Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Wendy

Xem bản edit tại: https://www.wattpad.com/story/241088902-1-edit-hệ-thống-hoàn-mỹ

--------------------------------------

Ở thượng tầng thủ đô, mỗi khi nhắc đến Mặc lão gia tử thì ít ai không biết. Thời điểm Mặc lão gia tử còn trẻ đã từng chinh chiến cùng thủ trưởng tiền nhiệm. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông đảm nhiệm chức vị rất quan trọng trong quân bộ. Nhưng sau này, không biết vì nguyên nhân mà rời khỏi quân bộ đi kinh doanh. Tuy không còn ở quân bộ, nhưng uy chấn của Mặc lão gia tử vẫn còn. Người của các đại gia tộc ở thượng tầng đều biết, Mặc lão gia tử cùng thủ trưởng tiền nhiệm xưng huynh gọi đệ, hơn nữa thủ trưởng đương nhiệm là Mặc lão gia tử nhìn từ nhỏ đến lớn. Ấn bối phận, thủ trưởng đương nhiệm còn phải gọi Mặc lão gia tử một tiếng bác.

Vì vậy, dù người Mặc gia không có ai đi theo chính trị hay quân đội thì cũng không có kẻ nào dám xem thường Mặc gia. 

Hôm nay là ngày đại thọ của Mặc lão gia tử, ở Mặc gia khách khứa đến đầy nhà như trẩy hội, ngựa xe như nước. Những người được mời tới đây đều có thân phận nhất định. 

Ba người Tôn Minh Hạo từ sớm đã đi theo cha mẹ đến Mặc gia, lúc này ba người đang ngồi ở một góc nói chuyện trời đất.

"Hạo ca, anh nói xem, liệu đêm nay Mặc tiểu thúc có mang Lạc Vũ đến đây không?" Chu Gia Hào nhìn hai ly rượu cocktail trong tay Tôn Minh Hạo và Chu Gia Trí, sau đó lại nhìn ly nước sôi để nguội trong tay mình, trong lòng có chút bất bình.

"Khó nói lắm, với cái tính cách 'không chịu sự bày bố của bất kỳ kẻ nào' kia của cửu cửu, nếu muốn làm cái gì thì ai cũng cản không được. Đêm nay chúng ta phải nâng cao tinh thần lên, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta liền yểm hộ Lạc Vũ rời đi". Hiểu tính cách của cửu cửu mình, Tôn Minh Hạo cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị cách ứng phó cho mọi hình huống có thể xảy ra thì hơn, dù sao thì đêm nay cũng là ngày đại thọ 70 tuổi của ông ngoại mình, nếu cửu cửu thật sự mang Lạc Vũ đến đây, vạn nhất ông ngoại tức giận, đến lúc đó mọi chuyện khó giải quyết rồi.

Nghĩ đến tính cách có một không hai kia của Mặc tiểu thúc, Chu Gia Trí gật đầu đồng cảm: "Được, vậy đêm nay chúng ta chú ý một chút".

Ba người vì lo trước khỏi họa mà đã nghĩ không ít đối sách ứng phó mọi tình huống có thể phát sinh. Nếu đổi lại là người khác, ba người bọn họ cũng lười phiền não như vậy. Nhưng Lạc Vũ thì khác, có lẽ ban đầu cũng vì tò mò nên mới tìm cách tiếp cận Lạc Vũ để có thể làm bạn với cậu, nhưng sau khi cùng nhau trải qua chuyện bị bắt cóc, mọi chuyện đã trở nên khác trước. Ba người bọn họ đã coi Lạc Vũ như người bạn rất quan trọng, nếu Lạc Vũ có chuyện gì xảy ra, bọn họ tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mà không làm gì hết.

"Minh Hạo..." 

Một giọng nói nũng nịu vang lên, ba người vừa ngẩng đầu liền thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội màu xanh lam, mái tóc đen thẳng xõa dài tiến đến chỗ ba người bọn họ. Có lẽ do đang mang giày cao gót nên lúc đi có vẻ rất thục nữ, nhưng nếu nghiêm túc quan sát thì sẽ phát hiện động tác đi đường của cô nàng có chút cứng đờ.

Nhìn thấy người tới, rõ ràng đối phương cười rất ngọt ngào, nhưng Tôn Minh Hạo lại cảm thấy da gà nổi hết cả lên. Hắn theo phản xạ mà đứng lên, sau đó chuẩn bị cất bước bỏ chạy. 

Dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của Tôn Minh Hạo, cô nàng không giả vờ làm thục nữ đi từng bước nhỏ nữa mà bước nhanh tới trước mặt Tôn Minh Hạo, sau đó một phát bắt được cánh tay Tôn Minh Hạo, tuy trên mặt đang nở nụ cười nhưng ý cười lại không tới đáy mắt: "Minh Hạo, anh muốn đi đâu? Tại sao khi nhìn thấy em, anh lại bỏ chạy? Chẳng lẽ lâu lắm rồi không gặp, anh không nhớ em sao?"

Nhớ cái quỷ gì? Hiện tại hắn muốn nhanh chóng biến mất mới là sự thật, hắn sao lại có thể quên mất đêm nay ma nữ này sẽ xuất hiện đâu? Đúng là sơ suất quá, tuy rằng trong lòng một chút cũng không muốn nhìn thấy cô nàng này, nhưng Tôn Minh Hạo không ngốc đến nỗi ngoài miệng thừa nhận, hắn chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, ứng phó nói: "Nhớ, sao lại không nhớ đâu, tiểu Na vừa ra nước ngoài chính là hai năm, bọn anh đều nhớ em muốn chết." 

Tạ Mẫn Na cười thâm ý: "Phải không? Nhưng thế nào mà em lại nghe nói, em vừa đi, các anh liền đi ăn mừng cả đêm?" 

Tôn Minh Hạo lập tức thề thốt phủ nhận: "Ai nói, đây là bịa đặt. Ngày đó em vừa đi, bọn anh vì quá thương tâm nên mới ra ngoài uống rượu giải sầu, điều đó chính tỏ bọn anh rất luyến tiếc em". Mới là lạ. 

"Phải không?" Tạ Mẫn Na hoài nghi nhìn Tôn Minh Hạo. 

"Còn giả nữa sao, nếu em không tin thì có thể hỏi A Trí và A Hào". Tôn Minh Hạo nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Chu Gia Trí và Chu Gia Hào.

"Đúng, đúng, chính là như vậy". Chu Gia Hào lập tức hiểu ra, sau đó cuống cuồng gật đầu. 

Chu Gia Trí cũng cười phụ họa: "Chính Minh Hạo đã nói như vậy". 

Thức thời mới là trang tuấn kiệt! 

"Vậy em tạm thời tin lời các anh, mà vừa rồi bọn anh đang nói cái gì vậy?" Tạ Mẫn Na lôi kéo Tôn Minh Hạo, một bộ cũng muốn nghe bọn họ đã nói gì đó. 

"Không có gì, bọn anh chỉ nói chuyện phiếm thôi". Tôn Minh Hạo cười hàm hồ. 

"Nếu không có chuyện gì quan trọng, vậy anh đi cùng em tới gặp ba mẹ em đi, mẹ em còn lải nhải nói anh không thường tới thăm bà ấy". Nói xong, Tạ Mẫn Na lôi kéo Tôn Minh Hạo rời đi, mặc kệ Tôn Minh Hạo có đồng ý hay không. 

Nhìn hai người đã đi xa, Chu Gia Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi, lòng còn sợ hãi mà nói với Chu Gia Trí: "Anh à, em cảm thấy sau này em nhất định phải kết giao với một cô gái vừa đáng yêu vừa ôn nhu mới được. Loại hình giống Na tỷ, em ăn không tiêu".

"Chẳng lẽ em không cảm thấy như vậy càng có cá tính sao?" Chu Gia Trí mỉm cười hỏi Chu Gia Hào.

"Không phải chứ? Thật không ngờ khẩu vị của anh lại nặng như vậy? Anh cư nhiên lại thích loại hình mẫu bạo long như Na tỷ?" Chu Gia Hào vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đùa thôi!" Nhìn vẻ mặt không dám tin tưởng kia của Chu Gia Hào, Chu Gia Trí cười 'Phốc' một tiếng. Một vài cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục dạ hội gần đó nhìn qua đây, sau khi thấy dáng vẻ ôn tồn lễ độ của Chu Gia Trí, đều nhịn không được ngắm nhìn vài lần.

Chu Gia Hào vỗ ngực, trong lòng còn sợ hãi nói: "Anh đừng làm em sợ như vậy được không? Có ngày em bị anh dọa ra bệnh tim mất". Nếu Chu Gia Trí thật sự tìm chị dâu giống như mẫu bạo long, chỉ e ngày tháng về sau sẽ rất khó trôi qua.

Bên này Tôn Minh Hạo bị Tạ Mẫn Na lôi kéo đến gặp cha mẹ của cô nàng. Sau khi chào hỏi một hồi, mẹ Tạ nói: "Minh Hạo, Tiểu Na nhà bác lần này trở về sẽ không đi nữa, con bé sẽ chuyển đến học ở Kinh Đại. Đến lúc đó hai đứa học cùng một trường, con nhất định phải chăm sóc con bé một chút".

"A?" Tôn Minh Hạo vừa mở miệng đã phát ra một tiếng sợ hãi, Tạ Mẫn Na ôm cánh tay Tôn Minh Hạo lập tức nhéo hắn một cái, sau đó trừng mắt nhìn Tôn Minh Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không thích em học cùng trường với anh sao?"

Tôn Minh Hạo nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Sao có thể, anh chỉ là quá vui mừng nên trong lúc nhất thời phản ứng không kịp".

"Ha ha, vậy tốt quá. Nhân dịp hôm nay là ngày đại thọ 70 tuồi của ông ngoại con, một chút nữa hai bác sẽ đi thương lượng chuyện đính hôn của hai đứa với ba mẹ con. Đợi sau khi tốt nghiệp thì hai đứa có thể kết hôn luôn". Cha Tạ cười ha ha nói.

Hiện tại Tôn Minh rất muốn tìm một khối đậu hũ đập đầu chết cho xong. Cái chuyện hai nhà Tạ, Tôn nói muốn kết thông gia từ bé cho hai đứa nhỏ, Tôn Minh Hạo đã không quá nguyện ý rồi. Hiện tại còn muốn lập tức đính hôn, đã vậy sau khi tốt nghiệp xong phải kết hôn với mẫu bạo long bên cạnh này? Này còn không phải muốn mệnh hắn sao? 

Thái tử gia Tôn Minh Hạo không sợ trời sợ đất, nhưng chỉ sợ hai người, một là tiểu cửu nhà mình, người thứ hai không ai khác chính là đại tiểu thư duy nhất của Tạ gia Tạ Mẫn Na. Tạ Mẫn Na bề ngoài nhìn thì xinh đẹp đáng yêu, nhưng bên trong lại là một con mẫu bạo long chính hiệu, một lời không hợp lập tức động thủ. Tính tình nóng nảy như một thùng thuốc nổ, hơn nữa Tạ gia chỉ có một đứa con gái này, vì không để cho Tạ Mẫn Na bị người khác bắt nạt, cha Tạ đã cho Tạ Mẫn Na đi tập võ từ nhỏ, lực phá hoại kia của cô nàng theo tuổi tăng trưởng mà cũng tăng trưởng theo. Điều khiến Tôn Minh Hạo cảm thấy sỉ nhục chính là một đại nam nhân như hắn mỗi lần đánh nhau đều thua một đứa con gái. Đánh thì đánh không lại, mắng cũng không dám mắng, cho nên Tôn Minh Hạo chỉ có thể nghẹn khuất tiếp thu sự thật mình có một vị hôn thê như mẫu bạo long này. 

Thấy biểu tình trên mặt Tôn Minh Hạo cứng lại, mẹ Tạ che miệng cười nói: "Minh Hạo nhất định là bị chuyện đính hôn làm vui vẻ rồi đi? Hiện tại hai bác đi thương lượng chuyện đính hôn với ba mẹ con đây. Hai đứa con cứ trò chuyện đi". 

Nhìn thân ảnh cha Tạ mẹ Tạ rời đi, biểu tình trên mặt Tôn Minh Hạo lập tức trầm xuống, nói với Tạ Mẫn Na: "Tạ đại tiểu thư, Tạ đại tỷ, Tạ cô nãi nãi, tôi cầu xin cô, cô buông tha cho tôi được không? Lúc trước không phải đã nói tôi giúp cô một chuyện, cô liền không tính vụ thông gia từ bé sao? Hiện tại thế nào mà muốn hai chúng ta đính hôn?"

"Việc này tôi cũng vừa mới biết thôi, muốn ngăn cản cũng không kịp, chuyện này làm sao có thể trách tôi". Tạ Mẫn Na nhún vai, sau đó bĩu môi: "Bổn tiểu thư lớn lên xinh đẹp, lại còn đa tài đa nghệ, anh không muốn cùng bổn tiểu thư đính hôn đến vậy sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, Tạ đại tiểu thư văn võ song toàn, diện mạo như thiên tiên, một người phàm phu tục tử như Tôn Minh Hạo tôi sao có thể xứng đôi với đại tiểu thư được? Cầu xin cô thương xót buông tha cho tôi đi". Tôn Minh Hạo vẻ mặt như đưa đám khẩn cầu nói.

"Được rồi, được rồi, làm như bổn tiểu thư muốn bức hôn anh không bằng". Tạ Mẫn Na khinh thường mà xua xua tay: "Một chút nữa tôi đi nói rõ ràng với ba mẹ, nhưng tôi nói trước, ba mẹ tôi có nghe hay không, tôi cũng không dám đảm bảo".

"Nếu như không được, tôi liền nói tôi là đồng tính luyến ái, chỉ thích đàn ông, tôi không tin ba mẹ cô còn cho chúng ta đính hôn". Để thoát khỏi Tạ Mẫn Na, Tôn Minh Hạo liều mạng một phen.

Tạ Mẫn Na cúi đầu, Tôn Minh Hạo không nhìn thấy trong mắt Tạ Mẫn Na chợt lóe qua một tia thất vọng khổ sở.

.........

"Kỳ quái, sao tiểu tử thúi kia còn chưa tới?" Khách khứa đến gần hết rồi mà vẫn không thấy Mặc Hàn đâu, Mặc lão gia tử hỏi Mặc lão thái thái bên cạnh: "Bạn già, bà nói xem, tiểu tử thúi kia có phải đã quên hôm nay là ngày đại thọ 70 tuổi của tôi không?" 

"Sao có thể, cho dù có quên cái gì thì cũng không có khả năng quên ông đâu. Ông không cần sốt ruột như vậy, con nó rất nhanh sẽ đến thôi". Mặc lão thái thái cười nói.

"Ai sốt ruột? Tôi chỉ sợ tên tiểu tử kia không có lương tâm mà quên mất đại thọ 70 tuổi của tôi thôi. Hơn nữa trước mặt khách khứa, nếu nó không đến đúng giờ thì tôi còn biết cắm mặt vào đâu nữa?" Mặc lão gia tử biện hộ, sau đó nghĩ tới cái gì đó, hỏi Mặc lão thái thái: "Bà nói tiểu tử thúi kia sẽ dẫn bạn gái nó về ra mắt sao?" Tuy Mặc lão gia tử đã tự mình lên tiếng, nhưng Mặc Hàn có nghe hay không, Mặc lão gia tử cũng không chắc.

"Một chút nữa không phải sẽ biết sao". Mặc lão thái thái trả lời mập mờ. Mặc lão gia tử không chiếm được đáp án vừa lòng liền hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, không nói chuyện cùng Mặc lão thái thái nữa. Đối với hành vi ấu trĩ này, Mặc lão thái thái lần nữa cười ra tiếng.

Đúng vào lúc này, ở cửa xuất hiện hai thân ảnh phong tư trác tuyệt, tất cả mọi người trong đại sảnh không khỏi đổ dồn mọi ánh mắt về phía hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro