Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15:

Giang Dịch cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.

Tuy rằng cậu nói là sẽ giặt sạch áo cho Tạ Thời Vân, nhưng hiện tại lại nằm trong ổ chăn, ngón tay ôm chặt áo khoác của anh, cẩn thận ngửi tin tức tố mùi bạc hà thuộc về Tạ Thời Vân.

Tuy rằng Tạ Thời Vân là Alpha, cậu cũng là Alpha.

Tin tức tố của Tạ Thời Vân cũng không mang đến cho cậu thoải mái về mặt sinh lý, thậm chí với nồng độ cao còn sẽ khiến cậu lâm vào trạng thái bất an và phát cuồng.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sở thích của cậu.

Mấy năm nay cậu vẫn luôn thích những thứ có vị bạc hà.

Kẹo bạc hà, nước hoa có mùi bạc hà gần như chiếm hết nửa ngăn tủ đựng đồ của cậu, còn có các loại rượu vị bạc hà.

Nhưng những thứ đó gần như thiếu chút ý tứ gì đấy.

Không sánh bằng cái áo trên tay của cậu bây giờ.

"Chậc." Giang Dịch cúi đầu, cái áo khoác màu xám gần như che hết cả khuôn mặt.

Mùi hương của Tạ Thời Vân.

"Ting ting..."

"Ting ting..."

Thông báo tin nhắn vang lên hai lần.

Giang Dịch lười biếng cầm điện thoại ở đầu giường lên, híp mắt nhìn.

Tạ Thời Vân: Tuần sau là sinh nhật Kha Nhiên, cậu có đến không?

Tạ Thời Vân: Chắc là sẽ khá thú vị, nó luôn biết cách chơi.

Giang Dịch nheo mắt, suy nghĩ hồi lâu.

Lần cuối cậu tham gia tiệc sinh nhật, chắc là sinh nhật thứ mười lăm của Liễu Trừng.

Sau này Liễu Trừng lười tổ chức sinh nhật, ngay cả bạn bè cũng không thèm chúc mừng sinh nhật hắn.

Có hơi thê thảm.

- Được.

- Cậu ta có sở thích gì không?

Tạ Thời Vân: Nó không có hứng thú với thứ gì, cậu cứ tuỳ ý thôi, có tâm là được rồi.

- Ồ.

Có tâm.

Giang Dịch lại ngửi ngửi mùi hương của áo khoác trong lòng ngực.

Mùi bạc hà, thật là thơm.

-----------

Sinh nhật Khan Nhiên được tổ chức vào buổi tối tại một quán rượu ở thủ đô.

Chạng vạng 6 giờ tối, nhiều phương tiện lần lượt kéo đến, hầu hết đều là các công tử thuộc tầng lớp thượng lưu ở thủ đô, vừa bước xuống xe liền nhanh chóng bắt chuyện náo nhiệt, trông giống một bữa tiệc giao lưu hơn.

Giang Dịch đến không tính là sớm cũng không tính là quá muộn, cậu chơi game suốt cả đêm, lúc thức dậy cũng tuỳ ý chọn một cái quần túi hộp từ tủ quần áo cùng một cái áo hoodie mặc vào, mái tóc cũng chưa kịp sấy đã vội vàng ra cửa.

Hôm nay Kha Nhiên ăn mặc chỉnh tề, áo vest cà vạt, tóc cũng được chải ngược ta đằng sau.

Tạ Thời Vân đứng bên cạnh cũng vậy.

"Ở đây! Giang Dịch." Kha Nhiên đứng từ xa vẫy vẫy tay với cậu.

"Ừm." Giang Dịch đưa tới một cái hộp nhỏ được đóng gói rất đẹp, "Chúc mừng sinh nhật."

"Chậc, khách khí rồi."

Kha Nhiên cười tủm tỉm, nhận lấy hộp quà.

Giang Dịch nhìn trang phục của bọn họ, đột nhiên cảm thấy quần áo của bản thân không đủ trang trọng: "Các cậu đều mặc âu phục... Hình như tôi..."

"Không có việc gì!" Kha Nhiên cười một cái, bước tới bên cạnh Giang Dịch, "Tụi tôi chỉ là giả bộ một chút, cậu thông cảm. Lát nữa chơi thì tụi tôi sẽ thay đồ."

Giang Dịch ngơ ngác gật đầu.

Cậu ngước mắt nhìn Tạ Thời Vân.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tạ Thời Vân mặc âu phục, mái tóc chải ngược để lộ vầng trán trông rất đẹp.

Lông mày và ánh mắt vốn đã sắc xảo, bộ dạng như này trông đặc biệt mang tính công kích, nhưng nụ cười vẫn rất ôn nhu nhìn Giang Dịch, trong mắt tựa như có nước mùa xuân.

"Chúng ta vào trong thôi." Tạ Thời Vân trầm giọng nói: "Câu mặc ít quá, hôm nay tôi không có nhiều quần áo để cho cậu cởi."

Mặt Giang Dịch đỏ bừng.

"Áo khoác... Tôi quên mang theo rồi, lần sau nhất định tôi sẽ mang trả cho cậu."

"Không sao, cậu cứ thả lỏng đi."

Kha Nhiên nhướng mày: "Hai người đang nói chuyện gì bí mật vậy?"

"Không có gì." Tạ Thời Vân quay mặt đi, liếc nhìn Kha Nhiên, "Mày tự đi tiếp khách? Tao đưa Giang Dịch lên trên ngồi."

"A? Này anh em, mày cứ vậy mà bỏ rơi tao à?"

Vẻ mặt Kha Nhiên khiếp sợ.

Tuy rằng đã biết từ lúc Tạ Thời Vân gặp Giang Dịch thì khuỷu tay đã hướng ra ngoài nhưng Kha Nhiên không ngờ mọi chuyện lại kì quái như thế này.

Tạ Thời Vân không thèm phản ứng, chỉ chừa lại cho Kha Nhiên một bóng lưng và cái vẫy vẫy tay có lệ.

Tầng trên có vài phòng chờ, Tạ Thời Vân chọn ngẫu nhiên một căn phòng.

Giang Dịch theo anh vào phòng, căn phòng được bày trí đơn giản, chỉ có một cái sô pha, một cái giường và một cái bàn nhỏ.

"Cắt tóc rồi sao?" Tạ Thời Vân liếc nhìn phần tóc trên trán của cậu.

Giang Dịch dừng một chút, gãi đầu nói: "Có hơi dài, che khuất tầm nhìn, lúc ra ngoài tuỳ tiện cắt thôi... Nhưng cắt không được đẹp lắm."

Xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thật là cắt không được đẹp lắm.

Tạ Thời Vân mím môi cười, tựa như đang an ủi: "Không sao đâu, thoạt nhìn cũng có chút đáng yêu."

"Không thể khen một Alpha lớn lên đáng yêu..." Giang Dịch thấp giọng phàn nàn.

"Phải không?"

Tạ Thời Vân rũ mí mắt, nhìn chăm chú vào cậu: "Lần trước cậu gọi tôi là 'Anh trai' sao không nhớ tới, bản thân là Alpha nhỉ?"

"Alpha không thể gọi cậu là 'Anh trai' sao?"

Tìm Giang Dịch đập thình thịch.

Tiêu rồi, không lẽ trò chơi yêu đương AO không phù hợp với AA sao?!

"... Có thể." Tạ Thời Vân nhướng mày.

Giang Dịch nhẹ nhàng thở ra.

Sắp đến mùa thu, màn đêm buông xuống nhanh hơn bình thường, đảo mắt một cái bầu trời ngoài cửa sổ chỉ còn lại màu đen.

Giang Dịch ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, Tạ Thời Vân thì đứng dựa vào ván cửa gần chiếc bàn nhỏ.

"Cậu với Kha Nhiên là bạn với nhau lâu rồi sao?" Giang Dịch tò mò.

Tạ Thời Vân trầm tư trong chốc lát: "Từ nhỏ chúng tôi đã quen biết nhau, gia đình hai bên cũng vậy."

"Ồ."

Giang Dịch suy nghĩ một chút lại hỏi: "Còn Trần Tu Ninh thì sao? Cậu ta cũng vậy à?"

"Ừm...hừm."

Tạ Thời Vân cười, có chút thâm ý nói: "Cậu và người tên Liễu Trừng không phải cũng giống nhau sao?"

"Hả?" Giang Dịch chống tay lên cằm "Cậu ta chắc là không tính đâu, Tụi tôi chỉ gặp nhau lúc học ở trường cấp hai thôi."

"Nói như vậy, tôi còn tưởng đã quen biết từ lâu rồi chứ."

Tạ Thời Vân đứng thẳng người lại, vuốt thẳng những nếp nhăn nhỏ trên bộ vest.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, Giang Dịch chỉ có thể thấy bóng dáng Tạ Thời Vân đang đi đến gần cậu, cho đến khi chỉ còn cách khoảng mấy bước, Giang Dịch nghe thấy giọng Tạ Thời Vân nhàn nhã nói: "Không phải cậu ta gọi cậu là cục cưng Dịch sao?"

Cục cưng Dịch...

Ba từ này phát ra từ trong miệng Tạ Thời Vân, đi vào tai Giang Dịch, như có một quả cầu lửa bốc cháy khiến cả khuôn mặt Giang Dịch đỏ bừng.

"Nó... Nó chỉ nói vậy cho vui thôi." Giang Dịch nuốt nước bọt.

"Vậy sao."

Tạ Thời Vân chậm rãi đứng dậy, quay lại chỗ cũ cách Giang Dịch khoảng 1 mét.

Đám người dưới lầu tụ tập thành nhóm, Giang Dịch tò mò dựa vào cửa sổ nhìn người đang bước xuống xe.

"Trần Tu Ninh tới." Giang Dịch thấp giọng nói.

"Ừm?"

Tạ Thời Vân nghe được âm thanh, một tay chống bệ cửa sổ lại gần nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Tu Ninh mặc một bộ đồ màu xám, đi bên cạnh hắn ta là một Omega.

Omega nhìn cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ là khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo rất trẻ nhưng nụ cười lại ôn nhu xa cách, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Đó là bạn trai của cậu ta à?" Giang Dịch hỏi.

Tạ Thời Vân nhướng mày: "Có lẽ là không."

"Ừm?"

"Dựa theo tình huống gia đình của cậu ta, lẽ ra cậu ta không nên có bạn trai." Tạ Thời Vân vô cảm nói, như là một câu trần thuật sự thật.

"À..."

Giang Dịch gật đầu, bắt đầu suy nghĩ về mấy gia đình giàu có quý tộc.

Quả nhiên nhà giàu nhiều tiền cũng không có quyền tự mình định đoạt tình yêu của bản thân.

Tạ Thời Vân không biết trong đầu Giang Dịch đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu nhóc tóc đỏ này cứ thoải mái lắc lư vui vẻ trước mặt anh, tựa như đang dụ dỗ anh.

Anh rất muốn sờ lỗ tai Giang Dịch còn có mái tóc đó.

Nhưng chú mèo còn dường như vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thể nào tự kiềm chế bản thân lại được.

"Giang Dịch."

Giọng nói Tạ Thời Vân trầm thấp, mang theo tiếng khàn khàn của một Alpha đang thành niên.

Giang Dịch ngừng lại một chút, sau đó cậu ngửi thấy một chút mùi hương bạc hà mát lạnh trong không khí.

"Cái gì, có chuyện gì vậy?" Giang Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy dục vọng mãnh liệt trong đôi mắt Tạ Thời Vân.

Ánh mắt này...

Giang Dịch giật mình, thấp giọng hỏi: "Tạ Thời Vân, cậu đang trong kì dịch cảm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro