Tình nhân tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nghiến răng rồi ném thẳng cái ly sứ trên bàn vào góc tường ,nghe tiếng loảng xoảng vang lên khắp không gian tĩnh mịch. Ngã người vào sofa cô cố trấn tĩnh đầu óc nhưng mọi thứ đều rối như tơ vò. Tim vẫn đập loạn, cô chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này. Ngẩn một lúc rồi cô thấy hối hận về hành động xốc nổi, nóng nảy của mình đứng dậy đi thu dọn mảnh vỡ.

Ting ting tiếng tin nhắn tới từ một số máy xa lạ.

-Người đẹp,mai chúng ta lại gặp!

"Đồ mặt dày"

Cô đay nghiến rồi sững sờ, thấy một tin nhắn khác là của Lâm Dương nhắn hỏi thăm mà chưa hề động tới. Lam Châu nhắn lại qua loa mấy câu

- Em ổn ,anh cứ ở chơi. Làm gì cũng cẩn thận , em ăn chút gì đây!

Cô quăng điện thoại một cách vô tình lên sofa

Hôm sau, cô uể oải thức dậy nhưng tất cả dường như đã tan biến hẳn đi sau một giấc ngủ ngon ngắn ngủi. Cô hít sâu một cái không khí se lạnh tràn vào phổi. Mấy tấm kính đã bị sương bên ngoài che phủ . Một không gian yên tĩnh buổi sáng khiến tâm tư cô khỏe lại sau bộn bề

Cô khoác vội áo ấm rồi bước ra ngoài trạm xe buýt. Sẽ là một ngày đẹp trời..

Nếu cô không bắt gặp hình bóng to lớn kia. Hữu An đã đợi sẵn, không còn cách nào khác để tránh né. Cô giả vờ như không nhìn thấy rồi bước vội lên chiếc xe buýt đang sừng sững ngay trạm. Nhưng bóng kia nhanh chóng bắt kịp cô, cô vẫn có thể nghe rõ từng bước chân, tiếng thở ngày càng gần sau tai ,không khỏi căng thẳng.

Tay cô bị kéo ra khi đang tính bỏ tiền vào chỗ thu vé. Ánh mắt của mấy hành khách ít ỏi trên chuyến xe buýt buổi sớm đổ về phía họ.

-Cô Viên yêu quý của tôi! Không phải chúng ta đã nói rồi sao?

Giọng giễu cợt vang lên. Cô một nửa muốn quay mặt một nửa muốn mặc kệ, bực dọc vùng tay ra.

-Tôi đến công ty rồi thì mới nằm trong quyền hành của anh! Đây là nơi công cộng anh nên về lại chiếc xe đắt tiền của mình đi!

Rồi thong thả bước xuống phía cuối xe ngồi lên trên hàng ghế cũ kỹ, đắc thắng nhìn lại.
Nhưng anh cũng bỏ tiền rồi đi vào ngồi phịch xuống kế bên khiến cô sửng sốt

"Người như anh ta mà cũng có tiền lẻ sao"

Ông tài xế gương mặt sạm nắng, bĩu môi cau mày lại nói:

-Hai cô cậu làm gì thì làm đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi.

Sau đó gạt cần xe, chiếc xe bắt đầu chuyển động ,rung lắc dữ dội. Nhìn người kế bên cô không khỏi khó chịu. Ánh mắt anh ta không có gì là âu yếm hay hối lỗi cũng không tức giận mà có gì đó nhạo báng ,khoái trá khiến cô không nhớ rằng trước kia có từng tiếp xúc với người này, một người âm u,khó hiểu

Cô thở dài quay mặt đi, nói rất nhỏ khi ánh mắt đang chăm chú vào mấy dãy nhà vẫn còn đóng kín cửa và hàng cây vẫn còn vương chút tuyết.

-Em thấy tôi quan tâm "em gái" có tốt không?

-Giá như tôi có thể xem đây là một cách quan tâm em gái ! Tôi ghê tởm kiểu cách chăm sóc này của anh !

Cô nghe loáng thoáng bên tai. Nhìn vào bóng phản chiếu trên cửa kính, khuôn mặt đang khoái trá vì sự tức giận của cô. Giọng vẫn hờ hững.

-Không ghê tởm đâu,thật mà ! Tình nhân tương lai bé bỏng của tôi!

-Đồ điên! Anh thừa biết tôi với anh là gì....

"Chắc chắn anh ta đã biết "

Cô thầm nghĩ,không rét mà run
Anh lại cười khó hiểu ánh mắt chỉ có thể nhìn qua mái tóc đen tuyền dường như không nhìn vào cô nữa mà là một thứ xa xăm, vô định. Lam Châu thấy căm hận tột cùng.

-Em cưng, đừng dùng hai chữ "anh em" mà nghĩ rằng có thể phủi bỏ tất cả mối liên hệ giữa chúng ta nữa. Vô ích lắm!

-Vì tôi vốn không điên,nếu có thì sao có thể phát giác được sự thật sau khuôn mặt ngây thơ giả trá của em vậy?

Anh thu nụ cười lại nói tiếp

-Ồ, đừng ra vẻ bị xúc phạm mà,tôi đang rất khoan khoái và sẵn lòng đưa em đi xét nghiệm ngay bây giờ để xác thực xem chúng ta là gì đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro