49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAPTER – 49

Sau khi cúp máy Mac, anh trả lời tin nhắn từ một người bạn đã lâu không quay lại. Sau đó anh đứng dậy đi về với bạn bè trước nhà.

Tất cả trong một!

Lực ôm từ phía sau khiến anh dừng lại một chút trước khi quay đầu nhìn về hướng đó và khi biết đó là ai, anh lập tức cau mày trước khi giật mạnh cánh tay đang trói mình lại đồng thời quay lại nhìn với vẻ mặt căng thẳng. Về phần chàng trai ôm lấy mình vẫn đứng đó mỉm cười ngọt ngào

-Bạn định làm gì? Nan hỏi với giọng bình tĩnh.

Chàng trai bước về phía anh, giơ tay đặt nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của anh và nhìn bằng ánh mắt quyến rũ.

-Bạn trai của bạn không sống với bạn. Bạn không cô đơn? Deer hỏi với giọng cầu xin.

- Mặt tôi trông cô đơn thế à? Nan hỏi với giọng bình tĩnh.

Đối phương tựa hồ không biết hắn đang tức giận.

- Cậu nhìn một mình à. ...nếu bạn ở một mình, tôi có thể giúp bạn giải tỏa nỗi cô đơn. Tôi đảm bảo bạn của bạn sẽ không biết về điều đó, Deer nói, di chuyển bàn tay của mình. từ từ từ ngực khỏe xuống bụng.

-PT, còn Yak thì sao? Anh giả vờ hỏi lại.

Người thanh niên khẽ mỉm cười.

-P'Yak là người đề nghị tôi đến để giúp đỡ nỗi cô đơn của bạn. Anh ấy còn nói nếu cậu muốn thử ở phần 3 thì anh ấy sẽ không phiền đâu, Dear nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Bởi vì hắn thật sự không nhìn lầm Deer... thanh niên này mạnh mẽ như hắn nghĩ, thực ra hắn đang thầm khó chịu với bạn mình vì đã để Deer rủ mình đi lang thang như vậy.

-Con Yak chết tiệt đó lại dám làm thế nữa à?" Giọng Fong căng thẳng vang lên.

Bởi vì cô ấy chuẩn bị đi vệ sinh. và anh ấy đã nghe những gì Deer đã nói

- Anh ấy biết anh có vợ. Chết tiệt, tên khốn này phải gặp tôi, Fong giận dữ nói trước khi quay lại uống rượu.

Sau đó Nan lại quay sang Deer trước khi đặt ngón trỏ lên trán Deer để kéo anh ra khỏi mình.

-Xin lỗi vì đã dùng ngón tay chọc vào cậu. Tôi chỉ không muốn chạm vào thứ bẩn thỉu đó thôi. Cảm ơn bạn đã muốn giúp giảm bớt sự cô đơn..... Nhưng hãy nhìn bạn.. Nan vừa nói vừa nhìn Deer từ đầu đến chân với vẻ khinh bỉ trước khi giơ bàn tay có xăm tên Mac lên trên người cô ấy. cả năm ngón tay duỗi thẳng

- Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi dùng bàn tay này để giúp đỡ.

Nói xong, anh ta lập tức bỏ lại Deer. Bởi vì bây giờ anh phải đi gặp bạn bè và anh đến đúng lúc tiếng reo hò, phấn khích của bạn bè ngày càng mạnh mẽ hơn. Có vẻ như lúc này những người bạn đang giúp nhau ngăn Fong đánh Yak lần nữa vì Fong đã tung một cú đấm và Yak không đánh trả.

Yak lúc này đang lau khóe miệng bằng mu bàn tay.

-Chết tiệt, có chuyện gì vậy? Bạn có tôn trọng anh chàng đó không? Sage hét lên.. Bởi vì anh ta không biết nguyên nhân.

Nhiều người lần lượt bị sốc.

- Đừng lo, cứ thoải mái đi. Tôi sẽ đấm bạn lần nữa, Nan nói, bước tới và mỉm cười với nhóm bạn.

Bản thân Yak cũng nở nụ cười trên môi khi tôi biết điều đó. Nan có phần khó chịu với Yak nhưng anh cũng biết rất rõ bản chất của đối phương. Yak là vậy đó..... Anh ta đầy tinh nghịch và thích gây rối với bạn bè như Palm.

-Chuyện gì đã xảy ra thế? Sage tò mò hỏi. Vì chính anh cũng là người vào ngăn cản bạn bè mình.

"Hỏi anh ấy," Fong nghiêm khắc nói khi nhìn Yak với vẻ không hài lòng vì đã đến phá hoại gia đình bạn mình.

-Tôi chỉ muốn kiểm tra trái tim của anh chàng đó..để xem anh ta có nghiêm túc với vợ mình hay không. Thế thôi, Yak nói, lắc nhẹ vai.

- Bạn đã thử thách trái tim mình bằng cách đặt đứa trẻ đó vào để giúp nó xoa dịu nỗi cô đơn. Vậy bạn đang nghĩ cái quái gì vậy? Bạn không thấy? Tên khốn này yêu vợ đến mức nào? Fong lại hét lên khiến bạn bè quay lại nhìn Yak buồn bã

Thực ra bạn bè cũng đã biết tính cách của Yak rồi.

-Ồ, tôi ở xa quá. Tôi nghĩ bằng cách nào đó anh ấy muốn được thả ra, nhưng hãy nhìn vào hành vi này...thì có lẽ anh ấy không quan tâm đến lời đề nghị.

Yak trả lời với giọng cáu kỉnh rồi quay lại nói một câu đùa ở cuối.

-Heh heh, tôi đã nói với anh là anh ấy yêu vợ chết mất. Anh ấy không còn tin nữa...Tôi đã được anh ấy huấn luyện rồi, Palm cười nói.

- Thế là tôi vào ngồi uống rượu cho bình tĩnh lại Fong. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã buồn bã thay cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó. Nan bước tới và vỗ vai Fong.

-Này, cậu điên như thể mình là vợ của tên khốn đó vậy, Yak trêu chọc Fong.

Anh lại bắt Fong tiến về phía Yak nhưng bạn bè của anh đã ngăn anh lại. Trong thực tế, hoặc đánh nhau trước đây. Dù sao thì Fong cũng không thể đấu với Yak vì anh ta to con hơn và Yak cũng là một võ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng mọi người đều biết rằng Yak chưa bao giờ trả lời Fong rằng họ đã đánh nhau kể từ ngày đi học.

-Vợ ai.....Anh thật sự không đáng tin cậy sao? Tôi tốt với bạn vì tôi nghĩ bạn sẽ không bao giờ làm điều gì như thế này nữa. Nhưng bạn vẫn làm vậy, Fong nói, tức giận vì anh ấy và Yak đã cãi nhau khi họ còn ở trường.

-Anh có thể im lặng trước được không, Yak? Sage yếu ớt nói.

Yak sau đó giơ cả hai tay ra hiệu đầu hàng.

-Tôi định hút một điếu thuốc. Bạn có muốn đi cùng tôi không? Nan vừa nói với Yak vừa hất đầu về phía khu vườn cạnh nhà. Yak gật đầu.

-Tôi muốn gửi đứa trẻ về trước, Yak nói trước khi đi về phía Deer.

Họ nói chuyện ngắn gọn rồi Yak gọi taxi đến đón Deer. Khi Deer được thả xuống, anh ta lên xe. Yak quay lại Nan và họ đi bộ đến khu vườn gần nhà. Sau đó anh ta lấy ra một điếu thuốc và đưa vào miệng. Yak sau đó châm lửa, đó là cái cớ cho cả hai người.

- Bạn có biết rõ không? Ý bạn là tôi không quan tâm đến con bạn? Nam hỏi

-Hm, Yak đáp, châm một điếu thuốc.

-Anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của Fong? Nan cố ý hỏi.

Yak cười nhẹ trong cổ họng.

-Bạn ngu ngốc muốn thu hút sự chú ý của anh ấy.... Cố gắng làm anh ấy tức giận và ghét bạn lần nữa. Mặc dù anh ấy vừa đánh vào mông bạn.. Nan nói lại.

-Tôi là một con người, như bàn tay của tôi đã mách bảo tôi, Yak nói khi nhìn vào hồ cá koi trước mặt.

- May mà vợ tôi không có ở đây. Cô ấy không biết phải làm gì, Nan phàn nàn.

-Ồ, tôi xin lỗi, nhưng vợ anh thú vị lắm. Tôi nghĩ nếu bạn đồng ý nhận con tôi, tôi sẽ có cơ hội trao đổi nó với vợ bạn, Yak nói với một nụ cười.

Trước khi bạn bị đánh mạnh cho đến khi nó lung lay sang phía bên kia. Nhưng Yak không tức giận, thay vào đó anh cười

"Trước tiên hãy lo việc của mình trước khi làm phiền gia đình tôi," Nan nói.

-Nào, Yak trả lời.

Cả hai đứng dậy trò chuyện thêm một chút về những vấn đề chung trước khi quay lại cùng bạn bè và tiếp tục giao lưu cùng nhau cầm chiếc ghế bong bóng.

(-Bạn cậu làm phiền tôi rồi) Mac giận dữ nói.

Sau khi gọi điện trước khi đi ngủ Nsn liền đứng dậy kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra. Điều này khiến Mac tức giận với người bạn của mình vì đã quá trung thực. Nhưng khi biết nguyên nhân thì sự khó chịu sẽ giảm đi phần nào. Nhưng điều khiến anh khó chịu là anh đang tức giận.

- Đó chỉ là một trò đùa thôi. Đừng giận anh ấy, Nan mỉm cười nói.

Bây giờ anh ấy đã cởi áo nằm trên giường và chuẩn bị đi ngủ.

(-Anh bạn, có ai bị như thế này không? Ngoài Palm và cái anh chàng tên Yak đó.) Mac hỏi.

- Thế đấy, Nan đáp với nụ cười nhẹ nhàng.

Khi anh nhìn thấy khuôn mặt hài lòng của người yêu.

-(Vậy bây giờ có ai ở nhà không?) Mac hỏi khi nhớ ra.

"Tôi là Jak, Fong, Yak và Keith," Nan trả lời và Mac gật đầu.

(Vậy thì đi ngủ thôi. Sáng mai tôi phải chuẩn bị sẵn sàng.) Mac nói.

(Ừm, tôi sẽ gọi lại cho bạn sau.) Nan nói và khi tạm biệt xong anh cúp máy cùng với việc đi ngủ để lấy sức cho lễ công đức và mở lều.

Dù đã ngủ quên sau nửa đêm nhưng đến 5h anh bất ngờ thức dậy để chuẩn bị cho sự kiện. Bao gồm cả bạn bè và cấp dưới của anh ấy, họ đều giúp đỡ từng người một. Không có triệu chứng nôn nao nào cả. Khi anh ấy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ở nhà, mọi người đều giúp mang đồ đạc vào lều và ô tô.

Giờ đây sự chia sẻ của Day và những người họ hàng lớn tuổi dần dần đến. Bàn tiệc Trung Quốc sắp được dọn cho bữa tiệc hoàng gia và những người đến dự sự kiện đều đến chuẩn bị, anh không nghĩ tới việc gọi điện cho Mac ngay bây giờ vì họ đang bận.

Sau đó anh bảo ông bà và chú ngồi đợi trong văn phòng với bố Mac. Anh chụp ảnh những người bạn, anh chị em đến giúp đỡ rồi gửi cho Mac qua Line và nói sẽ gọi lại sau. Mac, người đang chờ đợi, đã đồng ý.

- Mọi thứ đã sẵn sàng chưa? Day bước vào và hỏi.

- Vâng thưa ngài, không có gì khác. Tôi nóng lòng đợi nhà sư đến, Nan trả lời và nhìn quanh.

- Cảm ơn ngài rất nhiều. rằng bạn đến để giúp tôi làm việc, anh ấy nói với Day, người đang ngồi cạnh anh ấy và mỉm cười.

- Chỉ một chút thôi, Day trả lời.

- Cậu gọi gã đó tên Mac phải không?

Anh ta bước vào và hỏi một người khác. Sau khi đưa nước cho người lớn đang đợi ở văn phòng.

- Chưa, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy. Nhưng cậu, ngồi nghỉ một chút đi, tay cậu còn đau phải không? Điều này được nói ra vì bản thân Brick vừa mới xuất viện ngay sau khi bị bắn.

- Tôi là Iron Man, anh mỉm cười đáp.

Day yếu ớt nhìn khuôn mặt người yêu rồi cười lớn. Chẳng bao lâu, một nhà sư từ ngôi chùa mà anh đã liên lạc đã đến. Tất cả đều đến ngồi vào vị trí của mình để nghe các nhà sư tụng kinh. Nan gọi ngay cho Mac.

(- Hòa thượng có ở đây không?) Mạc vừa nghe máy vừa hỏi.

- Ừ, chúng ta cùng nghe Phật giảng nhé, Nan đáp, cầm chiếc giá đỡ di động đặt cạnh chỗ mình đang ngồi.

Sau đó, anh ấy quay màn hình về phía nhà sư để có vẻ như chính Mac đang ngồi, lạy và lắng nghe nhà sư. Và đến lúc họ bắt đầu cầu nguyện vì nghi lễ này mang lại điềm lành, theo tín ngưỡng của người Thái, khi bạn mở cơ sở kinh doanh.

Mọi người im lặng lắng nghe Đức Phật thuyết pháp. Bản thân Mac cũng đang chăm chú lắng nghe vị tu sĩ trong phòng. Cho đến buổi cầu nguyện đầu tiên, họ lần đầu tiên phải ăn trưa và rót nước cùng nhau.

-Nghe tiếng tụng kinh của các nhà sư trong thời gian thực? một nhà sư hỏi.

Khi nhìn thấy điện thoại di động và một thanh niên khác trên màn hình, nhiều người nghe thấy anh ta đều mỉm cười. Bao gồm cả Mac.

-Ừ, bạn trai tôi vừa đi du học. Thầy không thể quay lại để lập công nên chúng tôi phải dùng phương pháp gọi video, Nan lịch sự đáp lại và nhà sư mỉm cười.

-(Charoen Phon Na Yom) Xa nhà, xa thành phố, chắc ông nhớ nhà lắm, vị sư già nói.

(-Và)

Mac trả lời vì anh biết nhà sư đang nói chuyện với mình. Và sau đó việc trao quà trên bàn bắt đầu. và để các nhà sư ăn cùng nhau trước. Sau đó anh nhấc điện thoại di động lên gặp bố Mac và để ông nói chuyện. Về phần Nan, cô ấy đi xem vài thứ khác. Bố của Mạc sau đó đưa điện thoại di động cho ông bà cũng nói chuyện với Mac cho đến khi sư ăn xong ông sẽ đi vào cúng dưỡng chất, rưới nước để nhận phước lành

(-Nan, tôi phải làm thế nào?) Mac hỏi.

- Đi lấy chai nước đi. Vậy thì hãy uống nước đi, Nan vừa nói vừa hướng dẫn Mac phải làm gì. Có nên đổ nước đến giờ hát không? Và Mac có thể làm được điều đó như đã được dạy cho đến khi nhà sư trở về. Nhìn Mac trên điện thoại di động, anh thấy Mac bước ra khỏi nhà và rót nước từ chiếc cốc dưới gốc cây. Về phía Mac, trời đã về đêm.

(-Hàng xóm mà nhìn thấy sẽ thắc mắc tại sao tôi lại đến tưới cây vào ban đêm. Hơn nữa, tôi chỉ rót một cốc nước thôi.) Mạc nói đùa và cũng làm theo.

(-Bây giờ bạn định làm gì?) Mac hỏi sau khi bước vào nhà.

-Tôi sẽ chỉ cho những người đến giúp tôi làm việc ăn. Sau đó tôi sẽ thu dọn đồ đạc và về nhà. Vào buổi tối sẽ có một lễ kỷ niệm khác ở nhà với những người lớn tuổi. Nam trả lời.

(-Có mệt không?) Mạc hỏi vì làm công đức cho chư tăng lần này cần phải chuẩn bị rất nhiều.

- Ít nhưng có nhiều người giúp. Vì vậy, nó dễ dàng hơn một chút, đó là câu trả lời trung thực. Bởi vì anh ấy đã được các bạn cấp trên và cấp dưới giúp đỡ.

(Lẽ ra tôi nên ở lại và giúp đỡ bạn') Mac tiếc nuối nói.

- Được đi học lại là tốt rồi. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, Nan đáp, và Mac mỉm cười nhẹ.

(-Vậy ai ở đây?) Mac hỏi khi thoáng thấy ai đó đi ngang qua màn hình điện thoại di động.

- Nhiều người lắm, Dew và Sam. Họ còn có anh Nueng và một đứa trẻ tên An. Nan lên tiếng trước khi nhìn thấy Ohm đứng đằng sau Mac

(Nhưng Hai?) Ohm hỏi về Hai.

Tôi không đến nhưng tôi gọi điện chúc mừng, Nan trả lời.

(Anh ấy đã đi đâu? Tại sao bạn không đến sự kiện?) Ohm hỏi tiếp.

- Cậu hỏi như vậy thì không liên lạc được với anh ấy sao? Nam mỉm cười hỏi.

(Ồ..không sao đâu tôi có việc, tôi phải nói chuyện với giáo viên. Tôi sẽ đáp máy bay về và nói về chuyện đó) Ohm lại phàn nàn.

Bình tĩnh đi, anh đi làm ở ngoài Phuket không đến được, Nan trả lời còn Ohm thở dài nhẹ nhõm.

(Bạn có thể tiếp tục nói chuyện với Mac) Ohm nói khi thấy anh cắt ngang cuộc trò chuyện với hai người bạn của mình.

Trước khi Ohm rời đi.

(-Kể từ khi tôi quay lại, anh ấy luôn có vẻ căng thẳng) Mac đã nói điều này sau khi Ohm rời đi.

-Sẽ tốt hơn thôi, Nan trả lời vì cô nghĩ đó là chuyện của hai người. Có lẽ anh ấy sẽ không thể can thiệp được nhiều.

-Nào, tôi đi chào những người khác, Nan nói trước khi giơ điện thoại di động lại với bạn bè, anh em và những người lớn tuổi.

Mac nói chuyện và chào những người anh biết và đã ở đây một thời gian.

- Bạn đã ăn chưa? Bố Mac hỏi.

- Tôi đã ăn sáng rồi, Nan trả lời.

(-Anh đi ăn trước đi. Ở đây cũng gần trưa rồi. Vì thế mà sáng nay tôi dậy sớm phải không?) Mac nói.

-Ừm, vậy tôi cũng có thể ngủ được. Có lẽ tôi đã đến đó rất muộn. Hãy gọi lại cho tôi khi bạn thức dậy, Nan trả lời và cúp máy.

Nan bước tới và ngồi xuống cùng bàn với Day.

- Ăn chút gì đi, Day đưa cho tôi một cái bát và một cái thìa.

Sau đó anh ấy lấy đồ ăn và vừa ăn vừa nói chuyện với mọi người. Cho đến khi công việc xong, các trưởng lão lại đi đường khác. Sau khi trao quà cho nhau xong, chỉ còn lại một nhóm thanh niên giúp thu dọn đồ đạc và dọn dẹp các nơi.

-Đêm nay ai sẽ ở lại? anh hỏi bạn mình.

Sau khi trở về nhà trước khi kết luận rằng những người duy nhất còn lại là Keith, Sage và Kob. Về phần Jak, Fong, Yak, Palm và những người khác, họ phải giải tán trước. Đó là lý do tại sao tôi cảm ơn những người bạn đã đến giúp đỡ trong giai đoạn này. Về phần Nan, cô ấy đang quay lại chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi tối ăn mừng khác.

Thời gian trôi qua và Mac lại quay trở lại Thái Lan vào ngày đầu năm mới. Anh sống ở đó bình thường và vào ngày đầu năm mới Mac đã gặp Kheit người của anh. Mac chỉ ở lại Thái Lan vài ngày sau Tết. Tôi phải quay lại trường vào phút chót vì Mac sắp tốt nghiệp trong vài tháng nữa.

Nan sau khi Mac bay về trường bắt đầu cho mọi người vào và điều chỉnh đường đi. anh ấy sẽ ngay lập tức xây một ngôi nhà cho bố Mac, giống như anh ấy đã nói với bố Mac vào ngày đầu năm rằng anh ấy sẽ xây một ngôi nhà cho ông ấy như một món quà năm mới và chuyển đến sau khi M tốt nghiệp.

(Bây giờ bạn đang làm gì?) Mac hỏi điều này khi anh ấy gọi video để nói chuyện như thường lệ.

- Ngày mai kỹ thuật viên sẽ đến và bắt đầu thi công. Vật liệu xây dựng đã đến và chuẩn bị sẵn sàng rồi, Nan đáp.

(Ông ấy nghĩ gì vậy bố?) Mac hỏi, mỉm cười, háo hức muốn xem phản ứng của bố.

Mặc dù anh ấy đang xây dựng ngôi nhà hẹn hò của mình nhưng đây sẽ là một quyết định khó khăn, phần lớn số tiền sẽ là tiền do Nan kiếm được nhưng Mac lại thầm khá tự hào về người yêu của mình.

-Bố đến hôm qua. Tôi thấy anh vừa đi vừa mỉm cười, Nan đáp và nghĩ đến bố của bạn trai hôm qua đã đến nhìn đường.

Anh chắc chắn rằng cha của Mac hài lòng với công trình lần này. Dù chưa chính thức bắt đầu xây dựng nhưng Mac đã mỉm cười khi nghe tin đó

(Ồ...tôi đã nói chuyện với bố tôi và vào ngày tốt nghiệp ngay cả khi bạn và bố tôi muốn đến, tôi không nghĩ mình sẽ chấp nhận. Tốt hơn hết là bạn nên ở lại Thái Lan để không phải trả tiền máy bay vé đắt, tốt hơn là dùng tiền để xây nhà phải không?) Mac trả lời vì muốn giảm chi phí cho bạn trai.

-Mẹ và bố không đến cũng không sao...nhưng tốt nghiệp con nên ở lại với bạn bè sẽ tốt hơn phải không? Như một lưu ý cuối cùng, dù sao thì nó cũng không lãng phí thời gian.

Nan trả lời vì lễ tốt nghiệp ở Mỹ khác với Thái Lan.

(Bạn có nghĩ vậy không? Hmm..... Thực ra Ohm đã mời tôi... nhận lời Vậy nên tôi sẽ ở lại với Ohm rồi quay lại Thái Lan.) Mac nói.

- Ừm, tôi đợi cậu lâu lắm rồi. Tại sao tôi không thể đợi thêm một chút nữa? Nam mỉm cười nói.

(Và cái lều thế nào?)

Mac hỏi về việc kinh doanh lều ô tô. Bây giờ quyền sở hữu đã được chuyển cho Mac và Nan là người phải chăm sóc nó lúc này.

-Được rồi, tôi nghĩ tôi sẽ ra lều xe. Và vào buổi chiều tôi sẽ bán đấu giá vài chiếc ô tô. Nếu tôi nhận được bất cứ điều gì tôi sẽ cho bạn biết, Nan nói vì cô ấy luôn báo cáo với Mac. Và sau đó hàng tháng, nó sẽ gửi kết quả của tháng đó tới Mac để xem bằng biểu đồ anh đã bán và nhận được bao nhiêu chiếc xe. Bạn có thu nhập và chi phí gì?

(Ừm, vậy là các nhân viên không gặp rắc rối gì phải không?) Mac tiếp tục hỏi.

-Không, nếu ai có vấn đề gì thì tôi sẽ giải quyết, đừng lo, đó là câu trả lời, và Mac bình tĩnh gật đầu vì biết đó là một việc tốt.

Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy. vì Nan đã vào lều ô tô

-Chào ông, một nam nhân viên bán hàng chào ông khi thấy ông đi về phía văn phòng.

- Tiêu chảy thế nào rồi P'Kai? chào đón cùng một nhân viên nam một cách thân thiện.

Đối phương lớn tuổi hơn anh, nhưng Nan nói chuyện thân thiện với tất cả nhân viên, nhưng đến lúc nghiêm túc thì mọi người lại khá chú ý.

-Mọi chuyện đã ổn hơn rồi. Hôm qua tôi suýt bò ra khỏi phòng tắm, nhân viên tên Kai trả lời.

Bởi vì hôm qua anh ấy đột ngột nghỉ làm vì bị tiêu chảy, chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì bên kia sẽ mang theo giấy chứng nhận y tế để chứng minh.

- Hãy cẩn thận với những gì bạn ăn, Nan trả lời trước khi bước vào văn phòng.

-Xin chào, chào ngài.

Giọng của một nữ thư ký vang lên trong phòng làm việc khi họ nhìn thấy anh ta đến gần.

-Xin chào, Nan trả lời trước khi nhìn quanh vì cô không thấy một nhân viên nào khác đáng lẽ cũng ở trong phòng này.

-Anh ấy đi đâu thế? Nan hỏi với giọng bình thường.

Hai nhân viên còn lại nhìn nhau.

- Ờ, tôi chưa đến làm việc. Mình đã gọi cho bạn rồi nhưng không có ai bắt máy, bạn nữ nhân viên trả lời.

Nan nhướng mày vài cái. Đúng lúc đó, người mà bạn vừa xác nhận đã chạy ra mở cửa trước khi nhìn thấy cô với vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó lập tức cúi đầu gật đầu.

-Khun Nan, tôi xin lỗi. Tôi đến làm muộn, một phụ nữ trẻ tên Taeng nói với giọng hơi khó thở.

Nan nhìn đồng hồ và thấy đã gần 11 giờ sáng.

- Hãy đến văn phòng tôi nói chuyện, đó là câu trả lời.

Anh ta không có ý mắng cô gái trẻ trước mặt người khác vì anh ta muốn bí mật hỏi lý do cho sự chậm trễ lần này và ngay lập tức bước vào văn phòng của anh ta.

Trong văn phòng có phòng kính nhưng lại có rèm che khuất tầm nhìn. Anh đứng đó đợi một lúc thì Taeng gõ cửa rồi mở cửa bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.

-Ngồi trước đi, Nan nói trước khi Taeng ngồi xuống và ngay lập tức giơ tay chào Nan.

- Tôi xin lỗi anh Nam. Nhóm đến để tìm kiếm một công việc người mẫu. Chuyện xảy ra như vậy... Đường đang muốn tìm ra lời giải thích.

Nhưng Nan nhìn thấy dấu vết trên má Taeng trước. Lúc đầu anh ấy không để ý vì ánh nắng ban mai chiếu vào văn phòng và mái tóc của anh ấy che khuất nó.

- Mặt cậu bị sao vậy? Nan hỏi với giọng nghiêm túc.

Điều này khiến Taeng nao núng và anh lập tức giơ tay chạm vào chỗ đó

- À, tôi đi qua cửa, Taeng đáp, hơi cúi đầu. Anh không dám nhìn vào đôi mắt đó. Bởi mọi nhân viên đều biết Nan là người rất giỏi bắt những kẻ khả nghi. Bất kể anh ấy là ai, dù anh ấy có căng thẳng, buồn bã, vui vẻ hay gặp khó khăn khi suy nghĩ về điều gì đó. Anh ta sẽ hỏi anh ta ngay lập tức khi thấy điều gì đó đáng ngờ.

- Tôi sẽ hỏi chị cách khác, chị Taeng. Liệu một người có thể bước vào một cánh cửa mạnh đến mức có thể bị tổn thương không? Nan hỏi trước khi nhìn vào cơ thể của người đó.

"Cởi áo khoác ra," Nan nói lại.

Bởi vì Taeng đang mặc một chiếc áo len dài tay. Cô gái hơi mím môi trước khi cởi bỏ áo choàng ngoài. khiến anh lập tức cau mày. Vì trên cánh tay của Đường có khá nhiều vết bầm tím và trầy xước.

-Chuyện gì đã xảy ra thế? Xin vui lòng cho tôi biết. Đừng sợ. Bạn hãy làm việc với tôi nếu tôi có thể giúp bạn bất cứ điều gì tôi muốn, Nan nói với giọng nghiêm túc.

Trước khi Taeng rưng rưng nước mắt bắt đầu kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra. Nan căng thẳng khi nghe tin và gọi Tấn cùng 4 thuộc hạ khác đến văn phòng. Chẳng bao lâu sau họ đã đến nơi và hơi ngạc nhiên vì không biết lý do tại sao mình được gọi.

- Có chuyện gì thế, thưa ông? Tân hỏi ngay.

-Đợi đã các bạn. Đưa P'Taeng về nhà và giúp cô ấy đóng gói những đồ dùng cần thiết. Nếu ai đó chặn bạn, chỉ cần giẫm lên họ, Nan nói với giọng bình tĩnh.

- Đợi đã, đó là bạn. Tại sao bạn muốn tôi quay lại và đóng gói? Taeng nhỏ giọng hỏi.

- Tôi sẽ để P'Taeng bế con và chuyển vào nhà tôi. Tôi có một ngôi nhà miễn phí. Bạn có thể đưa con bạn ngồi ở đó. Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng nó an toàn. Không ai sẽ làm bất cứ điều gì với bạn. Về phần con trai ông, ông có thể đưa nó đi làm, Nan trả lời.

Taeng mím môi có chút do dự.

- Có thể bạn cảm thấy tôi hơi giống đang trói buộc bạn... Nhưng tôi muốn bạn suy nghĩ kỹ. Bạn định chịu đựng điều này trong bao lâu? Và nếu một ngày con trai bạn bị đánh hoặc nó làm bạn tệ hơn... Bạn sẽ làm gì? Tôi nghĩ tốt hơn là nên bắt đầu lại. Theo những gì tôi đã nói với bạn, bạn không khác gì bất kỳ bà mẹ đơn thân nào khác.... thà có một người chồng như vậy, thà bạn không có một người chồng nào cả, Nan lại nói.

Cấp dưới của ông đứng im lặng lắng nghe.

- Cậu không nghĩ là tôi đang nói dối phải không? Taeng hỏi.

- Thế cậu nghĩ cậu có thể nói dối một người như tôi à? Nam hỏi lại.

Taeng có chút im lặng vì cô biết mình chắc chắn không thể nói dối.

- Và nếu tôi đến ở với ông, ông Mac, ông ấy có phiền không? Đường Tăng hỏi, sợ Mạc hiểu lầm. Nếu cô ấy để Nan được chăm sóc.

Nan vẫn không trả lời gì cả. Anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Mac.

(Chuyện gì xảy ra vậy?)

Mac trả lời điện thoại Nan nói với Mac về Taeng. Bên cạnh việc nói với người thân của bạn những gì bạn đã quyết định. Bởi vì Taeng sống với chồng nghiện ma túy và luôn đánh đập cô. Người thân của anh ấy ở tỉnh khác, không phải nhà bạn đang ở là nhà chồng anh ấy. Mẹ chồng cũng không thích cô ấy. Vì thế anh luôn kiên nhẫn. Cho đến khi cô có bầu và vừa sinh con cách đây 8 tháng. Khi mang thai, cô luôn bị đánh. Thật tốt là cô ấy không bị sẩy thai.

Về sự việc khiến anh ấy phải đi làm muộn là vì khi Taeng đang chuẩn bị đưa em bé sang một người hàng xóm gần đó, người này đã giúp cô chăm sóc cậu ấy khi cô ấy đi làm, vì mẹ chồng cô ấy không làm vậy. không muốn cô giúp đỡ Sau đó, đứa con của cô đột nhiên khóc và điều này đánh thức chồng cô đang ngủ. Anh ta đứng dậy hét lên và định đánh đứa bé nhưng bị Taeng chặn lại. Vì vậy đã xảy ra nhiều lần cãi vã và khi Taeng tìm cách bế được đứa trẻ ra khỏi nhà thì đã quá muộn nên Taeng vội vàng bỏ đứa trẻ lại cho người hàng xóm rồi vội vã đi làm.

(Nan nhờ Taeng cho cậu đưa cô ấy đến bệnh viện. Lấy giấy chứng nhận vết thương trên cơ thể rồi đi ghi lại ngày đó rồi đưa cô ấy về nhà chúng tôi, tôi không phiền đâu, Mac trả lời bằng giọng nghiêm túc, như thể đang Mọi người đều nghe thấy nên loa đã bật lên.

Taeng lại khóc khi nhận ra lòng tốt của Nan và Mac dành cho cô và con cô.

- Cảm ơn ông Mac. Cảm ơn, tôi hứa sẽ không làm phiền bạn lâu. Tôi cần chút thời gian để ổn định, Ugh! Taeng nói với giọng ai oán, giơ tay chào.

Vì vậy Nan bảo Tan đưa Taeng và thuộc hạ của anh ta đi và làm theo lời anh ta. Tôi không thể đi cùng anh ấy vì hôm nay anh ấy phải đấu giá một chiếc ô tô.

-Bạn cảm thấy tốt, tại sao tôi lại đưa ra quyết định này? Nan hỏi người bạn trai vẫn đang gọi điện.

(Anh biết nhìn người ta là không sai và cô ấy đã đưa ra một quyết định đúng đắn có thể giúp ích cho người khác... Nếu không vượt quá cân nặng của bạn và bạn có thể giúp tại sao không. Ngoài ra, tôi cũng thấy tiếc cho con của cô ấy) Mac nói khiến anh mỉm cười hạnh phúc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18