Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Wendy

Xem bản edit tại: https://www.wattpad.com/story/241088902-1-edit-hệ-thống-hoàn-mỹ

--------------------------------------

Một nồi cháo trắng đơn giản không có gì hiếm lạ liền thắng được trận thi đấu, Lạc Vũ và hệ thống vô cùng bất ngờ.

【 Chúc mừng kí chủ đã thăng cấp kỹ năng trù nghệ đến cấp cao nhất, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng để sớm ngày trở thành giống cái hoàn mỹ nhất. Ký chủ có được một lần trung cấp rút thăm trúng thưởng, xin hỏi ký chủ có muốn bắt đầu rút thăm ngay bây giờ không?】– Hệ thống vui vẻ hỏi. 

"Được."

Khi Lạc Vũ vừa mới cất tiếng đồng ý, vòng tròn lớn bắt đầu chuyển động, sau hơn hai mươi mấy vòng, tốc độ bắt đầu chậm lại, cuối cùng dừng ở một ô vuông màu xanh lục.

【 Đinh... Chúc mừng ký chủ đã quay trúng kỹ năng hội họa trung cấp.】

Vừa mở mắt ra, Lạc Vũ lần nữa được thêm một cái kỹ năng, ở trong không gian ngây người hơn một giờ, nhưng ở bên ngoài chỉ mới vài phút mà thôi. Thấy Lạc Vũ nhắm mắt rồi mấy phút sau tỉnh lại, Mặc Hàn còn tưởng cậu ngủ không được ngon, anh điều chỉnh tư thế một chút, sau đó nói với Lạc Vũ: "Nếu mệt thì nghỉ một chút, còn hơn mười phút nữa mới đến nhà". 

"Không cần, em không buồn ngủ". Lạc Vũ ngồi thẳng dựa vào lưng ghế, đến bây giờ cậu vẫn không thể tin được mình đã thực sự hoàn thành nhiệm vụ.

Không biết vì cái gì, Lạc Vũ cảm thấy lúc trở về, tài xế lái xe đặc biệt chậm, vốn chỉ cần hai mươi phút đi đường là có thể về đến biệt thự, ấy vậy mà lúc này lại mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Thật vất vả mới về tới biệt thự, Lạc Vũ phát hiện biệt thự thực yên tĩnh, hơn nữa còn tối đen như mực. 

"Thế này là sao vậy, không phải Chu bá đã về trước sao?" Lạc Vũ hỏi. 

"Anh không biết, chúng ta vào thử xem". Mặc Hàn nắm tay Lạc Vũ bước vào trong. Bởi vì trong biệt thự tối đen như mực, không thể nhìn thấy, nên Lạc Vũ bước đi đặc biệt thong thả cẩn thận, đột nhiên Mặc Hàn buông tay Lạc Vũ ra. 

"Mặc Hàn?" Gọi một tiếng, nhưng không nghe được câu trả lời, Lạc Vũ lại gọi: "Mặc Hàn, anh ở đâu?" Vẫn không được đáp lại như cũ, Lạc Vũ có chút sốt ruột, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Phía trước đột nhiên có ánh lửa chợt lóe, sau đó Lạc Vũ nhìn thấy tất cả người hầu trong biệt thự xếp thành hai hàng, đứng ở hai bên vỗ tay hát bài ca chúc mừng sinh nhật, còn Mặc Hàn thì đẩy một cái xe đựng một cái bánh kem cao hai tầng chậm rãi đi về phía Lạc Vũ, đi theo sau là Chu bá. 

Trên mặt bánh có mười tám ngọn nến không màu, bơ màu sắc rực rỡ miêu tả ra tên Lạc Vũ, chẳng qua so với các bánh kem khác, cái bánh kem này có tạo hình kém một chút. 

"Tiểu Lạc, sinh nhật vui vẻ". Ánh sáng của ngọn nến làm đường nét lạnh lùng cứng rắn trên khuôn mặt Mặc Hàn dịu đi rất nhiều, trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên hình bóng Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhìn người hầu đứng hai bên, sau đó lại nhìn Chu bá đứng một bên, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Mặc Hàn. Bản thân Lạc Vũ cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, cậu không ngờ sinh nhật của mình lại trùng với ngày sinh nhật của Mặc lão gia tử, lại càng không ngờ Mặc Hàn sẽ cho cậu một bất ngờ lớn như vậy. 

Đúng vậy, đối với Lạc Vũ mà nói, không cần xa xỉ, chỉ cần đơn giản đã đủ rồi. 

"Em ước một điều đi". Mặc Hàn đi tới bên người Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhàn nhạt cười: "Em không có nguyện vọng gì. Thứ em muốn đã có được, anh cùng thổi ngọn nến với em đi?" 

Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Lạc Vũ, Mặc Hàn cười gật đầu: "Được". 

Hai người họ ăn ý mười phần mà thổi tắt mười tám ngọn nến. Giây phút bọn họ thổi nến xong, đèn trong phòng khách đồng loạt sáng lên. Dưới ánh đèn sáng ngời, khuyết điểm của chiếc bánh kem càng lộ rõ, chữ viết cong queo không nói, tạo hình có hơi lộn xộn, giống như một người mới lần đầu làm. 

"Bánh kem này thật xấu". 

Ngay khi Lạc Vũ thẳng thắn nhận xét, nụ cười trên mặt Mặc Hàn hơi cứng lại một chút, Chu bá ở bên cạnh đứng ra nói: "Lạc thiếu gia, đây là thiếu gia tự mình làm". 

Lạc Vũ vừa nghe xong thì hơi sửng sốt một chút, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, cũng khó trách. Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ luống cuống chân tay làm bánh kem của người không biết gì về nấu nướng như Mặc Hàn, Lạc Vũ không khỏi bật cười. 

"Cảm ơn anh, Mặc Hàn". Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không phải bọn họ nói ra, Lạc Vũ cũng không biết, hóa ra cậu và Mặc Hàn đã quen biết nhau từ mười hai năm trước. Một người lạnh nhạt như Mặc Hàn có thể chiếu cố cậu một cách tỉ mỉ, có thể vì cậu buông xuống việc quan trọng của công ty, anh có thể vì cậu mà không màng tới tính khiết phích của mình, tự tay giúp cậu lột trứng gà, ăn thức ăn còn dư lại của cậu. Thậm chí vì cậu mà từ bỏ phong thái của tổng tài bá đạo, đi vào phòng bếp, tự tay làm bánh kem cho cậu. Hết thảy mọi chuyện, Lạc Vũ sao có thể không cảm động?

Sau khi cắt bánh kem, dưới ánh mắt chờ mong của Mặc Hàn, Lạc Vũ cắn miếng bánh đầu tiên.

"Thế nào?" Mặc Hàn trong lòng thấp thỏm, tuy rằng chiếc bánh kem này là thành phẩm tốt nhất, nhưng bởi vì trước đó đã thất bại quá nhiều, cho nên Mặc Hàn cũng không nắm chắc. 

Sau khi nuốt xuống bánh kem trong miệng, Lạc Vũ cười với Mặc Hàn: "Ăn ngon, đây là chiếc bánh kem ngon nhất mà em từng ăn". Hương vị ngọt ngào đã ngấm vào trong lòng, mỗi một tế bào trên người đều cảm thấy sung sướng. 

Mặc Hàn được Lạc Vũ khen ngợi cũng nở nụ cười, anh cũng cắn một miếng, kết quả lại bị vị ngọt của bánh kem làm cho kinh ngạc, anh không thể tin được nhìn Lạc Vũ: "Tiểu Lạc..." 

"Ăn rất ngon phải không?" Lạc Vũ nhìn Mặc Hàn rồi lại cắn thêm một miếng. Tựa hồ cậu một chút cũng không cảm nhận được vị ngọt ngấy của bánh kem, nụ cười trên mặt phảng phất như được ăn bánh kem ngon nhất thế giới này. 

Cảnh tượng dữ dội này giống như những gì mà Mặc Hàn làm sáng nay, cho nên Mặc Hàn nháy mắt đã hiểu. Anh có chút kích động mà đoạt lấy bánh kem trong tay Lạc Vũ, sau đó ôm chặt cậu vào lòng.

"Lần sau anh nhất định sẽ làm một chiếc bánh kem ngon nhất". Đây là hứa hẹn của Mặc Hàn với Lạc Vũ.

Lạc Vũ mỉm cười trả lời: "Được".

"Đến đây, anh còn có quà muốn tặng cho em". Mặc Hàn kéo Lạc Vũ ngồi xuống ghế sô pha, Chu bá vừa đẩy xe bánh kem vừa ra hiệu cho người hầu, sau đó toàn bộ người đều ra khỏi phòng khách. Mặc Hàn búng tay một cái, TV trên vách tường bỗng xuất hiện thân ảnh hai người Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương. 

"Ba, mẹ?" Lạc Vũ trừng lớn đôi mắt nhìn. 

"Ha ha, con trai, nhìn thấy mẹ có phải rất kinh ngạc hay không? Thực ra chính mẹ cũng rất kinh ngạc, Mặc thiếu đột nhiên cho người tới đây nói muốn quay một video làm quà sinh nhật cho con, Mặc thiếu thật là có tâm. Bất tri bất giác con trai của mẹ cũng đã thành niên, ngày quan trọng như vậy ba mẹ không thể ở bên cạnh con được, thực sự xin lỗi con". Lưu Phương nói lời xin lỗi. 

Lạc Triệu Quốc ở bên cạnh nói tiếp: "Tiểu Vũ, ba còn nhớ khi con vẫn còn là một đứa bé, cái đầu nho nhỏ, thân mình nhỏ nhắn, khi ba ôm con cũng không dám dùng quá nhiều sức vì sợ chỉ cần không cẩn thận sẽ làm đau con. Thời điểm con lần đầu tiên cất tiếng gọi ba ba, ba ba hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất đặt trước mặt con. Chỉ trong chớp mắt con đã là người lớn, ba mẹ không thể ở bên cạnh con, con phải tự mình chăm sóc bản thân, đừng làm ba mẹ lo lắng, biết không?" 

Đôi mắt đẫm lệ, Lạc Vũ vừa nghe vừa gật đầu. 

"Ba và mẹ con vốn định đến thủ đô cùng con đón sinh nhật, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn". Lạc Triệu Quốc còn chưa nói xong đã bị Lưu Phương đang sốt ruột cắt ngang.

"Lần này ba mẹ không có chuẩn bị quà sinh nhật cho con, nhưng Tiểu Vũ, con đừng vội thất vọng. Con còn nhớ khi còn nhỏ, con luôn nói muốn có em gái sao? Hiện tại em gái của con đã thực sự đến đây rồi". Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Lưu Phương vẫn vuốt nhẹ cái bụng còn chưa phồng lên của mình: "Bác sĩ nói cái thai này mới một tháng, Tiểu Vũ, món quà sinh nhật này con thích không? Bất ngờ không?" 

Em gái? Mẹ mang thai, cậu sắp được làm anh trai? Lạc Vũ bị Lưu Phương ném cho quả bom nổ ngây ngốc. Khi còn nhỏ, Lạc Vũ luôn chơi một mình, rất cô đơn, vì vậy cậu luôn muốn có một đứa em gái đáng yêu để làm bạn. Đáng tiếc, nguyện vọng này vẫn không thành hiện thực được. Nhưng bây giờ, điều ước ngày xưa của cậu đã trở thành hiện thực, kinh hỉ đến quá đột ngột, Lạc Vũ không phản ứng kịp. 

"Tuổi mẹ con cũng coi như là thai phụ lớn tuổi, không thích hợp đi xa nhà, cho nên ba mẹ không thể đón sinh nhật cùng con. Con hiện tại là sinh viên, nên lấy việc học làm trọng, ngày nghỉ con không cần trở về, ba sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con". Lạc Triệu Quốc dường như đã đoán được Lạc Vũ nghĩ gì sau khi xem đoạn video này, cho nên một lời này chính là muốn ngăn ý niệm xin nghỉ về nhà của Lạc Vũ.

"Con đi thủ đô học, mẹ không biết con có mang đủ tiền hay không nên đã chuyển cho con một vạn tệ. Hiện tại trong nhà dư dả, con không cần phải tiết kiệm, muốn ăn cái gì thì ăn, mẹ thấy con cũng không mang nhiều hành lý đi, quần áo nhất định phải mua một chút. Tiền không đủ thì nói cho mẹ, mẹ sẽ gửi cho con, biết không?" Lưu Phương sợ Lạc Vũ ở bên ngoài bị đói, cho nên bà liên tục dặn dò Lạc Vũ nhất định phải ăn ngon mặc đẹp.

Cuối cùng, sau khi Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương nói một tiếng chúc mừng sinh nhật, video kết thúc. 

Sau khi video kết thức, nước mắt Lạc Vũ từ khóe mắt chảy xuống, Mặc Hàn cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lạc Vũ: "Đừng khóc, anh sẽ đau lòng. Ngày vui vẻ như vậy nên cười mới phải".

"Em sắp được làm anh trai, Mặc Hàn, em sắp làm anh trai rồi". Lạc Vũ vui mừng lôi kéo Mặc Hàn, có chút thất thố mà hô. 

"Anh biết, vậy nên em càng phải cười, chẳng lẽ em không thích em gái của mình sao?" Nước mắt Lạc Vũ làm bỏng rát tâm Mặc Hàn, bất luận có phải nước mắt hạnh phúc hay không, Mặc Hàn đều không hy vọng nhìn thấy Lạc Vũ rơi lệ, bởi vì anh sẽ đau lòng.

"Anh đã sớm biết chuyện này đi?" Lạc Vũ hỏi Mặc Hàn, nếu không, anh sẽ không cố ý cho người đến G thị để quay một đoạn video như vậy.

Mặc Hàn không nói gì chẳng khác nào cam chịu, anh nhìn vào đôi mắt thanh triệt của cậu, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa phá lệ sáng ngời, từ trong cặp mắt mê người kia anh có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đó, sau đó chậm rãi nói: "Mười hai năm trước, em cũng khóc thút thít trước mặt anh như thế này. Em nói không có người nào nguyện ý làm bạn với em, em nói bởi vì mình thật ngốc nên thầy giáo và bạn học đều không thích em. Em nói, khi nhìn thấy người khác chơi trò đóng vai gia đình, em cũng muốn chơi, muốn làm ba ba của đứa nhỏ, em còn hỏi anh có đồng ý làm cô dâu của em hay không". 

Con ngươi Lạc Vũ phóng đại, khó có thể tin được mà nhìn Mặc Hàn. 

Mặc Hàn cười nói: "Anh nói, anh lớn hơn em nên anh sẽ làm chú rể của em, sau đó nghéo tay đóng dấu. Anh tặng em khối ngọc bội này làm vật đính ước, anh nói rồi, anh nhất định sẽ trở về làm chú rể của em". 

"Nghéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi". 

"Đại ca ca, anh nhất định phải nhớ trở về tìm em đó". 

"Được, chờ đại ca ca xong xuôi mọi chuyện liền quay lại tìm em. Tới đây đại ca ca đeo ngọc bội này lên cho em. Mang ngọc bội của ca ca, Tiểu Lạc chính là cô dâu của ca ca. Tiểu Lạc phải nhớ rõ, cái ngọc bội này không thể đánh mất, bằng không Tiểu Lạc không thể trở thành cô dâu của ca ca". 

"Vâng, Tiểu Lạc nhất định sẽ luôn mang nó trên người, sau đó chờ đại ca ca trở về..." 

...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro