Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



-Không phải bây giờ em cũng rất giỏi lợi dụng tình cảm sao? Hai chúng ta không hơn cũng không kém..

-Đừng so sánh tôi với anh..

Cô bất giác lùi lại theo vô thức. Anh tiến gần đường nét thanh tú đập vào mắt, có cái gì đó lạnh lùng,đẹp đẽ,tinh xảo như tượng đá chạm khắc mà lại lạnh lẽo vô cảm.

Môi anh phớt trên má cô một giây rồi bất chợt khẽ ghé vào môi hôn cuồng bạo. Dùng sức giữ tay cô ,vòng ra sau gáy kéo đầu Lam Châu lại ,nụ hôn lấn át khiến cô mơ hồ không nghĩ được nữa. Bờ môi bị ẩm ướt của lưỡi mơn trớn không rời. Từng tấc thịt nơi anh đưa tay chạm vào không khỏi nóng bỏng lên. Vòng eo nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay cứng như sắt của anh không thoát ra được. Cô mơ hồ ngắm khuôn mặt kia tia mắt từ lạnh lùng đã chuyển sang nóng rực như muốn thiêu cháy cô. Từng hơi thở từng đợt từng đợt bị anh chiếm lấy không thương tiếc xoáy vào trong bóng tối dục vọng.

-Không...Bỏ ra

Cô cố đẩy nhưng quy hàng vòng tay mãnh liệt ấy từ khi nào, cảm giác ấm áp khi xưa ùa về,nụ hôn lúc trước tuy nhẹ nhàng nhưng sâu lắng cô chưa từng quên.
Anh đã phóng túng tới nhường này sao? Trong người cô có dòng nước ấm nóng chảy qua một chút chua xót,phẫn uất và ngất ngây.
Cô thức tỉnh đẩy ra rồi khẽ gọi một tiếng.

-Lâm...Dương!

Cánh tay bên eo cô bỗng lạnh như sắt nguội buông lỏng ra. Nghe hơi thở nặng nề của anh, cô nhận ra rằng mình cũng đang thở gấp như vừa mới chạy.

Anh nhìn cô ánh mắt khiến Lam Châu cảm tưởng như sắp bị lột trần y phục trên người. Cô trở mình,chỉnh lại quần áo đã bị nhàu nhĩ, chưa kịp lên tiếng thì bị cái im lặng ghê người của anh cản lại cơn giận.Anh lại quay về điệu bộ khinh khỉnh cười chế nhạo

-Cô Viên đừng lầm tưởng nữa, chúng ta hoàn toàn giống nhau. Là những kẻ giả dối đeo đuổi tư tưởng, sống bằng cách lừa dối người khác và lừa dối chính mình.
-Sở dĩ hai ta giống nhau, có lẽ do đều cùng một dòng máu đang cuộn chảy trong người đó

Cổ họng cô bị chặn đứng không đối đáp tiếp được nữa, anh ngồi ngay ngắn vào ghế như chờ đợi phản ứng quyết liệt. Gương mặt cô lại rắn rỏi như cũ. Cô buông lỏng hai vai ngăn mình khỏi phẫn nộ. Dùng điệu bộ lạnh lùng y hệt khi ấy,quay lưng lại bước đi khoan thai đáp anh một câu mỉa mai không kém

-Hữu An, anh vẫn còn biết chúng ta là anh em thì ý nghĩ của anh thật đáng ghê tởm.
Nhưng anh không thể hiểu tôi
Cũng như không thể hiểu nổi bất cứ thứ gì ngoài tiền bạc.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng tiếng cánh cửa đóng sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro