Phần 01: Chân thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm ơn bà, đã sinh ra Kai chan.

Không, là thật đó. Đã mang nặng đẻ đau không hề bỏ cuộc... đã phấn đấu đến giờ phút cuối cùng. Để bây giờ tôi có thể gọi cậu ấy là "Honey àh ".

"Honey àh.... honey ........ "

Hôm nay tôi về Tokushima, cơn bão vừa rồi quét qua nguyên quán nhà người yêu tôi. Không quá khó để nhìn thấy hậu quả của nó.

" Thuyền lật kìa ! "

" BỚ NGƯỜI TA THUYỀN LẬT ! "

" Có mà chú mày lật ấy, câm ngay mồm lại"_Aoi san gắt. Lão già khó ưa hẳn ra. Lý do dễ hiểu là.. tại sao trong cả thẩy bốn người, tôi lại chỉ chọn mình Aoi san.

Trước đó nửa ngày :

" Ông đi cùng tôi nhé, về Tokushima "

" Về đó làm gì ? Ai ở đó mà về ??? "

" Về đó đi, có gì chúng ta tạt qua Mie "

" Chừng nào ? "

" Mai ! "

" Ok, tối nay chúng ta sẽ đào tẩu khỏi công ty, sau đó lên chuyến tàu lúc 4h sáng, từ chuyến đó đi thẳng ra cảng.. và .. và... và "

" Aoi san, ông thật là.... kẻ có kinh nghiệm đào tẩu ! "

" Nghĩa là sao ? "

" Không gì "_Tôi lãng đi

Aoi san rất hứng khởi.

Nhưng.....

" Akira Suzuki, chú là đồ lừa đảo, điêu toa và đốn mạt ! "

" Không mà..... "_Tôi nhăn nhó

" Tại sao lại có thể.. lại có thể... làm điều đó với tôi... một người hơn tuổi chú chứ "

" Đừng nói như thế !!! "

" Chú phải chịu trách nhiệm về chuyện này... "

" Được rồi, sẽ chịu ! "

" Chú không hề ghé qua Mie !!!!! "

" Khi nào về chúng ta sẽ ghé, có được không ???! "

" Hứa nhé !"

" Hứa hứa "

*ôi con ma nhà họ hứa.....*

Tôi xua tay cho qua. Thật là khó thở quá đỗi. Tôi đang say sóng cực kì.

" Honey, anh nhất định sẽ đến chào hỏi gia đình em "_Tự dặn lòng như thế, tôi giằn cơn... ói lại và thể hiện bản chất nam nhân chi chí của mình bằng một nụ cười khẩy.

"Ụa... "

" Say sóng thì nói... cứ làm tàng mãi "_Aoi san quăng tờ báo đang đọc dở qua một bên, chạy lại gần vuốt nhẹ vào ngực tôi cho xuôi bớt.

" Tôi chỉ ... ụa "

" Thật là... cứ như thai nghén "

" ....... "

Chúng tôi .. phiêu dạt theo đúng nghĩa, về đến được Tokushima thì trời đã bắt đầu ráo riết mưa. Ông lão Aoi tẩn mẩn gói ghém đồ đạc, bước nặng nề xuống.

" Thì ra chính là cảm giác này đây ! "_Tôi ôm lấy ngực

" Hả ? "_Aoi san ngơ ngạc_" Đến rồi àh ? Không còn đổi chuyến phà nào khác nữa đúng không ? "

" Uh, đến rồi... cảm giác nhìn quê hương của Kai chan bằng đôi mắt mình là đây sao ?! "

" Nhưng mà Kai kun đâu có cảm giác.. say sóng "_Aoi san nói vẻ dửng dưng

" Đã đến rồi, thì chúng ta mau tìm nhà ba mẹ Kai đi "

Aoi san ngập ngừng, mắt lão hơi đăm chiêu nhìn vào tờ giấy ghi địa chỉ_" Hey... nhóc con ! "

" Chuyện gì ?? "_Tôi hứng khởi_" Ông tìm được đường vào nhà ba mẹ Kai chan rồi hả ???? "

" Thật ra mày có thèm coi địa chỉ không vậy ? Ai nói mày nhà ba mẹ thằng Kai ở đây ??? "

" Là sao ??? Hồi làm profile chả phải cậu ấy ghi rõ mồn một là nơi sinh : Tokushima còn gì "

....

" Nhà ba mẹ nó chỉ ở ngoại ô Tokyo thôi. Đồ điên "_Lão cười đểu

Nghe như sét đánh bên tai, tôi hộc tốc chạy lại, giật lấy mảnh giấy_" Đâu ? Đưa coi !!! AHHHHHHH !!! "

[....]

" Giờ..... tụi mình làm gì ? "_Hai kẻ.... một đau khổ, một dửng dưng.. đang ngồi bệ rạc ngay gốc cây, trên con phố nhỏ heo hút. Cái mặt trơn tru láng bóng, hai mắt mở thao láo, miệng rộng và luôn giữ khoé môi cong vành vạnh của Aoi san làm Reita kun nổi sùng_" Nói đi, giờ tôi phải làm gì đây ???? "

" Có cách này hay lắm, đằng nào bây giờ về Tokyo cũng ko kịp, chỉ còn một chuyến phà vào nội địa thôi, vào đến nội địa chúng ta sẽ về Mie "_khoé môi của lão càng ngày càng cong hơn.

" Về Mie ? "

" Quê tao ! "_Cho đến bây giờ thì cái đường cong vành vạnh đó biến tướng thành một nụ cười, đáng sợ là tuy Aoi san không hé răng nhưng tiếng khe khé phát ra từ thanh quản cứ khiến tôi rởn da gà.

" Nhưng tôi nghĩ tiền còn lại không đủ để tiêu xài ở Mie đâu "_Chụp đại cái cớ nào đó, tôi vin vào nó để từ chối về quê Aoi san. Bạn không biết cái cảm giác đi đến chỗ nào cũng thấy người ta réo tên lão ấy nó kinh khủng đến mức nào đâu. Chưa hết, Aoi san vốn thích về Mie, bỏ qua yếu tố thiên nhiên hữu tình, đồ ăn rẻ, những buổi câu đêm lãng mạn... thì lý do chính mà Aoi san về Mie.. đó là để .....

[thẩm du tinh thần mà thôi]

" Chú mày có thẻ mà, phải không ? "_Aoi san chống cằm_" Quê tao rất nhiều món ngon, đến đó có thể mua về làm quà tặng Kai chan... hoặc Ruki chan, hoặc Uruha san "

" Mắc gì phải mua quà tặng lũ đó "_Tôi hếch mũi_" Có thẻ thì sao, chỗ khỉ ho cò gáy đó có máy rút àh ? Ah~ tôi biết rồi, có phải mỗi lần về đó Aoi đại nhân rút tiền từ chân núi ra xài không ?"

[quê Aoi san thật sự, rất nhiều núi....]

" Ở Mie người ta rút tiền từ gốc cây cơ .... "_Aoi đáp

" Hả ???? "

" Chưa, còn nữa.... khi thổ dân Châu Phi qua Nhật Bản, họ đánh rơi rất nhiều đá... đá đó là kim cương đấy. Ở Mie.. cứ năm tấc đất sẽ có một viên "

Tôi mở tròn mắt................................................

.... và thở phều một tiếng.

" TỔ CHA MÀY NHÓC !!! ĐỨNG LẠI !!!! "

Aoi đuổi theo sau tôi. Dù đã căng chân bỏ chạy nhưng tôi vẫn bị lão rượt sát nút.

" Không ! Tôi không đi đâu !!!! Không !!! AHHHHHHH !!!! "

Cuộc rượt đuổi kết thúc. Tôi cà mặt xuống nền đất. Aoi san thì đương nắm lấy ba-lô của tôi. Cơn mưa nhẹ dần, chuyển qua hơi se lạnh.

" Xin lỗi nha ! Tao không nghĩ là mày ghét Mie đến thế ! "

Chúng tôi ngồi đó, vọc đất ở xung quanh, tiếng cồn cào trong bao tử làm Aoi san chú ý hơn_" Này, đói rồi hả ? "

" Cái chỗ này... chẳng có tý gì của Kai chan cả "_Tôi nói rồi vục mặt xuống hai đầu gối_" Sao tôi có thể bất cẩn như vậy chứ ??? "

" Sao lại không ? Đây là nguyên quán của Kai kun, rõ ràng là thế... "

" Nhưng tôi thật sự, chẳng thấy có gì ấm áp, ngọt ngào.... "

" Kỉ luật, cắt ngày nghỉ... "_Aoi thêm vào

" Không có bento trộn đường, không có cà chua bi, không có.... không có Kai chan.. và trời thì đã tối mất rồi ....."_Tôi cảm thấy mình mềm nhũn ra....

" Vẫn còn mà... chú em vẫn còn có anh mà "_Aoi san vỗ về an ủi.

" Xê ra đi... ông không nên đối xử với tôi tốt như vậy. Không nên ! "

Aoi ngẩn tò te_" Sao thế ? Chú em sợ sẽ phản bội Kai kun àh ? "

" Àh không, có một điều đến giờ tôi mới dám nói... thật ra tiền tàu xe từ sáng giờ tụi mình đi... là tiền quỹ nhóm đấy "

Sau khi tôi thú tội với Aoi san. Lão không nói gì cả. Nụ cười văng mất, thay thế bằng vẻ mặt dửng dưng như không. Lão chớp mắt, chao nghiêng đôi tròng đen lay láy nhìn tôi.....

" Reita kun, chúng ta đi về ngay "

" Sao thế ? Chúng ta có thể về bây giờ àh ? "

" Có một chuyến phà nữa, theo như sổ du lịch ghi thì nó... nằm ở đằng này. Về trước sáng mai may ra sẽ kịp "_Aoi hớt hải

" Tại sao ??? "

" Reita kun, chẳng lẽ cậu không biết, trước cậu, Ruki chan *của tôi* cũng đã rút và tiêu xài một phần quỹ nhóm àh ???? "_Aoi thét lên, như cơn kinh hoàng, lão cấu xé hai vai tôi_" Phải về ngay và dùng tiền của cậu đắp vào, nếu không.... nếu không .... "

" Nghĩa là.... "_Tôi ấp úng

" Nghĩa là bây giờ cậu rút nữa thì cái quỹ đó đã nhẵn thín rồi haha "

" Há há, ngộ vậy ??? Tiền quỹ gì ít xỉn vậy ??? "_Tôi thét lên

" Thì hết người này đến người kia rút........... "

Trời se se lạnh.

Chúng tôi đi theo lộ trình sổ du lịch. Đón chuyến phà hửng sáng. Đi đến đâu tôi cũng đều nán lại vài phút để vào buồng điện thoại. Aoi rất đỗi tò mò gặng hỏi mãi. Tôi nhất định không nói cho tới khi an toàn về đến công ty.

Khi chúng tôi về đến nơi thì cũng vừa với giờ mở cổng, chúng tôi chỉ biết cắm đầu chạy lên phòng của nhóm, kê gối chăn tranh thủ ngủ khì.

Hôm đó Kai chan đến rất trễ, cậu ấy loạng choạng một lúc mới lui xe đàng hoàng vào chỗ đậu dưới hầm được, và vẫn cái tướng loạng choạng đó, Kai chan đi lên lầu, bật điều hoà xuống thấp để căn phòng mát mẻ hơn.

" Hai ! "_Tôi chào, và hơi lo lắng_" Em có sao không ? "

Kai lắc đầu, xua tay.

Aoi thỏ thẻ_" Không ngờ chúng ta may mắn thế, đã giải quyết xong trước khi Kai đến và check tài khoản "

" Không phải may mắn đâu, suốt đêm qua cậu ấy bị phá điện thoại đấy. Là leader nên cậu ta phải để máy 24/24 ... "_Tôi giải thích

" Thì ra hôm qua mày..... "

" Shhhhhhh... hôm qua là bất đắc dĩ... "

Aoi thở dài.

" Ah Kai chan "_Tôi gọi.

" Gì hả ? "

" Anh mua cho em sữa đậu nành này ~"_Tôi rón rén lại gần, khẽ chạm vào vai cậu ấy... và chỉ đợi khi cậu ta quay mặt lại, tôi giơ ngang túi sữa_" Em uống đi, anh về tận Tokushima mua cho em đấy "_Tôi nhăn nhở...

Với vẻ mệt mỏi pha tý ngái ngủ, Kai ngửa cổ_" Thật hả ? "

" Thật mà, anh đi.. hâm nóng sữa cho em nhé "

Kai kéo tay tôi lại, xoa nắn, đôi chân mày díu vào nhau_" Cảm ơn anh nhiều lắm, có thật anh về tận Tokushima để mua sữa đậu cho em không ? "

Cái vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn chẳng cần phải trợn đứng lên của Kai chan cứ khiến trái tym tôi nhảy popping loạn xà ngầu_" Phải phải, tối qua anh và Aoi đại nhân có dịp đi về Tokushima, anh biết dạo này da em không tốt... ăn nhiều cà chua quá cũng không nên ... "

" Ai nói thế ? Ăn nhiều cà chua tốt mà "_Aoi nói vọng ra.

Kai chỉ đảo mắt nhìn qua Aoi một chút, rồi hai tròng đen lại dán vào tôi, cậu ấy chờ đợi để được nghe tiếp câu chuyện_" Rồi .... ?"

Tôi phì cười, phần vì thương cho đêm qua giấc ngủ của Kai chan bị tôi phá đứt quãng khiến sáng nay cơn buồn ngủ làm cậu ấy rũ rượi hẳn ra, phần vì tội nghiệp, tôi đã lấy tiền quỹ, Ruki cũng lấy tiền quỹ... cái quỹ band rỗng tuếch vậy mà Kai thì luôn giữ khư khư tấm thẻ như của báu. Vỗ hai má của Kai chan, tôi cười_" Có thấy hai anh tốt với em không ?"

Kai gật lia lịa_" Tokushima... "

" Ờ, chỗ gì mà còn khỉ ho cò gáy hơn Mie nữa "_Được dịp Aoi sấn sổ vào_" Uống đi kẻo sữa đậu thành tàu hũ thì kì lắm "_Đi được vài bước, Aoi lườm_" Hôm qua Kai mất ngủ hả ? "

" Vâng, không biết ai cứ nhá máy suốt... mỗi lần một số .... "

Cái lão này đúng là thích chọc ngoáy chuyện người khác. Lão hỏi một câu làm tôi giật thót cả tym.

" Ah ... ah.... cái thứ rỗi hơi đó chắc bị thần kinh rồi, tối nay chắc chắn hắn không làm thế nữa đâu "

" Đúng rồi, Kai check lại tài khoản đi "_Aoi giục_" Dạo này có tình trạng tiêu cực xảy ra đó "

Máy tính chạy ro ro, Aoi san đứng tựa vào một bên bàn, cầm tách cà phê nóng nhấm nháp. Tôi cũng vừa hâm lại túi sữa đậu cho Kai chan, nhân lúc còn chưa nguội, tôi trút ra một tô đầy và nhẹ nhàng bưng lên.

" Kai chan ... em "_Tôi chưa dứt câu thì bị ánh mắt của Kai chan bắn phá tứ tung.

" Sao rồi ? "_Aoi hỏi, ra vẻ quan tâm_" Quỹ nhóm còn lại bao nhiêu nhỉ ?"

Hình như có vật gì nghẹn trong cổ họng, người tôi yêu nấc lên... tay đấm thình thịch lên ngực áo_" Ư... ư... ư "

" Aoi san... Chuyện gì vậy ??? "_Một tay đỡ lấy Kai, một tay bấu vào áo khoác của Aoi, tôi hét tướng lên_" Em ơi, em sao thế này ??? Aoi, sao ông tỉnh queo vậy ??? "

" Tài... tài khoản.... "_Kai chỉ tay vào màn hình_" Sao lại thành thế này ư ...... "

Tôi vội vã bưng tô sữa đậu đang nóng lại, thúc_" Cứ bình tĩnh... em uống sữa đi đã... coi kìa... sức khoẻ em đã thế này rồi. Nhẽ ra em không nên giữ thẻ làm gì, trách nhiệm này to lớn quá "_Tôi vuốt xuôi theo bờ má, thổi vài đường cho hơi nóng tản đi và chụm hai bàn tay Kai lại_" Uống hết đi, anh thương... rồi chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Được không ?! "

" Nhưng... tại sao chỉ còn có bấy nhiêu .... mình thật sự.... không biết "

Aoi vuốt tóc, nhìn lãng đi chỗ khác_" Thì có ai nghi ngờ gì cậu đâu, nín đi "

" Chắc là Uruha hay Ruki đấy "_Tôi nói_" Bọn anh không hề đụng vào thẻ, và anh tin em cũng thế .... "

Kai chớp mắt, cái mũi chuẩn bị đỏ tấy lên của cậu ấy dần trở lại màu bình thường.

" Tụi anh tin em mà "

Tôi nghiêng tô uống một ngụm, cười hiền_" Sữa ngon lắm, đặc sản có khác... khi nào em trở về quê, chắc anh sẽ cùng đi lần nữa... tiếc là chỉ mua một túi "

" Không, vậy anh uống đi.... "_Kai cúi mặt... chắc là xấu hổ.

" Không, em phải uống...... "

" Cảm ơn .... "

" Kai chan"_Tôi vỗ vai cậu ấy_" Em không biết mình quý giá đến mức nào đối với anh đâu "

"Ở trong này nóng quá, tôi ra ngoài "_Aoi san nói, giả vờ dùng cuốn tạp chí quạt phành phạch... Lão than nóng trong khi điều hoà đang chạy hết công suất.

Chúng tôi kéo nhau ra ngoài hành lang, Aoi san từ phía sau cầm hai vành tai tôi kéo ngược lại_" Thằng mất dạy, thật là biết đục nước béo cò "

" Chứ ông muốn thế nào ??? Mọi người đều có lúc cần rút tiền quỹ, chẳng lẽ nói đêm qua tôi đi du lịch riêng với ông về Tokushima àh ? "

" Nhưng cũng không nên lợi dụng hoàn cảnh và sờ mó chứ "_Aoi càng kéo mạnh hai vành tai khiến tôi đau điếng.

" Cũng may "_Kéo chán, lão bỏ tay ra_" Cũng may đêm qua thằng em mày chơi trò nhá điện thoại liên tục nên hôm nay Kai mới đến công ty muộn, hai anh em mới kịp đi bù tiền vào tài khoản... không thì... đằng nào trưa nay ông Koga hỏi, Kai cũng check tài khoản... Lúc đó giở ra mà trống rỗng thì không biết sẽ thế nào "

Vừa ôm tai, tôi vừa trả lời một cách đau xót_" Nên tôi đã phải bỏ một chọn một "

" Nghĩa là sao ? "

" Bỏ bạn chọn tình đấy, tôi khai ra Ruki rồi "

Aoi san nuốt nước bọt, đột nhiên đâu đó trên khuôn mặt... cái vẻ dửng dưng lại ngự trị.

Kai chan cầm tô sữa nóng, ánh mắt dịu xuống. Cậu nhìn vào lớp sữa trắng tinh. Đôi môi nhỏ ôm lấy vành tô, luồng nước ngọt bùi thấm vào tận cổ họng. Nhìn vào màn hình, Kai thấy lo lắng, nhưng cái cảm giác được tin tưởng và bảo vệ khiến cậu mỉm cười. Cậu cẩn thận in ra một bản và tắt trang đó đi.

Và vì thế tôi rút ra được một kinh nghiệm... đối với người dễ xảy ra stress như Kai chan, để yêu em ... tôi cần có trách nhiệm hơn. Tôi cần chân thành và luôn thông báo cho em biết mọi điều. Vì em còn là của ba người kia nữa. Mặc dù vậy.... đây sẽ là lần sau chót tôi nói dối em.

" Thế lần trước là gì vậy ? "

" Ah... đó là lần tụi mình giả vờ bệnh để khỏi đi theo Kai chan đến buổi họp, nhớ không ? "

" Còn lần trước trước nữa ??? "

" Cái ông này, không nhớ thật àh... lần đó là Ruki bày têu nhé... "

" Thế .... còn lần ... "

" Tôi không biết ! Nhưng lần này là lần sau cùng tôi nói dối Kai ! "

" Àh mà này .... "

" Sao cơ ? "

" Ngày mai có đá bóng trực tiếp đấy, nhưng mà lại ngay giờ họp "_Aoi nói_" Tao qua nhà mày coi ké được không ? Vì tao cáo bệnh với Kai nên mai chỉ có bốn thằng bây đi thôi hehe "

....

" Tôi bị bệnh nữa mà "

" Thế đấy ..... "

" Không... ông phải thông cảm "

" Mày không bao giờ cua được leader-sama đâu "

" Ông sao thế.... đó là trận đấu mà tôi canh cả tháng nay "

" Thôi thôi... "

" Ông phải thông cảm chứ "

.....

" Này... Aoi san... đừng mách cho Kai chan biết nhé !!! "

[Yêu em, là phải chân thật với em] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro