Chapter 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soo Ryeon không xác định mà nhẹ giọng gọi, đôi bàn tay trắng nõn không ngừng nghịch gấu áo. Cô đi đến bên anh, đi được vài bước và dừng lại như giữ một khoảng cách, ngắm nhìn gương mặt ôn nhu hiếm có của anh..

“Em, yêu anh mười lăm năm, đúng không?”

Logan Lee mở lời, thanh âm khàn khàn khó phân biệt. Tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí lại như là lời khẳng định chắc nịch. Những giọt nước mắt trong suốt của Soo Ryeon lại như cơn mưa mùa hạ, rơi xuống ngày một nhiều, cô ngẩng đầu nhìn anh, tuy rằng nghẹn ngào mà nói không nên lời, nhưng rất kiên quyết mà gật đầu cái rụp. Những giọt nước mắt như mưa tuôn, làm ướt cả khuôn mặt cô, đã không còn nhìn rõ gì hết. Cô lo lắng mà ra sức lau sạch nước mắt, muốn nhìn thấy rõ anh hơn chút nữa, càng sợ hãi, trong một giây cô chớp mắt, anh sẽ biến mất.

“Nếu yêu anh lâu như vậy, vì sao lúc trước không được đáp lại, cứ như thế mà dễ dàng buông tay sao?”

Đây là câu mà Logan Lee muốn hỏi nhất, cũng là câu đố mà anh anh không giải được.

“Chẳng lẽ, em thật sự không cần anh yêu lại em sao?”

Soo Ryeon càng khóc lớn hơn. Cô không ngừng lắc đầu, muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời, khóc đến mức cổ họng nghẹn chặt không thể mở lời. Sau đó, cô nhào vào trong lòng anh, sau đó ôm chặt hai bờ vai của anh, giống như một đứa trẻ, không lo nghĩ gì mà òa khóc. . . Logan Lee ôm cô thật chặt, dựa vào vách tường mà từ từ ngồi xuống, bởi vì căn bản là cô khóc đến mức không thể ngừng được nữa. Cũng không biết qua bao lâu, Soo Ryeon chỉ biết là cô đã khóc ướt hết áo sơmi của anh, làm ướt luôn cả khăn anh đưa, cũng khóc ướt cả tay áo của chính mình. Bên tai cô không ngừng truyền đến giọng nói thủ thỉ của Logan, làm cho tâm tình của cô dần bình tĩnh lại, mà anh cũng không ngừng vuốt vuốt lưng an ủi cô, cũng làm cho cô cảm thấy an tâm.

“Em có biết, khi em vừa rời đi, đã khiến anh thảm hại như nào không?”

Biết tâm trạng của Soo Ryeon đã bình thường trở lại, anh mới lên tiếng nói chuyện, thanh âm trầm ổn vang lên trong căn phòng vốn đang im lặng, thật mê người.

“Hả?”

Soo Ryeon giọng mũi nồng đậm lộ ra nghi hoặc. Vì sao? Cô nghĩ rằng, bớt đi một ràng buộc như cô anh giải quyết mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều chứ. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, vẫn như trước trốn trong ngực anh. Khóc lâu như vậy, mắt cô khẳng định là giống hạch đào, cô sao có thể dùng bộ dạng khó coi như thế mà đối mặt với anh chứ.

“Em không hiểu sao?”

Logan Lee đưa tay vuốt ve đầu cô

“Em một ngày không ở nhà, mỗi ngày mẹ đều rất “ân cần” mà thăm hỏi anh, mỗi ngày đều khóc sướt mướt mà nói với anh, nếu anh mà không tìm được em, sẽ không còn nhìn thấy mẹ nữa.”

“Em thật có lỗi với mẹ, khiến cho mẹ phải lo lắng nhiều như vậy.”

Soo Ryeon áy náy nói. Cô vẫn muốn gọi điện cho mẹ báo là cô vẫn bình an, nhưng lại sợ, khi cô gọi điện thoại, mọi quyết tâm của cô sẽ bị tan tành hết.

“Vậy, ba có nói gì không?”

Logan Lee bất đắc dĩ mà nhếch môi.

“Cái gì ba cũng không nói, nhưng khi anh nói chuyện với mẹ, loáng thoáng nghe được tiếng ba thở dài, điều này so với nặng lời mà mắng còn đáng sợ hơn.”

Soo Ryeon nở nụ cười, cô có thể tưởng tượng hình ảnh như vậy, thật sự đáng sợ.

“Lần sau đừng làm chuyện như này nữa, được không?”

Logan Lee đem hai tay cô đang dấu trong ngực anh mà nắm chặt hơn.

“Em xin lỗi.”

Thanh âm Soo Ryeon buồn buồn từ trong ngực anh truyền ra.

“Không, người nên xin lỗi phải là anh.”

Logan Lee cúi đầu, in một nụ hôn lên trán cô

“Khi chúng ta kết hôn, chúng ta đã từng hứa, không để chuyện xấu đăng báo, không khiến đối phương khó xử, mấy chuyện đó, anh không làm được, anh xin lỗi.”

“Em. . .” Soo Ryeon đang muốn mở miệng, môi lại bị ngón tay của Logan Lee ngăn lại.

“Em cứ nghe anh nói hết đã.”

Anh nhịn không được mà hôn lên đôi mắt đang đỏ lên vì khóc của cô.

“Ngày đó, anh xác nhận là anh có cùng Kim Sun Hwa gặp mặt ở nhà hàng, anh vẫn tưởng đó là sự trùng hợp, cho nên cùng cô ta ăn tối, mà sau khi ăn xong, cô ta yêu cầu anh, cho cô ta một nụ hôn gọi là hôn chia tay, anh đã nhất quyết cự tuyệt.”

Logan Lee hồi tưởng lại lúc ấy.

“Không nghĩ tới, góc chụp của máy ảnh thật tốt, xem ra cô ta đã dốc hết sức lực vào chuyện này.”

“Nụ hôn chia tay?”

Soo Ryeon hoang mang cực kỳ, khi cô nghe thấy mấy lời này của Logan Lee đầu đột nhiên đóng băng, mấy lời sau của anh nói, đối với cô cũng không còn quan trọng nữa.

“Anh.. và Kim Sun Hwa. . . Chia tay ?”

Cô không tin mà hỏi lại.

“Trong lòng em, anh là một người ong bướm vậy sao?”

Logan Lee không có trả lời câu hỏi của cô ngược lại hỏi anh một vấn đề.

“Không.”

Soo Ryeon lắc đầu. Nếu anh là một người ong bướm, cô đã chẳng yêu anh cuồng nhiệt như vậy.

Đáp án của cô khiến anh rất vừa lòng.

“Vậy thì khi anh quyết định muốn yêu em, chẳng lẽ anh không được cùng cô ta nói lời chia tay sao?”

“Quyết định. . . Yêu em?”

Soo Ryeon nói lắp , trên mặt bắt đầu đỏ ửng.

“Từ khi nào?”

“Ngày đó khi em mang tài liệu đến công ty giúp anh, anh có nói là em hãy về nhà trước, lúc đó cũng là lúc anh và Kim Sun Hwa nói chuyện.”

“Thì ra là khi đó anh muốn em về trước, cũng là lúc anh cùng cô ta nói lời chia tay sao?”

Soo Ryeon hoảng sợ.

“Em còn nghĩ rằng. . .”

“Còn tưởng rằng hai người sẽ ân ân ái ái mà cùng nhau dùng bữa sao?”

Logan Lee trong mắt đột nhiên thoáng hiện ý cười.

“À, thì ra là hôm đó em ghen, cho nên mới đi uống rượu, đúng không?”

Anh vĩnh viễn cũng không quên được, bộ dáng mê người lúc say của cô.

Trong mắt anh tràn ngập ý cười, càng làm cho Soo Ryeon mặt đỏ hơn, cô nâng tay che kín hai mắt anh.

Logan Lee bắt lấy tay cô, gỡ từng ngón nhỏ và hôn lên nó.

“Em?”

Soo Ryeon kinh ngạc một chút, vùng da thịt bị anh hôn qua, vô cùng nóng rực.

“Từ sau khi chúng ta kết hôn, cô ta đã lo lắng, sẽ có một ngày, anh sẽ yêu em mà bỏ rơi cô ta.”

Ánh mắt của Logan dán chặt lên người Soo Ryeon.

“Không nghĩ tới ngày này thật sự đến, cho nên, cô ta không cam lòng.”

“Anh nói cái gì, ý của anh là. . .”

Soo Ryeon cả người nhẹ nhàng mà run rẩy. Cô khẩn trương muốn xác nhận tâm ý của anh.

“Vậy em nghĩ hôm đó vì sao anh lại hôn em? Vì sao lại ôm em? Vì sao lại muốn em?”

Anh giữ chặt khuôn mặt cô, ngón cái miết nhẹ đôi môi của cô.

“Tâm ý của anh đã biểu đạt rất rõ ràng, không nghĩ em lại muốn buông anh ra đâu.”

“Anh. . . Ý của anh là. . .” Đôi môi Soo Ryeon run rẩy không thể nói hết câu.

“Anh yêu em, đồ ngốc.”

Anh tức giận nhẹ búng trán cô, xem ra loại chuyện nên nói thẳng ra, không có người lại không hiểu.

 “Anh, nói lại lần nữa đi.”

Soo Ryeon năn nỉ, nước mắt hạnh phúc đã bắt đầu rơi đầy khuôn mặt.

Logan Lee đưa hai tay ôm chặt đầu cô trước dùng những nụ hôn ôn nhu, hôn tới những giọt lệ, sau đó dùng giọng nói cực kỳ ôn nhu mà nói với cô.

“Anh yêu em, rất yêu em.”

Môi cô khẽ cong thành một đường hoàn mỹ.

“Tuy rằng thời gian anh yêu em so với em yêu anh chậm hơn một chút, nhưng anh sẽ cố gắng, hãy cho anh cơ hội và thời gian, anh tuyệt đối sẽ khiến em vừa lòng.”

“Logan. . . .”

Soo Ryeon cảm động cùng vui sướng đến nói không thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn lại anh, cũng ôn nhu mỉm cười.

A! Người mà cô yêu mười năm năm, cô cũng đã từng đau lòng mà nghĩ rằng, cô sẽ mất đi anh, không nghĩ tới, cô thật sự có được anh!

Nếu đây là giấc mộng thì làm ơn, đừng để cô tỉnh lại lúc này!

 “Câu trả lời của em đâu?”

Logan Lee khẽ hôn môi cô nhướng mày cười.

Khi anh cười rộ lên, bộ dáng thật đúng là mê người, mà người bị mê hoặc, cuối cùng lại là chính cô

Soo Ryeon đưa tay lên sờ khắp gương mặt anh, cũng học anh, dùng ngón cái miết nhẹ môi anh, sau đó cô ngửa đầu, in một nụ hôn trên môi anh.

 “Em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh.”

Đúng lúc hai người đang nhiệt tình hôn nhau, thở không nổi nữa thì Soo Ryeon nói ra đáp án của chính mình.

 Mà anh, như nhận được phần thưởng, càng hôn cuồng nhiệt hơn, một đêm vô hạn kiều diễm. .

---

Logan Lee chống tay ngắm nhìn ảnh chụp mà mười lăm năm qua Soo Ryeon thay anh “chụp lại”. Anh thấy khi mình chơi bóng rổ, mồ hôi đang chảy ướt cả một manh ấy sau lưng mình; Đại hội thể dục thể thao của trường đại học, anh thi chạy, chạy đến đích cuối cùng; ngày hội của trường, chính mình đang rao bán hàng. . Còn có ngày tốt nghiệp, chính mình đang diễn Romeo và Juliet.

Từ từ! Đầu anh vang lên một tiếng, chẳng lẽ Soo Ryeon . . . anh híp mắt nhìn ảnh chụp.

“Đang nghĩ gì vậy? Suy nghĩ nghiêm túc vậy?”

Soo Ryeon từ phía sau ôm chặt lưng anh, cũng đem hai má đặt trên lưng anh.

Logan Lee xoay người kéo cô vào trong lòng, hào phóng mà cho cô mượn nhiệt độ cơ thể.

“Còn sớm, sao không ngủ thêm chút nữa?”

 “Giống anh thôi, dậy còn sớm hơn em nữa kìa.”

Trên mặt cô là nụ cười ngọt ngào làm cho anh không nhìn đến mê mẩn.

“Là anh cần phải cẩn thận nhìn ảnh chụp của em, nhìn xem có thứ gì em không nên chụp hay không.”

Logan cúi đầu hôn nhẹ lướt qua môi cô.

Lúc trước không có thời gian để xem ảnh chụp được lưu giữ như bảo bối của Soo Ryeon, hiện tại anh phải cẩn thận mà ngắm nhìn từng chiếc mới được.

“Có không?”

Soo Ryeon hoang mang nhìn nhìn đống ảnh của cô từ “căn cứ bí mật” đã được Logan Lee chuyển đến biệt thự.

Cô nhớ rõ, anh nói, anh phải lập tức đem “căn cứ bí mật” của cô bán đi, bởi vì về sau, anh tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội đến đó ở.

Anh tuyệt đối sẽ không cho cô thêm một cơ hội rời khỏi anh, nghĩ thôi cũng không cho phép.

“Không có.”

Logan Lee thần bí nói.

“Nhưng là anh biết được nguyên nhân vì sao em lại đặc biệt thích xem kịch Romeo và Juliet.”

“Vâng.”

Soo Ryeon nở nụ cười, tự mình nhận tội trước .

"Bởi vì lúc trước anh diễn vai Romeo.”

“Em được lắm.”

Logan Lee thương tiếc mà nhéo mũi Soo Ryeon .

“Anh thích hoạt động thể thao như vậy, điểm này sao em lại không học theo nhỉ?”

“Em không thích cảm giác mình đầy mồ hôi.”

Soo Ryeon bướng bỉnh lè lưỡi, thành thật nói.

“Thế mà lại thích nhìn bộ dáng người anh đầy mồ hôi sao?”

Logan Lee chỉ vào tấm ảnh Soo Ryeon chụp anh đang hoạt động thể thao.

“Bởi vì khi đó, trên mặt anh tràn ngập tự tin cùng vui vẻ.”

Soo Ryeon cực kỳ thích ngắm nhìn anh chơi thể thao, bởi vì trên người anh toát ra sự hấp dẫn và lúc đó là lúc anh vui vẻ nhất. Logan Lee nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, mỉm cười không nói gì.

Người này, chỉ cần là anh, những gì thuộc về anh, cô đều sẽ yêu hết, ba mẹ anh, thậm chí ngay cả Kim Sun Hwa, cô cũng sẽ yêu mến.

Một người yêu anh đến như vậy, lại dám quyết tâm rời bỏ anh, nếu không phải Beak Hyun nhúng tay vào, thật không biết đến khi nào anh mới có thể gặp lại Soo Ryeon cũng vĩnh viễn không thể biết được cô yêu anh biết nhiêu.

“Hôm nào chúng ta mời Beak Hyun ăn một bữa đi.”

Logan Lee đột nhiên nói.

“Gì chứ? Cám ơn cậu ấy vì đã đưa cho anh chìa khóa nhà và bán đứng em hả?”

Soo Ryeon nhướng cao cằm, hừ một tiếng.

“Cám ơn cậu ấy đã cho anh biết, em yêu anh đến nhường nào.”

Logan Lee vuốt ve mặt cô

“Cũng cám ơn cậu ấy, để cho anh biết, anh yêu em nhiều đến như nào”

Anh thâm tình nhìn cô.

“Càng cám ơn cậu ấy, giúp anh có cơ hội để bù đắp.”

“Beak Hyun rốt cuộc thì nói cái quỷ gì với anh vậy?”

Soo Ryeon nhíu mày.

“Không nhiều lắm.”

Logan Lee xoa xoa mi tâm của cô

“Nhưng mà ít nhất cũng cho anh biết, em thiết kế “Tàng tâm 999” là vì anh, cũng biết hàm ý chân chính của “Tàng tâm 999” là mai táng chân tình.”

Logan Lee đau lòng nói tiếp “Anh xin lỗi.”

Soo Ryeon mỉm cười lắc đầu, kiễng mũi chân hôn lướt qua môi anh, trấn an anh.

“Kỳ thật mục đích cuối cùng của “Tàng tâm 999” là sẽ gợi mở đến “Tàng tâm 1000”, mà “Tàng tâm 1000” không phải là một thiết kế, mà nó chỉ là một câu nói.”

Soo Ryeon ôn nhu nói, đôi mắt hay trái tim của Logan Lee đều như đang say.

Tuy rằng đã mơ hồ đoán được ý nghĩa câu nói “Tàng tâm 1000” là như nào, nhưng mà Logan Lee vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra ý nghĩa cuối cùng đó.

 “Anh chờ.” Logan Lee phấp phới trong lòng.

“Em đã nói với anh rồi mà.” Soo Ryeon chu môi hờn giận.

“Có sao? Lúc nào vậy? Là câu nào thế?” Logan Lee giả bộ hồi tưởng.

“Là em hận anh? Hay là, em ghét anh?”

Soo Ryeon cười nhìn anh, không đáng đáp lại, cũng giả bộ ngu mà phối hợp diễn với anh.

Đột nhiên, di động của Soo Ryeon vang lên.

“Em đi nhận điện thoại.” Soo Ryeon nhân cơ hội bỏ chạy.

“Đừng mơ tưởng.” Logan Lee một phen kéo cô lại, cúi đầu hôn cậu.

“Logan đừng như vậy, là mẹ gọi tới.”

Soo Ryeon thở gấp nói, chỉ cần chạm đến đôi môi cô, anh sẽ vô lực chống cự.

“Dù sao cũng chỉ là thúc dục chúng ta nhanh trở về nhà, không nghe cũng không sao đâu.”

Logan Lee càng cúi người hôn sâu.

“Không được, có lẽ mẹ có chuyện gì cần nhắc nhở tụi mình.”

Soo Ryeon đưa tay chống trước ngực anh, nhưng cách này chẳng có mấy tác dụng.

“Nói cho anh câu nói kia đi, anh sẽ tạm thời tha cho, để em đi nghe điện thoại.”

“Ưm. . .”

Soo Ryeon nhịn không được mà kêu thành tiếng, sau đó Logan Lee lại tiếp tục hôn cô cô đành phải hét lên:

“Em yêu anh!”

 Cô vội vàng cắn loạn môi anh, không cho anh tiếp tục xâm phạm, bởi vì cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ có thể ngay cả cơm tối cũng không thể chạm đến .

“Em yêu anh.”

Soo Ryeon còn nói thêm lần nữa, quả nhiên trong mắt anh tràn đầy đắc ý.

“Em có thể đi nhận điện thoại rồi chứ?”

Cô kéo lại cổ áo đã bị mở ra, đẩy anh ra xa một chút.

“Có thể.”

Logan Lee lui sau vài bước, sau đó nói thêm “Cho em năm phút.”

“Ah.” Soo Ryeon há miệng thật to vì kinh ngạc, vội vàng chạy khỏi người anh.

Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng cùng đỏ mặt của cô, Logan Lee vui vẻ nở nụ cười.

Anh nhìn thấy chiếc đồng hồ đang im lìm trên tường, cố ý mở miệng đếm ngược, bởi vì chờ một chút nữa thôi Con gấu bự thế nào cũng phải đem thỏ con ăn sạch!

The End

---

Chapter cuối rồi mọi người ơi! Chúc mọi người chơi tết vui vẻ nha 🥰🥰🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro