Chương 1.1 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Duy Mạnh đi vào “Destiny”, tất cả mọi người nhìn hắn.

Không có khuôn mặt nào khiến hắn thấy mới mẻ, Duy Mạnh bắt đầu cảm thấy sự nhàm chán của tối nay. Lướt qua khuôn mặt và thân thể những cậu trai trẻ đang lần lượt được dẫn vào chỗ hắn ngồi thì càng cảm thấy thất vọng hơn.

Điều hắn muốn là gặp một người đẹp. Chắc lại thất vọng lần nữa rồi.

Cho dù hắn là kẻ nổi tiếng nhất câu lạc bộ này, người nổi danh nhất ở nơi đầy rẫy trai gọi không phải là kẻ đứng đầu bảng mà là hắn khách làng chơi.

Thiên Vũ chưa bao giờ từ chối từ khách làng chơi này. Có lẽ hắn cũng không bài xích rất nhiều khách làng chơi giống hắn, lần đầu tiên bước vào Destiny chỉ đích danh hắn “Tôi muốn cậu ta.”

So với tất cả những trai nhảy ở đây, Duy Mạnh trông còn giống trai gọi hơn. Vẻ ngoài của hắn đẹp đến nỗi nhìn lần đầu đã bị coi là 0, nhưng sự thật hắn là 1 không hơn không kém. Hắn thích lấy sự trái ngược này đùa giỡn lên đùi và lòng bàn tay, hưởng thụ ánh mắt chịu khuất phục của bọn họ khi đè từng gã đàn ông dưới thân, dạy cho bọn họ sự khác biệt giữa 0 và 1 không phải là khuôn mặt, mà là thân thể.

Hắn 25 tuổi chính là truyền thuyết của Destiny, nhưng điều này cũng không thể đảm bảo hắn có thể tìm được con mồi ở nơi này, trai gọi tô son trát phấn lẫn đám giai nhảy gần như lột sạch đồ trên sân khấu đều không làm hắn hứng thú. Duy Mạnh thở dài giữa đông đảo ánh mắt nóng bỏng, chối từ những gương mặt muốn vui vẻ đang nhìn về phía này, lắc đầu với quản lý.

Lý do hắn chưa đứng lên luôn, chính là một bài nhạc múa. Đó là nguyên nhân hắn nhìn lướt lên sân khấu.

Một vũ công nam bước lên sân khấu, bắt đầu nhảy múa.

So với trai nhảy ở vùng này cậu ta mặc nhiều quá. Cái mọi người muốn xem chính là xác thịt trần trụi, cậu ta lại chỉ để lộ hai cánh tay. Cậu ta bắt đầu nhảy múa, áo chẽn màu vàng ôm sát lấy thân thể, trên cánh tay có đường cong cơ thể quyến rũ, đôi chân thon dài bọc trong chiếc quần dài, lúc nhảy múa mạnh mẽ sẽ lộ eo dưới áo chẽn, một chiếc dây xích kim loại đung đưa là đồ trang trí duy nhất trên cả người.

Duy Mạnh từng xem qua vô số trai nhảy. Bọn họ nhảy múa tựa như rắn dính dớp bẩn thỉu, còn người thanh niên này lại giống một con sư tử đực bạo ngược.

Cậu nhảy điệu múa đẹp đẽ hắn chưa từng xem, vẻ đẹp tràn trề sức mạnh lẫn sự dẻo dai. Khi cứng rắn mãnh liệt xương cốt toàn thân dường như đều rung chuyển đổ vỡ, từng lỗ chân lông đều gào thét sự mãnh liệt của giống đực khi mềm mại eo tựa con đỉa, mông như điện giật, một cú lắc eo vặn hông tựa như yết hầu của kẻ đang ghìm cương. Mái tóc ngắn màu nâu sẫm xoăn nhẹ mái che mặt cậu, chỉ thấy mỗi lướt nhanh theo động tác thay đổi liên tục, tỏa ra một khoảng chói lóa trước mặt Duy Mạnh.

Mãi cho đến âm tiết cuối cùng của điệu nhảy cậu đột nhiên ngẩng mặt, cánh tay vẫy cong cong, âm thanh đột ngột ngừng lại.

Ánh đèn rọi sáng khuôn mặt cậu.

Khóe miệng cong lên.

Nụ cười của một vị vua.

Sau đó một giây Duy Mạnh mở miệng.

“Tôi muốn cậu ta.”

Khi cậu bị dẫn vào chỗ ghế ngồi, cả người đầy mồ hôi.

Duy Mạnh ngồi trên sô pha để bản thân chìm trong bóng tối, ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá.

Không có lý do gì để hắn không hài lòng...

Không có.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Duy Mạnh, kể cả biểu cảm mơ màng khi cậu trai nhảy kia lau trán đầy mồ hôi, lẫn sự giận dữ sau khi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù tức giận cũng chỉ là khuôn mặt căng thẳng, nét mặt đầy biểu cảm say sưa mà lâu lắm rồi Duy Mạnh chưa từng nhìn thấy.

“Rất xin lỗi ông chủ. Tôi tới chỉ để nhảy múa thôi.”

Nhẹ nhàng lách người, cứ như thế quay người rời đi. Duy Mạnh ra hiệu cho quản lý.

Kết quả là mùi vị cốc rượu đầu tiên của Duy Mạnh trong buổi tối này và cục đá trong cốc ngấm hết cả lên bộ đồ hàng hiệu.

Trong phòng, Duy Mạnh cầm chiếc áo sơ mi bị rượu đỏ ngấm ướt, nhấm nháp từng ngụm rượu.

“Tôi mặc kệ! Được chưa hả?”

Thật không ngờ cậu trai trẻ giữ gìn danh dự như thế. Bóng dáng khi quay đầu bước đi cũng đẹp như nghệ thuật, điều bất ngờ duy nhất với Duy Mạnh là cậu ta còn thấp hơn mình. 169… không, 168. Một con sư tử trẻ, hoặc báo săn tỏa ra mùi vị của giống đực.

Nếu để cậu ta nhìn rõ mặt mình liệu cậu ta có bị quyến rũ không? Miễn là cậu ta cũng giống …Duy Mạnh rất muốn biết câu trả lời.

Hắn ngẩng mặt phát hiện đã uống xong giọt rượu cuối cùng. Lấy đại một chiếc áo sơ mi rồi đi xuống tầng dưới, cầm theo mấy chai rượu đi qua vườn hoa nhỏ của cửa hàng bên cạnh thì nhìn thấy một người ngồi trên ghế. Bóng dáng cô đơn, ngửa đầu uống đồ uống. Áo khoác màu đen, bên cạnh để một cái túi.

Duy Mạnh đi tới giả vờ hỏi để bắt chuyện: “Anh bạn, xin tí lửa.”

Người nọ ngẩng đầu nhìn hắn, lấy bật lửa trong ngực ra. Duy Mạnh châm thuốc nhả một ngụm khói.

“Cám ơn. Cậu lạc đường à?”

Lắc đầu.

“Xin hỏi gần đây có khách sạn nào không?”

“Góc phố có một cái, bốn sao.”

“Có cái nào rẻ không?”

“Cậu có thể ở bao nhiêu?”

Chàng trai trẻ lưỡng lự một chút.

“… 30. Liệu có không?”

Duy Mạnh đưa điếu thuốc lên miệng, hơi nheo mắt lại.

“Được.”

Để túi đồ xuống, chàng trai tóc nâu sẫm quan sát căn phòng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Phòng này to thật đó.”

“Cũng không tệ. Cậu tên gì?”

“…”

“Tôi họ Đỗ, tên Duy Mạnh.”

“Tôi là Quang Hải.”

“Này…Quang Hải, cậu đang làm gì?”

“Chưa có, tôi đang tìm việc.”

“Bây giờ không dễ tìm việc.” Duy Mạnh đưa một điếu thuốc.

Đối phương lắc đầu từ chối, Duy Mạnh chỉ phòng tắm.

“Kia là phòng tắm, đồ cứ thoải mái dùng. Cậu ra mồ hôi à? Đi tắm đi.”

Chàng trai vội đưa cánh tay lên mũi ngửi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh. Hơi có mùi nhỉ.”

“Mùi đàn ông.”

Duy Mạnh cười nói. Chàng trai cũng cười lễ độ, đi vào phòng tắm.

Cùng với tiếng nước rào rào, trong đầu Duy Mạnh vẽ ra thân thể trần truồng trẻ trung, eo vặn vẹo và cơ thể đẹp đẽ. Thân thể như vậy bọc lại trong áo ngắn tay thật là phí của giời. Nếu vừa rồi cậu ta mặc chiếc áo chẽn màu vàng kia, bên hông ánh lên sợi xích kim loại kia, lúc đưa cậu ta vào cửa sẽ đè ra hôn.

Duy Mạnh khá là tự tin vào khả năng của bản thân,cho dù dáng người hắn gầy nhỏ hơn so với cậu vũ công nam kia. Lúc ở vườn hoa khi người kia ngẩng đôi mắt nhỏ dài lên chăm chú quan sát hắn, Duy Mạnh còn tưởng mình bị nhận ra rồi may mắn là hắn không ép buộc. Ở trong phòng tối là muốn xem cậu chống lại ông chủ, không mở miệng là đúng đắn. Rất cứng rắn, lại có cá tính.

Vô cùng tuyệt vời.

Đẹp phát sợ cộng từ chối cộng tình cờ gặp lại cộng ép buộc. Không có tình một đêm nào hoàn hảo hơn thế này.

Ngày mai ra khỏi cửa này chẳng ai biết ai nữa. Dù một đêm này có bị làm bẽ mặt, ra ngoài cũng không mở miệng được.

Duy Mạnh hoàn toàn không lo lắng ai sẽ chiếm ưu thế lúc chống cự.

Hắn thật sự rất tự tin.

Chàng trai mặc quần đùi đi ra. Cánh tay thon dài, chân dài với đường nét đẹp đẽ. Tóc ướt rỏ nước xuống mặt. Chàng trai thoải mái lắc đầu, trong nháy mắt nhắm mắt lại.

Duy Mạnh nhìn không rời mắt.

Chàng trai hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt truy đuổi sau lưng đi đến cạnh sô pha lục lọi trong túi, sau đó lấy ví tiền ra.

“Đưa anh này.”

Động tác đưa tiền rất nghiêm túc, Duy Mạnh đẩy tay cậu lại.

“Quên đi. Coi như kết bạn.”

“Như vậy không được, giá của anh đã thấp lắm rồi.”

“Không phải cậu chưa tìm được việc sao? Có tiền thì trả lại tôi.”

Đối phương khăng khăng.

“Thế không được. Tôi rất muốn cảm ơn anh, sao có thể không trả tiền chứ.”

Cậu ngẩng đầu, mù mờ nhìn Duy Mạnh cười thành tiếng.

“Anh cười gì vậy?”

“Cậu nói chuyện đều nghiêm túc thế à? Cậu bao nhiêu tuổi?”

“22.”

“Trẻ nhỉ.”

“Anh lớn tuổi hơn tôi à?”

“Đương nhiên, cậu nghĩ tôi bao tuổi?”

“20.”

“Ha ha!” Duy Mạnh cười đến phát ho. “Không phải cậu trêu tôi đấy chứ? Tôi hơn cậu ba tuổi đó.”

Quang Hải không dùng biểu cảm tỏ vẻ bất ngờ nhìn anh. Duy Mạnh đã nhìn vô số người nhưng rất ít khi nhìn thấy đôi mắt thắng thắn vô tư trong sáng như thế này.

Hắn mỉm cười, Quang Hải lại đứng lên đặt tiền ở trên bàn.

“Cảm ơn anh. Gửi anh tiền. Không vấn đề gì đâu … À cho hỏi, tôi ngủ ở đâu?”

“Ngủ cùng một chỗ cũng không sao. Tôi chỉ có một cái giường thôi.”

Duy Mạnh vô tội nói.

“Tôi trải chăn ra sàn là được.”

“Tôi chỉ có một bộ chăn đệm thôi. Cậu không quen ngủ cùng người khác à?”

“Không phải, tôi sợ anh ngủ không ngon.”

“Không sao đâu.”

Có sao chính là cậu. Không phải tôi.

Nhìn thấy thân thể thon dài đẹp đẽ kia nằm xuống chăn, cánh tay để trần, Duy Mạnh cảm thấy phía dưới căng lên hơn một chút. Hắn hơi vội vã, vào phòng tắm vội vàng tắm rửa xong thì người trên giường đã ngủ rồi. Duy Mạnh nhẹ nhàng nằm xuống giường, xốc chăn lên, kề sát thân thể đang quay lưng về phía mình.

Thân thể tỏa hào quang bốn phía trên sân khấu, đang ở ngay trong tay mình. Duy Mạnh không chút do dự đặt tay lên eo cậu.

Rắn chắc, dẻo dai lại rất có lực. Thường xuyên rèn luyện đúng là khác. Hai tiếng trước eo này liên tục xoay lắc, lắc cho hắn bùng cháy ham muốn mãnh liệt. Duy Mạnh mải mê từ phía sau lần đến phía trước, qua chiếc áo ba lỗ màu đen, liên tục sờ mó bờ ngực cậu.

Thớ ngực rắn chắc lại dẻo dai, qua lớp vải cũng có thể cảm nhận được điều đó, ngực rộng nhưng không có một chút sẹo nào.

Duy Mạnh biết mình thật sự gặp được hàng thượng hạng.

Vì thế hắn không còn lý do gì để do dự nữa, vuốt ve tư thế, cúi đầu hôn lên gáy cậu. Mái tóc ướt sũng tỏa ra mùi xà phòng hắn thích nhất. Hôn hôn cọ cọ gáy rồi đến vành tai, Duy Mạnh vươn đầu lưỡi liếm bông hoa tai lóng lánh trên vành tai mềm mại.

Cảm xúc cưng cứng làm máu hắn sôi lên. Hắn ngậm cả vành tai kia vào miệng, thân thể cũng đè xuống phía dưới, miệng dời sang hôn sườn mặt vô cùng đẹp trai đang ngủ say kia.

Đột nhiên, đôi mắt kia mở ra.

Tuy đã chuẩn bị sớm nhưng Duy Mạnh vẫn hoảng sợ,. Trong nháy mắt hắn dừng lại, tay ngừng sờ mó trên ngực đối phương, hoàn toàn không nhúc nhích.

Đôi mắt nhỏ dài quay về phía hắn, mở thật to.

Duy Mạnh đã nghĩ phải đối phó với loại tình huống này như thế nào. Hắn đang định hành động thì đối phương bỗng nhiên mở miệng nói:

“Có nước à?”

“Nước?”

Duy Mạnh sửng sốt.

“Nước gì?”

Qung Hải dậy một chút như thể hoàn toàn không để ý Duy Mạnh đang chồm nửa người phía trên mình. Cậu nghi ngờ sờ sờ mặt, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

“Có giọt nước trên mặt tôi.”

“Sao cơ?”

Duy Mạnh vô thức sờ bên miệng. Chắc không phải là…

Quang Hải bật đèn bên giường, vẻ mặt cậu bỗng trở nên rất kì quái, chỉ trần nhà cho anh xem.

Duy Mạnh ngẩng đầu.

“Á!!!!!”
______
Mới vào đã...:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro