Bức màn quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều gió lộng

Anh không thể nhìn ra được nét mặt cô có biểu cảm gì. Cô lẳng lặng đi ra cổng trường từng bước đi nhẹ nhàng,khoan thai như nước nhưng trong lòng anh thấy nặng trĩu.

"Sau ngần ấy chuyện em vẫn không chút đau khổ sao?"

Anh xuống xe chạy theo nắm chặt tay Lam Châu,ánh mắt cô vô cảm tới nhường nào khi nhìn thấy anh ,Hữu An một tia phẫn nộ nói

-Hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng!

-Anh làm gì vậy buông ra !

Cô vùng vẫy anh càng nắm chặt hơn

Tuy giọng nói hai người không lớn nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ nhìn họ cứ như một đôi tình nhân cãi vã ầm ĩ. Thấy sắc mặt anh trắng bệch,khó coi có lẽ đã động đến vết thương trong vụ tai nạn cũ và vết thương trong trái tim đã bị cô lấy đi rồi vứt bỏ tàn nhẫn, cô chau mày rồi ngoan ngoãn leo lên chiếc xe kia

Anh đạp ga chạy đi để lại tiếng gió ai oán phía sau .Đi mãi đi mãi băng qua bao nhiêu con đường ,ngôi nhà xa lạ ,những cánh đồng được đã được gặt hái , Trời xế chiều từng cụm mây trắng muốt đều nhuộm một màu đỏ cam diễm lệ ,màu hồng phớt lại như đoá tường vi đang hé nở ,lững lờ trôi trên bầu trời màu cam nhạt. Cảnh tượng đẹp đẽ như thế nhưng cô không có sức để nghĩ đến nó.

Cảm thấy bản thân như đang trên lưng hổ chỉ có thể nhắm mắt mặc nó đưa đi đâu thì đưa,cuối cùng cô không chịu nổi mà mở lời hét lớn:

-Rốt cuộc anh muốn như thế nào?Chuyện đó không phải anh cũng đã biết rồi sao? Tôi không có gì để nói!

Xe ngừng lại trên con đường xa lạ, bên tai vẫn tiếng gió rù rì.

-Anh không tin, em mau nói lại

Anh bóp chặt vai cô không kìm nổi xúc động làm cô đau đớn, nỗi đau đang dằn xé con người anh
Nhưng Cô thờ ơ cứ như một người xa lạ nhìn người con trai trước mặt.

-Đúng vậy! chúng ta là anh em, chuyện này tôi đã biết từ hai năm trước rồi!

"Anh em?" Nói xong lời của cô tan thành gió thổi vào tai anh trong buổi chiều tháng mười gió lạnh.

-Em nói đi tất cả không phải là sự thật....Sau đó chúng ta có thể đi khỏi đây ngay bây giờ!

-Đừng trốn tránh nữa!
Hữu An....Anh tin điều gì thì điều đó là sự thật. Đó có là sự thật hay không thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, dù chúng ta là anh em thì tôi cũng đã từng yêu mến anh.

Cô đưa tay dằn bàn tay to lớn của anh đang đặt trên vai mình xuống,điềm tĩnh nói tiếp không một chút biểu cảm:

-Và cho dù không phải anh và tôi cũng không thể quay về như trước được nữa....Chúng ta ngay từ đầu đã không có kết quả như thế này rồi!

Cô nói nhẹ nhàng cứ như từ chối một miếng bánh mì dù trên má anh là những giọt nước lăn dài không thể ngăn lại.

Anh yên lặng một hồi nắm chặt tay thành nắm đấm rồi nói giọng chua chát như lưỡi dao đâm vào tim:

-Em nghĩ ,bản thân chưa từng sai sao?

Phải !Viên Lam Châu đã sai, sai khi ôm giấc mộng nhỏ nhen tám năm trời tự biến mình thành một con ngốc ,cô không thể biết rằng tình yêu cho dù bất diệt thì cũng có ngày lụi tàn như một ngọn nến trước sóng gió cuộc đời chỉ có thể cam chịu vụt tắt không còn gì có thể luyến tiếc, cô đã chọn từ bỏ

-Đừng nói nữa!
Anh hãy quay về kết hôn đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Chúng ta,cả đời không gặp!

-"......".

Nói xong cô vậy tay bên đường gọi một chiếc taxi rồi leo lên không chút ngoảnh mặt lại.

Anh đưa tay muốn níu lấy chút hơi ấm và bóng hình của cô nhưng đôi chân đã hoá thành đá, cô rời đi xe xa dần rồi mất hút sau những rặng cây cô liêu chống chọi với gió.

"Cả đời không gặp"

Anh cười nhạt đầy chua xót
"Viên Lam Châu, không thể ngờ em là kẻ vô tình như vậy ,tình cảm cuối cùng cũng không đổi được một sự áy náy nào nơi em.Thật buồn cười, vậy tôi cũng sẽ không dành cho em nỗi nhớ nhung nào cả dù chỉ là một chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro