Chương 22: Anh Inou, gậy rung là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Đúng sáu giờ, Inou bước vào cabin thí nghiệm, đúng như dự đoán, Victor đã đợi anh ở bên trong để chờ dẫn anh thẳng đến một căn bếp nhỏ khép kín ở khu vực sinh hoạt trên tầng hai.

Căn bếp này tuy nhỏ nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi, có thể thấy các loại nồi, chảo do Liên Bang sản xuất, chúng gần như sáng bóng, nguyên liệu cũng được bày biện rực rỡ. Victor làm một động tác tao nhã mời Inou ngồi xuống bàn ăn, vui vẻ nói.

"Lâu rồi tôi mới được ăn lại đồ ăn cậu nấu."

Những ngón tay của Inou siết chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra. Ivan trước đây không về nhà nhiều, mặc dù không thân cận với Ivan, thế nhưng anh vẫn luôn biết cha mình là một nhà khoa học rất có hoài bão. Vì Inou đã học nấu ăn nên mỗi lần Ivan về nhà anh đều sẽ nấu một hai món cho Ivan ăn, sau đó sẽ ngước mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của Ivan khi gắp thức ăn lên cho vào miệng. Thay vì nghe được những khen ngợi từ ông ấy, chỉ cần ông chịu ăn thêm vài miếng đồ ăn anh nấu thôi vẫn sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Vậy nhưng tất cả những điều này đều là giả dối. 

Những ký ức hạnh phúc ngắn ngủi của anh chỉ là những bong bóng nước dễ vỡ hệt như giấc mơ, và khi vỡ ra cũng chỉ còn đọng lại nỗi hận thù sâu tận xương tủy.

Sau khi suy nghĩ nhiều thứ, Inou quyết định chọn lấy con gà ra khỏi tủ lạnh, bỏ cùng một nắm kỷ tử rồi cho vào nồi hầm, tiện tay xào vội thêm vài món bổ dưỡng rồi bày lên bàn. 

Quan điểm sống của Inou kể từ khi anh ra tù chính là tận hưởng cuộc sống đúng lúc. Dù hoàn cảnh sống có khó khăn đến đâu, anh cũng không thể làm tổn thương chính mình, chưa kể trong bụng anh còn có một đứa con, đó là lúc anh nghĩ con mình cần phải được quan tâm chăm sóc cẩn thận như vậy. 

Victor hoàn toàn không biết anh đang suy nghĩ gì, tay cầm đũa gắp một miếng thịt rán óng ả cho vào miệng, yên lặng nếm lại hương vị quen thuộc sau nhiều năm. Inou cũng theo đó bưng lên một bát cơm trắng chậm rãi đưa vào miệng, nhìn thấy cảnh này, ông không khỏi cảm thán.

"Không ngờ vẫn còn nhiều cảm xúc như vậy." Victor nheo mắt hưởng thụ, thở dài.  "Có vợ dịu dàng xinh đẹp, hai đứa con cũng đều ngoan ngoãn đáng yêu, tôi quả thực là người thắng cuộc trong cuộc sống đi. Nếu tôi đã được sống cuộc sống như vậy mười chín năm, hẳn là sẽ phải nhớ nhung đi."

Inou nghe vậy lạnh lùng nói.

"Đó cũng là mạng sống mà ông đã cướp đi. Nó sẽ không bao giờ thuộc về ông."

Victor tặc lưỡi, không kiên nhẫn đáp.

"Câm miệng. Cậu chỉ cần làm chỗ dựa cho tôi nhớ lại chuyện cũ, hiểu không? Tại sao cậu lại nói nhiều như vậy?"

Sự hoang tưởng và bạo lực trong tính cách của dị nhân vào lúc này đang được bộc lộ rõ ​​ràng, Inou không nói gì thêm nữa mà chỉ lặng lẽ ăn cơm trong bát của mình.

Ăn cơm xong, Victor cũng không yêu cầu anh phải làm gì khác, Inou bỗng thấy có chút buồn bực, vịn vào tường chậm rãi đi về phòng, đắp chăn bông rồi cuộn tròn trên chiếc giường đơn chật hẹp nghỉ ngơi. 

Bữa ăn hôm nay của anh khá ngon, đứa bé vốn yên lặng trong bụng anh dường như đã lấy lại được sinh lực, không ngừng đòi hỏi được giao lưu nhiệt tình với anh. Toàn bộ căn cứ này đều được sưởi ấm bằng chiếc lò sưởi duy nhất ở trung tâm, Inou đã kéo chăn và quấn mình hoàn toàn trong đó, nhưng anh vẫn cảm thấy rất lạnh.

Omega đang mang thai nhạy cảm hơn bình thường và cần sự chăm sóc cũng như nuôi dưỡng một cách tỉ mỉ của Alpha, thế nhưng anh tự hỏi không biết liệu Alpha của mình đang làm gì vào lúc này. Anh nhớ Martin rất nhiều và nghĩ liệu Martin có cũng đang nghĩ về anh không. Nếu không có anh suốt ngày cùng hắn cãi nhau, hắn sẽ cô đơn, hay là thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng được cứu rỗi? 

Anh cay đắng nghĩ đến cảnh Martin tìm được tình yêu mới, đá cửa mắng anh đuổi đi, cuối cùng thấy hơi buồn cười bèn quay người mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sáu ngày sau, căn cứ mở cửa.

Một nữ dị nhân trẻ tuổi đeo chiếc tạp dề hình con vịt nhỏ màu vàng ngộ nghĩnh, gương mặt trang điểm khá đậm, dẫn đầu một nhóm trẻ em dị nhân không có tên, chỉ có số hành quân từng bước về phía căn cứ từ đường tuyết được thiết kế chống lại cơn gió lạnh gào thét. 

Những đứa trẻ này sẽ trải qua quá trình thích nghi hoàn cảnh sống trong căn cứ, sau đó được sửa đổi, gắn các gien cải tiến. 

Chúng sẽ phát điên, trở nên xấu xa hoặc sống sót qua những khó khăn chưa từng thấy rồi chết như một chiến binh trên chiến trường.

Dù sao thì cái kết cũng đều giống nhau. 

Dị nhân không bao giờ quan tâm đến những đứa trẻ vô dụng, họ cũng không có nhiều nguồn lực để hỗ trợ những con người chỉ hút máu mà không thể làm việc này.

Người phụ nữ lạ mặt dẫn đầu nhìn những đứa trẻ phía sau với vẻ xúc động, cô yêu cầu bọn trẻ xếp hàng ngay ngắn trước căn cứ rồi đếm số người điểm danh, sau lại lấy thẻ từ trong túi ra và vẫy tay chào với máy dò bên trên cổng sắt.

Cánh cửa sắt đáp lại, ngay lập tức mở ra để một vài dị nhân mặc đồ đen canh giữ nghiêm ngặt dẫn bọn họ đến khu vực khám nghiệm để kiểm tra thể chất. 

Trên đường, nữ dị nhân tò mò ngẩng đầu nhìn chung quanh căn cứ, lập tức bị cảnh vệ quát lớn.

"Đang làm gì vậy?"

Đôi mắt người phụ nữ lập tức thu lại, lắp bắp nói. 

"Không... Tôi chưa từng đến đây, nên chỉ muốn nhìn một chút."

"Giấy tờ của cô đâu?"

Người phụ nữ lấy từ trong túi ra một cuốn sổ bìa da màu đen và đưa cho tên đó. 

Lina, dị năng là làm cho một lượng nhỏ chất lỏng duy trì nhiệt độ không đổi trong một khoảng thời gian nhất định, nó không có tác dụng gì ngoài việc hâm nóng sữa bột cho trẻ nên chỉ có thể dùng làm mẹ nuôi con.

Người cảnh vệ cười khinh thường, ném lại giấy tờ tùy thân.

"Đừng nhìn xung quanh, cẩn thận mất việc. Đi đi."

Lina đáp lại một cách phục tùng, co rúm đôi vai một cách đáng thương và đi theo đội cuối cùng.

Hôm nay Inou cũng đi dạo trong khu vực hoạt động như thường lệ. Mấy ngày nay, anh đã đi hết tất cả những nơi trong căn cứ mà anh được phép đi, thời gian còn lại anh thực sự chán nản nên chỉ đành quay lại đài phun nước đọc hai cuốn sách tranh cho đến khi 588 đến mà thôi.

Thỉnh thoảng Victor cũng sẽ đến gặp anh và hỏi anh thích trẻ con à. Inou lật cuốn truyên tranh sang một trang mới, lạnh lùng nhướng mi trả lời.

"Không tệ, tôi thấy ở với bọn nhỏ còn dễ chịu hơn là nhìn ông."

Victor lười tranh cãi với anh, đảo mắt nghĩ ra ý kiến ​​khác.

"Nếu cậu thích, tôi liền đem đứa nhỏ này giao cho cậu, coi như một đứa con gái rẻ tiền đi."

Inou là một người sống rất tình cảm. Việc cắt đứt mọi ràng buộc giữa anh ấy và Liên bang là chưa đủ. Ông ta phải cho anh thêm một chút ràng buộc để khiến anh sẵn lòng ở lại.

Tay cầm cuốn truyện của Inou dừng lại, ngẩng đầu lên nói.

"Cũng không phải là tôi không thể sinh con."

"Không sao đâu." Victor cười nói. "Chỉ cần nói cho tôi biết cậu thích anh chàng đẹp trai nào, cậu có thể tùy ý chọn từ căn cứ."

Ino: "..." Anh ho một tiếng, bình tĩnh đáp lời. "Tôi nghĩ giới quý tộc có lẽ không giỏi việc làm tình lắm đâu."

Vẻ mặt hiền lành của Victor đột nhiên cứng lại, từ màu đỏ chuyển sang màu xanh, từ màu xanh lại chuyển sang màu tím, rồi lại xanh, tóm lại rất kỳ lạ.

"Cậu..."

"Omega lẳng lở." Inou tự động hoàn thành chỗ trống, lịch sự bổ sung thêm. "Ừ, chính là như vậy đó. Tôi luôn cho rằng trải nghiệm tình dục không thỏa mãn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần, đặc biệt sẽ dẫn đến tính khí thất thường. Tôi hiểu rất rõ điều này đó. Vậy gậy rung có thể được cung cấp tại căn cứ không? Tôi có thể đăng ký kích thước Alpha không?"

Victor dùng ngón tay run rẩy chỉ vào anh hồi lâu, cuối cùng bất lực xoay người rời đi, để lại một tấm lưng có dòng chữ "Tôi rất tức giận - từ đầu đến chân" cho Inou.

Vừa khéo lúc Victor rời đi, 588 vốn đang co rúm trong ngực anh, giả vờ như không tồn tại lập tức thò đầu ra ngoài tò mò hỏi.

"Anh Inou, gậy rung là gì?"

Inou giả bộ ngắm mây trên trời.

"...Trẻ con không cần biết."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của 588 nhăn lại một cách khó hiểu, trên gò má có vài đốm tàn nhang nhỏ màu nâu sẫm nhảy lên, không cam lòng nói.

"Được rồi."

"Ngoan nhé." Inou xoa xoa đầu cô bé. "Anh kể cho em nghe câu chuyện về rồng và chiến binh được không? Ngày xửa ngày xưa, trong một vương quốc nọ có một công chúa của vương quốc bị rồng bắt cóc..."

Anh chưa kịp nói mấy lời, 588 đã liền hỏi anh một loạt câu hỏi.

"Khu rừng trông như thế nào? Con rồng ác độc trông như thế nào? Nếu rồng có nhiều tiền như vậy, liệu nó có thể mua nhiều váy công chúa không? Mua giống như trong truyện vậy đó? Vậy tại sao công chúa vẫn phải đi làm vậy? Công chúa không thích con rồng à?"

Inou: "..." 

Cuối cùng, anh chỉ đành thở dài bỏ cuộc, cầm cuốn truyện tranh đã đặt sang một bên.

"Anh ơi, hay để em đọc cho anh cuốn truyện tranh này nhé. Con rắn đen trong đầm lầy đã yêu cô bé thợ săn......."

Anh ngồi nghe thêm hai câu chuyện khó hiểu đến từ 588, tâm trạng càng lúc càng cáu kỉnh. 

Anh đã ở căn cứ được nửa tháng, con mắt điện tử đã mất điện từ lâu và anh đã hoàn toàn vứt bỏ nó, vậy nhưng vẫn không có động tĩnh gì từ Drake.

Đứa bé trong bụng đã gần năm tháng tuổi và sự hiện diện của nó mỗi ngày một mạnh mẽ hơn. Anh không biết khi nào người ở đây sẽ bắt đầu phát hiện ra cái thai, và hơn hết qua thêm một ngày anh càng nhớ Martin nhiều hơn. Cuộc sống không có Alpha quả thật khốn khổ, cả thể xác lẫn tâm hồn anh đều cảm thấy trống rỗng, vậy nên anh vô cùng mong muốn nó sớm được lấp đầy. 

Bây giờ anh cũng cảm thấy dùng gậy rung cũng không sướng nữa, liệu nó có làm anh thấy dễ chịu như khi được ôm rồi hôn không? Anh chỉ muốn Martin, muốn Alpha của anh mà thôi.

Inou thực sự muốn về nhà, lần thứ một nghìn ở trong đầu không ngừng phàn nàn về động tác chậm chạp của Drake. Anh cũng biết loại đột kích này có liên quan đến mạng sống của hàng trăm binh sĩ, Drake thực sự không thể liều lĩnh. 

Đột nhiên từ xa có tiếng động, Inou nhướng mày và nhìn thấy một người phụ nữ đang chạy về phía mình, sau đó cô dừng lại trước mặt anh và ôm 588 vào vòng tay mình.

Lina hét toáng lên.

"588, đã bảo bao nhiêu lần là không được chạy lung tung mà! Cùng mẹ quay lại huấn luyện!"

588 rụt rè nhìn Lina. 

Quá trình "huấn luyện" bao gồm việc trèo lên bàn mổ,  tiêm một đống thuốc lạ và sau đó là thực hiện một số động tác chiến đấu mà cô bé không thể nào hiểu được dựa trên hướng dẫn của âm thanh điện tử. 

Cơ thể em mỗi lần bị tiêm xong đều trở nên rất đau, vì vậy nó làm cô bé sản sinh ra tâm lý không muốn đi nữa. Mẹ nuôi ban đầu của cô dường như đã bị đuổi ra ngoài vì một số sai lầm nào đó và Lina là mẹ nuôi mới được thay thế đến chỗ này. 

Mặc dù luôn lớn tiếng mắng mỏ vậy nhưng Lina vẫn đối xử rất tốt với cô bé, thường ngấm ngầm bao che cho cô lẻn ra ngoài tìm Inou, ít nhiều ấn tượng của cô bé với Lina vẫn khá là thân thiện.

Nhưng Lina không thể nào cho phép cô bé ngừng tham gia huấn luyện. 588 bĩu môi, không còn cách nào khác là phải nhảy khỏi lòng Inou và đứng bên cạnh Lina. 

Lina từ trong tư thế cúi người ngước lên, khi nhìn thấy Inou, trên mặt cô lại lộ ra vẻ kinh ngạc điên cuồng.

"Cậu là... Inou đó à? Đẹp quá, Chúa ơi, có người đẹp đến vậy sao quá, tôi không nhìn nhầm chứ!" "

Cô hét lên một cách cường điệu và lao tới ôm lấy Inou. Inou không kịp né tránh, cuối cùng bị cô ôm chặt, ép anh phải hít vào mũi một mùi nước hoa rất gay gắt. Inou chán ghét nghiêng đầu, đột nhiên bên tai lại nghe được một thanh âm rất nhỏ.

"Năm giờ nữa chúng ta sẽ bắt đầu. Cậu ở trong phòng không được di chuyển."

Tiếng nói nhẹ nhàng như một cơn gió, thậm chí không có thanh âm cuối cùng. Inou ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn thấy Lina đã ôm 588 trong tay và điên cuồng chạy vòng quanh sân tập của căn cứ.

"Tôi vừa nhìn thấy một người đẹp hahahahahaha!!!"

Inou bình tĩnh lại, như thể anh là một kẻ mất trí và bước đi với cuốn truyện tranh trên tay. Trên đường đi, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng những cảnh vệ phía sau đang lớn tiếng mắng Lina, vậy nhưng anh không quay đầu lại. 

Inou vui mừng trở về phòng vì cuối cùng cũng đã đến thời điểm đó, anh đặt báo thức và chuẩn bị đánh một giấc dài. Khi tỉnh dậy, anh chắc rằng mình đã có thể thu dọn hành lý và về nhà với Martin để tiếp tục ôm hắn ngủ. 

Drake đã nói với anh trước đó rằng cuộc điều tra tiếp theo về gia tộc Công tước Korsi hiện đã được tiến hành và sự sụp đổ của họ chỉ còn là vấn đề thời gian. Drake còn nói, nếu hoạt động của họ thành công, hắn có thể báo cáo thành tích chiến công cho Inou, để anh không nhất thiết phải bị đưa trở lại nhà tù và có thể an nhàn tiếp tục thụ án tại nhà.

Thế nhưng vừa rơi vào mộng đẹp, anh liền bị đánh thức một cách thô bạo bởi Victor đang đứng ở trước giường, ông cau mày nhìn Inou.

"Sao lại ngủ sớm như vậy?"

"Dù sao cũng không có việc gì làm, buồn ngủ thì đi ngủ thôi." Inou thản nhiên nói.  "Có chuyện gì vậy?"

"Cho tôi thêm máu." Victor không giải thích nhiều liền kéo anh xuống giường. "Đi thôi."

Inou một lần nữa bị kéo trở lại phòng thí nghiệm sạch sẽ ngăn nắp, nồng nặc mùi thuốc khử trùng và lạnh lẽo. Anh ngồi trên ghế tựa nhìn Victor treo túi lấy máu lên trên đầu mình, bình tĩnh trần thuật.

"Hôm trước ông vừa rút hai túi."

"Thí nghiệm huyết thanh xảy ra chút tai nạn." Victor ngắn gọn đáp. "Cho tôi thêm."Inou hừ nhẹ một tiếng.

"Nếu tôi nói không cho, vậy ông cũng liền không lấy nữa sao?"

"Tôi chỉ là khách khí với cậu thôi, đừng vênh váo." Victor mặt không biểu tình đâm kim lấy máu vào cánh tay đầy lỗ kim của anh. "Ngoan ngoãn đi, tối nay tôi sẽ nấu súp gà cho cậu."Inou lặng lẽ trợn mắt.

"Giao dịch giữa chúng ta vẫn được tính chứ?"

"Đương nhiên." Victor buông cánh tay ngày càng gầy gò của anh xuống, nhìn dòng máu đỏ tươi từng chút một chảy vào túi đựng máu. "Hỏi đi."

"Mối quan hệ của ông với gia tộc Korsi là gì?"

Victor nói.

"Mối quan hệ hợp tác. Khi bắt đầu cuộc chiến tranh ly khai, Omega và dị nhân đứng trên một mặt trận thống nhất. Cậu hẳn nên biết điều này."

"Tôi biết."

"Sự khác biệt giữa Omega và dị nhân chỉ là ở vấn đề mức độ phát triển tinh thần của não thôi. Mỗi Omega đều có khả năng vô hạn, nhưng ranh giới mong manh giữa thiên tài và cỗ máy sinh sản không bao giờ có thể bị sức mạnh con người vượt qua, nhưng cũng không phải là không có hy vọng. Chúng tôi luôn có một nhóm người ủng hộ là Omega, mong muốn được trở thành đồng bào của chúng tôi. Đổi lại, chúng tôi đã cung cấp máu cho họ để nghiên cứu trong một thời gian dài, vậy nhưng không có tiến triển gì. Sau đó, chúng tôi bị đánh bại và rời khỏi vùng đất mà chúng tôi đang sống, chui rúc trong tủi nhục, sau đó nữa thì chúng tôi đạt được sự hợp tác sâu sắc hơn với Korsi. Chúng tôi chỉ trồng một cái đinh, là  do lòng tham của bọn chúng đã làm cho nó mục nát và rỉ sét mà thôi."

Victor nói một hơi dài.

"Gien di truyền của gia tộc Korsi suốt nhiều thế hệ qua không được coi là ở mức xuất sắc trong giới Alpha, làm sao họ có thể đạt được nhiều công lao như vậy và được hưởng danh hiệu truyền thừa cùng địa vị?" Victor hừ lạnh. "Vậy nhưng thế hệ đầu tiên của gia tộc Korsi may mắn cưới được một Omega hiểu lẽ ​​phải - làm việc cho chúng ta, chỉ mỗi việc mở miệng nuốt vào điểm chiến công, ngay cả người bình thường cũng có thể làm được phải không?"

Victor không biết liệu có phải vì mình đã bắt chước Ivan trong suốt mười chín năm với tư cách là một sinh viên khoa học và kỹ thuật ít nói hay không mà tốc độ nói cũng bị chậm đi, lượng từ cũng trở nhiều lên, cùng với vẻ kiêu ngạo và tự mãn kỳ lạ trong giọng điệu. 

Inou kiên nhẫn nghe ông nói, chợt ý thức được một điều.

"Ông biết rất nhiều. Chẳng phải ông nên giấu cho kỹ để cho mọi người không ai được biết sao?" Inou hơi xốc người ngồi thẳng dậy, nhìn vào Victor và nói. "Địa vị của ông ở căn cứ này không hề tầm thường phải không?"

Victor tựa hồ không có chút nào kinh ngạc, thậm chí còn cười đắc ý.

"Cậy so với cái đám Omega ngu ngốc bất tài ngoài kia thông minh hơn nhiều đấy,  không hổ là đứa nhỏ mà tôi đã bỏ ra nhiều tiền để thuê gia sư, tôi thật sự rất hài lòng nha. Phần thưởng cho câu hỏi này của cậu, là tôi cần thu thập hai túi máu nữa."

Tấm lưng căng thẳng của Inou lập tức thả lỏng, anh thẳng thừng nằm ngửa.

"Sao cũng được."

Victor vui vẻ treo lên một túi đựng máu mới, vẻ mặt trịnh trọng thông báo thêm một điều quan trọng.

"Tôi là hoàng tử của tộc người dị nhân, em trai của vua, người có huyết thống cao quý nhất và tài năng cao nhất trong tộc."

Inou trầm ngâm suy tư hồi lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.

"Nhưng ông đã dùng sức mạnh vốn có của mình để sao chép mọi thứ về cha tôi, bao gồm phần lớn gien của ông ấy. Vậy nên bây giờ ông là Alpha, một Alpha không thể kết hợp với một người khác và sinh ra đứa con của mình, nếu không, ông có thể sẽ phải giao thành tự nghiên cứu đã đánh cắp của mình cho những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp hơn và tiếp tục trở thành những hoàng tử quyền năng hơn mà không cần phải đụng độ với thế giới này. Băng và tuyết, hẳn là một nơi khốn khổ để sống ngày qua ngày, phải không?"

Anh vừa dứt lời, trên mặt hiện lên một cái tát đỏ tươi, ánh mắt hung ác của Victor đăm đăm nhìn anh, gằn từng chữ nói.

"Cậu thật là không đáng yêu."

"Này." Inou thản nhiên cười. "Tôi cũng không quan tâm là ông có thích tôi hay không, miễn là có người khác thích tôi là được."

"Ai cơ? Alpha tên Martin đó à?" 

Victor vận hành bộ não quang học ở bên cạnh mình làm cho màn hình bật sáng lên trước mắt Inou.

Đó là bản tin hàng ngày về những công dân thiệt mạng trong Liên Bang, và tên của Martin được liệt kê rõ ràng. Nguyên nhân của cái chết là do tai nạn, nạn nhân rơi từ trên cao của một tòa nhà xuống trong lúc say rượu, chính xác là vào ngày Inou bỏ đi.

"Cậu ấy khá nhạy cảm, cậu ta đã chọn một cách chết an toàn trước khi chúng tôi ra tay." Victor mỉm cười và vỗ nhẹ vào má Inou, nở một nụ cười đầy sự ghét bỏ. "Tôi vốn muốn thu thập đủ huyết thanh trước khi làm nói ra điều này với cậu. Đó là một giai đoạn quan trọng, vậy nhưng hôm nay cậu làm tôi tức giận quá." 

Ông ghé sát vào tai Inou, phun ra những lời như rắn rết và bọ cạp. 

"Tuyệt vọng? Có đau không? Cậu có cảm thấy cơn tức giận đó nữa không, cơn giận nghĩ muốn hủy diệt tất cả?"

Hoàn chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo