47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAPTER – 47

Khi Brick thức dậy vào buổi sáng, anh ấy bị đau bụng. Cho đến ngày phải đi mua thuốc. Sau khi tôi ăn sáng xong, chiếc xe tải đã thuê đã đậu ở bãi đậu xe.

-Bạn ổn chứ? anh thì thầm với Mac đang ngồi cạnh anh.

Ngay cả khi họ chỉ làm điều đó một lần đêm qua. Nhưng anh lại lo lắng người yêu sẽ phải chịu đau đớn về thể xác.

-Được rồi, Mac trả lời.

Rồi anh mỉm cười một chút. Khi anh nghĩ về câu chuyện trước khi yêu

-Anh cười cái gì thế? Nan hỏi khi thấy bạn trai mình đang đứng mỉm cười.

-Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi. Điều gì đã tạo nên bạn và tôi như ngày hôm nay? Mac nói về mối quan hệ của họ.

Rằng dù có nghĩ lại bao nhiêu lần anh vẫn thắc mắc. Cuối cùng cả hai đã đến với nhau như thế nào?

- Chuyện gì đang xảy ra giữa anh và em vậy? Nam nói đùa.

Mac hơi nhướng mày.

- Chà, nếu bạn không đến Brick và nếu tôi không điên cuồng theo đuổi bạn, có lẽ chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Một số cặp đôi có thể gặp nhau nhờ những việc tốt, nhưng tôi và bạn là bạn, anh ấy cười nói. Mac cũng cười và cười.

-Nó ở trên xe này. Chúng ta yêu nhau vì cái ác thuần túy. Giọng nói của Brick nhỏ dần một cách buồn cười. Bởi vì anh ấy đã nghe thấy nó ở đó.

"Ồ, thật đấy," Nick lại nói. Khi anh ấy nghĩ về người bạn đời của mình

- Thật tốt khi chúng ta có thể yêu nhau vì sự lang thang của mình. Nhưng một số người có thể không có cơ hội như vậy. Cuộc sống của người dân có thể bị phá hủy. Lúc đó, chúng tôi giống như những người không có ý tưởng. Nếu bạn muốn làm điều gì xấu, hãy làm điều đó. Nếu muốn trả thù thì hãy làm đi.

Neil can thiệp. Mọi người đều gật đầu đồng ý.

-Tôi nghĩ bạn nên ngừng nói về quá khứ tồi tệ và những điều tồi tệ. Hôm nay chúng ta ở đây để tạo nên sự khác biệt, Nick cười nói.

Tất cả đều mỉm cười và ngừng nói về vấn đề này. Hôm nay có sáu. Có kế hoạch thờ cúng tại 5 ngôi chùa nữa theo kế hoạch. Và khi lễ cúng đã xong và thấy vẫn còn thời gian, họ được mời đi xem các di tích cổ khác. Chú của người lái xe đã đưa anh đến Wat Phra Sri Sanphet. Từng cặp bước đi và giãn cơ. Nhưng họ không ở xa nhau lắm.

-Sau khi tốt nghiệp và khi trở về Thái Lan. Chúng ta có thể đi xe máy trong một hoặc hai tuần không? Mac hỏi khi đi vòng quanh ngắm nhìn một số tòa nhà cổ.

- Cậu định đi du lịch bằng xe máy à Nan nhẹ nhàng hỏi.

Nói như thể tôi chưa bao giờ ngồi lên đó vậy, Mas trả lời.

- Nhưng trời nóng quá, mưa thì ướt. Không có chỗ để nằm và ngủ. vậy bạn có ổn không Nan hỏi.

Mac mím môi một chút trước khi gật đầu đồng ý

- Tốt nhất là nên học xong rồi về trước. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, Nan nói nhưng thầm trong lòng cô đã có sẵn kế hoạch là sẽ đưa bạn trai đi xe theo yêu cầu của tài xế.

-Bạch đang nói chuyện với ai thế? Mac hỏi khi quay lại nhìn Day với Brick và Neil với Nick. Tôi đang nói chuyện với hai chàng trai trẻ. Điều này khiến Mac bước tới chỗ họ và phát hiện ra rằng anh ta là người quen của Day. Có vẻ như hai người đang tìm chỗ ở. Thế là Nan gọi điện bảo Pom lấy 1 phòng trước khi hai người chia ra chụp ảnh rồi hẹn nhau gặp lại ở chỗ nghỉ.

-Brick, hai người đó là ai thế? Mac hỏi anh khi họ đi cùng nhau.

Vì khi Day giới thiệu, anh chỉ nói Pat là đàn em.

-Ồ, Pat là đứa trẻ cùng nhà với Day. Về phần P'Miles, người cầm máy ảnh, anh ấy là bạn trai của Pat, anh ấy lớn tuổi hơn chúng tôi...Nhưng anh ấy có khuôn mặt trẻ quá, anh ấy nói và không cười lớn.

Mạc gật đầu.

-Ừm, trông rất ngon. Nhìn từ một góc độ nào đó, nó trông thật ngọt ngào. Từ những góc độ nhất định, nó trông rất tuyệt, Mac nói lại những gì anh nhìn thấy.

- Ừm! Và tôi? Nan giả vờ hắng giọng hỏi.

Mac quay lại nhìn khuôn mặt đó, hơi nheo mắt lại.

-Anh đã nhìn nó từ nhiều góc độ và, hmmmm, sẽ tốt hơn nếu anh không làm vậy, Mac trêu lại.

Sau đó quay người lại, anh lập tức tiến tới ôm lấy cổ Mạc. Mạc cười nhẹ.

Hoặc cùng nhau chơi cho đến khi hài lòng thì về phòng nghỉ ngơi, rồi tối sẽ thống nhất địa điểm ăn uống, vì ngày mai cả 6 người phải về Bangkok.

-Về phòng đi, Nan nói với Mac sau khi họ vào phòng tắm và ở trong phòng một lúc.

-Bạn đang tìm kiếm cái gì? Mac hỏi.

-Tôi sẽ nói chuyện với Day về bữa tối, là câu trả lời, nên Mac đứng dậy và đi cùng Nan.

Anh gõ cửa trước phòng Day một lúc thì cửa mới mở.

-Chuyện gì xảy ra vậy? Anh hỏi, quay người và lăn về hướng ngược lại. Để Nan và Mac có thể nằm trên giường.

-Hahaha, Brick, thứ đó gọi là ngu ngốc, Day vừa nói vừa cười lớn.

Bởi vì khi Brick quay người và lăn sang hướng khác. Đầu ép vào tường.

-Chết tiệt...đau quá. Ngay cả khi bạn cười, bạn đang làm gì? Tôi sẽ di chuyển để có một nơi. Brick rít lên vì điều này.

Đặt tay lên đầu nơi nó va vào tường, Day đóng cửa lại và lắc đầu yếu ớt. Sau đó anh ấy bước tới và ngồi cạnh Brick, lúc này đang đứng với vẻ mặt rất buồn.

- Day, nhìn xem.

Brick quay sang Day để cho anh ta xem trán của mình. Day xoa nhẹ tay lên vết đỏ. Nhưng thật tốt là nó không bị sưng.

-Sao lại đau thế này? Đau bụng, đập đầu vào tường, Brick phàn nàn

Cậu bé bị tổn thương vì tôi đã để cậu ấy một mình, Day nói với vẻ không nghiêm túc. trước khi quay lại thì thấy Mac đang ngồi cười.

- Có chuyện gì vậy? Ngày hỏi.

- Không có gì, thưa ngài. Tôi đến để báo với bạn rằng người bạn mà tôi đã gặp trước đây sắp đến nhận phòng. Thế nên tôi đến bảo anh mời anh ấy vào bàn. Nan trả lời và Day gật đầu.

- Thế cậu định ăn ở đâu? Ngày hỏi.

- À, bạn tôi vừa tới. Chúng tôi sẽ đưa bạn đến nhà hàng tôm hùm nhé? Cuối buổi tối chúng ta ăn một chút nhé, Nan đề nghị. Gạch gật đầu ngay

"Được rồi, tôi muốn ăn nữa," anh vội vàng nói trước khi quay lại nhìn mặt Day và mỉm cười trêu chọc.

-Nhưng hôm nay tôi sẽ chỉ ăn một chút thôi. Tôi không thể ăn quá nhiều, bụng tôi sẽ lại đau nữa, Brick nói tiếp ở cuối.

Điều đó làm Mac ngồi lại và bật cười.

-Tôi nghĩ bạn và Day cũng rất hợp nhau, Mac nói, khiến cả ba người họ quay lại nhìn Mac đầy khó hiểu.

- Được thôi, nếu anh và tôi có thể hòa hợp. Có lẽ họ không thể đưa bạn đi, Mac nói một cách thích thú.

Trước đây, anh chỉ muốn sở hữu Brick vì thích vẻ ngoài của anh. Nhưng khi đến ngày hôm nay, Mac thấy mình thật may mắn khi cô không có quan hệ tình cảm với anh.

-Ồ, tôi rảnh. Nếu tôi và anh thực sự gặp nhau, tôi nghĩ chúng ta sẽ giết nhau.... Còn một điều nữa, Mac, tôi thành thật mà nói.... Bản thân anh không đủ tư cách để chăm sóc bất cứ ai. Vì vậy, phải có người chăm sóc nó, điều đó là tốt.

Brick cũng trêu chọc anh về vấn đề này. Mac nhấc chân lên và đá vào chân đó một lần. Brick nghiêng người dựa vào Day.

- Cặp đôi này nhút nhát thật đấy, Day thì thầm với anh một cách hài hước.

-Tôi nghe nói thế, là câu trả lời ngay lập tức.

Anh mỉm cười trước khi ngồi xuống và nói về nhà hàng. Cho đến lúc tập trung tại sảnh của đơn vị lưu trú và họ cùng nhau đi ăn tối

Ngày hôm sau

Hôm nay mọi người sẽ phải quay trở lại Bangkok. Bao gồm cả Pat và Smile nữa. Pom tình nguyện thả mọi người xuống nhà ga. Sau khi chào tạm biệt, tất cả đều leo lên chỗ ngồi của mình trong suốt chặng đường còn lại, Mac ngủ một giấc cho đến khi đến Bangkok.

Đừng vội lấy xe và đợi bạn đưa mọi người về nhà mình.

- Đường đi thế nào? Nan hỏi sau khi trở về nhà và mang theo một món quà lưu niệm nhỏ cho cấp dưới.

Không có vấn đề gì thưa ông, Wai trả lời.

-Ừm, vậy cậu định ghé qua cửa hàng Hia Day thay vì Ếch à? Lấy xe của tôi và sử dụng nó. Anh ấy nói rằng bạn sẽ dễ dàng đi đến bất cứ đâu và Wai gật đầu.

Trước khi rời khỏi cửa hàng của Day, Frog và Sage là những người sẽ xử lý cả tội phạm và cửa hàng của Day. Và Wai đã được Day nhờ giúp đỡ.

-Vậy bao giờ Mac đi học lại? Wai hỏi về Mac. Bây giờ Mac đã lên phòng ngủ.

-Ngày kia anh ấy sẽ về, Nan trả lời, lòng trống rỗng.

Bởi vì thời gian trôi qua rất nhanh. Mac không thể ngồi yên lâu nên phải quay lại học bài.

Một năm nữa nhé anh bạn, Wai nói đầy khích lệ.

Điều đó mang đến một nụ cười nhẹ trước khi họ chia tay và đi lên phòng ngủ. Khi tôi bước vào, anh ấy không thấy Mac. Nhưng anh có thể đoán rằng Mac nên đi tắm trong phòng tắm, vì anh phàn nàn rằng nó nóng và nhớp nháp. Sau đó anh cởi áo sơ mi và quần jean. Chỉ còn lại chiếc quần lót của anh trước khi anh đổ gục xuống chiếc giường rộng. Một lúc sau, Mac bước ra khỏi phòng tắm. Mùi xà phòng thơm khiến anh ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Bạn đã tặng quà lưu niệm cho anh ấy chưa? Mac vừa hỏi vừa dùng khăn lau khô mái tóc ẩm ướt của mình.

"Xong rồi," anh trả lời, trước khi đứng ở chân giường và nhìn Mac không chớp mắt.

-Lại đây ngồi đi tôi lau cho cậu, Nan nói, thế là Mac bước tới ngồi xuống sàn dưới chân giường. cùng với việc gửi một chiếc khăn

- Ồ, nhưng lau đầu hay lau chân thì sao, Mac liền hét lên.

Sau đó, anh ta giả vờ lau mạnh đầu Mac trước khi cúi xuống hôn lên đầu Mac khiến Mac bình tĩnh lại một chút. Sau đó nó mềm đi.

Ngày kia cậu sẽ quay lại, Nan thản nhiên nói. Mac biết điều đó có nghĩa là gì

"Tôi định mua một ít ở sân bay," Mac trả lời, không muốn đi đâu trong vài ngày tới.

-Chúng ta luôn bị chia rẽ như thế này, Nan nói đùa. Điều đó khiến Mac ngước đầu lên nhìn anh.

-Nó là gì? Anh tò mò hỏi.

Đến lúc phải chia tay. Chắc hẳn bạn và tôi luôn phải chán nản như thế này. Mặc dù tôi muốn cư xử bình thường... nhưng tôi không thể không nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi phải xa nhau, Mac nói với giọng bình thường. Nan cười khúc khích trong cổ họng.

- Đúng vậy, anh ấy đã đồng ý.

-Vậy cả hai hãy cư xử bình thường nhé. Khi bạn như thế này, tôi không biết mình sẽ chán nản đến mức nào, Mac đề nghị.

Nan chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn anh thì anh đã cúi đầu xuống nhìn Mac. Bởi vì anh ấy đang ngồi trên giường nên anh ấy đã cao hơn một chiếc Mac. Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó anh cúi xuống hôn Mac nhẹ nhàng, Mac sẵn sàng đón nhận nụ hôn.

Môi họ chạm vào nhau một cách quen thuộc. Đầu lưỡi của họ nhấp nháy qua lại, khiến trong lòng họ rung động mạnh. Anh hôn lên môi người yêu. Luân phiên dùng đầu lưỡi nếm thử vị ngọt của người yêu. Một lúc sau, Mac kéo mặt tôi ra. Điều đó nhướn mày.

Cổ họng tôi đau quá, Mac nói và cả hai cùng phá lên cười. Sau đó anh cẩn thận lau đầu Mac cho đến khi lau xong.

- Cậu có định xuống nói chuyện với anh ấy nhanh không? Tôi đi ngủ một chút, Mac hỏi.

-Không, anh thích ôm em hơn, anh mỉm cười đáp.

Sau đó cả hai cùng leo lên giường và ôm nhau cho đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

- Cậu đã mang hết đồ xuống chưa? Anh hỏi vì hôm nay Mac phải đi nước ngoài học.

Đã hoàn chỉnh, Mac ngượng ngùng trả lời.

Cho đến khi anh phải nhướng mày lên một chút.

- Cậu không muốn thăng chức à? Nan hỏi và Mac gật đầu. Trước chuyện này,

anh ta thò đầu trêu chọc Mac.

-Mau quay lại trường học để hoàn thành nó, anh nói, khiến Mac mím môi.

- Ôm nói gì thế? Khi anh ấy gọi sáng nay, Mac hỏi anh ấy về người bạn mà anh ấy phải quay lại cùng.

-Anh ấy đang nói gặp tôi ở sân bay, là câu trả lời trước khi anh ấy và Mac lên xe đi thẳng đến sân bay

Hôm nay anh lái xe Mac một mình. Anh nhìn Mac một lúc và thấy Mac tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh khi anh lái xe.

-Cái gì? Nan hỏi với giọng bình thường.

-Không thể nộp được à? Mạc hỏi lại.

- Ở dưới đó tốt hơn à?

Anh ta giả vờ gật đầu trước khi tỏ ra khó chịu với cú đá vào chân của Mac.

- Vân Đin, Mạc trả lời

Đó là một tiếng cười khúc khích. Mac vừa tựa đầu vào cái mới.

-Ngày nào cố gắng mở lều xe, nhớ gọi video call nhé, Mac nhắc nhở.

Bởi vì anh ấy sẽ không thể ở lại đến ngày khai trương lều xe vì bận học.

- Đi học đi, Nan nói ngắn gọn.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến sân bay. Nan thuyết phục Mac đi cùng.

-Cô ấy ở với ai thế? Mac hỏi khi thấy bạn mình đang ngồi nói chuyện với người ngồi trên ghế trước mặt.

Bên kia quay lưng lại với Mac. Khi thấy vậy, Ohm giơ tay xoa đầu đối phương và bị mắng. Nhưng Ohm có vẻ không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười. Ohm nhìn vào điện thoại trước khi nhìn chúng tôi... Khiến người đó lập tức quay lại nhìn Mac và Nan Mac, anh ấy hơi cau mày. Khi bạn nhìn thấy người đó là một người đã biết.

-Sao cậu lại nói là về một mình?

Mac nghe thấy giọng người kia nói với Ohm. Ohm sau đó nhún nhẹ vai.

Xin chào, Nan giả vờ làm ồn. Đối phương cười ngượng ngùng nhìn hắn.

-Ừm, người kia đồng tình, chào lại Nan và Mac.

-Tại sao? Đó là tất cả những gì Mac nói khi nhìn Ohm và người kia, luân phiên qua lại

-Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên quay lại trước.

Đối phương đứng dậy rời đi. Nhưng Ohm đã chặn họng anh ta trước.

- Đợi đã, không phải lúc này cậu nói cậu đói sao? Trước tiên chúng ta cùng đi ăn gì đó nhé. Hơn nữa, cậu đã nói sẽ đợi cho đến khi tôi vào phải không? Ohm nói với một nụ cười. Mac, người đã nhìn và nghe thấy anh ta, có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

- Chúng ta cùng ăn trước đã, một người khác nói.

- Tốt, người kia trả lời. Sau đó anh ta giật cánh tay của Ohm ra khỏi cổ mình.

- Ohm nói với Mas rằng bạn và tôi nên đăng ký và chất hành lý lên trước.

Sau đó cả hai cùng nhau đi đăng ký trước. Nan ở lại với người kia.

-Sao cậu lại bị kéo tới đây? Nan giả vờ hỏi.

Vào khoảng thời gian đó, bên kia cũng chưa có phản hồi đầy đủ.

Mọi chuyện với Ohm thế nào rồi? Nam hỏi lại.

Làm cho đối phương yên tĩnh một chút. Anh muốn tìm một lời nói dối nhưng khi nhìn Nan anh biết điều mà có lẽ anh đã biết.

Thế nên đừng kể với Ba nữa nhé, được chứ? Bên kia đã can thiệp.

-Em trai cậu vẫn chưa biết về cậu và Ohm phải không? Cuối cùng Nan cũng hỏi.

Người trước mặt chính là anh trai Hai của Ba.

- Vẫn chưa có ai cả. tôi có thể quay lại được không. Điều đó không có gì sai cả. Chỉ là nói suông thôi... Nên tôi vẫn không muốn ai biết. Vì không rõ ràng lắm, Hai trả lời

"Vậy là cậu đang ở giữa một cuộc thảo luận à?" Nan nhướn mày hỏi. Hai người gật đầu.

-Thành thật mà nói, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa tôi và anh ấy, Hai nói với giọng căng thẳng.

Nam có vẻ ngạc nhiên.

- Anh bạn, có rất nhiều người đang nói chuyện và tôi là một trong số những người đang nói chuyện với anh ấy, Hai nói lại

-Bạn có chắc không? Nan hỏi, Hai không trả lời.

Đó không phải là điều anh mong đợi sẽ tiếp tục. Bởi vì đó là câu chuyện của anh ấy với Ohm của anh ấy.

Chẳng bao lâu sau, Mac và Ohm quay lại với họ.

- Đi ăn gì đi, Mac mời.

Ohm gợi ý một trong những nhà hàng ở sân bay trước khi giả vờ cùng nhau đi đến cửa hàng.

Hai người cứ tiếp tục đi, Ohm nói.

Mac lập tức nhìn hai người. Trước khi bị Nan kéo đi

-Có vấn đề gì không? Mac hỏi.

- Không có gì, đó là câu trả lời.

-Anh biết chuyện của hai người họ được bao lâu rồi? Mac tò mò hỏi.

Đã lâu lắm rồi, Nan lại nói.

-Vậy hai người đã nói chuyện gì? Mark hỏi

-Sao cậu lại quan tâm đến hai người họ? Bạn quan tâm đến tôi. Chẳng bao lâu nữa bạn và tôi sẽ lại chia tay. Tại sao bạn quan tâm đến người khác? Nam nhẹ nhàng nói.

-Ồ, tôi không quan tâm, Mac trả lời khi nhớ ra.

Hai người bước vào nhà hàng và ngay sau đó Ohm bước vào một mình.

-Anh đánh nhau à? Mạc hỏi lại. Ohm thở dài nhẹ nhõm.

-Không có gì. Gọi đồ ăn để ăn. Ohm nói: Chúng ta phải vào cổng ngay bây giờ.

Cả ba gọi nhau đi ăn. Ăn xong, họ tiến về phía cổng. Ohm còn lại để nói chuyện điện thoại. để Nan và Mac có thể nói chuyện.

-Học hành chăm chỉ. Nếu bạn có bất kỳ vấn đề gì, hãy gọi cho tôi. Anh nói một cách nghiêm khắc

- Ừm, nó giống nhau. Nếu có chuyện gì thì bạn không nên bịt tai lại. Mac bảo tôi quay lại.

Miệng Nan cong lên thành một nụ cười. trước khi gật đầu chấp nhận, Mac hơi mím môi. Sau đó cô tựa đầu vào vai anh đứng yên, giơ tay ôm lấy anh. Anh không xấu hổ trước ánh mắt của bất kỳ ai vì đây là thời điểm quan trọng của cả hai. Nan hôn vào thái dương Mac trước khi đẩy bóng Mac ra xa.

-Bây giờ cậu có thể vào rồi. Tôi sẽ quay lại và nói chuyện với họ sau, Nan nói về cấp dưới của mình.

Mạc gật đầu. và Ohm đến gần hai người họ

Chúng ta vào trong thôi, Ohm nói với Mac. Trước khi nhìn vào khuôn mặt đó

Tôi sẽ để chúng cho bạn như thường lệ, Ohm nói với Nan.

-Ồ, không sao đâu, nhưng cậu nên làm rõ mọi việc đi. Nếu nó vượt quá tầm kiểm soát thì tôi không thể tự trách mình được

Đó là lời cuối cùng. Ôm gật đầu. Trước khi dẫn Mạc đi, Mạc ngơ ngác nhìn Nan. Nhưng anh ấy đã đi theo Ohm. Nan đứng dậy nhìn Mac chằm chằm cho đến khi Mac khuất dạng. Sau đó anh quay trở lại xe.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Anh ấy biết đó là Mac và đó là sự thật. Tôi trả lời điện thoại ngay lập tức.

Cắt... Cắt... Cắt... Cắt...

-Cái gì? Nam hỏi cộc lốc.

(-Anh quên em rồi) Mac nói rồi cười nhẹ.

Bạn vừa mới vào, Nan trả lời nhưng thật lòng, cô ấy đã nghĩ về bạn trai mình rồi.

(-Tôi biết rồi, tôi chỉ gọi điện bảo anh lái xe cẩn thận. Nếu đến đó tôi sẽ gọi lại) Mac nói, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Mac thực sự muốn nói nhiều hơn, nhưng cô không muốn làm phiền anh khi anh đang lái xe. Thế là anh nói thêm một chút rồi cúp máy. Về phần Nan anh lập tức lái xe về nhà.

-Chuyện gì xảy ra vậy? Ojm hỏi Mac, người đang ngồi căng thẳng trên chiếc ghế dài trong nhà Sau khi họ trở về từ Thái Lan 3 ngày trước

- Tôi không thể gọi gã đó được. Từ hôm qua, Mas nói.

-Đang bận? Ohm hỏi.

- Chắc anh ấy bận rồi. Nhưng tôi chỉ lo lắng về điều đó thôi. Vì trước đó anh ấy kể cho tôi nghe chuyện anh ấy đi tìm kẻ đốt cửa hàng Hia Day. Vì đối phương trốn tránh bảo hiểm nên Mac trả lời.

- Vậy thì anh ấy vẫn ở đây. Nếu rảnh, có lẽ anh ấy sẽ gọi cho bạn, Ohm nói để an ủi bạn mình.

Mạc gật đầu. Anh ấy cảm thấy không được khỏe lắm.

Với chuyện này, suốt ngày tôi vẫn không liên lạc được với anh. Cho đến khi thời gian trôi qua và trời đã tối. Điều đó tốt vì ở Thái Lan chắc hẳn đã gần bình minh.

Điện thoại của Mac reo lên.

khiến anh lập tức chộp lấy và xem xét. Và khi bạn nhìn thấy đó là Nan đã nhanh chóng trả lời điện thoại.

Thứ đó đã đi đâu rồi? Tại sao tôi không thể liên lạc với bạn? Tại sao bạn không trả lời cuộc gọi của tôi? Hoặc có chuyện gì với điện thoại di động của bạn? Mac hét lên một chuỗi khi nhìn thấy khuôn mặt người yêu của mình xuất hiện trên màn hình điện thoại di động

-Tôi nên trả lời câu hỏi nào trước? Nan mỉm cười đáp lại.

Nhưng điều đó khiến Mac dừng lại khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt người yêu.

Có chuyện gì vậy? Mạc hỏi lại.

(Có chuyện nhỏ) Nan trả lời.

-Chuyện gì xảy ra vậy? Mac tò mò hỏi ngay.

(Chuyện của Brick) trả lời trước khi kể cho Mac nghe chuyện đã xảy ra. Câu chuyện về việc Brick bị bắt và bị giam giữ để chuộc lỗi. Day và cảnh sát có nhiệm vụ giúp tìm ra anh ta. Cho đến khi xảy ra hỏa hoạn,...Nhưng cuối cùng thủ phạm đã bị bắt. Brick bị bắn vào vai và bị thương nhẹ sau khi bị ô tô đổ bên đường.

-Bây giờ an toàn chưa? Mac kinh ngạc hỏi. Khi bạn nghe những câu chuyện từ những người thân yêu

(-Nó an toàn) là câu trả lời.

- Vậy là không có gì phải không? Không có vết thương ở đâu cả phải không?

Mac hỏi về bạn trai khi nhìn xung quanh, mặc dù anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của bạn trai qua màn hình điện thoại di động.

(-Không đau đâu, không có gì gãy cả. Cậu có thể bình tĩnh. Tôi nói đúng, cậu biết đấy.) anh nói đùa. Nhưng Mac vẫn im lặng.

(-Có chuyện gì vậy?) Nan hỏi lại.

-Chỉ là họ không thích tôi thôi, Mac nhẹ nhàng nói. Điều đó nhướn mày.

(-Tại sao?) anh hỏi thêm.

-Tôi thực sự không muốn bạn làm điều gì đó mạo hiểm như vậy. Nhưng tôi biết ngày đó thực sự quan trọng với bạn. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình ích kỷ. Tôi sẽ đến bên bạn để giúp bạn không rơi vào tình trạng lộn xộn này..... Nhưng hãy suy nghĩ lại. Nếu tôi tình cờ ở chỗ đứa trẻ đó, những người lớn tuổi của bạn có thể sẽ đến và giúp bạn tìm tôi, Mac nói, một khi suy nghĩ của anh đã ổn định.

(Bọn con trai không phải chỉ là quen nhau hay chỉ là tiền bối và hậu bối mà thôi? Nhưng chúng ta giống như một gia đình vậy. Nếu có ai gặp khó khăn gì không? Dù sao thì chúng ta cũng phải giúp đỡ nhau mà, Nan nói mà Mac cũng hiểu mà.

-Ừm, tôi hiểu rồi, Mac mỉm cười đáp.

-Không sao đâu nếu anh không phiền, Mac nói, mỉm cười đáp lại anh, cảm thấy thoải mái hơn khi biết người thân của mình đã đi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18