Ác mộng cuốn lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tan làm cô bước đi nặng nề trên con đường đông đúc, cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ,
Không một người phụ nữ còn sót chút đoan chính nào mà vẫn có thể ngẩng mặt lên làm việc và đối đáp với anh ta sau cái hôn chả khác gì quấy rối đó.
Đánh,mắng, chửi cũng được nhưng cô lại thấy rất thờ ơ.

" Có phải do mình sinh ra đã có bản chất dung tục, nên việc chấp nhận loại chuyện ấy dễ dàng như nhận một món quà từ thân hữu không?"

Cô nghĩ mãi, lê bước đi tới khi giật mình vì tiếng còi inh ỏi phía sau. Một chiếc ô tô quen thuộc, dù cho cô đang đi đúng làn đường thì nó vẫn vang kèn khiêu khích.

"Lại là tên khốn kiếp ấy!"

Cô nhủ thầm muốn dùng chân đá một phát vào chiếc xe đắt tiền đó trước bộ dạng háo thắng của anh ta nhưng lý trí đã ngăn cô lại. Trên xe là một người phụ nữ khác.Hậu cung của anh cũng quá đông đúc rồi! Cô cười khẩy

"Không ngờ,Mỹ Lệ cô dùng cả đời để đối phó tôi cuối cùng cũng chỉ để đổi lấy một người trăng hoa bội bạc thế này thôi sao?"

Có lẽ đây chính là quả báo mà nhiều năm trước cô từng nói với cô ta.
Cô gượng cười rồi bước nhanh, mắt không chút luyến tiếc nơi hai khuôn mặt đang âu yếm nhìn nhau phía sau. Vang lên mấy tiếng của cô gái giả vờ e thẹn kế bên làm cô không khỏi buồn nôn.

-Hôm nay mình đi đâu chơi vậy anh?

-Đừng hôn em giữa chốn đông người như thế mà!

Cô về nhà đóng sầm cửa lại. Hôm nay Lâm Dương không đến đón cô được, nhìn mấy dòng tin nhắn trên điện thoại cô thở dài trong căn phòng hiu quạnh ,chỉ có một mình.

-Mẹ anh bảo về nhà mấy hôm, không đón em được. Đồ ăn ở trong tủ lạnh, nhớ ra về cẩn thận!

Kèm theo icon hình trái tim đỏ thắm

Cô ngân nga theo ca khúc mình yêu thích đang phát trên tivi

"Hai ta không hiểu thế nào là giày vò yêu hận,tình, sầu
Đều ngỡ cứ yêu nhau thì sẽ như gió mây vấn vít
........
Hai ta còn chưa hiểu, biểu lộ nồng nàn là thế nào!
Vẫn nghĩ rằng chết vì tình chỉ là truyền thuyết.
Em ra đi đau đớn xiết bao......"

Tiếng nhạc nhỏ dần, cô cũng thôi hát chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ cô thấy mình trẻ lại trên người là đồng phục học sinh. Nụ cười không chút gắng gượng.

"Ước gì có thể quay lại!"

Cô thấy bản thân đang ở trong lớp học, nhìn mấy cành hoa rơi xuống sân trường. Một tiếng mở cửa khiến cả gian phòng yên lặng. Cô không nhớ rõ khuôn mặt đó nữa, chỉ man mán rằng đó là một khuôn mặt đã bầm tím, dáng hình nhỏ bé, cánh tay bị bó trong băng trắng ảo não nhìn cô đầy oán trách.

"Tại sao cậu lại làm như vậy?"

Tiếp đó lại có mấy khuôn mặt xa lạ hiện lên chỉ trích cô không ngớt.

-Cậu có còn là con người không, lấy thích lấy Thích Thích ra làm bia đỡ đạn cho mình?

-Đồ đạo đức giả!

-Đồ đểu cáng!

-Cậu không xứng đáng chơi với cậu ấy!

Tiếng vang lên bên tay khiến tim cô như bóp nghẹn lại. Cô bịt chặt tai rồi lại thấy bản thân bị ngã xuống từ một nơi rất cao, rất cao bị mấy bàn tay đen đúa kéo vào trong một hố đen vô tận.

-"Số Máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...."

-Không!

Cô hét hai mắt mở to nhìn cánh quạt đang xoay trên trần nhà.Tấm lưng và trán đã ướt đẫm,trong khóe mắt còn có những giọt nước ấm đang đọng lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro