6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER - 6

--Từ lúc vợ về, tâm trạng bạn có vẻ vui vẻ, Keith trêu bạn mình, khiến Nan nhún vai.

---Tôi chỉ đang hát thôi. Bây giờ bài nào cũng bắt tai, tôi ngân nga suốt, Nan trả lời với vẻ mặt bình thường không cần suy nghĩ.

- Thế anh thề là anh không hát bài đó để tán tỉnh vợ anh à? Keith lại đùa.

Mac ngồi lặng lẽ, cảm thấy ngượng ngùng, trong

khi anh ấy đứng trước mặt Keith.

-- Tại sao tôi phải tán tỉnh? Tôi đã có vợ rồi, sao còn tán tỉnh? Nan trả lời với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt Mac.

--Ồ, tôi tưởng cậu muốn tán tỉnh để bù đắp cho việc bỏ qua một bước bằng cách biến cô ấy thành vợ trước, Keith nói, khiến Mac càng cau mày hơn, anh không tức giận khi bạn của Nan biết sự thật về mối quan hệ của anh và Nan. cùng nhau., vì nó đã kết thúc rồi. Mac là một người hay báo thù và anh biết đó không phải là điều anh làm tốt hơn, điều đó sẽ khiến anh càng đau khổ hơn.

- Này, cậu có muốn tôi tán tỉnh cậu không? Nan giả vờ hỏi.

--Tán tỉnh là cái quái gì vậy... Nếu những người như bạn bắt đầu tán tỉnh, điều đó làm tôi sợ chết khiếp, Mac nói để che đậy sự bối rối của mình.

--Ừ, tôi nghĩ sau này hai người nên tán tỉnh nhau đi, đợi tôi đi đã, Keith ngắt lời.

Mac mím môi cười ngượng ngùng, Nan cười khúc khích rồi để Keith tiếp tục xăm hình cho mình, còn Mac đứng nhìn thích thú.

Mac cũng rất vui khi Nan xăm tên mình. Điều này trấn an Mac về mối quan hệ của anh với Nan nghiêm túc như thế nào.

--Chúng ta uống bia cùng nhau nhé hay anh phải xin phép trước nhé? Nan hỏi và mỉm cười trêu chọc, Keith nở một nụ cười nhẹ với bạn mình trước khi nhếch mép cười nhưng không nói gì.

--Bạn có thể xăm hình và uống rượu được không? Mạc lo lắng hỏi.

--Này, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, đừng lo lắng về điều đó.

Nan dùng tay còn lại để

anh vuốt đầu người yêu và Mac đưa

từ đầu

Keith mất một thời gian để hoàn thành hình xăm. Vùng da xung quanh hình xăm hơi đỏ nhưng anh ấy biết cách chăm sóc hình xăm.

--Bạn không được chạm vào ô tô, nếu dầu động cơ dính vào da sẽ bị nhiễm trùng, Keith đã cảnh báo về điều đó.

--À vâng, tôi quên mất. Không sao đâu, để người khác làm, tôi chỉ xem thôi, Nan đáp.

- Được rồi, cậu có muốn ở lại uống bia với tôi không? Nan hỏi lại bạn mình.

--Để tôi dọn đồ ra xe trước đã, Keith trả lời rồi thu dọn đồ đạc để lên xe.

Keith phải xin phép ai đây? Mạc tò mò hỏi.

--Anh tò mò quá, Nan giả vờ trêu chọc anh.

--Làm ơn cho tôi biết sớm, Mac kêu lên và

Nam cười nhẹ.

---À... với người chồng, Nan trả lời khiến Mac hơi choáng váng trước khi gật đầu.

--Đừng xin lỗi, hãy nhìn bạn của bạn đi. Keith nhất định là chồng, sao có thể là vợ của người khác? Mac không thể tin nổi nói, vì Keith cao và đẹp trai nên có lẽ trông anh ấy hơi gầy.

Có những hình xăm gần như khắp cơ thể, khuôn mặt xinh đẹp và tàn bạo. Mac cũng thầm nghĩ Keith phù hợp với một người bạn trai dễ thương.

--Trước đây anh từng nghĩ mình sẽ trở thành một người chồng phải không? Bây giờ em là vợ anh phải không? Nan hỏi khiến Mac hơi sững người trước khi gật đầu.

--Ồ...ừ, Mac trả lời. Nam cười nhẹ.

--Chuyện đó cậu không cần lo, tôi muốn cậu biết chồng anh ấy không phải là người dễ coi thường, nên đừng nghịch ngợm nữa, Nan trêu Mac.

Tốt hơn là tôi nên đi chơi với con cá, Mac vừa nói vừa đứng dậy.

Cá là ai? Nan hỏi với giọng trầm nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Mac biết ngay bạn trai đang trêu chọc mình.

-- Cá là động vật ở trong ao chứ không phải là người. Chết tiệt!!

Mạc gọi người yêu rồi bước tới cửa hông nhà định nằm bên ao cá trong vườn cạnh nhà.

Nan ngồi đợi Keith một lúc. Chẳng bao lâu Keith đã quay lại bên trong.

Tôi sẽ làm vậy, nhưng bây giờ hãy để tôi nghỉ ngơi một chút, Keith nói với giọng bình thường.

--Ồ, cậu xin phép Nan trêu, bắt bạn ném gối vào. Nam cười nhẹ.

--Vậy thì đi ngủ đi, tốt hơn hết là tôi nên làm phiền Mac, Nan nói, trước khi quay lại chỗ bạn trai.

Keith nằm xuống ghế sofa trong phòng khách nghỉ ngơi.

--Cái gì? Mạc vừa đưa tay lướt qua mặt hồ vừa hỏi, rồi quay lại hỏi Nan đang bối rối.

Tôi không thể đến đây chơi à? Nan mỉm cười hỏi.

Mac liếc nhẹ người yêu trước khi Nan nằm trên lưng Mac.

--Chết tiệt, nặng quá! Mac hét lên, không coi trọng anh mà vặn vẹo tới lui khiến Nan bật cười.

--Tôi sẽ làm gì đó khác trên cơ thể bạn và bạn sẽ không khóc vì điều đó khó khăn... Im lặng, Nan nói với giọng khàn khàn.

Mạc nhẹ nhàng chửi thề nhưng đồng ý không đánh nhau nữa, anh chỉ đùa thôi. Nan sau đó chuyển sang nằm cạnh Mac.

-- Hãy dành chút thời gian để dọn ao cá, Nan mời.

-- Nhưng bạn không thể làm sạch hồ, Mac phản đối, vì trong hồ có khá nhiều chất bẩn, cả thức ăn thừa lên men và phân cá.

--Ai bảo tôi đi tắm? Tôi sẽ để anh dọn dẹp nhà cửa cho các con anh, Nan nói, sau đó Mac thúc cùi chỏ vào lưng bạn trai khiến Nan bật cười.

--Tại sao khi chúng ta gọi điện video, bạn không cười như bây giờ nhỉ?

Mac hỏi khi hai người tách ra và nói chuyện video call, Mac biết Nan vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Nhưng không quá cực đoan như gần đây.

--Hãy tự hỏi, bạn có khác gì tôi không, Nan hỏi.

Mạc im lặng một lúc, nếu định trả lời thì đó là vì anh phải xa nhà, xa người yêu, xa bố. Mac cảm thấy nhớ Nan và bố.

--Tôi nói là vì nhớ tôi nhiều nên bạn rất lo lắng cho tôi nên có vẻ căng thẳng phải không? Mạc hỏi thẳng, Nan khẽ mỉm cười.

Điều này có nghĩa là bạn nhớ tôi rất nhiều và rất lo lắng cho tôi? Nan hỏi, Mạc quay lại nhìn mặt người yêu.

- Ồ, em nhớ anh và lo lắng cho anh phải không? Mạc hỏi, Nan mỉm cười hài lòng, xoay người kéo Mac nằm vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Sau đó, Mac tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của người yêu cho đến khi nghe thấy tiếng trái tim của Nan.

--Anh cho em mọi quyền được nhớ anh, lo lắng và ghen tị, nhưng em cũng phải bảo vệ quyền lợi của mình. Đừng làm gì khiến tôi nóng đầu, hiểu không? Nan nói lại với giọng nghiêm túc.

Ồ, và cả bạn nữa, Mac nói.

Nan khẽ mỉm cười nên cả hai im lặng một lúc.

--Cả hai chúng tôi nói chuyện như thể hôm nay tôi sẽ quay lại, Mac nói.

Rồi Nan cũng cười theo Mac. Keith nhanh chóng đến tham gia cùng họ.

- Cậu có quay không? Nếu hai người đang tán tỉnh nhau thì tôi có thể về nhà được không, Keith giả vờ hỏi.

-- Chúng tôi không hề tán tỉnh nhau chút nào, chúng tôi chỉ nói chuyện, Mac di chuyển và ngồi xuống.

Rồi Nan nghiêng đầu tựa vào lòng Mac như một chiếc gối. Keith đang ngồi trên sàn gỗ cạnh ao cá.

--Con cá này to quá, tôi có thể thêm chút muối vào bia được không? Keith chỉ vào một con cá, mặt Mac tức giận.

---Chết tiệt, đó là cá koi. Làm thế nào bạn có thể nướng nó với muối? Mac kêu lên ngay lập tức. Kiệt cười.

- Bạn thật dễ bị trêu chọc. Keith đùa,

---Bạn nghiêm túc đấy Nan vừa nói đùa vừa đưa tay ôm lấy miệng Mac.

--Chà, Keith làm mặt nghiêm túc,

-- Không phải... Tôi không thường xuyên gặp anh ấy và tôi nói chuyện với anh ấy rất nhiều, thành thật mà nói thì anh ấy cũng khó chịu như bạn vậy, Mac nói.

-Chúng ta không thể là bạn bè được phải không? Nan hỏi và Keith mỉm cười nhẹ với cô.

Sau đó họ ngồi nói chuyện một chút về

cá cho đến khi một giờ trôi qua, Nan i a

mời Mac và Keith ra đường đua.

Ở lại với Keith trước, tôi sẽ kiểm tra đường đua, Nan nói, vì cô ấy phải kiểm tra đường đua trước khi cho người vào, và Mac gật đầu.

Khi Nan rời văn phòng, Mac đến ngồi xem tài khoản của Nan.

--Mạc!

Keith đang nghe điện thoại đột nhiên gọi anh. Mạc ngước lên.

--Có, Mac trả lời ngắn gọn.

--- · Cho tôi hỏi bạn một điều, bạn đã xa anh chàng đó mấy tháng rồi...... bạn có nghi ngờ điều gì không? Keith hỏi khiến Mac im lặng một lúc, ngoài việc nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng nhìn Nan đang ở bên ngoài ra lệnh cho cấp dưới của mình xung quanh.

--Nói tôi không hề hoang tưởng thì là nói dối, bạn biết đấy, bạn của bạn biết rất nhiều người và có rất nhiều người muốn có được anh ấy, Mac thành thật nói.

--Nhưng khi tôi ngồi nghĩ lại, tôi gạt chuyện đó ra khỏi đầu, mặc dù đó không phải là tất cả. À, đã có lúc tôi không tin anh ta, bạn tôi tên Ohm kể rằng dù tôi vẫn còn ở với tên khốn nạn này nhưng nếu anh ta nhìn thấy ai đó, tôi cũng không ngăn cản được, vì xa hay gần, nếu anh ta tìm thấy. người khác, điều duy nhất tôi có thể làm là để anh ta đi, Mac nghiêm túc nói.

Tên khốn này có biết trước đây cậu đã nghi ngờ không? Keith tiếp tục.

--Anh ấy không nên biết và tôi sẽ không nói cho anh ấy biết, tôi không muốn anh ấy biết, vì nếu anh ấy phát hiện ra tôi nghi ngờ, anh ấy sẽ tìm ra thứ gì đó để trêu chọc tôi lần nữa, Mac cuối cùng càu nhàu. Kiệt cười nhẹ.

--Sao cậu lại hỏi tôi chuyện này? Hay bạn cũng có bạn trai ở xa? Mac hỏi và Keith mỉm cười đầy hiểu biết.

Hãy tiếp tục kiểm tra hóa đơn, đó là tất cả những gì tôi muốn biết, Keith trả lời với một nụ cười.

Mac thầm khó chịu khi Keith từ chối nói về mình, nhưng Mac không nói gì khác. Anh tiếp tục kiểm tra tờ séc cho đến khi Nan quay lại với đồ uống và thức ăn.

--Mac, đi lấy đĩa và bày gì đó ăn đi, Nan ra lệnh ngay.

Mạc đi lấy bát đĩa từ chiếc tủ gần đó, còn Ngụy đi chuẩn bị ly và đá viên.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Nan, Mac, Keith và Wei cùng nhau ngồi uống rượu và ăn uống. Sau một thời gian, sân đã sẵn sàng cho người dân sử dụng dịch vụ. Nan nói chuyện với Keith về việc mở đại lý ô tô. Mac ngồi ăn trong im lặng.

"Nan, tôi nghĩ cô tốt nhất không nên mở xe," Mac đột nhiên ngắt lời.

Nan và Keith lập tức quay lại nhìn Mac. Về phần Wei, anh ta đang ngơ ngác nhìn Mac.

--Tại sao? Nan hỏi lại, Mac khẽ mỉm cười khi chợt nhận ra rằng...

-- Hãy thành lập một hãng thu âm. "Kể từ khi tôi trở về, tôi đã nghe thấy bạn hát rất nhiều bài hát kỳ lạ," Mac mỉm cười đáp.

--Giờ cậu đã học được cách chọc tức tôi rồi, Nan tinh nghịch chọc vào đầu Mac.

--Tốt lắm, Mac tranh luận, trước khi nghe thấy tiếng động bên ngoài.

--Tôi sẽ đi xem, Wei nói trước khi rời đi.

Mac đi mở rèm nhìn ra ngoài.

"Hừ, bọn trẻ đánh nhau," Mac nói và thở dài

mệt.

--Mỗi khi tâm trạng vui vẻ, lại có điều gì đó làm tôi khó chịu, Nan càu nhàu, trước khi đứng dậy đi đến tủ quần áo phía sau bàn làm việc, mở khóa tủ, rút khẩu súng ra nhét vào mặt sau quần. .

Ở lại! Bạn có phải sử dụng vũ khí không? Mạc vội vàng hỏi người yêu.

--Đó là mối đe dọa khẩn cấp. Không cần đi đâu, chuyện này tôi lo trước, tôi chán bọn nhóc hư này lắm rồi, Nan càu nhàu trước khi rời khỏi văn phòng nhưng Mac lại giả vờ đi theo.

--Hãy để tên khốn đó làm việc đó, nếu cậu bỏ đi cậu sẽ khiến hắn lo lắng hơn nữa, Keith cảnh báo.

Mac đứng yên một lúc vì lo lắng cho bạn trai nhưng lại không muốn bỏ đi để anh phải lo lắng.

Rồi Mạc đứng dậy nhìn ra ngoài cửa kính, thấy Nan bước vào tổ chiến đấu. Có vẻ như họ đã tình cờ gặp nhau trước đó nhưng thuộc hạ của Nan đã bước vào và tách họ ra.

Tôi thực sự muốn anh ấy ngừng chạy trên đường đua, Mac thờ ơ nói.

--Tại sao? Keith hỏi lại.

---Chà, bạn có thấy điều này không? Luôn có những người không tuân theo quy tắc và tạo ra sự hỗn loạn. Lần trước anh ấy bị đánh vào đầu, tôi không muốn chuyện gì xấu xảy ra với anh ấy, Mac lo lắng nói.

--Tôi hiểu, nhưng bạn cũng phải tin tưởng tên khốn đó, hắn sống sót và chiến đấu một mình, luôn tự mình làm mọi việc. Anh ấy biết cách làm điều đó, Keith nói để giảm bớt lo lắng.

Mạc nhìn Nan thở dài một hơi trước khi quay lại ăn và không lâu sau Nan chán nản quay lại.

--Bạn đang làm gì thế? Keith hỏi cộc lốc.

Nan ngồi cạnh Mac như thường lệ.

Xảy ra xô xát vì gã cướp vợ gã kia, Nan nói một cách dứt khoát.

- Không có gì nghiêm trọng? Mac hỏi cho chắc chắn, anh mỉm cười nhẹ trước khi gật đầu.

Mac không hỏi thêm câu nào nữa mà ngồi nói chuyện rồi tiếp tục ăn cho đến khi Keith phải ra về. Nan và Mac về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau....

anh sẽ đưa em đi chứ

Mac hỏi vì hôm nay anh sẽ giúp bố ở văn phòng nên anh dậy sớm để tắm và mặc quần áo.

--Được rồi, tôi và Vy tiếp tục xem xe, chiều tôi sẽ đến gặp anh ấy, Nan nói khi tắm xong và chuẩn bị mặc quần vào.

--Hmm, Mac hắng giọng khi nhìn thấy Nan đang xỏ vào chiếc quần jean mua hôm qua.

Mac ngạc nhiên vì anh không nói gì. Mac lén cất túi quần jeans vào tủ vì tưởng Nan sẽ không lấy.

-- Nó là gì? Cậu không mua cho tôi à? Nan nhếch mép cười hỏi rồi lập tức kéo quần jean lên.

- Sao cậu biết tôi mua cho cậu? nhận

Mac trả lời.

--Anh không mặc cỡ đó, Nan nói, lúc đầu thắc mắc tại sao Mac không lấy chiếc quần ra khỏi túi.

Lúc Nan tắm trước khi đi xăm, cô đánh rơi túi xách trong tủ và quần của cô rơi ra, cô nhìn thấy kích thước là biết ngay Mac đã mua, Nan nhớ ra kích cỡ quần mà Mac đang mặc.

- Cậu không nghĩ là tôi mua nó cho người khác à? Mac nói đùa.

Nam cười nham hiểm.

- Anh dám mua cho người khác mà không nói cho tôi biết? Nan hỏi, Mac khựng lại vì lời Nan nói là đúng.

--Vậy...nó có vừa không? Tôi mua cỡ lớn hơn vì tôi cảm thấy nó sẽ lớn hơn, cuối cùng Mac nói nhỏ.

--Vừa vặn hoàn hảo, ồ bạn biết nên mua cỡ nào rồi! Nan mỉm cười nói, đánh giá cao sự chú ý đến từng chi tiết của Mac.

- Thế cậu không muốn tắm trước khi mặc quần áo à? Mac hỏi, hài lòng nhìn xuống chiếc quần mình đang mặc vì trông nó đẹp và vừa vặn với mình đúng như Mac nghĩ.

--Vậy tôi nên vui mừng vì bạn đã mua chúng cho tôi phải không? Tại sao tôi lại có cảm giác như mua cho mình, vì tôi trả bằng tiền của mình, Nan hỏi đùa.

--Tiền của bạn là tiền của tôi. Hơn nữa, tôi dùng tiền của mình để trả, Mac trả lời khiến Nan tức giận xô vào đầu bạn trai trước khi hai người rời khỏi phòng.

Anh và Mac ngồi ăn và khi ăn xong, cả hai cùng Wei lái xe rời khỏi nhà cho đến khi đến văn phòng của bố Mac.

--Đợi đã, tôi sẽ gặp bố tôi trước, Nan nói với Wei, trước khi giúp Mac mang những món quà lưu niệm mà anh đã mua cho nhân viên văn phòng của bố anh.

Mac vừa bước vào đã vang lên tiếng cười chào hỏi.

Mac mỉm cười và đưa đồ ăn nhẹ cho.

--Xin chào Đào, Mac chào thư ký của bố.

-- Anh Mạc, tôi vừa kể cho họ nghe về anh, anh đến đây khi nào? Chào Nan, Dao vừa nói vừa quay sang chào anh một cách thân thiện, vì Nan định kỳ đến giúp đỡ công việc của bố Mac và trở nên thân thiết với mọi người.

--Chào, bố có ở đây không? Nam hỏi lại.

--Vâng, tại văn phòng, Dao trả lời nên Mac đưa một món quà lưu niệm cho cô gái, cô này rất biết ơn trước khi Mac và Nan bước vào văn phòng Kitcha.

Người cha nhìn về phía cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa và có người ra mở.

Này, bạn đến đây để giúp đỡ à? Bố Mac hỏi.

--Ừ, tôi đưa con tới giúp, tôi không ở lại được vì đi xem xe, Nan là người trả lời.

--Ừm, tôi đi thăm nhà máy, cậu đi với bố à? Kitcha hỏi con trai mình.

- Được rồi, cậu đi à, Nan? Mạc trả lời bố rồi quay sang hỏi Nan, Nan gật đầu đồng tình.

- Ừ, tôi đi đây, có gì thì gọi tôi nhé. Có lẽ tôi sẽ không đến ăn trưa

Nan cảnh báo Mac rằng không cần phải đợi và Mac gật đầu, thế là Nan rời đi. Mac đi cùng bố vào nhà máy, nếu đi trước thì đã không đặt chân vào bộ phận nhà máy, nhưng hôm nay Mac phải học càng nhiều càng tốt để làm việc và giúp đỡ bố về nhiều mặt. Sau khi hoàn tất việc kiểm tra nhà máy, Mac quay trở lại văn phòng của mình và giúp làm các thủ tục giấy tờ.

--Ông. Mac, tổng thống yêu cầu gặp mặt ở văn phòng

Giọng thư ký của bố vang lên trong điện thoại, Mac trả lời và nhìn đồng hồ thấy đã gần trưa. Mac tưởng bố sẽ mời đi ăn nên rời khỏi phòng làm việc và đi thẳng đến phòng làm việc của bố.

--Có khách ở bên trong, Dao nói trước khi Mac đi đến cửa văn phòng của bố anh.

- Ồ, vậy tôi vào được không? Mạc cũng phẫn nộ hỏi, phẫn nộ vì tưởng bố mình sẽ bàn chuyện làm ăn với khách trước.

--Bạn có thể vào, vì khách cũng muốn gặp ông Mạc, Đạo đáp.

Sau đó Mac gõ cửa văn phòng của cha mình trước khi mở nó. Mac nhìn sang bàn của bố mình và nhìn thấy bóng lưng của một chàng trai trẻ trong bộ vest sang trọng, Mac khẽ cau mày trước khi người đó quay lại mỉm cười. Mac hơi khựng lại khi nhìn thấy đó là ai.

--Ờ...xin chào, Mac lập tức giơ tay chào đối phương.

= Mười đến để nói về nhà máy của chúng tôi, bố của Mac nói.

--Ừ, Mac trả lời, không biết phải làm gì

trả lời.

-- Gần trưa rồi, Ten mời mình đi ăn, bố Mạc lại nói.

--Ừ, buổi chiều chúng ta sẽ đi tham quan nhà máy nên anh muốn mời em đi ăn trưa trước đã, Ten nói, Mac không nghĩ rằng người kia sẽ xuất hiện ở đây.

- Bố có đi cùng con không? Mac liền hỏi bố.

--Ừ, Ten trả lời, khiến Mac cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, vì ít nhất bố anh cũng sẽ ở đó, vì Mac không biết phải nói chuyện gì với Ten.

-Vậy chúng ta đi nhé? Ten hỏi, bố Mac nhìn con trai rồi lắc đầu.

--Tôi sẽ lấy thứ gì đó trên bàn làm việc của mình trước, Mac nói, trước khi quay lại văn phòng để lấy chiếc cặp. Khi ra khỏi phòng, anh thấy bố đang đợi.

"Mười đang đợi trong xe," bố anh nói và Mac gật đầu.

Bạn có thích tôi không? Bố Mac tò mò hỏi. Khuôn mặt của Mac ngay lập tức đanh lại khi nghe điều này.

- Tôi không chắc, nhưng cô ấy có thích đàn ông không? Mac vừa nói vừa nghĩ.

--Huh, tôi chỉ hỏi vì bạn cần biết cách hành động và chuẩn bị nói chuyện với Nan trong trường hợp Ten thực sự quan tâm đến bạn, bố Mac nói với giọng nghiêm túc vì ông không muốn con trai mình gặp rắc rối. người yêu anh ta.

"Chúng ta đừng đánh nhau, bố," Mac nói trước khi cùng bố bước tới chỗ Ten, người đang đợi trên một chiếc ô tô sang trọng.

Ten có tài xế đi cùng nhưng anh ấy bắt tài xế phải đợi vì chính anh ấy sẽ là tài xế.

- Đừng quên gọi cho anh ấy nhé. Bố không muốn sau này nó phát hiện ra, bố Mac thì thầm với con trai.

Mac gật đầu và phải ngồi phía trước cùng tài xế còn bố anh ngồi phía sau.

--Tôi đã nhờ người đặt bàn tại nhà hàng của khách sạn, tôi có thể khẳng định rằng đồ ăn ở đó đều ngon, Ten nói.

--Thật ra chúng ta có thể ở lại ăn uống ở các nhà hàng quanh đây, không cần đặt bàn ở khách sạn, Mac nói, Ten quay lại mỉm cười với Mac.

---Con chỉ muốn để Mac và chú ngồi ăn thoải mái thôi, Ten trả lời.

Mac thầm nghĩ nên ngồi đâu cho thoải mái. Nghĩ đến đây, Mac không khỏi mỉm cười vì tưởng mình đã nghe Nan nói về chuyện đó. Ten quay lại nhìn Mac thì thấy anh đang cười nên cho rằng Mac hài lòng với những gì anh nói. Không lâu sau, họ đến một khách sạn sang trọng nơi Ten đã đặt bàn trong phòng ăn.

--Tôi vào phòng tắm một lát, Mac nói khi bước tới phía trước phòng ăn.

Ten gật đầu đồng ý trước khi dẫn Kitcha vào bàn. Mac đi tới cửa phòng tắm nhưng không vào mà lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn trai.

(--Gì vậy?) Giọng nói trầm trầm của Nan vang lên.

Khi nào bạn đón tôi Mac hỏi.

(--Tôi nói chiều, bạn đã ăn gì chưa? Trưa rồi) Nan hỏi lại.

-Anh định ăn thịt tôi à? Mac hỏi.

(--Tôi cũng sẽ ăn gì đó) Nan trả lời, Mac cắn môi.

--Ừ...ừ...P'Ten đến cơ quan xem nhà máy rồi mời bố con tôi đi ăn, Mac báo tin.

Bên Nan nghe xong im lặng.

(--Anh đi ăn ở đâu vậy?) Nan hỏi thì Mac kể tên khách sạn mà Ten đưa anh đến.

(--Huh, cậu đang ăn xa nơi tôi đang ở) Nan gầm gừ giận dữ, bởi vì nếu phải đến gặp Mac ở khách sạn, có lẽ anh ấy sẽ không đến kịp.

CHAPTER – 7

--Anh gọi để báo cho em trước... vì sau này em sẽ phát hiện ra nếu anh không nói gì, Mac giải thích với người yêu.

(--Ồ, may là bố có ở đó... à, bạn không nghĩ bố đến công ty vì quan tâm đến bạn sao?) Nan hỏi.

À, tôi đang nghĩ về điều đó, tôi không ngu ngốc, nhưng nếu tôi hỏi điều gì đó, sẽ có vẻ như tôi là một người tự ái.

Mac nói vì biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng nếu Mac hỏi anh về cảm xúc của Ten thì Mac sẽ nghe như một kẻ tự ái. Tốt nhất Mac nên giả vờ như không biết gì để không cảm thấy khó chịu và cuối cùng lại khiến đối phương vượt qua ngưỡng cửa, khiến anh và Nan đánh nhau.

(- Bạn biết rõ hơn nên hãy cẩn thận.. Tôi sẽ không cho rằng mọi người quan tâm đến bạn đều có thói quen xấu. Nhưng bạn phải biết kháng cự và kiên quyết để không khiến người khác nghĩ về mình. ' 'cũng quan tâm, hiểu không?) Nan cảnh báo lại.

-- Những người quan tâm đến tôi cũng tệ như bạn

Mac không khỏi trêu chọc bạn trai.

(-- Huh...thật ngoan, đợi bị đánh đã) Nan vừa nói vừa vỗ nhẹ Mac, không làm Mac nghĩ mình bị điên.

(-- Và khi ăn xong, anh ấy sẽ đi đâu?) Nan hỏi về Ten.

--Anh ấy sẽ đến thăm nhà máy, bố sẽ cho anh ấy đi dạo xung quanh. Bố có linh cảm P'Ten có hứng thú với con, nhưng bố hiểu mà phải không? Mac giải thích, lo lắng Nan sẽ hiểu lầm cha mình vì đã mở đường cho Ten đến gần mình.

(-- Trông mình tệ thế sao? Nếu không có mình bố sẽ không nhận ai làm con rể. Ai sẽ nhận cậu ngoài mình?) Nan nói, khiến mặt Mac nóng bừng. .

- Tự ái quá, Mac giả vờ nói.

(-- Tất nhiên, tôi cũng là người tự ái và rất tự tin) Nan trả lời khiến Mac bật cười.

-- Thế là tôi về, tôi bảo anh ấy là tôi đi vệ sinh. Nhưng tôi muốn gọi điện và báo cho bạn biết trước, Mac nói và nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc phải đi gặp bố mình.

(--Ồ, xin hãy nói với bố điều đó...) Nan nói điều gì đó, khiến Mac mỉm cười.

--Được rồi, tôi sẽ nói với cô ấy, Mac trả lời trước khi cúp máy, rồi quay trở lại phòng ăn. Khi nhìn thấy chiếc bàn bố và Ten đang ngồi, Mac bước tới ngồi cạnh bố.

Xin lỗi tôi đến muộn, Mac nói với Ten.

-Không sao đâu chú, cháu đã gọi đồ ăn rồi, Mac. Muốn ăn thêm thì có thể gọi món, Ten nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Mac, khiến Mac giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

- Bố gọi món gì thế? Mac hỏi bố.

--Tôi đã gọi món cho bạn, tôi đã nói với họ về tỏi rồi, nhưng bạn có muốn ăn món khác không?

Bố của Mac trả lời và kể cho Mac nghe về thực đơn ông đã gọi.

"Đủ rồi," Mac trả lời.

-- Tôi đang muốn hỏi chuyện đó, tôi thấy bạn nhắc đến vấn đề tỏi. Tại sao? Mười tò mò hỏi.

"Tôi bị dị ứng với tỏi," Mac nói ngắn gọn và Ten gật đầu xác nhận.

- Bạn sẽ nghĩ gì về Mac nếu anh ấy ở cùng phe với tôi? Ở đây cậu có thể ngồi thoải mái, Ten nói, muốn Mac ngồi cạnh mình.

-- Không sao đâu, Ten, để nó ngồi cạnh tôi đi, bố Mac cười nói vì biết con trai chắc chắn sẽ không muốn ngồi bên kia.

Mac nhớ rằng Nan đã bảo anh nói với bố điều gì đó.

-- Bố ơi, đó là điều Nan bảo con nói với bố, Mac nói với bố, giống như người yêu đã nói với bố.

Bố Mac mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Bản thân Ten cũng tò mò nhưng không nghĩ tới điều đó cho đến khi đồ ăn được bưng ra. Cả ba ngồi ăn cùng nhau. Ten cố gắng làm hài lòng bố Mac và Mac.

-- P'Ten, ăn đi. Bạn không cần phải đặt nó cho tôi, Mac nói khi Ten tiếp tục đặt thức ăn vào đĩa.

"Không sao đâu, tôi rất vui," Ten nói, nhìn Mac đầy ẩn ý.

Mac hơi quay lại nhìn bố, ông gật đầu như để cho bên kia làm việc đó.

- Oh tôi xin lỗi.

Một nhân viên đến rót nước cho Ten nhưng nắp bình bị bung ra khiến nước bắn vào tay áo Ten nhưng không nhiều.

Bạn đang làm gì thế? bạn có bất cẩn quá không, Ten đột nhiên hét sang phía bên kia, khiến những vị khách khác của khách sạn quay lại nhìn anh với vẻ thích thú.

Người quản lý nhà hàng nhanh chóng đến gần.

Chuyện gì đã xảy ra vậy, ông Mười? Người quản lý liền hỏi vì anh ấy đã biết Ten.

Nhân viên làm đổ nước nhanh chóng được đưa cho một miếng vải sạch.

--Tôi sẽ dọn dẹp cho anh, nhân viên nói với vẻ mặt khó chịu.

Ten bắt tay anh ta một cách ghê tởm.

Không, bạn có biết bộ đồ này giá bao nhiêu không? May mà đó là nước. Nếu là súp, bạn có đủ tiền mua không? Mười hỏi một cách bực tức.

Mac và bố lập tức quay lại nhìn nhau.

-- Ồ, tôi thay mặt cho nhóm xin lỗi anh Mười. Anh ấy mới bắt đầu công việc của mình. Làm thế nào tôi có thể làm sạch bộ đồ của bạn? Người quản lý khiêm tốn hỏi.

"Tôi không thấy vấn đề gì đâu Ten, cậu ấy sẽ lau khô vì không bị ướt quá," Mac vội nói khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu bé.

Những hành động này của Ten khiến Mac luôn suy nghĩ về quá khứ của mình.

​ -- Bây giờ anh có thể đi lấy cây lau nhà để lau sàn, Ten nói để làm hài lòng Mac, mặc dù anh thực sự không hài lòng với những gì đã xảy ra.

Chàng trai bị mắng liền giơ tay tỏ lòng tôn kính với Ten và Mac rồi nhìn Mac bằng ánh mắt biết ơn. Mac nở một nụ cười dịu dàng.

Cứ ăn đi, Mac nói khi thấy Ten vẫn đang có tâm trạng không tốt.

-- Tôi sẽ nói điều này như một lời cảnh báo, nếu nhân viên làm điều gì đó bất cẩn như thế này, tôi sẽ hủy hoại danh tiếng của khách sạn, Ten lẩm bẩm.

Người đi làm cũng có lúc mắc sai lầm, Mười. Tôi làm việc bán thời gian ở nước ngoài và đã phạm nhiều sai lầm đến mức tôi không thể đếm được. Nhưng mọi người đều hiểu rằng tôi không cố ý, Mac bình tĩnh nói khi cảm thấy bị Ten xúc phạm.

Điều đó khiến Mac giờ đây hiểu được cảm giác của chàng trai, cảm giác của anh khi vô tình mắc lỗi.

-- Tôi cũng vậy, bố Mac trả lời vì ông ấy cũng không thích việc Ten làm.

-- Với hành vi này chúng ta có thể hợp tác được không? Tôi sẽ không thoải mái, Mac hỏi lại.

-- Thực ra tôi không cố ý làm thế... Tôi sẽ nói chuyện với ông Rangsan một lần nữa, nhưng bây giờ, hãy chịu đựng ông ấy, bố Mac nói, vì ông thực sự không muốn làm gì cả lần này khác.

Mac thở dài quay lại nhìn người phục vụ đang đổ nước lên người Ten. Anh ta bị đỏ mắt trước khách sạn.

- Tôi sẽ trở lại ngay.

Mac nói với bố rồi đi theo hướng khác. Mạc đi kịp thời đã nhìn thấy chàng trai đang đi về phía khu vườn gần khách sạn. Anh đi theo thì thấy cậu bé đang ngồi khóc nhưng không khóc thành tiếng. Nó giống một tiếng hét thầm lặng hơn. Thấy Mạc đến gần, cô vội lau nước mắt.

"Tôi xin lỗi," Mac nói, biết rằng cậu bé sẽ xấu hổ.

-- Không sao đâu, ừ, cảm ơn rất nhiều vì đã giúp tôi lúc này.

Chàng trai lập tức giơ tay bày tỏ sự kính trọng

- Sao cậu lại ngồi đây khóc? Bạn có bị mắng không? Mac hỏi.

Chàng trai mím môi một chút, ánh mắt

họ đỏ mặt ra dấu chấp nhận.

- Không biết có bị sa thải không, tôi mới đi làm được hai tuần. P'Eak là quản lý, nói người đó là bạn của chủ khách sạn phải không? Chàng trai trẻ hỏi với giọng run run.

Mạc gật đầu, khiến chàng trai rơi nước mắt nhiều hơn. Mac ngồi đó nhìn thì điện thoại di động của anh reo lên. Khi nhấc điện thoại di động lên, anh thấy bố đang gọi cho mình và thông báo với Mac rằng anh phải đi. Mac rút danh thiếp của mình ra và đưa cho chàng trai trước mặt.

--Đây là danh thiếp của tôi. Nếu bạn thực sự bị sa thải, hãy tìm tôi ở địa chỉ này. Nếu bạn không tìm thấy tôi, hãy nhờ ai đó gọi cho tôi, tôi phải đi.

Mac đưa cho chàng trai một tấm danh thiếp có số điện thoại của anh từ Thái Lan. Chàng trai im lặng đón nhận trước khi Mac vội vã chạy về phía cha mình.

- Cậu đi đâu thế, Mac? Mười hỏi.

- Tôi đi dạo trong khu vườn gần khách sạn, Mac trả lời.

Ten mỉm cười cho đến khi nhân viên đậu xe. Ba người lên xe và lập tức quay lại văn phòng của Mac. Trong suốt chuyến đi, Mac không nói nhiều với Ten vì cậu ấy giả vờ chơi điện thoại di động cho đến khi đến cơ quan.

-- Thời điểm nào là tốt nhất để Anh Mac đưa tôi đi xem nhà máy? Mười hỏi, Mạc khẽ mỉm cười.

Đợi một chút, chúng ta vào bàn thôi, Mac nói.

"Vậy hãy để tôi ngồi đợi trong văn phòng của anh," Ten nói.

"Vâng, làm ơn," Mac trả lời, dẫn anh vào văn phòng.

Cha của Mac bước vào văn phòng riêng của mình.

-- Anh Mac, lễ tân gọi điện cho Mac để nói với anh ấy một chuyện.

-- Tôi biết....Anh ấy đã gọi cho tôi và thông báo cho tôi.

Mac mỉm cười đáp lại trước khi đối phương nói xong, khiến cô gái mỉm cười.

Ten làm mặt khó hiểu nhưng vẫn đi theo Mac. Bước tới bàn làm việc, Mac mở cửa văn phòng và rồi một nụ cười xuất hiện. Về phần Ten, anh cũng đi theo phía sau nhưng dừng lại, nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế của Mac với vẻ mặt thoải mái.

--Bạn đã ở đây bao lâu? Mac mỉm cười hỏi.

- Đợi một chút, giọng trầm của Nan trả lời, đưa mắt nhìn Ten.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, Mac? Ten hỏi, bối rối vì không nghĩ Nan sẽ vào văn phòng Mac.

Ah, Ten... Nan em yêu, anh sẽ đưa em đi xem nhà máy.

Mac quay sang nói chuyện với Ten, Ten lập tức sửng sốt.

- Anh ấy có biết gì trong trường hợp tôi cần thông tin không? Ten đòi trước mặt Nan mà xúc phạm mình, coi như mình có chút kiến thức.

Nan nhìn Ten, mặc dù trong lòng anh bắt đầu tràn ngập sự bất mãn.

Anh ấy biết nhiều về nhà máy hơn tôi, vì người đến giúp bố tôi trông coi nhà máy khi tôi đi vắng là Nan, vậy hãy để Nan giúp bạn đi thăm nhà máy nhé. Cậu có thể hỏi bố tôi nữa, Mac trả lời với giọng căng thẳng khi nhận ra Ten đang xúc phạm bạn trai mình.

- Còn anh Mac? Ten hỏi, cố gắng lờ đi cái nhìn trừng trừng của Nan dành cho mình.

-- Tôi nghe nói anh là con một phải không Mac? Nhưng từ khi nào mà cậu có anh trai vậy? Nan hỏi với giọng trêu chọc khiến Ten cau mày.

-- Tôi gọi anh Mạc là vì tôi kính trọng và quý mến anh. Hay tôi phải nói giống bạn? Mười trả lời Nan.

- Ừm, đúng rồi! Bạn nói đúng, Mac không thân thiết với bạn đến thế. Đừng giải thích. Hãy tiếp tục nhắc đến anh ấy như vậy.

Nam quay lại. Ten khó chịu trước vẻ mặt và đôi môi giễu cợt của Nan.

--Ừ, như tôi đã nói, hãy để Nan dẫn bạn đi xem nhà máy vì tôi có việc giấy tờ phải giải quyết, Mac trả lời.

-- Vậy tại sao anh ấy không nói với tôi ngay từ đầu rằng việc đó không thoải mái? Tôi đã có thể nhìn thấy nhà máy vào một ngày khác.

Mười quay lại nói.

--Vì bạn đã ở đây nên tôi không muốn lãng phí thời gian của bạn, Mac trả lời.

Ten khẽ nhìn mặt anh. Nan đứng dậy khỏi ghế người tình, vặn vẹo tới lui, vung vẩy hai tay rồi nghểnh cổ cho đỡ mệt.

Mac thầm mỉm cười vì Nan trông giống người đang khởi động trên võ đài quyền anh hơn.

-- Đi nào, tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan nhà máy, Nan mỉm cười nói trước khi đi mở cửa văn phòng Mac để ép Ten rời đi.

Ten hít một hơi thật sâu bực bội nhưng phải đồng ý rời khỏi phòng, nhưng trước tiên, Nan đã giữ cửa mở và nhìn trước mặt người yêu.

Đừng trêu chọc anh ấy nhiều quá, Mac thấp giọng nói rồi mỉm cười.

Nan nghĩ thật buồn cười vì Mac không bảo cô đừng trêu Ten mà lại bảo đừng trêu Ten quá nhiều. Điều đó có nghĩa là nó có thể được thử thách. Nan đóng cửa lại và bước tới chỗ Ten, người đang đợi với vẻ mặt không hài lòng.

--Nào, Nan nói ngắn gọn rồi dẫn Ten đến con đường dẫn vào nhà máy.

Rồi Ten tất yếu phải đi theo... ngay khi anh bước vào khu nhà máy, xung quanh vang lên những tiếng gọi và chào hỏi, cho Ten biết rằng Nan quả thực đã đến để trông coi nhà máy như cô nói Mac.

- Tập trung vào công việc....Hôm nay có khách đến tham quan nhà máy, Nan nói với mọi người.

- Muốn biết gì thì cứ hỏi...Tôi sẽ chỉ cho anh từng cái một, Nan nói với giọng nghiêm túc.

Trước khi giải thích từng bộ phận của nhà máy sản xuất cho Ten.

-- Bạn đã làm việc với Mac được bao lâu rồi? Mười hỏi.

Trong khi Nan chuẩn bị chuyển sang khoa khác. Nan quay lại nhìn Ten với ánh mắt bình thản.

-- Tại sao bạn muốn biết? Nam hỏi lại.

- Tôi chỉ đang thắc mắc các bạn đã ở bên nhau bao lâu rồi. đó là lý do vì sao chú phải để chú trông coi nhà máy, Mười nói.

- chúng ta đã ở bên nhau hơn một năm rồi, nan trả lời với vẻ mặt bình thường.

- và cậu quen Mac và bố được bao lâu rồi? Nan hỏi một lúc.

Mười cau mày, không hiểu tại sao Nan lại hỏi.

- Hôm trước tôi đã gặp anh ấy, Ten trả lời.

nan cười khẩy.

-- ừm, hai đứa quen nhau được 2 ngày và muốn biết về người khác, nan nói, khiến Ten lo lắng.

--Bạn đang nói về tôi? Mười hỏi một cách dứt khoát.

-- không...tôi nói là tôi cũng tò mò như bạn, nhưng bạn vẫn có thể thắc mắc tôi đã dùng mac được bao lâu để điều hành nhà máy như thế này. nên tôi muốn biết bạn đã biết gia đình Mac được bao lâu rồi. à, tôi chưa bao giờ có người đến thăm nhà máy để hỏi những câu hỏi riêng tư. Hầu hết họ hỏi thêm về sản xuất và máy móc. Nhưng cậu là người đầu tiên," Nan trả lời, khiến mặt Ten sáng bừng lên khi bị trêu chọc như vậy.

- Bạn vẫn còn thắc mắc? Nếu không, tôi sẽ tiếp tục cho bạn xem nhà máy, Nan hỏi.

Ten lắc đầu và tiếp tục bước đi. Trong nhà máy rất nóng, điều này khiến Ten đổ mồ hôi.

Nan chở anh từ từ trì hoãn thời gian. Anh muốn Ten ở lại nhà máy lâu hơn, ngay cả khi trong nhà máy không quá nóng....công nhân và Nan đều bình thường, nhưng đối với Ten, đó là một quãng đường đi bộ dài và xa buồng điều hòa.

- Chúng ta quay lại văn phòng được không? Ten vừa hỏi vừa lau mồ hôi rồi buông cổ áo ra. Bộ đồ đã được cởi ra và khoác trên tay anh.

- Còn 2 khu nữa. Tại sao chúng ta không thể tiếp tục? Nan hỏi, nhìn anh với vẻ khinh thường vì chính Ten cũng từng nhìn anh như vậy.

-- Được rồi, vừa hỏi, Ten trả lời, sợ mất mặt.

Nam mỉm cười hài lòng.

- Tuyệt vời, Nan trả lời và đi vào khu vực khác của nhà máy. Anh ta tìm thấy một thợ cơ khí của nhà máy đang sửa chữa một trong những chiếc máy.

--Chuyện gì đã xảy ra thế? Nam hỏi.

-- Chào anh Nan, động cơ vừa tắt. Thế là tôi đến xem, anh thợ máy nói

- Hãy để tôi xem. Ồ, anh Mười, xin hãy đợi tôi.

Nan quay sang nói với Ten rồi lập tức kiểm tra xe. Ten càu nhàu vì muốn nhanh chóng quay lại với máy điều hòa.

Nan nhìn Ten cười nên nói nhỏ với thợ sửa từ từ. Trên thực tế, thiết bị không gặp nhiều vấn đề. Đó là một cách khắc phục dễ dàng, nhưng Nan và người thợ máy giả vờ rằng việc trì hoãn Ten là một vấn đề lớn.

- Cậu xong chưa, tôi còn việc phải làm, Ten sốt ruột hỏi.

--Bạn đang vội sao? Nam hỏi lại.

-Có, Ten trả lời, vì anh ấy đã muốn rời khỏi nhà máy rồi.

"Được rồi," Nan trả lời, nghĩ rằng trêu chọc là đủ rồi...anh không muốn công việc ở nhà máy bị trì hoãn.

Đột nhiên... Ten giật mình khi một chiếc chìa khóa lớn ném gần chân anh, suýt đập vào anh.

- Ồ... tôi đánh cậu à? Nan hỏi với giọng thoải mái.

--Bạn muốn nói gì? Ý bạn là đá vào chân phải không? Mười nói với vẻ thất vọng.

-Không.. cậu đang nói xấu tôi à? Nam nói

-Tôi đã nói là tôi không đánh cậu, ý tôi không phải là đánh vào chân..." Nan vừa nói vừa bước đến gần Ten.

"Ý tôi là đầu của anh," Nan nói, nhìn Ten, khiến Ten phải rút lui ngay lập tức.

- Không... Anh đang cố làm tổn thương tôi phải không? Ten chỉ vào Nan với vẻ chán ghét.

-- Ừm, cậu nghiêm túc đấy! Thật sốc, đùa thôi, Nan cười nói.

Mười có vẻ hoài nghi.

-- Bởi vì nếu đó là sự thật... thì tôi sẽ làm và không ai có thể ngăn cản tôi, Nan kết luận trước khi đi về phía lối ra của nhà máy, khiến Ten nuốt khan vì cảm thấy bị đe dọa.

Ten ngay lập tức rời khỏi nhà máy vì toát mồ hôi đến mức không thể chịu đựng được nữa. Khi bước vào lại văn phòng, anh đã được bố của Mac chào đón.

--- Hmm, bạn bị ngã xuống nước à? Cậu vẫn-- ướt à?" Bố Mac hỏi khi thấy tình trạng của Ten.

-Tôi ra mồ hôi, tôi không quen với không khí nhà máy chút nào, Ten trả lời, vì anh ấy thực sự đổ mồ hôi rất nhiều.

Trước khi Nan bước ra khỏi phòng tắm vì đã rửa tay.

-- Không giống như bạn, anh chàng này có khả năng chịu nhiệt độ. Anh ấy có thể làm bất cứ điều gì cho chú mình thay vì Mac.

Bố Mạc vỗ vai Nan.

-- Làm việc trong phòng máy lạnh, hay làm việc trong nhà máy, anh ấy luôn vượt lên chính mình. Nhân tiện, bạn đã đi tham quan nhà máy chưa?

Bố Mac khen Nan trước mặt Ten. Điều đó ngay lập tức khiến Ten im lặng.

--Chưa xong đâu bố. Anh Ten có việc phải làm nên hôm nay em xong việc rồi, Nan nói với bố bạn trai. Một phần vì họ muốn thách thức Ten.

- Ồ vậy ư? Không sao đâu, có thể có cơ hội quay lại. Có lẽ Nan sẽ đưa con đi dạo xa hơn, bố anh gợi ý.

-- Vâng, vậy tôi xin phép chú để đi làm ăn trước đã. Ôi, xin tạm biệt anh Mac, tôi sẽ lại đi tìm anh ấy.

Ten giơ tay chào bố Mac trước khi rời văn phòng ngay sau đó với Nan và bố Mac.

- Cậu trêu anh ấy à? Bố Mac hỏi đùa, vì đoán thế là đủ rồi.

- Một chút thôi, nhưng tôi không làm hỏng công việc. Nan trả lời và bố Mac cười một chút trước khi ông rời đi và quay trở lại văn phòng riêng của mình.

Nan đến văn phòng của bạn trai cô. Mac ngay lập tức nhìn lên khi cửa văn phòng mở ra và tìm Ten.

-Anh về rồi à? Mac hỏi và Nan mỉm cười gật đầu trước khi đi lấy nước từ tủ lạnh nhỏ.

- Cậu khiêu khích anh ấy à? Mac tò mò hỏi vì anh biết rất rõ bạn trai mình là người như thế nào.

- Ờ, không có gì to tát đâu, anh bảo rồi mà -- Tôi không trêu anh ấy nhiều nên đưa anh ấy đi khắp nhà máy cho nóng, tôi đã trì hoãn anh ấy rất nhiều trong nhà máy. Làm sao một thanh niên giàu có như anh có thể chịu đựng được môi trường nhà máy? Chưa kể vài lời đe dọa, Nan nói một cách thờ ơ.

Mac mỉm cười, mừng vì chuyện đó không có gì nghiêm trọng. Mac đứng dậy ngồi cạnh Nan trên ghế sofa.

-- Tôi không thích việc Ten coi thường mọi người, Mac nói, trước khi kể cho Nan chuyện đã xảy ra vào bữa trưa, nói với Nan rằng cô ấy đã đưa danh thiếp của mình cho nhân viên khách sạn.

Nếu chàng trai trẻ đến khi tôi trở về Mỹ, xin hãy giúp anh ấy tìm việc làm, Mac trả lời, và Nan hơi cau mày.

-- Bạn biết cậu bé đó đến mức nào? Và tại sao bạn lại đề nghị giúp đỡ? Nam hỏi.

Anh ấy không nói gì về việc Mac muốn giúp đỡ mọi người. Nan vui nhưng muốn Mac suy nghĩ kỹ hơn một chút

Tôi không biết, đó chỉ là ruột của tôi. Anh ấy có vẻ là một chàng trai tốt. Nếu có ai bị xúc phạm như vậy thì tôi sẽ rất khó chịu. Anh có thể chửi thề sau lưng, nhưng đứa trẻ này lén lút khóc một mình thật thảm hại, Mac trả lời thẳng thừng.

---Muốn tỏ ra là người tốt, Nan trêu chọc Bạn trai.

- Thôi nào, giúp tôi với! Nếu em trai gọi, bạn có thể giúp anh ấy, bạn có nghĩ như vậy là tốt không? Chỉ cần quản lý nó khi bạn thấy phù hợp.

"Được rồi, bây giờ cậu cứ làm việc đi, tôi đi ngủ đây," Nan nói.

--Vệ ở đâu? Mạc hỏi, đi tìm Ngụy vì không thấy hắn.

-- Anh bắt taxi về nhà vì ngay khi em tan sở anh sẽ đưa em đi ăn thịt lợn nướng với Ba. Bữa trưa anh gọi điện mời tôi đi ăn thịt, Nan vui vẻ nói.

- Ồ, còn Dew? Mac hỏi về bạn mình.

Bạn có nghĩ Ba sẽ đến một mình không? Anh ta sẽ kéo chồng đi cùng, Nan mỉa mai trả lời.

Mac gật đầu trước khi ngồi xuống

và tiếp tục làm việc. Nam đóng cửa

mắt, nằm trên ghế sofa.

Một lúc sau, Nan cảm thấy có ai đó siết chặt chiếc ghế dài. Anh mở mắt ra và thấy Mac đang nằm cạnh mình. Nan liền ôm Mạc.

--Anh làm gì thế? Nan hỏi nhưng cánh tay anh vẫn ôm lấy người yêu.

Tôi muốn cho mắt nghỉ ngơi, Mac trả lời, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ với Nan.

-- Hừ, trêu chọc tôi giỏi thật đấy, Nan nói và nhắm mắt lại khi di chuyển để Mac có thể thoải mái trong vòng tay anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18