8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn anh có chút khó khăn để thở, cô hơi chạnh lòng, Jocasta ngồi xuống bên cạnh lau giọt mồ hồi trên trán còn đọng lại rồi đặt lên trán một nụ hôn. Kéo chăn lên cho anh cảm thấy ấm hơn, Jocasta nắm lấy tay anh vuốt ve. Lúc này có vẻ là thứ em cần sau 3 năm xa cách, dù hơi đau đớn nhưng ít ra anh ở bên cạnh, không ồn ào ai nói ra nói vào, một thứ hạnh phúc không gì bằng. Thấy Jeon Jungkook mở mắt nhìn, muốn nói gì đó.

"Anh ngủ một chút đi, thuốc giải này dành cho độc mạnh nên sẽ có tác dụng phụ"

Cái gật đầu nhẹ làm em yên lòng, hôn phớt lên môi của anh một cái nhẹ, ngồi một chút đã thấy anh yên giấc, Jocasta rời đi để thay một chiếc váy khác dễ chịu hơn. Bước ra ngoài gặp vua Waston đứng chờ ở đó, Jocasta xoa chút lo lắng nhìn vào phòng Jungkook đang nghỉ ngơi.

"Con thật sự đã yêu sao?"

"Sao phụ vương lại hỏi con như thế?"

"Ta không cấm cảng con nữa, ta cũng biết mẹ con chưa từng yêu ta như cách ta yêu nàng, ta không muốn con sống trong mái ấm không hạnh phúc. Con cứ làm những gì trái tim con mách bảo đi con gái nhỏ"

"Con mong người đừng làm khó Jeon Jungkook, người cấm tụi con cưới nhau con không dám cãi nửa lời, nhưng mong người đừng tách con ra khỏi anh ấy. Anh ấy là người bên cạnh con hơn 8 năm qua rồi, là một phần không thể thiếu"

Vua Waston hài lòng mỉm cười, ông rồi cũng nhận ra Jocasta rất giống với vợ ông, từ đó đến giờ ông vốn là người có thể cưới năm cô mười thiếp làm vợ, ấy mà suốt một đời sau khi Aliris ra đi ông chỉ đơn độc bên con gái nhỏ. Đó là Aliris thứ hai của ông, con bé dù gai góc hơn Aliris dịu dàng ông từng có, nhưng cách con bé vẫn một mực theo hướng đi của mình đã làm ông nguôi ngoai.

"Cuối năm nay, ta sẽ tổ chức lễ cưới cho hai con, ta về phòng nghỉ ngơi đây, chào nữ vương của ta nhé"

Em đứng hình, cách ông dịu dàng với cô như thế này nhiều năm cô chưa từng biết, cô chưa từng biết có một vua Waston bao dung như này. Em thẩn thờ bước về phòng thay chiếc váy khác. Đi ngang qua phòng cha mình, em hình như cảm nhận được sự đơn độc của ông sau khi mẹ mình đã mất. Tệ thật, đến bây giờ em mới đủ khôn ngoan để nhìn ra con người thật của cha mình.

Một lát sau em vào phòng cùng Jungkook, anh đã thức giấc, người vẫn nằm yên ở đó chờ đợi cô xuất hiện. Jocasta im lặng đi vào, ánh mắt hạnh phúc nhìn người trước mắt. Jungkook cũng nghe được tiếng mở cửa, từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường mỉm cười nhìn em.

"Sao lại ngồi dậy chứ, anh nằm xuống nghỉ đi"

Jocasta đi lại ngồi bên cạnh, Jungkook không nói gì, chỉ im lặng nhìn ngắm người con gái mình một hồi lâu, trái tim đập vô cùng mãnh liệt. Thật ra sau 3 năm anh không bên cạnh, rất sợ một ngày em vì điều đó mà tình cảm phai nhạt, hắn hôm nay đến đây là vì một người báo tin có gián điệp trà trộn vào lễ lên ngôi của cô.

"Bộ dạng lúc sáng của anh có làm em sợ không vậy?"

"Sao lại sợ hả anh? Trông rất ngầu mà? Ơ cánh của anh đâu rồi?"

"Ẩn đi cho dễ chịu hơn thôi mà, anh có mất đâu"

"Ngầu thế"

Jungkook giãn cơ mặt, dễ chịu hơn rất nhiều khi nghe điều này. Hắn ôm em vào lòng, lúc này vô cùng yên bình, là cảm giác sau 3 năm xa cách, là cái ôm không sợ bị ai phát hiện.

"Anh yêu em"

"Anh này, anh có muốn lấy em không?"

Hắn nghe điều này mà bất ngờ, chuyện cưới em hắn có chết cũng không dám mơ đến, một người quyền lực như em bây giờ hắn chỉ dám đứng phía sau âm thầm bảo vệ.

"Em đang đùa sao? Em biết mà, anh và em không chung một thế giới, cha của em không chấp thuận"

"Anh khoẻ chưa?"

"Anh khoẻ rồi, sao đấy em?"

Jocasta kéo anh ra khỏi phòng, hắn không biết người con gái của mình sẽ định làm gì, chỉ biết đi theo sau. Jungkook hơi bất ngờ vì đứng trước cửa phòng của vua Waston, không biết cô định làm gì, chỉ thấy gõ cửa đã nghe tiếng mời vào. Tay trong tay đứng trước mặt ông ấy, Jungkook có chút sợ, anh cứ gật gù cúi chào.

"Anh ấy nói với con đã khoẻ rồi, vậy là làm chồng con được rồi"

Jungkook bịt miệng Jocasta lại, chỉ thấy vua Waston cười nhẹ, ông ngồi xuống giường nhìn cặp trai gái trước mặt mà trong lòng nhẹ nhõm hơn.

"Ừm, chiều con"

"Vua Waston..."

"Anh không muốn kết hôn với em?"

"Anh không có ý đó, anh không có nói như vậy mà. Thưa ngài, có phải ngài nhầm lẫn gì không ạ?"

"Không, không nhầm, ta yên tâm giao con bé cho con. Hai đứa không cần lén lút qua lại gặp gỡ nữa, ta nhận ra chỉ có con mới có thể trồng vườn Lavender đẹp nhất theo cách con bé muốn thôi chàng trai."

Jungkook muốn ù tai đi, anh dồn cả tôn nghiêm bản thân quỳ xuống cúi chào ông một cái như ra mắt. Vua Waston vô cùng hài lòng, ông chưa bao giờ tin tưởng một người nhanh như thế, Jeon Jungkook ở cạnh Jocasta lâu như vậy, còn lén đưa con gái ngọc ngà ông đi rong chơi, dù trước đó rất giận nhưng bây giờ thì hài lòng hơn rất nhiều.

"Thằng bé vừa khỏi, con với thằng bé về phòng nghỉ ngơi đi, mọi việc lễ cưới sẽ được chuẩn bị"

"Dạ thưa cha"

...

Ở phòng Jocasta, Jeon Jungkook nhìn em cười một cách vui vẻ như thế, hắn vô cùng hạnh phúc. Đây có lẽ là điều bao năm qua hắn từng mơ ước, một lần được công khai, một lần cả hai không còn run sợ khi ở bên cạnh nhau. Ánh mắt hắn dành cho em không bao giờ thay đổi, Jocasta vui vẻ kể cho hắn nghe rất nhiều thứ trong 3 năm qua, trông em bé của hắn có chút ấm ức.

"Anh biết không, mỗi tối đột nhiên lại cảm thấy anh luôn đâu đó ấy, kiểu như là anh đứng nhìn em chằm chằm, ôi nổi da gà lắm á"

"Ha, thì đó là sự thật mà bé con?"

Em nổi đoá lên, nhìn Jeon Jungkook cười khổ nhìn mình, anh kéo cô vào lòng ôm chặt, ôn nhu vừa kể vừa xoa đầu.

"Trong quá trình huấn luyện nếu anh tiếp xúc với em sẽ ảnh hưởng rất nhiều với em cả anh nữa, anh cũng rất nhớ em mà, không giận anh"

"Vậy em không giận anh"

"Nào ngủ sớm thôi, mai anh đưa em đi chơi"

"Dạ"

"Ngoan quá"

Jeon Jungkook cuốn em vào một nụ hôn, ôm chặt Jocasta vào lòng, hắn không muốn xa em nữa. 3 năm qua đã quá đủ, nếu không gặp em thì cô đơn cả đời cũng chả sao, còn từ lúc có em sẽ khác, cô công chúa nhỏ này dạy hắn cách dịu dàng hơn rất nhiều. Có lẽ từ sáng đến giờ Jocasta Waston cũng đã thấm mệt, vừa được Jungkook xoa xoa lưng một chút thì hơi thở đã đều đều. Nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong lòng ngon giấc, Jeon Jungkook cũng nhanh nhắm ngủ cùng em, mùi hương của em vô cùng dễ chịu khiến hắn ngon giấc hơn nhiều sau bao đêm thức trắng.

....

"Mời nữ vương Waston và thủ lĩnh Jeon trao nhẫn cho nhau"

Anh tháo chiếc nhẫn Purei ra cho em đeo vào ngón áp út của mình, Jocasta cũng làm tương tự, em đưa cho Jungkook chiếc Purie lấp lánh. Người con gái trước mắt với vương miện nữ hoàng, chiếc váy cưới trắng lộng lẫy hơn một thiên thần, ánh mắt đôi môi tất cả ngũ quan vô cùng xinh đẹp đến nghẹt thở. Có mơ hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, Jocasta cũng không thể hạnh phúc hơn, Jeon Jungkook trong lễ phục trắng vô cùng xa hoa được chính vua Waston đặt riêng, nét đẹp sau bao năm của anh vẫn là dịu dàng mà cô lưu giữ. Nụ cười hồn nhiên của em chính là thứ hắn không bao giờ thoát khỏi.

"Tuyến bố, hai nước Waston và bộ tộc Áo Đen hoà nhập yên bình, nữ vương Waston và thủ lĩnh Jeon chính thức về chung một mái ấm"

"Em yêu anh"

Nghe người con gái nhỏ thì thầm nghịch ngợm, Jeon Jungkook thích thú đáp lại rồi cuốn em vào một nụ hôn sâu, giữ chặt vòng eo nhỏ gọn trong vòng tay của mình.

"Anh yêu vợ"

Cả nước reo hò trong mừng rỡ, như một lịch sử được mở ra trong mơ, nụ cười của hai kẻ đứng đầu hạnh phúc trong ngày cuối năm cùng tuyết rơi với những cánh hồng đỏ thắm, Jeon Jungkook nắm chặt tay em không rời. Hắn mãn nguyện tột cùng, từng viễn tưởng em sẽ trở thành một nửa của người khác, không ngờ người khác lại là chính mình. Ai cũng nhận ra, ánh mắt Jeon Jungkook dành cho Jocasta Waston ôn nhu và dịu dàng như ánh trăng rằm ngày đầu họ gặp nhau.

end

Cảm ơn mọi người đã theo dõi một câu chuyện nhỏ này, lab u ( ◜‿◝ )♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro