Phần 02: Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Nghe gì chưa, hôm qua Aoi san và Reita san cáo bệnh để trốn ở nhà coi đá bóng đấy "

" Sao cậu biết ? "

" Sao lại không biết, vừa kết thúc trận đấu thì Reita san đã gọi ngay cho tôi .... "

" Hắn gọi cho cậu làm gì ? "

" Để báo là tớ thua hắn một chầu chứ còn gì ???? "

" Cậu cá cược áh ???? Tớ đã nói bao nhiêu lần là không được cá cược với đàn anh rồi cơ mà ... sao cậu có thể ??????? "

" Nhưng ..... "

" Họ sẽ có ấn tượng xấu với tụi mình cho coi "

Cách đó không mấy xa, chỉ tầm bốn mét rưỡi, Kai chan để tay mình bất động dưới vòi nước nóng đang chảy xối xả. Ánh mắt cậu vẫn nhìn đăm đăm vào dòng nước.

" Kai senpai ...... "

" Kai senpai, anh làm gì vậy ??? Đó là nước nóng đấy, bỏ tay ra đi "

Cuộc nói chuyện của bọn "trẻ" làm Kai giật bắn người.

Kai ngước lên nhìn lũ indie, chúng cũng ngơ ngác nhìn cậu... Rồi chẳng biết lý do gì mà cậu thấy giận tụi nó khôn xiết. Cậu cảm thấy cả cơ thể nóng ran lên như chảo dầu, nhưng lại chỉ muốn ném mình ra khỏi cửa sổ...

... Kai quả thật đã phát hiện ra một chân lý....

" Đàn ông các người là thế đó hả ? "_Cậu ngửa cổ lên và cất tiếng nói_" Tôi thật thất vọng quá "

.. và cậu bỏ chạy.

" Anh ta không phải cũng là đàn ông sao ? "_Một tên trong số đó thắc mắc

" Nghe đâu anh ấy được gả cho Reita san rồi "_Một tên khác vừa dứt câu thì bị đánh hội đồng

Cách đó một tầng lầu. Tại phòng tập chung của cả nhóm. Tôi đương nằm chỏng trơ trên băng ghế dài làm bằng gỗ sáng màu đặt ở giữa. Gian phòng lớn, nhưng đèn chỉ bật một hai cái trong góc, đủ soi sáng cho drum set của Kai chan. Đầu tôi nhức ong ong, tay chân bủn rủn.... có lẽ tối qua tôi thức quá khuya, tiêu tốn một ngày nghỉ để xem truyền hình cùng Aoi san, chẳng ngủ lấy một giấc. Đến bây giờ, thậm chí khi hai mắt đã díu lại, cơ thể nặng trĩu, tôi vẫn không thể ngủ được, càng cố ngủ lại càng thấy mệt mỏi hơn.

Nhác thấy Kai chan bước vào, tay cầm khăn nóng.. chắc là chuẩn bị đỡ tôi dậy, sau đó áp khăn nóng đó vào má tôi và thì thào mấy câu êm tai. Nghĩ thế tôi càng tỏ ra uể oải hơn.

Nhưng mà không, Kai chan đi thẳng một đường đến drumset và... dùng khăn đó để lau mấy cái hi-hat...

" Chán thật "_Tôi bực bội.

Người tôi yêu cứ hì hục lau......

" Chẳng phải ba cái đó em đã nói với bọn anh không được lau bằng giẻ ướt sao ??? "

" Cái này không phải giẻ mà "_Kai đáp, ánh mắt buông lơi trên giàn trống, chốc chốc đáo qua thăm dò phản ứng của tôi... và tôi thì biết điều đó.

Trở người, tôi ngồi dậy, nhìn cậu ấy trong thinh lặng. Độ mươi phút, tôi miễn cưỡng nở một nụ cười_" Hôm qua.... họp có những gì hả em ?"

" Không có gì đâu "

" Thật àh ? Thế sao Sakai san nói là rất quan trọng "

Kai nhìn tôi_" Có quan trọng cách mấy cũng không thể quan trọng bằng sức khỏe của anh được "

Chẳng hiểu dụng ý của câu này là thế nào, tôi cảm thấy hơi nhồn nhột trong bụng_" Anh xin lỗi mà..... "

" Tại sao anh phải xin lỗi, Aoi san cũng thế mà "

Kai đập tay lên cái snare. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy "nặng" tay với đứa con cưng của mình như thế.

" Àh không, Kai chan àh .... "_Tôi toan đứng dậy

Tâm tính cậu ấy thật khó để đoán. Tôi chỉ mới tỏ ra lúng túng, rồi như thể Kai đã hiểu hết chuyện, và cậu ấy cảm thấy đau lòng khi thấy tôi ấp úng như gà mắc dây chun.. cho nên đã nhanh hơn tôi, Kai phản ứng_" Em nói sức khỏe của anh là trên hết, cuộc họp không có gì quan trọng cả... chỉ là vấn đề về trang thiết bị mà thôi. Công ty sẽ đổi toàn bộ cho chúng ta "

" Thế àh ? "_Tôi ngạc nhiên_" Nói.. nói người ta đổi cho anh cái amply trong phòng này đi, với thêm cái máy sưởi nữa ! "

Kai bặm môi, nhìn có vẻ vừa buồn cười vừa giận dỗi_" Ngày mai người ta mang đến rồi "

" Em giỏi thật, em nhớ hết àh ???? "_Tôi như nhảy cẫng lên

" Reichan, về sau... khi đi họp... nhớ ngồi cạnh em nhé "_Cậu ấy nhìn tôi_" Được không ?"

Thái độ đó nghĩa là : Reita, tôi muốn anh thề không bao giờ trốn bất kì buổi họp nào nữa và hơn hết, anh phải đủ tỉnh táo để lắng nghe từ đầu chí cuối tất cả chi tiết của buổi họp.

Nó chính là như thế.

Tôi ngây người ra, suy nghĩ..... suy nghĩ..... và suy nghĩ.....

" Hôm qua anh bệnh thật đấy "_Tôi nói như dò xét

Kai vặn ốc, căng lại mặt trống.. tay chân bận rộn_" Em biết mà... "_Dừng lại một chút, cậu ấy cười hiền_" Em tin mọi điều anh nói mà "

Hàng mi ngắn của Kai híp lại.

Tôi bỏ chạy, cắm đầu mà chạy khỏi ... con người đáng sợ đó. Tiếng lòng như gào thét.

" Aoi san, lần sau có đá bóng ông đừng báo cho tôi nữa nhé !"_Đặt ly rượu xuống bàn, tôi nói_" Honey tôi dạo này kinh khủng quá.... "

" Nó biết mày nói láo rồi àh ? "

" Chả rõ nữa, nhưng nhìn bản mặt không chịu nỗi "

" Nó ngu như vậy làm sao biết được, chớ lo"_Lão già ngồi trước mặt tôi, xoay xoay ly rượu trong lòng bàn tay_" Trừ khi có đứa nào ngu hơn Kai, đã vô tình phun ra cho ai đó, và khi ai đó nói chuyện ngoài hành lang, thì Kai nghe được ... và nó về hành hạ lại mày "_Dứt câu, lão uống trọn ly rượu, thở khà khà và đưa tay xé cái râu bạch tuộc còn tươi đỏ hom hỏm.

" Sao ông biết hết sự tình vậy ????? "_Tôi vã mồ hôi

" Tao chỉ đoán thế thôi "_Aoi san lườm_" Chẳng lẽ nói một cái đã trúng phóc rồi àh ???? Tao thông minh thật ! "

Sau khi vò đầu bứt tóc trên bàn nhậu, tôi quay sang kiếm một cách lâu dài để có thể chặn họng tất cả những tên bạn bè của mình, không cho chúng nó để lọt thông tin ra bên ngoài.

" Chắc chắn là chúng nó !"

" Chúng nào ? Bọn cá độ đêm qua với chú mày ấy hả ? "

" Chỉ có chúng nó thôi "

" Tha cho tụi nó đi, mày thừa biết tụi nó có năm điều luật bất thành văn là không được từ chối đàn anh- không cá độ với đàn anh- không gọi tên tục của đàn anh- không giành đường với đàn anh- đàn anh luôn luôn đúng sao ? Mày làm quá sau này chẳng ai chịu cá cược gì với tụi mình nữa đâu "_Aoi thở dài_" Nói nhẹ nhàng thôi ... ok ? "

" Ok ! "

" Để lần sau vẫn có thể cá độ và không ai ngoài chúng ta biết XD "

" Ok ! "

Sau buổi nhậu tôi cẩu từng tên ra ngoài hành lang, chỗ thật khuất.

" Trong mấy đứa tụi bây ai phun cho Kai biết hôm qua tao giả bệnh ??? "

Aoi san khoanh tay, đứng phía xa xa... hình như có ý bảo tôi rằng lão sẽ canh chừng tất cả. Như vậy là yên tâm

" Anh không muốn chúng ta mất vui đâu, cá cược là gì... cá cược là trò chơi, chỉ là trò chơi OK ? Vui là chính, đừng để anh mất vui ... được chứ ? "

Một tên nhóc mặt hẵng còn đỏ hây hây liếng thoắng_" Chúng em đâu có nói, đó là tự vợ anh nghe đấy chứ "

Câu trả lời chân-thật làm tôi ngã ngửa_" Ai dạy chú em đó là vợ anh ? "

" Thằng cha đó đàn bà thấy mồ, còn yêu Reita senpai nữa, senpai rất sợ vợ !!! "_tên nhóc gào lên

Tôi quay mặt đi, lau mồ hôi_" Tụi bây, hội đồng nó ! "

Chúng tôi lững thững đi về .

Aoi tỏ vẻ quan tâm_" Sao vậy ? Chúng nó nói gì sai àh ?"

" Không .... "

" Tao đã bảo nói chuyện nhẹ nhàng thôi mà, dù gì tụi indie đó cũng mới vào, giám đốc mà biết mày kêu hội đồng là sẽ bị cắt ngày nghỉ-trừ tiền thưởng đó... "

" Nèh Aoi san, hỏi thật ông nhé "

" Được, cứ hỏi... cho mày 20 giây "_Đốt điếu thuốc, lão rít một hơi dài, sau đó phà khói vào mặt tôi.

" E hèm.... "

" Nói đi.... "_Aoi giục

" Có phải Kai đang đè đầu cưỡi cổ anh em ta không ? "

" Ớ ... "_Aoi san ngớ người_" Có.... sao ? Tao thấy Kai rất là ngoan hiền đấy chứ "

" Đó là vì... ông là người ngoài.... tôi luôn phải bào chữa tội lỗi của cả hai trước mặt Kai, tại sao tôi phải nói dối ??? Chúng ta là band-mate mà... chỉ là những chuyện nhỏ như con thỏ, tại sao tôi phải nói dối trong khi hoàn toàn có thể nói thật nhỉ ???? "

" Nói thật để nó giết mày sao ? "_Aoi san càng ngạc nhiên hơn

" Đấy, chính ông cũng nói câu này "

" Tại sao, tao nghĩ ngay đến câu đó mà "_Lão càng thảng thốt hơn

" Bởi vì đó là chuyện gần như trở thành chân-lý trong nhóm ta nên ông mới định hình trong đầu như thế !!! "

" Vậy àh "_Lão gật gù

" Tôi nghĩ... nếu cứ thế mà tiếp diễn thì trật tự tự nhiên sẽ bị đảo lộn "_Nói rồi tôi bước thẳng, đi khuất khỏi hành lang để lại một mình Aoi san với điếu thuốc của lão.

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện phải lấy lại thế chủ động trong mọi thứ.

" Anh sẽ cho em thấy... một cô vợ hấp dẫn và ngoan hiền sẽ được yêu thương hơn là một bà mẹ trẻ "_Tôi tự nhủ.

" Reichan, anh nói sao ? "_Kai bâu vào bậu cửa, phía bên ngoài_" Chúng ta đi coi phim hả ? "

Tôi cười_" Phải, chúng ta đi xi-nê-ma "_Và nhét vào túi áo của cậu ấy chiếc vé gấp đôi_" Bây giờ thì.. em đi chỗ khác cho bọn anh bàn bạc chút chuyện, được không honey ?"

Kai chan ngơ ngác, cậu hơi giật mình khi tôi đóng sầm cánh cửa sổ. Nhưng không sao, chiêu vừa đấm vừa xoa này cậu ấy sẽ phải quen thôi. Tôi nghĩ đến một ngày nào đó, thế thượng phong sẽ lại là của tôi... Reita man.

Thật ra Reita san chẳng làm gì cả, đóng cửa sổ xong, Reita san đứng một hồi lâu để ngó trộm ra bên ngoài qua mấy cái khe nho nhỏ của tấm màn che, thấy Kai hơi lúng túng, lật tấm vé ra xem rồi đứng chờ khoảng một hai phút trước khi bỏ đi hẳn, Reita san vô cùng đắc chí. Sau đó Reita kiếm chỗ ngủ.

Tấm vé chiếu phim ghi rõ là 4h30' chiều hôm đó.

Kai chan bắt đầu lo lắng, cậu đứng ngồi không yên. Đồng hồ điểm đúng 4h vẫn không thấy Reita mở cửa sổ. Cậu có đi đến nghe ngóng thì chỉ có mỗi tiếng gõ lộc cộc của máy đếm nhịp, tự dặn lòng là Reita vẫn đang chăm chỉ luyện tập, nên Kai chan bỏ đi.

" Sao thế ? "

" Uruha san ? "_Kai hơi ngạc nhiên_" Anh không phải đi cùng Aoi san mua đờn thùng mới sao ? "

" Hắn cho tôi leo cây rồi ! "_Uể oải, Uruha đáp_" Leo lên leo xuống một cái cây đến hai tiếng mấy "

" Tệ vậy ? "

" Còn cậu ? Cũng bị cho leo cây àh ? "_Uruha đưa tay, nhéo một bên má của Kai

" Không... nhưng em đang đợi Reita san "_Gương mặt hơi buồn, Kai vo vo tấm vé trong tay_" Anh ấy bận chưa dám gõ cửa "

" Biết ngay mà, mấy đứa bị cho leo cây có cái mặt dòm y như nhau "

Kai giật mình_" Là sao ???? "

" Cách đây hai tiếng, mặt tôi y như mặt cậu bây giờ đấy. Tin không ? "_Tặc lưỡi, Uruha bỏ đi

Kai gượng cười, vẫn biết Uruha san vốn được Aoi san rất mực cưng chiều nhưng cũng là người thường bị Aoi san mang ra đàm tiếu trong mấy chầu nhậu... nhưng Kai cũng ngạc nhiên tại sao gã lại chịu đựng Aoi san được lâu như thế.

" Bởi vì .. tôi thích Aoi "_Ruki bước tới, đứng thẳng hàng với Kai trên sân gạch.

" Ai hỏi cậu "_Kai nhăn nhó

" Thích thì có thể bỏ qua tất cả... "_Ruki lại nói thêm

" Chưa hiểu "

Ruki nhoẻn cười_" Sau bao nhiêu sự nhẫn nhịn, hôm nay, tôi đã dụ được Aoi san đi mua súng hơi cùng tôi... và cho con khủng long ngu ngốc kia leo cây hahaha "

" Ra thế ........ "

Hai con mắt đăm chiêu lộ rõ sát khí, bàn tay đeo găng đen bóng loáng, Ruki tung sợi dây chuyền hình con nhỏ mập lên, chụp lấy dí vào mặt tôi và phán rõ mồn một_" Nhìn đi, đây chính là....... "

" Con thỏ "_Kai nhanh nhẩu

[Bốp]

" Ui da ...... "

Cậu ta nổi gân_" Ngốc, đây là vật chứng tình yêu của tôi.... "_Ruki chan tự tin ấn ngón cái vào lồng ngực mình_" Và .. Aoi san ! "

" Thật.... chứ ? "

" Dĩ nhiên ! "_Vẫn cái dáng vẻ tự tin có thừa của mình, Ruki chan nói tiếp_" Còn cậu, cũng lo mà... bắt ai đó mua cho... thứ gì đó .... và gọi nó là vật chứng tình yêu đi "

" Không ý tôi hỏi.... "_Kai rụt rè... thật ra để hỏi câu này với Ruki... một cách trực tiếp, và ở cự ly thật gần vốn là điều không hay mấy nhưng.....

" Sao ? "_Ruki đeo sợi dây vào cổ, điệu đà hất đuôi tóc rồi nghênh cái mặt tròn núng nính của mình về phía Kai chan.

Kai cẩn thận dò xét phản ứng của thằng nhóc và ghé vào tai nó_" Hai người là .... dân đồng tính àh ? "

Khỏi phải nói, Ruki chan mắt trợn ngược lên trời_" Ai......nói...... ??????? "

Kai cảm thấy trời đất tối sầm lại_" Àh không.... coi như tôi chưa hỏi gì đi "

Ruki có vẻ vẫn còn bực lắm, nhưng chẳng hiểu được hai đứa con trai đi mua "vật chứng tình yêu" với nhau, lại không coi nhau là nhân tình... thì phải gọi là cái gì nữa ?

Kai choáng váng trong một lúc rồi tự trấn tĩnh. Cậu giở tấm vé ra lần nữa_" Đi coi phim ?? Không phải chứ ?"

Ruki chan thở dài_" Lần sau phải bắt Aoi san mua cho thứ khác lớn hơn, dễ thấy hơn là cọng dây chuyền này "

" Tôi nghĩ không nên... "

" Sao lại không nên, tôi muốn Uruha san phải tức nổ đom đóm mắt lên vì ganh tỵ XD "

Còn Kai chan lại cảm thấy Uruha san vốn chẳng hiểu được những thứ đó là gì... và thằng down ấy thật ra còn chẳng mảy may nghĩ ngợi về vấn đề bị cho leo cây. Hẳn gã chỉ nhún vai và bỏ đi.

" Những người này thật là rắc rối "_Kai nghĩ. Cậu nhìn đồng hồ trong điện thoại... đã năm giờ hơn. Lặng lẽ gấp làm tư tấm vé, Kai cất nó cẩn thận vào ví.

" AH~~~ anh xin lỗi "_Tôi trả lời Kai chan bằng giọng ẻo ượt_" Hôm qua anh hẹn em đúng không ? "

Kai nhấc mặt khỏi bàn_" Đúng rồi, sao anh không đi ? "

" Tại đột nhiên anh... "

" Anh cảm thấy không khỏe àh ? "_Kai hỏi vội_" Có phải cơn cảm cúm hôm nọ vẫn còn không ? "

" Không, anh đi với Yoko chan "

" Yoko chan ...... "_Kai lặp lại_" Yoko chan làm ở quán bar Mèo Đen ấy hả ? "

" Ố yè, giờ chiếu phim với giờ gặp cô ấy trùng nhau "

" Nhưng hôm qua ở ngoài cửa sổ em vẫn nghe tiếng gõ nhịp mà "

" Àh, anh đi quên không tắt máy "

Thế, cảm thấy buồn đi... Kai chan.... Em làm tốt lắm, buồn rồi bỏ đi ra khỏi phòng đi.

Và đúng như thế, Kai hơi sượng lại, rồi nhăn răng ra cười gượng gạo, gần như vừa đứng lên là nụ cười tan hẳn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Phương án một kết thúc.

[tò tí te]

" Hai lô "

" Akira hả mày ? Nhậu mày, Aoi san mua cả kí khô.. đi mau nha. Hôm qua buồn bõ bu mà gọi mày không bắt máy, có chuyện gì hả ? "_Giọng Uruha ong ỏng trong điện thoại.

" Có cái gì đâu, hôm qua nằm ngủ cả ngày trong phòng, ngủ nhiều quá mắt tao bây giờ cứ mở thao láo, nhậu nhà mình hay nhà lão đó vậy ? "

" Trên sân thượng nèh "

" Ôi đm, về nhà ngay, quản lý mà bắt gặp là bị trừ tiền đấy. Gói ghém đồ đi về nhà ngay "

" Trên này mát lắm, có ai lên đây đâu ????!!! "_Gã cố cãi

" Đi về đi, hôm thứ Hai đầu tuần trước tao và Aoi đã bị bắt một lần rồi "

Tôi cúp máy, hùng hục chạy ra khỏi phòng. Nửa mừng vì sắp được đàn đúm, nửa lo lắng không biết người yêu tôi sẽ thế nào khi quay lại mà không thấy tôi đâu... Nhưng dù không có cuộc gọi của Uruha san, thì tôi cũng kiếm cớ về sớm. Công việc hôm nay còn dang dở nhiều lắm, nhưng vấn đề tình cảm là trên hết... nên dù chưa thật sự luyện chạy ngón cái đoạn solo chết tiệt kia, thì tôi cũng sẽ về nhà.

Và thật ra đúng như tôi nói... hôm qua... tôi đóng cửa và ngủ cả ngày trời trong đó. Yoko chan gì chứ....

" Nhưng tốt nhất hãy thấy cô đơn và buồn bã khi không có tôi thường xuyên bên cạnh nữa, em yêu àh "

Lại một cuộc nói chuyện vô bổ của bọn Indie láu cá... nơi tụ tập chính vẫn là ngoài hành lang tầng thứ ba, gần máy nước nóng-lạnh. Không hiểu địa điểm này có cái chi hay ho mà chúng nó bao giờ cũng túm lại chỗ đấy và bắt đầu phát thanh.

Chỉ có một điều đáng sợ : chỗ máy nước nóng-lạnh đó lại là nơi Kai chan thường lui tới, hầu như cứ làm việc xong là cậu ta lại chạy đến đó hứng nước nóng lau mặt. Theo tôi nghĩ nước nóng đó vốn để dùng pha trà và cà phê, còn Kai thì không uống nhiều ba thứ đó, bù lại cậu ấy rất siêng lau mặt bằng khăn ấm, có bông mềm.

Nói là để cậu ta cảm thấy buồn khi không có tôi, nhưng... bắt đầu sao nhỉ ? Tôi vẫn muốn có người chìa cho tôi chiếc khăn màu trắng ngà viền tím nóng ấm... và cảm giác sảng khoái, da mặt mềm và căng ra hẳn sau khi lau nữa.

" Nghe gì chưa ? "

" Nghe gì nghe gì ? "

" Reita senpai có một cô gái không đúng nghĩa ở bên cạnh "

" Không đúng nghĩa ???? "

" Ye, một cô-gái không đúng nghĩa "

" Là sao cha nội ? "

Tiếng cười bắt đầu lớn dần

" Nghĩa là một người con trai nhưng đóng vai trò là một người con gái "

" Mày nói gì, ah.... là Kai san neh ? "

" Thằng này thông minh ! Nếu có một người hấp dẫn như vậy, dễ thương như vậy bên cạnh, thử nói xem.. mày sẽ làm gì ???? "

" Còn hỏi nữa ?? Tao sẽ thấy mình như ông hoàng "

" Còn mày ? "

" Tao sẽ vồ lấy, không khoan nhượng há há há "

" Nói đúng đó, khi anh ấy đánh trống, cái cổ trắng tinh cứ phơi ra hây hây... "

" Còn đôi chân nữa "

" Còn cẳng tay nữa "

" Lúc khóc cũng đẹp nữa, lúc cười thì khỏi bàn... "

Mớ tóc vàng đen hồng cam chụm lại_" Nhưng chúng mày quên Kai senpai vẫn là đàn ông àh ? "

" Ờ... phải ha.... "

Chúng bắt đầu than thở....

" Cổ trắng thì sao... chân thon thì sao ???? "

" Cười đẹp, khóc đẹp thì được gì nhỉ.... "

" Nếu nghĩ anh ta là một cô gái thì ... hay ho thật đấy. Còn mà tự nhiên quay về hiện tại, anh ấy là con trai... là con trai đó biết chưa... Phẳng lì ... như tao, như mày thôi... thì thấy "

" Thấy ..... "

" Thấy ghê ghê "

" Bữa hôm thằng này bị hội đồng cái tội bép xép. Mày đã nói gì để bị hội đồng thế ? "_Một tên quay sang hỏi

" Tao chỉ nói sự thật: Kai senpai là vợ của Reita san thôi "

" Ôi, tội nghiệp... nó chỉ nói sự thật. Nhưng mà đó là sự thật mích lòng, thằng khùng "

" Anh ta liền nổi giận, và tao bị hội đồng "

" Bình thường mày vẫn bị hội đồng kiểu đó mà "

" Thật là phũ phàng, Reita san có vẻ dị ứng với kiểu õng ẹo của Kai senpai lắm. Đôi khi quay về hiện tại, tao cũng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh "

" Nếu chúng ta không thấy ớn.... thì đã bị gọi là gay rồi đồ ngu "

... câu chuyện vô bổ còn kéo dài lê thê.

Như tôi đã nói, chỗ lầu ba, ngoài hành lang, sát máy nước nóng-lạnh là nơi Kai chan của tôi hay ghé lại sau giờ làm việc.

... cậu ấy đứng nép mình vào, và lắng nghe mọi thứ. Hai chiếc khăn nằm trong tay Kai chan đã hơi khô đi, nước nóng trong khăn thành nước nguội, chảy tràn qua kẽ tay cậu và rơi xuống đất, tạt qua mấy đầu ngón chân.

Tôi còn nhớ kĩ, hôm đó Kai chan trông rất dễ thương với chiếc quần ngố ống rộng thùng thình, mặc áo thun trắng, tóc vấn cao.. vẫn chiếc cổ trắng như sứ và những giọt mồ hôi mằn mặn.

" Hai .. "_cậu ấy ló đầu ra

" Anh ta kìa ... chết rồi "_Lũ trẻ bịt nhanh miệng lại

" Làm ơn, tránh đường tí "

Chúng liền dạt ra hai bên_" Vâng vâng, anh đi về àh ? "

" Uh, vào thu dọn đồ rồi tôi về "_Kai đáp

Kai cố gắng giữ bước đi thật bình thản....Hai chiếc khăn tay : Một cho Reita, một cho cậu nằm gọn trong lòng.

" Dễ thương quá "

" Aw tao muốn được chạm vào "

" Anh ấy dịu dàng làm sao ......... hix "

" Chịu không nỗi ..... "

" Này, lúc nãy tụi mày nói Kai cũng là con trai mà "_Một đứa giật mình nhớ ra

" AI QUAN TÂM !!! "

" AI THÈM CARE "

" CHỈ CẦN DỄ THƯƠNG THÔI HUHUHU "

Lũ ngốc lại ôm nhau khóc lóc.

Lúc Kai quay lại, tôi đã cao chạy xa bay với một kí lô khô nướng. Cậu ấy dĩ nhiên sẽ không tìm thấy tôi trong phòng tập nữa. Nghe đâu Kai đã để lại chiếc khăn lên bàn rồi đi về luôn.

Sáng thứ Năm trời trong xanh gió lặng, Ruki chan đem khoe cái kiềng cổ mới toanh trông như dân miền ngược_" Uruha san, nhìn xem tôi có gì này ?! "

" WOW ~ Cái này ... nhìn .... dị chết đi được "

" Sao cảm xúc của cậu lại có thể lên xuống một cách kì ôn như vậy nhỉ ???? "

" Không... mà nó là cái kiềng hả ? "

" Chính xác, đây là vật-chứng-tình-yêu của tôi .. và Aoi san "_Ruki thét vào mặt Uruha

" Ấy, đừng nói ẩu "_Aoi quay ngoắt lại

Cả bọn đang chơi tại nhà của Ruki, hôm nay chúng tôi không đến công ty nữa, ngày mai Kai chan có một photoshoot riêng thế nên cả nhóm quyết định bàn nhau kiếm ý tưởng cho cậu ấy.

Thật ra chúng tôi đến đây từ sớm, gần như là thú canh nhà cho Ruki, thằng điên đó chỉ lăm le dí cái kiềng vào mặt Uruha, còn ngay đến lau dọn và đi chợ để thiết đãi chúng tôi... Kai chan đều phải làm.

Lúc xảy ra cuộc đối thoại này, tôi đang cắm đầu vào... tắm chó giúp Ruki, thế nên sự việc quan trọng thế nào tôi chỉ có thể nghe thuật lại sau khi tất cả mớ rối reng đã được giải quyết. Ý tôi là.... con Koron không để tôi ngơi mắt.. dù chỉ là một giây.

" Ôi Uruha san, cậu cắt tóc rồi àh ? "_Aoi san hỏi

" Phải rồi, tối ngày Akira đem tóc tôi ra xoắn xoắn thử hỏi sao không phiền "

Kai ngạc nhiên_" Reichan vẫn còn con nít như thế sao ? Hồi nhỏ tôi cũng hay cuộn tóc mẹ vào ngón tay lúc đi ngủ "

" Nó còn làm rất nhiều trò kì cục với tôi nữa "_Uruha nói

Ruki lăn tròn trên nệm_" Reita san Reita san rất thích nói nhỏ vào tai người khác, thằng ấy cứ làm ba cái cử chỉ đàn bà chết đi được "

" Thật thế àh ? "_Kai lại hỏi tiếp_" Sao trước mặt tôi, cậu ấy khác lắm mà "

" Kai chan Kai chan, chẳng lẽ chung chạ nhau bảy năm trời mà Reita vẫn cố tỏ ra là một Cool Boy trước mặt cậu àh ???? "

Aoi thêm vào_" Bản chất Reita san là Lolita girl ... và rất thích cosplay Punk boy :D "

Lần đầu tiên nghe những nhận xét lạ đời đó về tôi, Kai chan rất đỗi kinh ngạc. Và cho rằng tất cả những gì cậu ấy trông thấy về tôi ... chỉ là sự gắng gượng... chỉ là phản ứng có điều kiện trước một vật thể yếu ớt dễ vỡ-là cậu ấy- mà thôi.

" Đó là mặt khác của cool boy nhà mình, Aoi san nhỉ "_Uruha nhăn nhở

" Này khủng long, không được đụng vào Aoi !!!!! "

" Tôi đã đụng đâu "

" Cậu đang có ý đồ thò tay ra đấy thôi "

" Ơ .... "

Ruki và Uruha lại gây nhau chí chóe...

Lòng Kai chan ngổn ngang phiền não_" Vì mình mà ra cả sao ? "

Nhưng thử hỏi tôi có thể làm khác được àh ? Đứng trước Kai chan, bất kì ai cũng muốn bảo vệ, tôi cũng thế.... Chuyện đó rất là bình thường. Ngoài tôi ra, ngay cả Uruha downydengusi cũng cảm thấy thế.

Và nó không hề phiền phức, tôi xin khẳng định.. Tôi làm một cách tự nguyện. Tại sao cậu ấy .. không thể đứng lại và hiểu vấn đề đó : Chúng tôi tự nguyện mà.

Ngày chụp hình sáng thứ Sáu cũng đã tới. Tôi bị Ruki kéo đi làm chân khuân vác. Thật ra vì đây là shoot single của Kai chan, nên tôi mới bặm môi mà đi theo... tôi rất muốn nhìn cậu ấy e lệ núp sau tấm khăn choàng cổ như shoot single kì trước. Tôi muốn thấy Kai chan tạo những tư thế mang hơi hướng chênh vênh và lẻ loi. Cảnh tượng đó sẽ củng cố thêm niềm tin về một người yêu ngoan hiền, đang hết sức buồn rầu về cảnh cô đơn mà tôi đang muốn gán cho Kai chan.

" Cố gắng lên nhé, sẽ qua nhanh thôi.... "_Ruki an ủi

" Sao thế ? Hai người tính bàn nhau chuyện gì thế ? "_Nhiếp ảnh gia quay sang hỏi với nụ cười đồng-lõa

" Kai san muốn thay đổi ý tưởng chụp ảnh, anh bằng lòng không ? "

Nhiếp ảnh gia hơi lo lắng, nhưng ông ta nháy mắt_" Hiểu ngay mà. Thế hai anh tính sao ? "

" Kai chan, nói đi "_Ruki giục

" Thưa anh... hôm nay hãy để Ruki san cùng làm stylist cho chúng ta, có được không ? "

" Ok thôi, lúc nào cũng hoan nghênh "_Ông ta đáp

Tôi ngồi bên ngoài, phì phèo vài điếu và hầu như chẳng nghe rõ họ bàn bạc cái gì.

" Tôi muốn... thể hiện một hình mẫu đàn ông hư đốn "_Kai nói

" ................ "

" Ông sao thế ? "_Ruki lay vai

" Hư đốn dư lào "_Nhiếp ảnh gia hỏi

" Một kiểu play boy, cô độc.. phải sống lay lất và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra "_Ruki giải thích

" Một dạng hấp dẫn một cách vô ý thức ấy hả "

" Đát rai "_Thằng nhỏ gật đầu lia lịa_" Tôi còn muốn thể hiện từ trong ra ngoài, vừa manly vừa yếu ớt "

" Phải không đây, Kai san nhìn không giống loại người đó "

" Cậu ta chính là loại người như vậy đấy ! Ông không tin àh ? "

Ông suy nghĩ một hồi, trong lúc chân tay có vẻ thừa thãi, ông ta vặn ống tê-lê ra vào, và chỉnh chỉnh vài ba thứ. Độ dăm phút ông ấy đứng dậy, đi lại gần giàn ê-kíp và bàn bạc. Họ gật đầu, có người còn vỗ tay. Ruki vui ra mặt.

" Tôi là đàn ông ! "_Kai nói_" Tôi phải làm chỗ dựa cho người khác, đúng không ?! "

" Chính xác rồi "_Ruki kéo cổ áo khoác lại cho Kai, cậu chủ nhỏ của Gazette nhăn răng cười_" Lần này, hãy hư đốn hết mức có thể "

" Ruki chan "

" Sao ? "

" Tôi có một đề nghị nhỏ "_Kai rụt rè

" Nói ! "

" Hãy làm bạn diễn của tôi trong shoot này, được chứ ? "

Giữ nguyên tư thế đang khoác áo cho Kai, Ruki như bị đông cứng.

" Sao cơ ? "

" Ruki san, tôi chỉ ... muốn có một ai đó ngoài tôi ra trong shoot này "

" Nói gì thế ??? Bên tạp chí đã bảo chỉ mình cậu thôi, single shoot mà... cậu làm gì vậy ??? "

" Không làm ơn đi "_Kai túm lấy Ruki, hai cánh tay chắc khỏe muốn nghiến nát thân hình nhỏ thó của nó_" Cậu hãy làm người tình của tôi trong shoot này "

" Điên quá ! Ý cậu nói tôi giả gái ấy hả ????? "

" Ye ^^V "

" Thế.... có nêu tên tôi ra trong phần chú thích bộ ảnh không ? "

" Không mà... tôi thề "

Nhăn nhó trong chốc lát, Ruki gật đầu.

" Cái bọn này làm gì lâu thế nhỉ "_Tôi đã đốt xong nửa gói Mild, đang loay hoay để tránh ba cái đèn chiếu , tìm chỗ nhấc chân lên đi vào bên trong_" Ủa .... "

Chẳng thấy ai ngoài tôi đứng giữa tấm phông trắng.

" Mấy người kia đâu rồi "

" Ah~ Ruki san, Kai san và Photographer đi qua phòng kế bên rồi "_Cô trợ lý đáp

" Họ không chụp ở đây àh ? "_Tôi hỏi

" Kai san đột nhiên thay đổi ý tưởng nên chúng tôi qua phòng bên chỗ để dụng cụ để chụp.

" Ồ... hóa ra là tính chụp lấy cảnh ba cái mắc áo và bàn ghế, thú vị đây. Hẳn sẽ thấy Kai chan yêu dấu của tôi đổ gục trên sô-pha hay cô đơn đứng nhìn lên trần nhà bên cạnh kệ sách"_Tôi nghĩ thầm

Nhưng không, cái mà tôi nhìn thấy lại hoàn toàn kì lạ, vượt quá tưởng tượng của tôi.

" Con nhỏ lolita nào thế kia ? "_Tôi tự hỏi, một tay vén tấm vải trắng trên lối đi một tay kéo mớ tóc mái lên cao để trông cho rõ. Vẫn chưa thể có cái nhìn toàn cảnh về buổi chụp hình, nên như thói quen, tôi xoay lưng tránh ba cái thiết bị như quạt gió và chân đỡ để kiếm một chỗ ngồi hút tiếp nửa gói còn lại.

Tiếng re ré của bộ dẫn truyền và tiếng kêu tanh tách của máy chụp ảnh liên tục vang lên. Thứ âm thanh yêu thích của Aoi san đây mà.

" Trốn trong này chắc ổn rồi, làm vài điếu thôi... Kai không thích mình hút thuốc lá nữa... nhưng như vậy càng hay "_Tôi rút một điếu, gõ gõ lên bàn _" Con bé nhà ai mà trông quen thế nhỉ ?! "

Ngồi yên độ hai ba phút, giướng đôi mắt đăm chiêu của mình ra bọn người đang chụp ảnh, tôi tìm kiếm cái bóng hồng quen thuộc của mình. Nhưng lúc đó tôi ước gì mình chưa bao giờ đi coi buổi chụp ảnh... ước gì là như thế...

" Con bé bận áo ngủ kia làm gì cứ lượn lờ quanh khu vực chụp vậy nhỉ ? Con cái nhà ai mà mất nết quá chừng ???? "

" Ê nhỏ ! "

Con nhỏ tóc ngắn đến ngang cổ, bới xù.. đánh phấn trắng hếu.. trông hơi khác thường... Nghe tôi gọi nó nghểnh cổ lên nhìn đau đáu, ra hiệu gì đó mà tôi không hiểu.

" Con cái nhà ai đấy ??? "

Nó đưa tay ra sau, chỉ vào nhiếp ảnh gia.

" Nó là con của cha chụp ảnh àh ? Tay này hôm nay còn kéo cả con gái vào... cơ đấy "

Tôi nhấp nhổm không yên, có một linh tính chẳng mấy lành.

" Kai san , anh ngồi vào ghế đằng kia đi... "

Nghe gọi đến cái tên ấy tôi liền bật dậy, ngó dáo dác.

" Tôi ngồi thế nào đây ? "_Kai hỏi

Con bé lúc nãy đạp vào chân cậu ta, Kai có vẻ không phản ứng gì.. Tôi vẫn còn hơn ngờ ngợ.

Như được nước làm tới, con nhỏ đặt hai tay lên đùi cậu ấy, từ từ kéo nó thật rộng.

Điếu thuốc từ trên miệng tôi rơi xuống.....

... rơi.........

" Phải rồi, giang hết cỡ ra "_Nhiếp ảnh gia nói oang oang_" Tôi thấy ống kính bắt đầu nóng lên rồi đây "

Kai cười bẽn lẽn.

.. và từ từ

... từng cái nút một trên tấm áo khoác mầu sẫm tung ra

Đầu tôi nghẹo sang một bên_" Cái .... cái......gì ..... ? "

" Vậy được chưa ? "

" Ok con dê "

Con nhỏ ban nãy hình như hơi nóng tính, nó chạy lại, chỉ trỏ gì đó .. rồi .. giật tung cái áo cậu ấy đang mặc, khiến tất cả nút mở ra...

" Ôi không !!!!! "_Tôi bịt tai lại_" Cái gì đang xảy ra thế này ???? "

Thêm lần nữa tôi thò đầu ra tấm bình phong, để chứng kiến.... chứng kiến cảnh tượng hãi hùng không thể tả xiết ......

Dưới ánh đèn vàng, Kai chan ngây thơ đang xoắn xuýt lấy con bé ngó chừng chỉ mười mấy tuổi, tay trong tay, vai sát vai .. ánh mắt nồng cháy.

" Thùy não.. thùy não .... thùy não tôi chắc đông thành thạch nhũ rồi "_Tôi trợn ngược mắt_" Thùy não .... thùy não ..... "

Con nhỏ khốn nạn vòng tay ôm chặt lấy cái eo trần của Kai chan, còn cậu ấy có vẻ thỏa mãn hếch mặt lên... cả cơ thể ngả ra sau........

Sau đó như là dùng hết sức khỏe, con quỷ nhỏ kia bảo cậu ấy ngồi những tư thế... hớ hênh hơn bao giờ hết.

Đôi chân cứ ngày càng mở rộng ra, còn bàn tay lại buông lõng ở giữa, tất cả như mời gọi và thách thức. Đầu óc tôi váng hết lên, mắt mở trân trân. Thân hình phô bày dưới lớp đèn vàng mờ nhòa càng trông nguy hiểm hơn bao giờ hết. Mớ tóc đen nhánh cứ lòa xòa... và họ lại quấn lấy nhau, mơn trớn như hai vampires vờn trong khung hình.

Tấm cuối cùng..... đó là đỉnh điểm của cuộc nổi loạn. Con bé chỉ đáng tuổi em út Kai đứng xoay ngực về phía cậu, lưng hướng ra phía tôi... và Kai chan, một cách từ từ... hạ sợi dây trắng nhỏ nhắn của chiếc áo vốn dĩ cũng rất mỏng manh đó xuống. Từ từ và từ từ.. Kai ra vẻ lúng túng và liên tục hỏi _" Thế này được chưa ? "

Cái áo hạ xuống đến hông....

.. cho đến lúc bản lưng nhỏ xíu hiện ra.

Con bé quỷ quyệt ấn bàn tay mủm mỉm vào hông Kai ra dấu dừng lại. Họ vén tóc nhau và.......

" TÔI KHÔNG CHO PHÉP !!!! "

" Reita san ? "

" TẤT CẢ DỪNG LẠI !!!! TÔI SẼ BÁO CẢNH SÁT CÁC NGƯỜI CHỤP ẢNH KHIÊU DÂM ! ĐỒ KHỐN !!! "_Không thèm để ý xung quanh, cũng không nghe một lời giải thích, tôi chạy xộc vào...

Tay tôi dính máu của ai đó... tôi cũng không rõ.... Ngập tràn trong đầu tôi là nỗi ghen tức không biên giới_" Đi về ngay cho tôi !!! "

Đến bây giờ, tôi cũng chưa thể hình dung mình đã làm gì... tất cả đồ đạc đều đổ bể, ánh mắt Kai chan ngơ ngác nhìn tôi.

" REITA buông ra !!! "

" Buông con khỉ !!! "_Tôi gào lên

Trong lúc quá tức giận, tôi lôi cậu ấy ra một cách thô bạo mà chẳng để ý... đầu cậu ta đập và đèn chiếu... còn máu trên tay tôi chính là máu răng của nhiếp ảnh gia.

Con bé khác thường khi nãy có bon chen vào níu tôi lại, nhưng tôi dùng hết sức hẩy nó ra_" Đừng để chú phải ra tay với cháu !!!! Tránh ra !!! "

Và chúng tôi lôi nhau ra bên ngoài, áo của Kai vẫn mở hết hàng nút, nó tung lên trong gió... nắng bên ngoài gay gắt càng nhấn đậm thêm vô số đường cong và làn da trắng ngần. Mẹ kiếp ! Tôi hoàn toàn mất kiểm soát... Tôi ôm chầm lấy cậu ấy, rít vào tai cậu ấy những câu nói độc địa.

" Tại sao lại nghe theo lời họ mà làm như thế hả ????? "

" Từ này đừng hòng tôi cho em đi chụp ảnh nữa "

" Em phải nghe lời tôi !!! "

" Em thật là ngốc nghếch !!! "

Kai chết đứng, hai cánh tay buông lõng, cậu ta không phản ứng gì nhiều trừ hơi thở phì phụp vì bị tôi chèn quá chặt.

" Anh ơi "_Kai cố gắng nói

Tôi im lặng, vẫn ôm ghì lấy thân hình cậu tra.

" Em không cần bảo vệ đâu, thật đấy ! "

" Cái gì ???? "

" Em không cần ai bảo vệ cả, còn ý tưởng chụp ảnh là của em... "

" ........... "

" Của em ???? "

Tôi thảng thốt và nghĩ_" Thấy cha rồi "

... và thật sự là "thấy cha" thật.

" Lúc nãy anh đấm vào mặt nhiếp ảnh gia... và..... xô ngã Ruki chan "

Chưa để tôi hoàn hồn, Kai chan đẩy vào vai tôi_" Bớt lo một chút đi, anh hai àh "

Tôi đứng như trời trồng. Trên nền đường trắng hếu... cái mặt tôi có thể còn trắng hơn cả đường bị nắng chiếu nữa.

" KHÔNGGGGGGGGG !!!! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro