽ ngủ ở nhà mẹ em. Em sẽ không về đâu. Tạm biệt!" Time vẫn không thể nói hết thì Tae đã cắt lời của nó và kết thúc cuộc gọi.

"Dù là gì đi nữa. Bọn nó dường như không quan tâm đến nhiệm vụ mà bọn mày đang gánh vác. Vậy ai đi hát karaoke với tao? Giơ tay lên!" Tankhun nói với một giọng vui vẻ và đưa tay lên trên đầu, nhưng không ai nghe Khun nói.

"Trong khi tôi ăn cơm với thịt lợn ngọt, Venice ăn chuối nghiền, tên khốn Vegas ăn bít tết ???" Ngọn lửa bắt đầu bởi Tankhun và được đổ thêm nhiên liệu của Tae gần như bùng lên như một ngọn lửa cuồng nộ.

"Trong khi tôi vừa hoàn thành kỳ thi của mình với sự mệt mỏi nhưng anh ... Huhmm! Kim!"

Tôi nhấc máy và gọi ngay cho Kinn.

[Có chuyện gì vậy?] Kinn trả lời điện thoại với giọng nhẹ nhàng.

"Tôi đi ra ngoài. Tôi sẽ về muộn."

Nhưng Kinn đáp lại bằng một giọng khá khó chịu. [Em đi đâu?]

"Đi uống nước"

[Ở đâu?]

"Đó là việc của tôi!"

[Porsche! Có chuyện gì vậy?] Kinn bắt đầu hạ giọng và có vẻ nghiêm túc hơn.

"Tôi còn chưa làm xong việc. Anh về ký hết đi. Tôi mệt rồi!" Tôi cúp máy và lập tức tắt máy. Tôi bước ra khỏi phòng với tiếng vỗ tay của Tankhun. Đủ rồi! Tôi sẽ không làm nô lệ của anh nữa, Kinn !! Tôi sẽ đi chơi, tôi sẽ uống rượu, tôi sẽ đi ra ngoài và ngắm nhìn thế giới! Huh!

____

(K phải pov của Pọt)

[Phòng của Tankhun]

Trong khi mọi người đang gọi người yêu của họ và nói chuyện giận dữ. Tankhun nở một nụ cười mãn nguyện.

"Bọn mày xứng đáng bị như vậy , Kinn, Kim! Mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ lúc sáng nay!" Tankhun ác ý nói.

"Cậu Khun, tại sao cậu lại làm thế này? Cố gắng phá vỡ gia đình của người khác? Đặc biệt là gia đình của Pete. Venice có thể là một đứa trẻ không có hơi ấm mất." Pol nói, quở trách ông chủ của mình. Còn Arm thì ngồi lắc đầu ngán ngẩm.

"Chỉ một ngày thôi. Tao sẽ không để cháu trai tao gặp bất cứ vấn đề gì ... Tao xin lỗi Pete và Vegas. Thực ra, mục tiêu của tao là Porsche và Porsché, nhưng gọi Pete và Tae như vậy sẽ có thêm nhiều người. Càng nhiều càng tốt." Tankhun nói đùa.

"Vậy Khun Kinn và Khun Kim đã làm gì với cậu Khun?" Arm hỏi, cảm thấy vô cùng đồng cảm với hai ông chủ.

"Tao hỏi Ba rằng tao muốn mua tất cả cổ phần của bệnh viện. Nhưng ba bảo tao đi hỏi Kinn. Nhưng khi tao đến hỏi nó thì nó nói ..."

[Quay lại thời điểm trước]

"Làm ơn mua tất cả cổ phần của bệnh viện đi. Như vậy nó sẽ trở thành tài sản của nhà chúng ta. " Tankhun năn nỉ Kinn một lúc.

"Mày điên à, Khun? Gia đình chúng ta không có ai là bác sĩ cả. Tại sao mày lại muốn mua cả cái bệnh viện?"

"Nó định làm gì à? Nó sẽ mua cổ phần của bệnh viện và bổ nhiệm P'Top làm giám đốc." Kim nói thêm.

"Đúng vậy ... P'Top, anh ấy rất giỏi. Tao tin rằng công việc kinh doanh của chúng ta chắc chắn sẽ suôn sẻ."

"Một lời cầu nguyện mày, Kinn." Kim vừa nói vừa cầm ly cà phê lên và uống.

"Tankhun! Hãy để lương tâm của mày là kim chỉ nam của mày. Đừng để người đàn ông khác hướng dẫn cuộc sống của mày." Kinn nói với anh trai của mình bằng giọng thiếu tôn trọng. Tankhun nuôi hận từ bấy đến giờ.

[Hiện tại]

"Bởi vì cuộc sống của bọn nó đã mãn nguyện ... nên bọn nó không muốn giúp tao khi tao gặp khó khăn trong chuyện tình cảm. Vì vậy, bọn nó cũng phải bị như vậy. Chết tiệt!" Tankhun suy nghĩ như một hoàng tử và tức giận như một đứa trẻ. Anh ta sẽ trả thù, sau đó lại cười khúc khích với những đứa em trai của mình, những người sẽ bị trừng phạt. Ngay cả khi đó là một vấn đề nhỏ, nó vẫn tốt.

...

...

_

-Porsche-

"Anh đi đón Venice. Em để thằng bé ở với dì Prik. Venice phải về nhà trước 8 giờ tối, nếu không em sẽ giết anh !!" Pete ngắt máy ở đầu dây bên kia trước khi cúp máy. Pete, khi nó nổi điên, nó thật đáng sợ ...

Chúng tôi bước vào quán Karaoke độc ​​quyền hoặc bất cứ thứ gì mà Tankhun đã đề cập. Khuôn mặt của chúng tôi trông rất dữ tợn như thể chúng tôi sắp giết một ai đó. Ngoài ra, chúng tôi đi theo nhóm, không giống như khách bình thường, đúng hơn là đi trộm !!!

"Có muốn ăn gì không? Tao sẽ tự lo." Tôi nhìn quanh khi chúng tôi vào phòng. Nó rất rộng rãi. Mọi thứ được sắp xếp trang nhã phù hợp với đẳng cấp VIP.

"Pete, Pete, có chuyện gì vậy?" Tôi quay lại và hỏi Pete, người đã ngồi không và thất thần trong một thời gian.

"Ồ, có chuyện gì vậy?" Pete hỏi khi quay sang tôi với vẻ mặt mệt mỏi. Chắc hẳn nó rất mệt mỏi trong thời gian này.

"Lo lắng về Venice?"

"Đúng! Venice hiếm khi muốn ở gần ai. Ngay cả Vegas cũng không thể lại gần thằng bé." Pete nâng ly rượu lên và nhấp một ngụm chậm rãi.

"Ohh !! Sao lại ngon thế này?" Khi hương vị quen thuộc chạm vào lưỡi, Pete nhìn chằm chằm vào ly rượu với vẻ mặt ngưỡng mộ vô cùng.

"Không sao đâu ... Vegas sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với Venice. Cậu ta dường như cũng yêu Venice." Tôi cầm ly rượu lên và uống một ít.

"Thực ra, tôi không giận Vegas, này.... nhưng khi tôi đi chơi ... Vegas sẽ dành thời gian cho Venice để gần gũi nhau hơn." Pete đã nói như thế. Tôi đã đồng ý với nó.

Tôi cảm thấy tội nghiệp cho Pete. Giống như nó đang mang một gánh nặng vậy. Thời gian của cuộc đời nó đã không còn nhiều nữa. Mỗi khi tôi gọi điện mời Pete đi ăn cơm, nó không bao giờ rảnh rỗi.

Trừ khi thực sự có điều gì đó liên quan đến tên khốn nạn Khun này, còn không thì tôi còn lâu mới có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của Pete. Rắc rối vẫn còn đó. Mặt này rất quan trọng. Mặt khác cũng cực kỳ quan trọng. Và cả hai bên đều điên cuồng. Quá mệt!

"Tao muốn dành tặng bài hát này cho Pete ... người đã ném tao đi một cách vô cùng tồi tệ." Và khi Tankhun nắm lấy mic, có khả năng nào anh ấy có thể đặt nó xuống không? Ngay sau khi âm nhạc nổi lên, Arm và Pol đứng dậy nhảy cùng nhau.

"Sao lại đến Ban Na? Nói đi em yêu? Không cần quay lại khi em ra đi không nói lời từ biệt. Bỏ đi với trai thành phố. Bỏ lại tôi ngồi khóc. Lòng tôi tan nát." Em có biết hay không?" Tôi uống cạn ly rượu. Vì nếu Tankhun đến với thể loại nhạc này, tôi thà say còn hơn phải đối mặt với sự điên cuồng của anh ta.

Căn phòng lúc này rất sống động và thiếu ánh sáng, trong phòng có đèn nhấp nháy nhiều màu phù hợp với tiếng nhạc cha-cha-cha mà Tankhun đang bật rất to. Pol và Arm nhảy hầu hết mọi bài hát.

Về phần Tae và Ché, họ đã có một cuộc trò chuyện thú vị về bản chất của Time và Kim. Còn tôi, tôi cụng ly với Pete không ngừng. Nó chủ yếu nói về Vegas và Venice, nhưng đó là những câu chuyện hay.

"Còn mày ... Mày giải quyết chuyện người thừa kế thế nào? Khun Kan, ngài ấy có nói chuyện với mày không?" Pete hỏi tôi.

"Tao vẫn chưa nghĩ ra."

"Thực ra, đó là một vấn đề lớn! Thật tốt khi nói chuyện với Khun Kinn càng sớm càng tốt."

"Tao cũng nghĩ vậy. Nếu không vào cuối thế hệ của tao, cả hai gia đình sẽ bị tuyệt chủng mất."

"Đúng..."

"Ừm, tao đang bối rối về rất nhiều thứ, Pete. Tao không biết liệu có tốt không khi đưa người mình yêu bước vào. Giống như Porsché. Tao vẫn đang suy nghĩ về việc phải làm." Khi rượu bắt đầu vào miệng, cuộc thảo luận lúc này bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.

"Ừm ... Tao hiểu rồi. Từ giờ trở đi, tất cả Vegas, Macau, Venice đều không được dính dáng đến nơi đó. Nhưng Vegas phải hoàn thành mọi công việc để giao cho mày, đúng không? Tao nghĩ vậy. Trong năm nay, nếu mọi thứ ổn, tao sẽ cố gắng nói chuyện với Vegas để ra ngoài về việc kinh doanh riêng của anh ấy. Để chúng tao tự lo. Không phải dính dáng đến ai cả. Khi đó bọn tao sẽ thoải mái hơn nhiều. .. " Pete bình luận. Vì vậy, tôi thở ra một hơi nặng nhọc.

"Nếu nó dễ dàng như vậy thì thật tuyệt."

"Xin lỗi! Mày vừa nói gì vậy, Porsche?" Pete nghiêng người lắng nghe tôi nói.

"Không!" Pete nhấp một ngụm rượu. Nó cứ nhìn chỗ này chỗ kia nên tôi cũng không để ý đến nó lắm. Và rồi tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình một lúc.

Tôi bí mật đi chơi đã phạm tội nghỉ làm, bỏ Kinn như một đứa cứng đầu. Thành thật mà nói, đó không phải là vấn đề lớn. Có lẽ Kinn đã kết thúc cuộc họp và đói nên anh ấy mới đi ăn. Và anh ấy không đi ăn với ai đó, họ chỉ là bạn của anh ấy, anh em của anh ấy. Nhưng sự mệt mỏi tích tụ một thời gian khiến tôi nhạy cảm có những hành động thiếu suy nghĩ. Vậy bây giờ Kinn đang làm gì? Anh ấy đang bùng nổ và giận dữ ngồi đợi tôi trên ghế sofa trong phòng và có bật đèn hay không?

Kinn có thể đang mệt mỏi và anh ấy không thể hiểu được tôi. Thực sự tôi cũng xấu hổ và suy nghĩ rất nhiều. Kinn đi gặp khách hàng, đi họp, quản lý mọi thứ. Công việc của anh ấy khó hơn tôi nhiều. Tôi chỉ ngồi và ký vào các tài liệu cho đến khi tôi mệt mỏi. Thật không, Porsche? Tôi tự ngồi lại và hỏi mình rồi gật đầu, suy nghĩ về điều đó. Haizz .. bất cứ điều gì về Kinn dù đã qua bao lâu thì nó vẫn luôn là mối quan tâm của tôi.

"Nơi này thật kỳ quái." Pete đột nhiên nhìn sang trái phải và nói với tôi.

"Sao cũng được, điều kỳ lạ nhất ở đây là tên Tankhun khốn nạn này. Anh đang nhảy cái quái gì vậy?" Khun vừa hát vừa ngửa mặt lên, lưng từ từ lật về phía sau theo nhịp điệu như một chiếc cầu hình vòm. Có vẻ như anh ta đã có rất nhiều niềm vui. Ồ!!! Nó đã làm tôi đau đầu khi tôi nhìn thấy nó!

"Tao sẽ nhảy cho đến khi tao bị gãy xương lưng, bong gân chân. Như thế thì tao có chuyện phải đến gặp bác sĩ Top. P'Top sẽ thôi trách móc tao rằng nếu không có việc gì làm thì cứ cố gắng cầu nguyện và tỏ lòng thành kính với các nhà sư. Đồ khốn! Tiếp lên !! "

"Quay lên lần nữa, bật lên lần nữaaaa ... Oh! Lại quay lên!" Arm và Pol đã nhảy xung quanh Tankhun và biến tấu âm nhạc trở nên vui nhộn hơn.

“Hoa rau muống Hoa rau muống, cô gái thành phố, cô giáo mầm non, cô giáo rau muống. Tôi đây hát cô hàng rau muống…” Đây là bài hát gì! Khi bài hát này xuất hiện, tôi đã bị sốc và quay sang nhìn chằm chằm vào lời bài hát một cách nghiêm túc. Và người ngay lập tức phản ứng là Pete.

"Pete! Đó là bài hát gì?"

"Bài hát truyền thống của miền Nam - Ram Wong Dance Around The Mortal. Nghe nó lại nghĩ đến Bà !! Đứng dậy nhảy thôi." Pete kéo tôi lên để tham gia khiêu vũ, nhưng tôi từ chối. Chăm sóc Venice chẳng khiến nó tỉnh táo chút nào phải không?... Vẫn điên rồ như mọi khi!

Pete bắt đầu run sợ. Bây giờ nó đang nhảy và đôi khi lấy mic từ Tankhun, trong khi Tae và Ché cổ vũ ca sĩ và các vũ công của anh ta.

"Bài hát này dành tặng cho Pete, người đã làm mẹ rồi!" Tankhun nói vào mic và bắt đầu hát cho đến khi tôi phải nín cười.

"Thật không may, con trai cư xử rất tệ, đi chơi với bạn xấu, uống rượu, hút cần sa, dùng ma túy cho đến khi kiệt sức, hoàn toàn mất trí…” Pete ngừng cười ngay lập tức. Nó thở hổn hển cho đến khi vai run lên như cố gắng kìm chế để không đánh thẳng vào mặt tên khốn Tankhun.

(Song: Nước Mắt Của Mẹ☺️🙏)

"Bình tĩnh !!!" Arm phải lấy một thứ gì đó và sử dụng nó như một cái quạt để hạ nhiệt cho Pete. Pete ngồi xuống cạnh tôi. Và tôi cũng phải cố gắng tỏ ra bình thường vì tôi đã rất cố gắng nhịn cười trước bài hát mà Khun hay trêu Pete.

"Con trai tôi là một người tốt." Pete nói như vậy, tiếp tục uống rượu. Tôi tưởng nó vẫn chưa say trong mắt tôi. Nó tiếp tục nhìn chỗ này chỗ kia.

"Ở đằng kia ..." Không lâu sau Pete nói. Tankhun lại nói vào mic.

"Được rồi! Bây giờ đến phần nổi bật của sự kiện hôm nay. Thật là bất ngờ phải không tụi mày?" Tôi không biết tại sao mình lại có linh cảm. "Tam tada dam, tam tada tam tada." Tankhun đã tự mình chơi vài bản nhạc trước khi cánh cửa mở ra. Sau đó tôi phải day day thái dương ngay lập tức. Tôi vội đưa tay ra che mắt Ché vì nó cũng nhìn chằm chằm ra cửa không chớp mắt.

Những người lạ mặt chỉ mặc bộ đồ lót màu trắng, ngoại hình ưa nhìn, cơ bắp phát triển, khuôn mặt điển trai. Có nhiều quốc tịch, Thái Lan, Trung Quốc, Hàn Quốc, cũng như con lai. Tôi và Pete quay lại nhìn nhau vừa kinh ngạc vừa sợ hãi! Bạn có biết chúng tôi đang lo sợ điều gì không? Sợ rằng chúng tôi sẽ bắn vào ruột!!!

"Nếu Kinn phát hiện ra, chắc chắn tao sẽ chết." Tôi rùng mình nói với Pete.

"Tao đã nói với mày là nó kỳ lạ ..." Pete đưa tay lên để lấy tập tài liệu và nhìn vào tên của quán. "Đây là quán gay bar !!!!!"

"Fuck you Khun!" Tôi gửi một cái nhìn đầy sát khí tới Khun, người đã nở một nụ cười hồn nhiên với chúng tôi. Còn Tae, lúc này đang nháo nhào tới lui, khoanh tay, xoay chân trái phải, làm như đang nhặt cá ở chợ.

"Tao chỉ muốn mày biết, muốn mày trải nghiệm. Bọn mày có thể chưa sẵn sàng để yêu một người thật lòng. Còn bao nhiêu cơ hội như thế này nữa?" Pol và Arm lúc này đã ngồi im, đưa mắt nhìn về hướng khác.

"Hãy chọn dịch vụ đặc biệt của quán. Tao cam đoan rằng đây là dịch vụ bí mật. Tao vẫn chưa muốn chết. Tao sẽ không để Venice mồ côi ... sẽ không bao giờ. Mày chọn đi, Porsche. Tao đi tiểu." Pete bật dậy và bước ra khỏi phòng.

"Tao cũng vậy! Tao đi với!!." Tôi cũng lôi cổ Ché theo. Tiếng Tankhun đuổi theo chúng tôi không ngừng.

"Chúng ta trở về nhà." Pete nói.

"Tốt, tao buồn ngủ." Tôi quay lại nhìn Porsché, người thường xuyên chớp mắt.

"Anh phải quay về!"

"Được, tao cũng muốn trở về." Trên đường đi vệ sinh, tôi đồng ý với Pete và Ché chạy đi. Rõ ràng tên khốn Tankhun đã đưa tôi đi gặp tử thần. Nếu Kinn nghe về điều này, tôi có hai lựa chọn giữa lên thiên đường và xuống địa ngục vì vấn đề duy nhất là thế giới bên kia của tôi sẽ ở đâu.

"Hey, đợi tao với!" Tae người đuổi theo chúng tôi hét.

"Anh không chọn?" Tôi hỏi Tae.

"Không quan tâm. Họ không hot!" Tae lắc đầu. Tên khốn này làm như anh ta dám làm bất cứ điều gì. Khi điều đó thực sự đến thì anh ta cũng bỏ chạy.

Trong khi chờ đợi, tôi tiếp tục đi dọc con đường, tìm kiếm bảng chỉ dẫn dẫn đến nhà vệ sinh. Có rất nhiều phòng ở đây. Nhưng thật tốt là mỗi cửa phòng đều có một tấm gương dài để nhìn thấu bên trong. Một số phòng có tiếng hát vui vẻ. Một số phòng rất nghịch ngợm. Đây không phải là một khách sạn. Không làm ở đây được các bạn ạ.

Tôi đang dẫn họ và định đi ngang qua một căn phòng nhưng ... một mái tóc của ai đó đã đập vào mắt tôi và ngăn tôi lại cho đến khi Pete, Ché và Tae không thể phanh lại ngay lập tức. Đợi đã! Có vẻ như tôi đã nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đỏ thẫm mà Kinn mặc để đi ra ngoài hôm nay ... và sau đó mái tóc anh ta có vài sợi lòa xòa trên trán. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi bảo tất cả lùi lại một bước và mắt tôi nhìn qua tấm kính trong suốt ...

Nỗi sợ hãi đã tan biến, thay vào đó là cơn giận dữ dội lên tâm trí tôi chỉ trong nháy mắt. Ngọn lửa trong tôi bùng lên dữ dội quá. Nó nóng đến mức có thể thiêu chết cả căn phòng. Tôi tin rằng Pete, Tae và Ché cũng bị cảm xúc này làm cho choáng ngợp, muốn bùng nổ vì tức giận ...

________________________________________

-Kinn-

"Cảm ơn Khun Thiwat rất nhiều về bữa ăn." Tất cả chúng tôi phải cảm ơn Khun Thiwat, một khách hàng của cửa hàng vàng của Time, người đang mua lại một số doanh nghiệp và muốn trở thành đối tác với công ty của tôi.

"Tôi biết Time từ khi cậu ấy còn bé cho đến bây giờ, cậu ấy đã lớn, và cậu ấy vẫn giỏi giang, cậu ấy luôn ở bên cạnh những người bạn tốt." Khun Thiwat khen ngợi chúng tôi. Bây giờ tôi chỉ có thể gửi một nụ cười cho anh ấy. Dù bề ngoài tôi có bình thường như thế nào đi chăng nữa thì trong thâm tâm tôi đang cảm thấy rất tệ.

Đột nhiên, Porsche, Pete, Ché gọi điện và nói với chúng tôi cùng lúc rằng họ sẽ đi uống nước tối nay. Ngoài ra, khi chúng tôi hỏi bất cứ điều gì, họ đều trả lời cộc lốc, có vẻ tâm trạng họ không tốt một cách kỳ lạ. Tôi không biết mình đã làm gì khiến Porsche khó chịu mà không nhận ra và khiến em ấy suy nghĩ quá nhiều.

Gần đây, tôi khá lo lắng về cảm xúc của Porsche. Tôi biết em ấy đang mệt và không quen với những nhiệm vụ được giao vì chúng dường như quá khó đối với em ấy. Porsche vẫn còn trẻ và mới vào nên hiếm khi hòa hợp với vòng tròn này. Bản thân tôi cũng bận rộn với việc quản lý các vấn đề trong công ty. Có vẻ như tôi không có nhiều thời gian dành cho em ấy ... Liệu Porsche có đang suy nghĩ quá nhiều không?

"Thành thật mà nói, hôm nay, Khun Kinn, Khun Kim, Khun Vegas, tất cả mọi người có rảnh không? Như tôi đã nói, tôi không chỉ muốn trở thành đối tác trong lĩnh vực kinh doanh xuất khẩu. Trên thực tế, tôi còn muốn hợp tác sòng bạc với Tập đoàn Teerapanyakul để cùng nhau mở dịch vụ hoặc tham gia mảng karaoke và giải trí ở các khu vực khác nhau. Chà, bằng mọi cách mọi người đều ở đây. Chúng ta hãy xem thử nhé? "

"Hôm nay?" Tôi nhìn Kim như thể hỏi ý kiến ​​của nó.

"Thử đi xem quán bar của Khun Thiwat nào!" Time ôm cổ và thì thầm vào tai tôi.

"Thành thật mà nói, tôi muốn trở thành một thương hiệu nhượng quyền như tôi đã nói chuyện với anh. Bọn tôi làm mọi thứ như một mạng lưới quảng cáo của gia đình mình và gửi chúng đến các quán bar của các tập đoàn lớn mà bọn tôi cung cấp dịch vụ vận chuyển trên tàu. Một cái gì đó như thế này khiến mọi thứ thú vị hơn." Kim nói đó là một vấn đề kinh doanh khác với Time.

"Dù sao thì hôm nay vợ của bọn mày cũng đi chơi rồi. Nhanh chóng xem xét để chúng ta đưa ra quyết định và kết thúc. Gần đây có rất nhiều đối thủ cạnh tranh phải không?" Time vẫn là tâm lý.

Tôi có một vẻ mặt hơi bối rối vì tôi muốn nhanh chóng về nhà. Nhưng Porsche đã đi uống nước, vì vậy ... cứ sử dụng thời gian rảnh rỗi của tôi ở đây để thực hiện các giao dịch tốt khác đi.

"Được, vậy hôm nay tôi sẽ xem qua. Nếu Khun Thiwat thực sự có hứng thú, chúng ta sẽ có một cuộc hẹn để nói chuyện sớm."

"Tôi không thể đi. Venice vẫn đang ở nhà của gia đình chính. Tôi phải đưa thằng bé về nhà trước 8 giờ tối." Vegas nói với vẻ căng thẳng. Chắc nó gặp rắc rối với Pete. Sau khi cúp máy, Vegas giống như bị sốc.

"Thực ra, tao muốn mày đi. Mày thường đến sòng bạc với chú. Có lẽ mày sẽ có một số ý kiến." Kim nói khi quay sang Vegas với vẻ mặt điềm tĩnh.

Mặc dù chúng tôi thường xuyên gặp nhau và không bị ảnh hưởng bởi những vấn đề nảy sinh giữa Gia đình chính và Gia đình thứ. Đó là một thỏa thuận mà Vegas vẫn phải làm việc với Gia tộc chính. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Vegas dễ dàng theo dõi mọi thứ. Nếu tôi là nó, tôi đã bỏ chạy và không chấp nhận bất cứ điều gì.

Nhưng dù sao, đó cũng là suy nghĩ của riêng tôi. Làm sao tôi có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác? Vegas phải có lý do của mình và hy vọng rằng lý do của nó sẽ không làm tổn thương cả bản thân và gia đình chúng tôi thêm một lần nào nữa ...

"Chà, cậu định làm gì?" Time hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

“Nếu tôi không đưa Venice về nhà trước 8 giờ tối, điều đó có nghĩa là số phận của tôi sẽ kết thúc." Vegas vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Tôi không thể tin rằng nó lại sợ Pete đến thế.

"Sẽ ổn thôi. Tao sẽ tổ chức lễ cầu siêu cho mày sau để mày có thể yên nghỉ." Time vẫn thúc giục và cố gắng để mọi người cùng nhau đi bar hết mình.

"Tôi phải làm gì bây giờ?" Vẻ mặt của Vegas đau khổ đến mức tôi nghĩ rằng nó lại sợ hãi Pete.

"Đi làm thôi. Còn một chuyện nữa, công việc và chuyện cá nhân nên tách riêng." Kim nói rồi bước lên xe. Tôi thấy ánh mắt của Vegas đang nhìn theo bóng lưng em trai tôi, nhưng chỉ trong giây lát. Vegas đang cố tỏ ra bình thường.

"Vậy, tôi có thể nhờ anh hai gọi người ở nhà được không? Tôi sẽ rời Venice ở nhà trong bốn năm tiếng." Vegas lại nhìn xuống đồng hồ. Tôi nghĩ mình dễ bị Porsche lừa nhưng không thể hiện ra bên ngoài rõ ràng như Vegas bây giờ.

"Ờ được rồi!"

"Yahh! Đi thôi. Đi thôi." Time thật hạnh phúc khi trái tim nó nhảy múa. Tất nhiên, quán bar của Khun Thiwat là một quán bar thích hợp, vì vậy bạn nhất định phải hứng thú.

Chúng tôi đến quán bar vào khoảng 8 giờ tối. Cuộc sống về đêm của mọi người đổ về không ngớt. Và tất nhiên, chỉ có những người đàn ông ăn mặc đẹp. Nơi đây là một quán bar sang trọng với giá cả đắt đỏ và khá khó tiếp cận đối với đại chúng.

Khi chúng tôi bước vào, tâm điểm của mọi sự chú ý đều đổ dồn vào chúng tôi. Tất cả những người ở nơi này đều quay lại nhìn, gần như nhìn chằm chằm vào chúng tôi nhưng chúng tôi không quan tâm. Tôi tập trung nhiều hơn vào cấu trúc kinh doanh. Trên thực tế, nó đã trả lời nhiều câu hỏi bởi vì sòng bạc của chúng tôi đủ thanh lịch.

Khun Thiwat gợi ý rằng tầng ba của tòa nhà có thể hạ gục sòng bạc của chúng tôi vì chúng tôi có cùng một mục tiêu khách hàng. Và anh ta định biến nơi này thành một màn ảo ảnh hoàn toàn về vạn vật. Anh ta am hiểu mọi mặt về những môn này nhưng không giỏi cờ bạc lắm. Vì vậy, anh ta muốn trở thành đối tác và cần nhận được lời khuyên từ chúng tôi, điều mà tôi khá đồng ý vì đó là đôi bên cùng có lợi. Đó hoàn toàn là một lợi ích.

Đi bộ gặp nhau nửa đường, chia đôi tiền, quả là một lời đề nghị rất thú vị ...

"Bây giờ chỉ có một sòng bạc nhỏ ở tầng ba, nhưng với hình ảnh thương hiệu của chúng tôi bây giờ thì nó đã vượt xa hơn thế. Tôi thấy rằng công ty của Khun Kinn rất thích hợp hơn để đến đây. " Khun Thiwat đưa tôi đi dạo quanh các tầng khác nhau và giải thích cặn kẽ từng phần, Kim và Vegas gật đầu đồng ý.

Ngoại trừ Time, người đã theo dõi chúng tôi nhưng không quan tâm đến việc kinh doanh cái quái gì. Ở đằng kia ... Nó bước đi để tặng những ánh mắt chói lóa cho những chàng trai chuẩn bị phục vụ khách chiều nay.

"Cảm ơn rất nhiều, Khun Thiwat. Tôi sẽ chuyển lời đề nghị cho ba tôi và xem xét lại." Tôi nói với sự tôn trọng. Mặc dù chiếc nhẫn quyền lực lãnh đạo đạo tối cao đang ở bên tôi nhưng tôi cần lời khuyên từ ba. Tôi tự cho mình là người thiếu kinh nghiệm. Vì vậy, khi làm bất cứ việc gì trong giai đoạn này, trước hết có lẽ tôi phải dựa vào ba là chính.

"Hy vọng rằng chúng ta có thể làm việc cùng nhau ..." Khun Thiwat dẫn chúng tôi đến nơi có một tấm biển rất lớn viết ở mặt trước ghi 'VIP' và anh ta mở một phòng để chào đón chúng tôi với rượu, đồ ăn và thiết bị karaoke đầy đủ.

"Rốt cuộc thì hôm nay mọi người cũng tiêu phí không ít. Để tôi mời mọi người một bữa cơm thay lời cảm ơn." Khun Thiwat nói với một nụ cười và một khuôn mặt đầy hy vọng.

"Anh không cần phải ... Dù sao thì, dù sao chúng tôi cũng có ý định mở rộng kinh doanh. Hơn nữa, Khun Tiwat đã dọn bữa tối cho chúng tôi rồi." Tôi lịch sự nói mà quên quay lại nhìn người bạn tốt đang chạy vào phòng định rót đá vào ly trong vẻ háo hức. Ôi trời ... Time khốn nạn.

"Đừng từ chối tôi. Ít nhất hãy thử hệ thống mới của quán. Đó là âm thanh vòm rạp hát gia đình được gửi trực tiếp từ nước ngoài về. Chỉ một vài bài hát thôi, Khun Kinn." Tôi khẽ thở dài. Ai có thể từ chối anh ta? Anh ta nói như thế này. Dành một giờ trong căn phòng này sẽ không gây rắc rối gì, phải không?

Porsche có lẽ cũng sẽ không trở lại. Còn hơn là tôi ngồi một mình suy sụp tinh thần trong phòng.

"Được rồi, dù sao cũng cảm ơn một lần nữa."

"Chúc vui vẻ!" Khun Thiwat vẫy tay cho tôi vào trong trước khi đóng cửa.

"Haizzz ... chắc tôi không tự nhiên mà chết." Vegas thì thầm nhẹ nhàng.

"Ngồi đi, một tiếng nữa chúng ta sẽ trở lại." Tôi bước đến và ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Time. Bên phải tôi là Vegas và người tiếp theo là Kim. Mọi người đều cúi đầu và tập trung vào điện thoại. Chỉ có Time vẫn chăm chỉ uống rượu.

"Nhìn lên ngay đi, bọn mày. Đừng quan tâm đến vợ của mình quá. Những tên khốn này, chúng ta càng quan tâm bọn họ, bọn họ càng trở nên kiêu ngạo. Bỏ điện thoại xuống. Chúng ta uống đi." Time đưa tay đặt điện thoại của chúng tôi xuống và đặt đồ uống vào tay chúng tôi trước khi cụng ly và bắt chúng tôi uống hết đồ uống.

"Anh hai, anh có biết bọn họ đi đâu không?" Vegas quay lại hỏi tôi.

"Tao không biết, họ không có nói cái gì."

"Ché! Mẹ kiếp! Tắt nguồn. Fuck you !!" Kim hờn dỗi nói.

"Chắc chắn là Tankhun." Tôi nhấp một ngụm rượu trong khi phân tích tình hình. Họ bật mí chúng tôi vào cùng một thời điểm như thế này, đến một quán bar vào cùng một ngày như thế này, họ chắc chắn đi cùng nhau.

"Họ đã làm tổn thương tình cảm của chúng ta quá nhiều! Chúng ta chưa làm gì cả! Họ làm điều đó cùng với nhau càng không hợp lý hơn. Những người như họ, những kẻ khốn nạn, phải bị trừng phạt. Đừng nuông chiều họ quá. Hãy tin tưởng ở tao!" Chúng tôi nhìn Time trong sự hoài nghi. Tại sao nó lại dũng cảm như vậy? Này Time, mày rất tuyệt!

"Chúng ta đã cạn kiệt sức lực vì công việc, bao nhiêu gánh nặng trách nhiệm. Không những không thông cảm cho chúng ta mà còn khiến chúng ta căng thẳng. Mày có nhớ lần cuối cùng chúng ta đi bar là khi nào không?" Time quan sát vẻ mặt trầm tư của chúng tôi "Ờ đó, bọn mày không nhớ nổi. Mỗi lần chúng ta cần ra khỏi nhà để đi đâu đó, chúng ta gần như phải cúi đầu trước chân họ. Chúng ta thực sự định để cuộc sống của mình như vậy sao? Bọn mày phải suy nghĩ cẩn thận! Chúng ta kiếm được tiền, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn. Chỉ đi nhậu với bạn bè vài tiếng đồng hồ thôi mà sao phải trông như sắp chết thế này? Để họ đi! Khi chúng ta không tự làm lành với họ, họ sẽ sớm khỏe lại! Hey bottom-up! "

Những gì Time nói là đúng. Vegas và Kim cũng sẽ nghĩ như vậy vì họ đã nâng ly rượu lên và hoàn thành tất cả. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, chúng tôi vô cùng sợ hãi.

"Không nhiều lắm đâu. Pete khá hợp lý."

"Thật hả? Sao Porsche lại là một tên khốn kiếp! Cãi nhau, nóng tính. Nếu có điều gì khiến em ấy không hài lòng, em ấy sẽ nổi điên lên mất"

"Chắc Porsche yêu anh hai nhiều lắm. Pete cũng đang quấy rầy, nhưng một khi em ấy nhận ra mình đang làm điều ngu ngốc, em ấy sẽ dừng lại." Vegas đáp.

"Tốt! Điều ngu ngốc nhất mà mày từng gặp là gì?"

"Tao quên mua Rad na." Vegas trả lời.

(Món mì Hoa - Thái)

"Còn mày thì sao, Kim?"

"Mơ thấy em ấy đặt tên cho xe, sau đó tỉnh dậy và tin chắc rằng em ấy đã đặt tên cho nó là Tik."

"A..Về phần tao, cùng em ấy chơi game, lỡ tay bắn em ấy chết, em ấy hờn dỗi tao ba ngày!!"

"Trông mày buồn cười hơn, Kinn. Có chuyện gì không? Kể ra hết đi, bạn của tao!" Time lại cầm ly rượu và đặt vào tay tôi.

"Khi chơi trò chơi với em ấy, tao nhất định không thắng. Nếu chỉ còn em ấy và tao trên sân, tao sẽ phải đứng im làm mục tiêu để em ấy bắn hoặc tự bắn mình. Chỉ có hai lựa chọn. Trong cuộc sống thực, tao phải thua. Trong trò chơi tao vẫn phải thua !!! " Tôi vừa nói vừa uống cạn ly cho đến khi cạn ly.

"Không sao đâu, người lãnh đạo chính gia à!! Phía trên vẫn còn bầu trời. Nào, tao có món quà đặc biệt muốn tặng bọn mày để bọn mày bớt căng thẳng một chút." Time nói với vẻ mặt táo tợn trước khi bấm chuông trên bàn để gọi nhân viên.

Sau đó, chúng tôi đã ở đây gần ba giờ. Time và Kim thay phiên nhau hát karaoke trong khi tôi và Vegas ngồi im.

Tôi thì thầm và đôi khi phàn nàn. Như bạn thấy, tôi không say. Chỉ là tôi đã nhậu nhẹt cả ngày và có nhiều suy nghĩ cần tìm nơi để trút bỏ. Nhưng dù phải kìm nén nhiều thế nào đi nữa thì tôi vẫn không thể ngừng yêu Porsche. Dù em ấy có ngu ngốc hơn gấp ngàn lần, tôi cũng không thể làm gì được vì tôi đã yêu em ấy rồi ...

Knock Knock Knock!!!. Time lại đáp lại bằng tiếng cười khúc khích bí ẩn. Tôi, Kim và Vegas cùng nhìn lên. Một lúc sau, một cảnh tượng chói mắt hiện ra trước mắt tôi khi gần chục người đàn ông, cởi trần, chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng, từng người một đi vào. Tôi lùi ra xa, lưng bám chắc vào lưng ghế sô pha.

"Chọn đi! Tao đã yêu cầu Khun Thiwat cho dịch vụ đặc biệt này. Ồ! Tal run lên với cả trái tim như thể đang ở giữa một ngọn lửa quyến rũ vậy."

"Đồ khốn! Giữ họ cho chính mày đi. Tao chưa muốn chết." Tôi nói trong cú sốc.

"Time, tôi cần phải đi trước." Vegas định đứng dậy nhưng Time đã vội vàng kéo nó lại.

"Cái gì ??? Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến mày rùng mình và run rẩy rồi phải không? Mày bị chó đẻ à? Nếu mày bị chó đẻ ra thì cút đi !!!"

"Tao đi đây." Tôi đặt mạnh cái ly xuống bàn và định đứng dậy.

"Tạm biệt!" Vegas quay lại nhặt bộ đồ được khoác trên lưng.

"Tôi phải đi, tạm biệt Phi." Mặc dù Kim trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nó cũng nhanh chóng rời khỏi ghế sô pha.

"Để yên đi. Owww !!! Bọn mày kén chọn quá. Ngồi đi, ngồi đi! Bọn mày để vợ mình độc tài như vậy. Điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được! Tao phải kêu gọi ý thức của bọn mày trở lại. Cả hai đứa em đến đây!  Quay lại! Ngồi xuống! " Time hét lớn.

Và tôi không biết tại sao chúng tôi lại ngồi vào vị trí cũ.

"Họ chỉ ngồi làm bạn rượu và phục vụ đồ uống cho chúng ta. Bọn mày đang nghĩ gì vậy! Chọn một người thôi. Ồ, Kim ... Tiêu chuẩn của Kim? Khuôn mặt trẻ con ngây thơ?" Time đã xem xét nhóm đàn ông đẹp trai và tìm kiếm tiêu chuẩn của Kim.

"Anh chàng này!" Time đã điểm danh người có khuôn mặt trẻ nhất. Hơn nữa, cậu ta có đôi mắt một mí, hàm răng nhỏ xinh xắn và sắp xếp cậu ta ngồi cạnh Kim, người lúc này đang duỗi thẳng cơ thể cứng đờ của nó.

"Vegas ... một miếng bánh! Ai đến từ miền Nam?" Sau đó có hai người giơ tay. Time chọn một người có khuôn mặt dễ thương, nụ cười đẹp và tràn đầy năng lượng để ngồi cạnh Vegas và tất nhiên, Vegas cố gắng đẩy mình cho đến khi nó dính vào mép ghế sofa.

"Còn Kinn ... cũng dễ thôi! Trước đây ai từng là xã hội đen? Ai thích đánh đấm? Ai giỏi thể thao?" Tôi thở dài thườn thượt với người bạn của mình trước khi có hai người giơ tay. Time chọn một người có dáng người lực lưỡng, nửa người Thái nửa Hoa, nhìn sắc sảo nhưng không nhiều để ngồi cạnh tôi. Và đối với bản thân Time, nó cũng đã chọn một người trông kha khá dễ nhìn để ngồi bên cạnh mình.

"Cảm ơn mọi người." Những người còn lại bước ra khỏi phòng. Toàn thân tôi tê dại. Nếu Porsche phát hiện chuyện gì đang xảy ra, tôi chắc chắn sẽ bị đánh chết. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi cảm thấy có lỗi với bản thân.

"Oh Nong, giải trí cho họ. Họ đang căng thẳng." Time khoác tay lên vai Nong. Và sau đó những người còn lại bắt đầu phục vụ đồ uống và nói chuyện.

"Tên anh là gì?"

"Tên của những người này là Kinn, Kim và Vegas."

"Ồ, tôi là Ball, Oh, V và First." Tôi không nhớ tên của bất cứ ai. Cậu ta đưa cho tôi một ly rượu và tôi nhận nó theo cách của mình. Dù cho đến giờ cậu ta cứ rúc vào người tôi đến mức gần như chiếm hữu tôi. Tôi đã cố gắng ghi nhớ và tìm cách tốt nhất để cứu mạng sống của chính mình.

"Người miền nam?" Ồ! Vegas, tại sao lại như vậy? Nhìn xem ai đang cười? Tôi không thể tin được.

"Bạn trai tôi cũng là người miền nam. Tôi mới từ Chumphon về. Ở miền nam đẹp lắm." Ohhhh !!!!! Vegas chỉ muốn nói với cậu ta rằng hãy giữ bình tĩnh và Vegas đã có bạn trai, thêm nữa Vegas tin rằng Pete quá tuyệt vời và quyến rũ để có thể khiến Vegas trở nên như thế này.

"Tôi hát bài này được không?" Anh chàng kia thông minh và cố gắng phớt lờ những gì Vegas nói, cậu ta cầm mic và nhìn chằm chằm vào màn hình hát một mình.

"Anh uống loại rượu gì?" Chàng trai có gương mặt trẻ con ngây thơ cũng cố gắng tán tỉnh Kim nhưng không để lại dấu ấn như Ché. Porsché chiến thắng !!

Tại sao tôi có cảm giác có điềm xấu? Tim tôi đập loạn xạ. Cảm giác cứ như đang gần cuối đời luôn vậy.

"Tôi muốn báo cảnh sát rằng tình yêu đã đâm vào tôi——" * Nhưng có một người không quan tâm, không lo lắng, không cảm thấy gì. Thằng khốn đó là Time.

Mặc dù tôi sẽ không làm gì với Nong này, nhưng tư thế ngồi nguy hiểm quá nên tôi bắt đầu thấy ghê. Tại sao có cảm giác như có một số bức xạ rò rỉ từ cánh cửa đó? Nó kinh hoàng như thể cái chết không còn bao xa nữa, như thể một thần chết sẵn sàng xông vào và cướp đi mạng sống hay một thứ gì đó tương tự.

"Nong, Phi thấy nóng. Làm ơn tránh xa tôi ra một chút." Tôi đẩy cậu ta ra, nhưng tay tôi lại đụng phải bàn tay đang cầm ly rượu định đưa cho tôi. Bây giờ ...

"P'Kinn, em xin lỗi." Rượu bắn tung tóe trên áo sơ mi của tôi. Trước khi về nhà, tôi phải đốt chiếc áo này đi vì chết tiệt, cái mùi rượu thoang thoảng khắp người, nếu không tôi sẽ chết đi sống lại, chết một vòng nữa mất.

Nong vội mang khăn giấy đến thấm áo cho tôi. "P'Kinn, em cởi áo ra được không? Em sẽ giặt trong phòng tắm cho anh. Nào." Rồi anh ấy đưa tay cởi cúc áo sơ mi của tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng đẩy cậu ta ra, nhưng cậu ta vẫn cứng đầu ... Tôi cố gắng tìm người để giúp tôi, nhưng không ai để ý đến tôi. Hai tên khốn kia đang cố gắng sống sót giống như tôi. Trong khi Time vẫn vui vẻ hát.

"Không sao đâu, không sao đâu"

"Ôi, em yêu, hãy trả lời anh, nếu anh tán em, liệu em có đẩy anh ra không?" Ngay khi Time vừa hát xong câu hát này, cửa phòng mở ra với hình ảnh Full HD bàn chân của Tae hiện ra trước mắt mọi người trong phòng. Tae dùng sức đá văng Time cho đến khi cơ thể nó bị thổi bay sang phía bên kia chiếc ghế sofa giống như những gì MV đang phát của bài hát mà nó đã hát trong hình cùng âm thanh.

Nhưng tôi chưa kịp tập trung hay chuẩn bị tinh thần thì chỉ trong tích tắc, Porsché đã xông vào, chửi bới và nguyền rủa Kim theo cách mà tôi nghe xong vẫn còn choáng váng.

"Anh em anh giống y như nhau. Đó là bản chất của cả gia đình anh. Không thể thuần phục được. Em chỉ bất cẩn trong giây lát! Ôi chao ... Em chỉ không nghe điện thoại một lúc, cứ như thế này thôi đã làm anh thả ra bản tính xấu như thế? Em rất muốn đào tổ tiên của anh để nguyền rủa nhưng khốn kiếp, nghĩ kỹ lại chúng ta cùng tổ tông. Anh tới đây !!! " Porsché kéo tai Kim và kéo nó vào góc phòng. "Úp mặt vào trong góc! Đối mặt với bức tường đi!! Chết tiệt !!!"

Khi tôi nhìn thấy hình ảnh đó, tôi cảm thấy tội nghiệp cho em trai mình. Tôi quay sang Vegas để hỏi ý kiến ​​của nó, nhưng mặt nó tái mét như thể máu đã ngừng chảy và ... Và đột nhiên Dementor của nó xuất hiện. Pete đi thẳng vào tìm kiếm Vegas với ...

Chátttt!!! Tát tên khốn Vegas cho đến khi khuôn mặt của nó gần như lật úp lại với một lực đến nỗi tôi muốn rơi nước mắt thương hại nó.

"Con trai tôi đâu?! Tôi đã bảo anh đưa Venice về nhà trước 8 giờ tối. Vậy làm thế nào mà anh lại đến đây? Venice ở với ai? Hả? Thằng bé ở với ai? Anh để con mình một mình hả ?!" Pete nắm lấy áo Vegas và tát nó liên tục cho đến khi Vegas phải nhấc tay và chân của nó lên để tự vệ.

"Venice đang ở nhà gia đình chính, Pete ... Anh xin lỗi!" Pete tát Vegas không tiếc tay. Mở mắt ra! Ohhh !!!!

"Tôi đã nói với anh là đưa Venice về nhà trước 8 giờ tối! Điều đó có nghĩa là anh phải ở nhà từ 7 giờ tối. Anh không hiểu tôi nói gì sao?" Từng câu từng tiếng tát của Pete càng lúc càng lớn "Thằng khốn nạn này là ai !! Hả... Vegas! Tôi sẽ tát anh cho đến khi anh ngất đi, anh không cần phải dậy nữa !!"

Và đ* mẹ nó! Ôi!!! Mới nhìn lướt qua mà tôi vẫn nổi da gà. Mẹ kiếp khiếp quá đi mất !! Và bây giờ là thời gian của tôi, phải không? Ngay cả khi đã có những tấm gương từ bạn bè, anh em nhưng tôi không biết phải chấp nhận như thế nào.

Ngay khi hình ảnh Porsche xuất hiện trước mắt tôi, hai tay tôi tự động giơ lên ​​và cúi xuống trước ngực.

"Porsche, anh có thể giải thích." Tôi gác chân lên ghế sô pha và ép mình cho đến khi lưng tôi dính chặt vào ghế sô pha.

“Tất cả những người không liên quan tránh ra."

Porsche hét với tất cả những kẻ đang đứng sững sờ và mở to mắt ra khỏi phòng.

"Đợi đã!!" Trước khi người con trai ngồi bên cạnh tôi chuẩn bị đi ngang qua Porsche, em ấy liếc lên và nắm chặt lấy cánh tay cậu ta.

"V ... Vâng" Cậu ta cố thu mình lại thành một đồng xu. Vẻ mặt như muốn khóc, miệng run rẩy, toàn thân cũng run rẩy.

"Tên tao là Porsche! Và đừng để tao gặp mày bên ngoài!" Porsche siết chặt cánh tay và hất nó ra. Sau đó cậu ta lao ra khỏi phòng một cách điên cuồng.

"Porsche..Anh đến đây để nói về công việc ... K ... Khun Thiwat ... Không có Porsche! FUCK !!" Trước khi tôi có thể kết thúc bài phát biểu của mình hoặc kể lại câu chuyện trong đầu, thế giới của tôi đột nhiên trở nên tối tăm như thể ai đó đã tắt công tắc. Bởi vì Porsche đã đặt một xô nước đá lên đầu tôi và liên tục kéo khiến cơ thể tôi đập vào tường. Trước khi cơ thể tôi tê dại gần như ngất đi, người tôi bay vút lên trên sàn nhà và em ấy đã ném tôi xuống ghế sofa. Hạ gục!

"Này bọn mày!!! Chuyện gì đã xảy ra? Ồ! Làm sao mà tất cả bọn mày có thể xuất hiện ở đây?" Giọng nói lớn của Tankhun nghe rất mờ nhạt và không rõ ràng. Tôi nằm dài ra mà không còn sức để mở mắt ra nhìn thế giới ...

"Đủ rồi! Pete ... Đủ rồi! Porsché dừng lại! Đủ rồi! Khun Tae đủ rồi! Tất cả phụ thuộc vào cậu Khun mà." Giọng của Pol và Arm đều lộn xộn.

"Ối giời !!! Mấy người lén lút thăm nhau sao lại đi ngăn cản? Cái bản tính này đáng bị đè xuống đất đánh cho ruột gan bể ra. Đàn ông lẳng lơ! Đáng lẽ ba đã dạy dỗ bọn nó nhưng bọn nó không nhớ..tiếp tục đi Porsche! Tiếp tục đi Porsche! Đừng dừng lại! " Tankhun đã đốt lửa cho đến khi nó gần như thiêu rụi mọi thứ.

Đồ khốn!

"Cậu Khun, giúp tôi giữ nó lại! Khun Kinn sắp chết rồi, tôi vẫn chưa biết! Khun Kinn tỉnh lại! Dậy đi !!"

"Gọi nó dậy! Đánh thức nó đi! Kinn sẽ chết một lần nữa. Tối nay, tao sẽ giết Kinn!" Giọng nói lớn của Porsche vẫn vang lên nhưng tôi nghe không rõ ràng. Tôi muốn giơ tay và cầu xin em ấy dừng lại rất nhiều nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa.

_____

Tôi tỉnh dậy lần nữa và thấy mình đang nằm trên giường với vệ sĩ Phupha đang đổ cháo. Khi đang nằm trên giường trong nhà của tôi, tôi nghe nói rằng cuộc chiến đêm qua đã kết thúc với việc Khun Thiwat đến để giải thích sự việc về các chàng trai đã được anh ta gửi đến. Time giải thích rằng chàng trai ngồi bên tôi là do nó chỉ huy và sắp xếp. Cả ba chúng tôi đều miễn cưỡng và không đụng chạm hay làm gì với bọn họ cả.

Mọi thứ nguôi ngoai khi Kim bị sốt. Vegas bị Pete giam giữ. Còn tôi gần như chết điếng, chỉ kịp tỉnh lại và thở ra đã coi như là một công đức lớn. Thật tuyệt khi chưa chết! Và tôi cũng biết được rằng Tankhun là người đã thúc giục họ đến đó để trả thù tôi, và khi Porsche bước vào cũng là lúc họ chuẩn bị về nhà. Cuộc sống của tôi thực sự hấp dẫn.

Porsche không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng em ấy không cảm thấy có lỗi khi đối xử với tôi như thế này. Em ấy nói rằng ít nhất có một lỗi không thể phủ nhận ngay từ đầu vì em ấy nhìn thấy một cảnh chụp chiếc áo sơ mi bị cởi cúc, nhưng em ấy đã biết đó là một tai nạn và tôi đang tự bảo vệ mình vì điều đó ...

Nhưng hãy cứ như vậy đi. Sự việc này đã dạy tôi rằng bất kể một người đàn ông trở nên vĩ đại đến đâu thì sẽ luôn có một người vĩ đại hơn.

Hạng nào thì cũng phải phân thắng bại theo quy luật tự nhiên gọi là ... Vợ.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chạy