Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh chậm bước đến bên giường, do dự một chút mới mở hộp quà ra. Đó là một chiếc áo vest màu tím, từng đường nét cắt may rất khéo, cũng rất phù hợp với phong cách trang nhã của anh. Anh cầm áo khoác lên, phong thư theo đó mà rơi xuống, chỉ là thanh âm rất nhỏ khi phong thư chạm đất nhưng lại làm cho trái tim anh không hiểu sao lại thấy lo sợ.

“Logan! đây là thiết kế “Tàng tâm 999″ cuối cùng, em tặng anh đó, hi vọng anh sẽ thích nó. Tự chăm sóc bản thân thật tốt anh nhé, đừng làm việc quá sức. Em chúc phúc cho anh.”

Cả lá thư chỉ có ngần ấy chữ, Logan lại thấy tâm trí đã rối loạn. Đây là ý tứ gì? Soo Ryeon tự tay viết ra mấy dòng này hàm ý gì đây? Cô ấy cự tuyệt nghe anh giải thích, cũng không muốn suy nghĩ nữa? Nhưng nhìn những dòng chữ nhỏ xinh, từng chữ lại từng chữ. . .

“Soo Ryeon . .”

Giọng nói của anh trầm trầm mà kêu tên gọi.

“Không phải ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao?”

Anh gắt gao mà nắm chặt lá thư, anh biết bên trong còn một tờ giấy nữa, nhưng anh không dám rút nó ra. Anh đã từng trải qua bao sóng to gió lớn, cũng chưa từng rối loạn như bây giờ, thậm chí anh còn cảm thấy anh đang run rẩy. Cuối cùng anh cũng đủ can đảm rút tờ giấy đó ra. Chỉ một cái liếc mắt qua tờ giấy đó, Logan đã đem nó vo tròn thành cục, mạnh mẽ mà vứt thẳng xuống sàn nhà.

“Shim Soo Ryeon chết tiệt!”

Anh tức giận mắng .

“Đơn ly hôn sao?”

Logan Lee giận dữ mà cười lớn.

“Thế mà em dám ký vào giấy ly hôn sao, đây là sự tin tưởng mà em dành cho anh sao?”

Anh cười tự giễu, ý cười còn đọng trong đáy mắt. Cô đã nói gì chứ, thích anh sao. Nếu anh nhớ không nhầm, đã từng có lần cô nói yêu anh nữa cơ mà. Thì ra là tình yêu của cô cũng không thể vượt qua thử thách lần này sao? Thì ra anh không đáng để được cô tin tưởng đến như vậy? Chắc anh cũng không đáng để cô thử một lần cố gắng sao?

“Là em, là chính em dễ dàng buông tay anh. Là em không muốn nghĩ là anh đã yêu em sao?”

Logan vuốt ve từng chữ trên lá thư.

“Hoặc là, vì em không quên được câu nói năm năm trước anh đã nói với em? Cho nên bây giờ em muốn trả thù anh sao?”

Năm năm trước, lần đầu tiên cô nói yêu anh, anh nhớ rõ, anh đã đáp trả cô nặng lời như nào. Một câu nói mà cho đến bây giờ khi anh nhớ lại, anh cảm thấy vô cùng hối hận. Có phải vì câu nói đó, cho nên khi chuyện xấu của anh và Kim Sun Hwa bị phanh phui, cô không thèm nói một lời, không cho anh một cơ hội để lựa chọn sao? Là như thế này sao? Logan Lee hỏi chính mình, sau đó mắt chợt lóe sáng

Anh gọi điện tới công ty “Lập tức huy động tất cả mọi mối quan hệ, bằng mọi cách phải tìm được Shim Soo Ryeon.”

Soo Ryeon em cứ chờ đi, anh nhất định sẽ tìm được em. Logan Lee âm thầm thề. Anh không tin, với năng lực của mình mà không tìm thấy cô

Lúc này đây, không cần em đến bên anh, lúc này đây, tự anh sẽ hướng về bên em, mà em, chỉ cần dang rộng đôi tay, sẵn sàng để ôm anh.

---

Sáng sớm, Logan Lee nhanh chóng đến công ty của Soo Ryeon, Kim Do Wook đã đứng chặn trước mặt.

“Là cậu sao? Vì sao?”

Logan Lee nói chuyện với Kim Do Wook thật khiến người nghe không hiểu gì.

“Tôi cũng chỉ là được người khác nhờ.”

Kim Do Wook trả lời có chút bất đắc dĩ, bất quá, câu trả lời này của cậu ta mang ý cậu ta hiểu những gì anh đang nói?

“Ý cậu là: Soo Ryeon muốn cậu hỗ trợ để em ấy tránh mặt tôi?”

Logan không dám tin, nhướng mày, biểu tình luôn luôn bình tĩnh có chút dao động.

“Tuy rằng cô ấy không hề nói như vậy, nhưng đối với sự an bài của tôi, cô ấy không có ý kiến gì. Cho nên tôi coi sự im lặng đó chính là gián tiếp ngầm đồng ý, theo tôi nghĩ thì đây là câu giải thích chuẩn xác nhất.”

Kim Do Wook thẳng thắn nói. Logan Lee sắc mặt trầm xuống, khó coi đến cực điểm.

Anh không tìm được cô, cho dù anh dốc mọi sức lực, vẫn không thể tìm được cô. Mỗi khi anh gần như tìm thấy tung tích của cô, đã sắp tìm ra cô, cô lại nhanh chóng biến mất, tựa như giọt nước bốc hơi khỏi cõi trần gian này, cô chặt đứt tất cả manh mối, sau đó anh lại một lần nữa, một lần nữa tìm ra dấu vết.

Đây là chuyện cô ấy không thể tự làm, trừ phi có những người thực sự có năng lực đứng sau hỗ trợ cô, còn có Soo Ryeon tự nguyện phối hợp. Anh vẫn không chịu tin rằng Soo Ryeon không muốn gặp lại anh. Anh vẫn nghĩ, nếu cô ấy thật sự yêu anh, nhất định cô sẽ cho anh cơ hội để giải thích, nhất định sẽ biết anh đang vội vã tìm kiếm cô ấy mà xuất hiện trước mặt anh, nhưng, cô lại không xuất hiện. Cô ấy không hề xuất hiện! Tựa như vứt bỏ một đống quần áo cũ đã không cần đến, cũng không quay đầu lại. Tại sao có thể như vậy? Bởi vì quá yêu anh, cho nên rất hận anh sao? Nhưng là, cho dù hận anh, anh cũng hy vọng, Soo Ryeon sẽ đứng trước mặt anh, tự mình nói ra câu đó, chứ không phải như lúc này, cố tránh mặt anh bằng mọi cách.

"Cô ấy, có khỏe không?”

Logan Lee chua xót thầm hỏi, tràn đầy bất đắc dĩ cùng mỏi mệt. Nhưng mà, đây là chuyện anh muốn biết nhất.

“Nhìn qua thì rất hoàn hảo.”

Kim Do Wook vỗ vỗ vai anh, tiếp cho anh sự an ủi.

“Bề ngoài Soo Ryeon trông có vẻ rất yếu đuối, nhưng bên trong, trái tim của cô ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng sẽ rất cố chấp, tôi nghĩ, anh biết điều này. Cho nên cho dù cô ấy có tổn thương như nào, cô ấy cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài”

“ Soo Ryeon chính là như vậy.”

Từ năm năm trước gặp mặt lần đầu tiên, anh đã biết cô là người như vậy.

“Mạo muội hỏi một câu, chuyện của anh và Kim Sun Hwa. . .”

Kim Do Wook hỏi anh, cậu ta thực sự rất muốn biết chuyện này.

“Đã kết thúc từ lâu. Chính là tôi không biết cô ta sẽ sử dụng chiêu này, là tôi quá sơ suất.”

Logan Lee ánh mắt lạnh lùng, mày nhíu biểu lộ rõ sự tức giận. Kim Do Wook gật đầu tỏ ý đã hiểu. Một mình có thể bày trò trả thù, quả là một kẻ rất đáng sợ.

“Tiếp theo anh định làm gì?”

“Em ấy thật sự không muốn gặp tôi, dù chỉ một lần sao?”

Logan Lee hỏi Kim Do Wook, tìm kiếm Soo Ryeon là việc duy nhất anh phải làm, cũng là chuyện duy nhất anh muốn làm. Kim Do Wook trầm tư một hồi lâu mới hỏi.

“Anh yêu cô ấy sao?”

Logan Lee nhìn Kim Do Wook, đôi mắt kiên định.

“Tôi, đương nhiên là YÊU EM ẤY.”

“Được rồi, vì những lời nói này của anh, tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.”

Đột nhiên những âm thanh ngọt ngào truyền đến, câu chuyện cũ được mở ra. Hai chàng trai cùng nhìn về khoảng không ngoài cửa, chỉ thấy ngoài đó, một chàng trai tao nhã đang đứng trước cửa. Ánh mắt Kim Do Wook tràn ngập ôn nhu, nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu của chàng trai kia, trong lòng nghĩ, người đứng sau mọi chuyện, cuối cùng cũng phải xuất hiện rồi.

“Đã lâu không gặp, Tổng giám đốc Lee.”

Chàng trai mỉm cười chào hỏi, ngoài mặt là cười, nhưng trong lòng lại không hề vui.

“Cậu là?”

Logan Lee nhíu mi, suy nghĩ thật kĩ. Trong ấn tượng của anh, dường như đã từng gặp chàng trai này ở đâu đó.

“Beak Hyun, là tri kỷ mà Soo Ryeon luôn nhắc đến. Nhưng mà, trước nay anh đâu có bao giờ để ý đến lời nói của Soo Ryeon nhất định sẽ không nhớ đến tôi rồi.”

Beak Hyun đúng là Beak Hyun mà, mặc kệ là nói chuyện với ai, đều giống nhau hết, không bao giờ khách khí. Mà cũng đúng thôi, ai bảo anh khiến Soo Ryeon bị tổn thương đến như vậy, không nhân cơ hội này mà “chỉnh” anh, trong lòng cậu ta sẽ không thể yên được.

“Soo Ryeon nhờ cậu nói mấy lời này hả?”

Đối với chuyện Beak Hyun tỏ ý khinh thường mình, anh không để ý, chuyện anh để ý là, Soo Ryeon muốn nói gì với anh mà thôi.

“Là tôi, là “GÀ MẸ”, muốn kể cho anh nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà cả đời này Soo Ryeon cũng không muốn kể cho ai nghe, muốn nghe chứ?”

Beak Hyun đi đến, tự mình ngồi vào ghế sofa.

“Mời nói.” Giọng nói Logan Lee trầm lạnh, mang theo khẩn trương kìm nén.

“Anh biết “Tàng tâm 999” chứ?

Beak Hyun nghĩ nên như thế nào mà bắt đầu đây.

“Đây là một loạt thiết kế tây trang cùng phụ kiện nổi tiếng, từ thiết kế đầu tiên cho đến thiết kế số 999, chỉ cho sản xuất số lượng có hạn, và hết số đó cũng sẽ không sản xuất lại nữa. Mỗi một phụ kiện đính kèm, trên đó đều có khắc số, rất tinh xảo, còn trên những bộ tây trang, bên trong túi sẽ có thêu một chi tiết, các anh có bao giờ để ý đến điều đó không?”

Logan Lee cùng Kim Do Wook nhìn nhau, tuy rằng điểm này họ không rõ.

“Lúc trước có nghe, nhưng thật ra không có chú ý tới.”

Kim Do Wook suy nghĩ sâu xa. Thân là ông chủ của Soo Ryeon, hắn còn tưởng rằng chính mình đối phương hướng thiết kế của Soo Ryeon đã hiểu rất rõ ràng, xem ra vẫn chưa biết rõ ràng, tường tận.

“Hai người tự cởi áo vest đặt lên bàn đi.”

Beak Hyun nói như ra lệnh.

“Vừa vặn hôm nay các anh đều mặc thiết kế "Tàng tâm", để tôi cho các anh hiểu biết thêm một chút.”

Trên mặt cậu ta hiện lên một loại hưng phấn, như muốn vạch trần bí mật. Cậu ta đem lột hai túi áo ra.

“Nhìn ra có điểm nào không giống nhau không?”

Phía trên nắp túi, đều thêu những con số, nhưng có điểm không giống, túi áo của Logan Lee, phía trên những con số, chính giữa còn có “một trái tim nhỏ màu đỏ”. Ánh đỏ của trái tim đó ánh vào mắt Logan Lee, tim anh lập tức chấn động.

“Tại sao tôi lại không phát hiện ra điều này?”

Anh nhịn không được, thân thủ sờ sờ trái tim nhỏ kia, giống như có thể cảm nhận tâm tình của Soo Ryeon khi làm trái tim nhỏ này.

“Quần áo của anh, đều là tự tay Soo Ryeon may, đương nhiên, kể cả trái tim này.”

Beak Hyun ngẩng đầu nhìn về phía Logan Lee biểu tình mang theo trách cứ.

“Tàng tâm” (藏心 : zàngxin/ cángxin - Hidden love) người bình thường thì chỉ nghĩ đơn giản, ý nghĩa của nó là “Tâm tư giấu kín”. Nhưng là, với Soo Ryeon mà nói, nó lại đại biểu một hàm ý khác, anh biết không?”

Logan Lee không hề mở miệng, trong mắt đã trở nên hỗn loạn, tựa hồ như anh đã đoán ra chuyện gì đó

“Là “táng tâm” (葬心: zàngxin) , mai táng chân tình.” (buried love)

Beak Hyun công bố đáp án.

“Mai táng chân tình?”

Logan Lee khó khăn lặp lại bốn chữ này, trái như là bị những mũi kim châm vào, từng chút, từng chút một.

---

Rất là xin lỗi mọi người vì chậm update 😢

Tớ sẽ đăng hết fic trước 30 tết nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro