[1002.2018] Xuân Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ban mai ấm áp tràn ngập không gian, bắt đầu chiếu rọi lên vạn vật. Hôm nay là ngày mùng 1 tết, đánh dấu một năm cũ đã qua đi, đón mừng những cái mới lại đến.

Thông thường vào một ngày đầu năm như thế này, mọi người đều sẽ tranh thủ dậy thật sớm, chuẩn bị tươm tất rồi vui vẻ xuất hành, thế nhưng không phải ai cũng vậy. Đơn cử chính là chủ nhân của căn phòng nhỏ này. Mặc cho ánh nắng ban mai đã lan vào khắp phòng, người con trai ấy vẫn im lặng rút mình vào chăn, chân mày khẽ nhíu trong khi đôi mắt vẫn còn nhắm chặt. Rõ ràng không hề có ý định thức giấc. Ngay trong lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ hé mở, một cái đầu nhỏ chui vào, cặp mắt linh động ngó nghiêng.

– Hoành Hoành, dậy dậy?

– Ừm.

– Hoành Hoành, ăn ăn?

Cái đầu nhỏ nhìn thấy người con trai trên giường chỉ ư ừm vài tiếng rồi lại không hề nhúc nhích, bàn tay be bé trên nắm cửa khẽ đẩy, để lộ ra dáng người nho nhỏ của một bé trai. Cậu bé khoảng 3 – 4 tuổi, dáng người bụ bẫm nhỏ xíu như cục bột, tay chân núc ních như những chiếc búp sen, hai gò má phúng phính sữa đỏ hồng trong nắng sớm khiến ai nhìn thấy cũng muốn cắn vào một ngụm, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng nhìn lên người con trai trên giường.

Đoán chừng hiểu được anh mình không hề có ý định thức giấc, vật nhỏ lẫm chẫm từng bước đi về phía góc phòng, đẩy một cái ghế đẩu đến sát chân giường, sau đó rướn người trèo lên, thành công lọt thỏm trong đống chăn nệm, bàn tay nhỏ nhắn múp míp níu vào góc chăn, lay lay con người con đang lười biếng kia. Giọng nói chưa tròn âm bập bẹ mấy chữ.

– Hoành Hoành, dậy...dậy.

Cuối cùng sau một hồi lay gọi mà kẻ kia vẫn y như tượng đá không nhúc nhích, cục bột nhỏ có vẻ bắt đầu thấy tủi thân, đôi môi bé xíu khẽ mím, cặp mắt tròn xoe cũng bắt đầu ầng ật nước thế nhưng lại cố nhịn không để cho nước mắt chảy xuống, bày ra một bộ dáng kiên cường bất khuất, bàn tay vẫn kiên trì lay gọi, giọng nói đã trở nên dinh dính.

– Hoành Hoành...hức...dậy.

Đến lúc này, tượng đá trên giường mới giật mình mở mắt. Lưu Chí Hoành lo lắng ngồi dậy, quay sang cục bột nhỏ đang ngồi bên cạnh, khẽ nhấc lấy cậu bé đặt vào lòng mình, bàn tay vuốt vuốt tấm lưng nhỏ an ủi.

– Nam Nam ngoan, anh dậy rồi đây.

– Hoành Hoành, ăn...

Cậu bé trong lòng Chí Hoành cảm nhận được cái vuốt lưng dịu dàng của anh mình, khẽ hít mũi một cái, kiềm lại nhưng giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Lưu Chí Hoành. Đôi mắt linh lợi vẫn còn đỏ ứng, bộ dạng vừa đáng yêu vừa kiên cường khiến người ta muốn ôm chặt vào lòng mà bảo vệ. Chí Hoành tất nhiên cũng bị dáng vẻ này hạ gục. Vui vẻ nhéo má cậu bé một cái.

– Được, em ngồi đây chơi, đợi anh vệ sinh xong sẽ nấu một bữa sáng đầu năm thật thịnh soạn cho em.

– Dạ

Lưu Chí Hoành nhìn cậu bé ngoan ngoãn gật đầu cười rộ lên, hai bên gò má nhỏ nhắn xuất hiện lúm đồng tiền sâu hoắm liền nhịn không được chọc chọc vào vầng khuyết đó đầy cưng chiều, rồi mới có thể rời giường.

.

Đứa trẻ đang cùng Lưu Chí Hoành bắt đầu ngày đầu năm chính là Nam Nam – em trai bảo bối của Tfboys Dịch Dương Thiên Tỉ. Em út của Tfboys không chí nổi tiếng bởi những bước nhảy điêu luyện, giọng hát ấm áp mà còn được biết đến là một đệ nhất đệ khống. Thế tại sao em trai của Thiên Tỉ lại xuất hiện tại nhà Lưu Chí Hoành vào ngày mồng 1 thế này?

Việc Dịch Dương Thiên Tỉ là một kẻ đệ khống vốn cả thế giới đều biết. Nhưng có một bí mật mà chỉ Tfboys, và những người trong TF gia tộc biết được, đó là ngoại trừ đội em trai em trai bảo bối, Lưu Chí Hoành chính là bảo bối thứ hai của Dịch Dương Thiên Tỉ. Vốn dĩ dịp tết năm nay, do ba mẹ Dịch sang thăm người họ hàng ở nước ngoài, mà Thiên Tỉ ngay ngày mồng 1 có show diễn nên không thể bay cùng, ban đầu định là sẽ mang Nam Nam cùng đi, nhưng mẹ Dịch suy nghĩ một hồi cảm thấy ngày tết mà đễ một mình Thiên Tỉ ở lại đã quá cô đơn rồi, đằng này do lịch trình bận rộn anh em họ trong năm vốn không được gặp nhau mấy ngày, nay đến cả tết cũng xa nhau thì thật tội nghiệp quá, nhìn Nam Nam mỗi lần anh về nhà lại quấn lấy anh không rời bước, mẹ Dịch trong lòng liền xót xa. Sau cùng bàn với ba Dịch quyết định để Nam Nam ở nhà cùng anh trai đón tết. Nhưng vấn đề đặt ra là, ngày mống một Thiên Tỉ có lịch trình thì Nam Nam ở với ai? Câu trả lời chính là Lưu Chí Hoành.

Chương trình mà Tfboys tham gia diễn ra tại Trùng Khánh, vừa đúng lúc có thể gửi nhờ Lưu Chí Hoành xem giúp, mà trùng hợp là hai ngày đầu năm, ba mẹ Lưu cũng về quê thăm hỏi họ hàng, Lưu Chí Hoành vì gần tết còn cảm mạo, sức khỏe không tốt nên phải ở nhà nghỉ ngơi, cũng là theo tục lệ, tránh ngày đầu năm đã có người đang bị bệnh vào nhà của những người dưới quê. Thế là trong ánh mắt sự tín nhiệm của ba mẹ Dịch, Lưu Chí Hoành liền trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ cho Nam Nam.

Thật ra việc chăm sóc Nam Nam cậu cũng không miễn cưỡng gì, cậu bé rất ngoan, lại biết nghe lời, không hề nghịch phá lung tung, chăm nom cho bé hoàn toàn không làm khó cậu. Vấn đề chính là anh trai của bé kia hoàn toàn không " ngoan ngoãn" một chút nào. Dịch Dương Thiên Tỉ khi nắm tay Nam Nam đứng trước cửa nhà cậu còn ẩn ý mỉm cười.

– Hoành Hoành, Nam Nam và anh tết này đành nhờ em đặc biệt "chăm sóc" rồi.

Thật muốn một cước đá luôn hắn trả về Bắc Kinh.

.

Lưu Chí Hoành ngồi trong bếp nhìn cục bột nhỏ trước mặt lắc lắc chân, vui vẻ ăn cơm chiên, đôi mắt linh động ánh lên ý cười, lại nhớ tới bộ dạng kiềm nén không để nước mắt rơi lúc nãy, trong lòng khẽ thắt lại. Sao mà giống đến thế? Quả nhiên là anh em ruột. Người kia cũng chính là tính cách gì, dù chịu bao nhiêu tổn thương cũng nhất quyết không hé răng, chỉ một mình im lặng chịu đựng.

Chí Hoành còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp nhau là khi quay MV cho Tfboys, hai người do kinh nghiệm còn non nớt, cùng quay một cảnh tặng kẹo mà phải mất đến mấy giờ đồng hồ, hôm đó dù không nắng gắt nhưng quay suốt ngoài trời như thế đến Lưu Chí Hoành sức khỏe luôn rất tốt còn cảm thấy choáng váng, vậy mà Dịch Dương Thiên Tỉ đứng cạnh bên lại bình thản như không, giống như mấy tiếng vừa rồi chỉ mới là vài phút trôi qua.

Đến lúc nghỉ trưa, không tìm thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đâu, Lưu Chí Hoành tìm mãi mới thấy hắn ngồi gục trong một góc khuất, trên trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt thì đỏ bừng, sờ vào trán mới biết là sốt rồi. Hôm đó thật sự dọa Lưu Chí Hoành một phen, cậu dáo dát lo lắng hắn ngất xỉu, cứ xoắn xít bên cạnh chườm khăn, sau này mới biết ngày hôm đó trước khi quay Dịch Dương Thiên Tỉ vốn đang bị cảm, cảnh quay mấy giờ đồng hồ kia làm hắn phát sốt, vậy mà trong suốt quá trình đều không hề biểu lộ ra chút mệt mỏi nào. Khi ấy Lưu Chí Hoành đã nghĩ, người này thật quá bản lĩnh, quá men luôn.

Thế nhưng sau này khi đã ở cạnh nhau, chính tính cách một mình chịu đựng của Dịch Dương Thiên Tỉ nhiều lần khiến Chí Hoành phát điên lên. Không biết bao nhiêu lần, cậu đã phải quát vào mặt Thiên Tỉ rằng đừng có một mình mà chịu đựng nữa, cậu không phải là người vô hình, nếu hắn mệt có thể dựa vào cậu. Vậy mà lúc nào cũng là cậu trả lởi quen thuộc cùng nụ cười nâng niu.

– Anh thích ôm em thôi, không thích tựa vào vai em đâu.

Có lẽ nhờ có người bạn trai giấu cảm xúc quá tài tình, nên Lưu Chí Hoành cũng đã luyện ra tuyệt chiêu nhìn cơ mặt đoán cảm xúc vô cùng lợi hại, chỉ ứng nghiệm với riêng một mình Dịch Dương Thiên Tỉ.

– Hoành Hoành, ăn..ăn

Mãi chìm trong suy nghĩ, Lưu Chí Hoành không biết Nam Nam đã ăn xong tự lúc nào, đã đưa chiếc dĩa trống không đến trước mặt cậu, ý muốn ăn thêm. Lưu Chí Hoành bật cười thích thú, xoa đầu đứa nhỏ.

– Sao đến cả cái bao tử không đáy em cũng giống tên kia thế?

Sau đó nhận lấy chiếc đĩa, múc thêm một phần cơm nữa. Vừa đúng lúc điện thoại trên bàn báo tin nhắn đến, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.

– Hoành Hoành, Nam Nam có ngoan không ?

Thông thường vì Dịch Dương Thiên Tì còn phải quay nên cậu sẽ không nhắn tin trước, chỉ chờ hắn nhắn cho mình.

– Ngoan hơn anh nhiều.

– Chắc không? Đợi anh về sẽ chứng minh cho em xem ai ngoan hơn nhé.

Lại nữa, Lưu Chí Hoành trong lòng bó tay, vôi đổi chủ đề.

– Anh lo mà tập trung quay đi kìa, nhớ ăn trưa đấy.

– Anh biết rồi, hai anh em chơi có vui không?

– Anh yên tâm, lát em sẽ đưa Nam Nam ra ngoài chơi một chút, anh có mang chìa khóa theo mà đúng không?

– Anh có mang, em đang bệnh đứng đi ra ngoài, ngoài trời còn đang có mưa đấy, hai anh em ở nhà chơi thôi

Nghe Thiên Tỉ nói, Chí Hoành mới nhìn ra cửa sổ, đúng là trời đang mưa, mưa xuân không biết tự lúc nào đã đổ xuống mất rồi. Biết hắn lo lắng, Lưu Chí Hoành cũng không muốn mình ngày tết lại cứ sụt sịt, nên cũng đồng ý với Thiên Tỉ.

– Em không để ý có mưa, bọn em sẽ ở nhà chơi vậy.

– Ừm, anh đi quay đây, mưa xuân tuy không lạnh nhưng em nhớ giữ ấm.

– Em biết rồi, anh mau quay đi, bai bai.

– Bai bai.

Lưu Chí Hoành bỏ điện thoại lên bàn, chống cầm nhìn vật nhỏ trước mắt đang vét hết những hạt cơm cuối cùng. Nam Nam có vẻ đã no bụng, ngẩng đầu lên nhìn Chí Hoành rồi lại nhìn ra cửa, bàn tay nhỏ đưa lên nắm lấy tay áo của cậu kéo kéo.

– Hoành Hoành, chơi chơi.

Sau đó lại nhìn ra ngoài cửa. Lưu Chí Hoành hơi do dự

– Nam Nam, em muốn ra ngoài chơi à?

– Dạ.

– Bên ngoài đang mưa, chúng ta đi sẽ bị ướt đấy, hay là ở trong nhà, anh mở phim hoạt hình cho em xem nhé.

– Chơi chơi.

Nam Nam vẫn khăng khăng kéo tay áo Lưu Chí Hoành rồi nhìn ra cửa sổ, bộ dáng không chịu bỏ cuộc, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Chí Hoành nhìn thấy bộ dạng đáng thương này cũng đành đầu hàng, đành lắc đầu bế cậu bé lên.

– Được rồi, chúng ta ra ngoài dạo một lát thôi nhé.

Trẻ nhỏ thiên tính hiếu động, hơn nữa Nam Nam tư chất thông minh có lẽ cũng cảm nhận được không khí tết đầu năm, muốn ra ngoài vui chơi cũng là điều dễ hiểu. Lưu Chí Hoành cảm thấy, Nam Nam đã không có ba mẹ và anh trai bên cạnh mà ngày đầu năm còn nhốt cậu bé trong nhà thì thật đáng thương quá, nên đành bấm bụng chiều theo, trong lòng thầm nói: mặc thêm áo ấm, che dù cẩn thận chút là được rồi.

.

Cuối cùng sau khi bọc chính mình và Nam Nam thành hai con kén, Lưu Chí Hoành bung cây dù lớn, nắm lấy tay vật nhỏ cùng nhau xuống phố, đường phố ngày đầu năm thật ra không quá nhộn nhịp, hầu như tất cả mọi người đều tranh thủ ở nhà đoàn viên với gia đình, hơn nữa trời con đang mua nên trên đường chỉ lác đác vài chiếc xe chạy qua.

Nam Nam được ra ngoài liền bộc phát bản tính nghịch ngợm của trẻ nhỏ, không ngừng nắm lấy tay Lưu Chí Hoành chạy đông chạy tây, làm cậu phải vừa chạy theo vừa cố gắng nghiêng dù ngăn cậu bé không bị ướt, thật vô cùng vất vả. Đi một lát, Nam Nam đột nhiên níu tay Lưu Chí Hoành ngừng lại trước một cửa tiệm nhỏ, chiếc tủ nhỏ đặc cạnh cửa kính ánh lên đủ loại kem rực rỡ màu sắc. Hôm nay là ngày đầu năm, các cửa tiệm hầu như đều nghỉ tết, chỉ duy nhất căn tiệm này là mở cửa đón khách. Lưu Chí Hoành ngồi xuống nhìn Nam Nam

– Nam Nam, em muốn ăn kem à?

– Hoành Hoành, kem...

– Nhưng mà, trời lạnh thế này, ăn kem không tốt đâu.

– Hoành Hoành, kem kem.

– Aiz, thôi được rồi, chỉ một ly nhỏ thôi đấy.

Lưu Chí Hoành lại một lần nữa đầu hàng cuối cùng bước vào, mua hai ly kem socola. Vốn ban đầu cậu không định ăn, nhưng vì Nam Nam nhất quyết muốn cậu ăn cùng, thành ra từ một ly biến thành hai ly. Lúc tạm biệt, cô chủ quán còn tặng thêm một ly nữa với lý do: Hai anh em ai cũng dễ thương quá.

.

Ăn xong ly kem, hai người cũng vừa về đến cửa nhà. Đã là 12h trưa, Dịch Dương Thiên Tỉ đến 2h chiều mới quay xong, Lưu Chí Hoành cùng Nam Nam dùng xong bữa trưa thì để cậu bé xem phim hoạt hình, còn cậu nằm dài trên ghế sopha, trùm chăn kín mít. Lưu Chí Hoành từ lúc về nhà đã cảm thấy không khỏe, cổ họng đau rát, người lại cứ hừng hừng, chắc chắn lo do nhiễm lạnh rồi.

Lúc này cậu cảm thấy đầu óc cứ quay mòng mòng, cơ thể hoàn toàn không còn một chút sức lực cứ bềnh bồng trôi nổi như vậy, cho đến không còn cảm nhận được gì.

.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa quay xong liền bảo trợ lý đưa về ngay, thậm chí đến Vuong Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng không thèm chào tạm biệt. Hai người kia biết hiện giờ ở nhà đang có hai bảo bối chờ, nên Dịch Dương Thiên Tỉ gấp gáp là điều dể hiểu, bọn họ cũng không để bụng, dù sao ngày đầu năm cũng phải cho người ta về sum họp với "gia đình" của người ta chứ.

Xe vừa đậu lại trước cửa nhà Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ liền vội chào tạm biệt Hổ Ca, rồi vội vàng rời xe. Vừa mở cửa, hiện lên trước mắt là một bức tranh ấm áp thấm vào tim. Trên sopha, một nhỏ một lớn đang trùm chăn, ôm nhau ngủ say sưa, ánh nắng chiều xuân men theo kẹt cửa nhạy nhót khắp phòng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười đến không khép được miêng, trong lòng cảm thấy một cảm giác "gia đình" tràn ngập, nhẹ nhàng tiến về phía hai người, đầu tiên là ôm lấy Nam Nam vào lòng, khẽ nhéo nhéo đôi má bánh bao của cậu bé, rồi bật cười khi bé khẽ chun mũi vì bị đau. Sau đó khẽ sờ lên gương mặt của người con trai đang say ngủ trên sopha. Đến lúc chạm vào, Dịch Dương Thiên Tỉ bị dọa cho hết hồn, làn da cậu nấu bừng bừng, nhìn kỹ mới thấy hai mắt Chí Hoành nhắm nghiền, chân máy nhíu chặt, toàn thân còn phát run. Cậu bị sốt rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng trước tiên bế Nam Nam lên phòng ngủ nhỏ, đặt cậu bé an ổn rồi, liền quay trở lại phòng khách, mang Lưu Chí Hoành về phòng. Nhìn ống nhiệt kế hiện con số 39, chân mày hắn càng nhíu gần vào nhau.

Sốt cao như vậy? Lúc đi không phải cậu đã khỏe nhiều rồi sao? Thiên Tỉ lúc này mới chợt nhớ đến hai đôi giày 1 lớn 1 nhỏ đặt trên kệ ngoài phòng khách cùng chiếc dù còn ẩm nước treo cạnh bên. Chẳng lẽ Chí Hoành lại cùng Nam Nam ra ngoài lúc đang mưa? Hắn lúc này trong lòng bừng lửa giận, vội vàng đi xuống nhà bếp pha nước nóng lau người cho cậu, giúp hạ thân nhiệt. Lay hoay một hồi, sau khi Lưu Chí Hoành đã bớt cơn nóng, hắn mới có thể nhẹ nhàng thở ra được một chút.

.

Lưu Chí Hoành cảm thấy đầu đau như búa bổ, khẽ rên một tiếng từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy mình đang nằm trên giường, rõ ràng khi thiếp đi cậu còn trên sopha mà, còn đang định ngồi dậy đã nghe âm thanh quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu.

– Muốn làm gì?

Chí Hoành nhìn lên liền thấy Thiên Tỉ đang dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn mình.

– Thiên Thiên, anh về khi nào?

– Em nằm xuống.

Lưu Chí Hoành biết một khi Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu dùng chất giọng lạnh lùng nói chuyện với mình, thì hắn đang rất tức giận. Kinh nghiệm cho biết những lúc này tốt nhất không nên làm trái lời hắn, nếu không hậu quả rất khủng khiếp. Vì vậy cậu vội vàng nằm xuống, còn rất ý thức mà kéo chăn lên đến tận cằm mình.

– Anh về khi nào vậy?

– Em ra ngoài khi trời mưa?

– A? Vì em thấy mồng một mà nhốt Nam Nam ở nhà thì tội quá nên...dắt thằng bé ra ngoài ăn chút kem thôi.

Thôi chết rồi, Lưu Chí Hoành trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng tức giận của Thiên Tỉ liền mất hết tiền đồ, cái gì cũng không cần hỏi đều khai, đều là tự đào hố chôn mình. Quả nhiên, ánh mắt Thiên Tỉ khẽ nheo lại, ánh lên tia nguy hiểm.

– Lại còn ăn kem?

Chí Hoành thầm biết lần này không xong, cuối cùng đành xuất ra tuyệt chiêu cuối.

– Em chỉ là lỡ quên, Thiên Thiên anh đừng giận, em biết lỗi rồi.

Chăn kéo lên kín mít, chỉ để lộ đôi mắt hối lỗi chớp chớp, đôi tay vươn ra nắm lấy tay áo của Thiên Tỉ giật giật, bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội của thỏ con. Quả nhiên, Thiên Tỉ liền thở dài, ngồi xuống đầu giường kéo cái chăn ra.

– Trùm kín như vậy làm gì, em không ngộp thở à.

– Em biết lỗi rồi, anh đừng giận nữa.

Chí Hoành chống người ngồi dậy, lay lay tay áo Thiên Tỉ, được một lúc, hắn cũng đành đầu hàng.

– Biết lỗi thì tốt, nhưng đã có lỗi thì phải chịu phạt.

Hai mắt nheo lại ánh lên tia nguy hiểm, bàn tay lại đưa lên cổ áo, mở cúc áo ra. Lưu Chí Hoành nhìn toàn bộ biểu hiện của người trước mặt vội hoảng hồn, kéo chăn lên đến tận cổ, bày ra tư thế phòng thủ.

– Anh...Anh định làm gì? Em đang bệnh đấy nhé, còn có Nam Nam đang ở đây, anh không được làm bậy.

Thiên Tỉ cởi ra chiếc áo sơ mi khoác ngoài của mình, nhìn bộ dạng phòng thủ của Chí Hoành liền bật cười, sau đó mở chăn chui vào, kéo người kia vào lòng mình.

– Em nghĩ bậy bạ gì vậy? Anh mới quay xong có chút mệt, chính là phạt em phải làm gối ôm cho anh ngủ.

Chí Hoành lúc này mới thả lõng, trong lòng ngược lại cảm thấy vô cùng xót xa, người kia đã quay cả một ngày, chắc chắn rất mệt, vậy mà vừa về đã phải chạy tới chạy lui chăm sóc cho cậu. Cậu còn khiến hắn lo lắng như vậy nữa. Nghĩ nghĩ lại ôm siết lấy hắn.

– Thiên Thiên, xin lỗi anh, khiến anh vất vả rồi.

– Vất vả cái gì? Em là người yêu của anh, chăm sóc em là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, sau này không được chủ quan như vậy nữa, có biết mỗi khi em đau, anh đã lo lắng và đau lòng thế nào không?

– Em biết rồi, cũng giống như khi anh bị thương, em cũng rất đau lòng vậy.

– Biết vậy thì sau này phải biết lo cho bản thân mình, nếu không anh sẽ rất lo lắng.

– Em biết rồi mà, à...Thiên Thiên còn chưa nói với anh, năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới càng thành công, càng đẹp trai, quan trọng là luôn hạnh phúc.

– Hoành Hoành, chỉ cần em ở cạnh anh, thì anh sẽ luôn luôn hạnh phúc.

Nắng chiều chiếu rọi khắp căn phòng nhỏ, mang theo không khí mùa xuân tràn ngập. Tết năm này càng trở nên ấm áp khi trái tim của những kẻ yêu nhau luôn hướng về nhau."

– End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xihong