Chương 1.2 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh túm tay nắm đập cửa cũng không đập mở được cửa phòng tầng trên. Thế nhưng nếu đập không ra thì nhà hắn sẽ biến thành Thủy Liêm động mất! Trong hành lang ngập nước tràn ra từ trong phòng, nước chảy ào ào.

(Thủy Liêm động: động Thủy Liêm thuộc Hoa Quả sơn, là nơi Tôn Ngộ Không sinh ra).

Chết tiệt…Duy Mạnh chửi mắng. Không có hàng xóm nào biết số điện thoại của cô gái trên tầng này, nếu cả đêm cô ta không về thì trần nhà hắn sẽ biến thành mây giữa trời mưa.

Tức giận quay lại phòng, nhìn ban công lại thấy một bóng người đang leo trèo phía ngoài!

Theo phản xạ có điều kiện Duy Mạnh lao đến ôm eo người đó.

“Cậu làm gì thế?”

Người hoảng sợ lại là chàng trai màu nâu sẫm. Cậu gỡ tay anh ra, đứng trên ban công nhìn quanh quất lên tầng trên.

“Cửa ban công không đóng. Giờ tôi đi lên khóa vòi nước lại.”

“Cậu điên à? Đây là tầng 6 đó!”

Duy Mạnh thấy thằng nhóc này điên rồi! Quang Hải lại thật sự bắt đầu nhoài ra bên ngoài.

“Không được! Cậu xuống ngay cho tôi!”

Duy Mạnh ra sức giữ chặt cậu, Quang Hải chỉ vào một cuộn dây thừng ở góc ban công.

“Đưa cái kia cho tôi. Nhanh lên!”

Nhìn Duy Mạnh đứng im Quang Hải tự đi qua lấy dây cân nhắc chiều dài một chút, buộc quanh eo thắt nút thật chặt lại buộc đầu kia vào máy giặt ở ban công, cầm tay Duy Mạnh kéo đến chỗ dây thừng.

“Anh giữ chặt, đừng buông tay.”

Duy Mạnh còn chưa phản ứng kịp, Quang Hải đã nhanh nhẹn leo lên ban công, dẫm lên điều hòa phía bên ngoài. Cậu với tay lên chỗ lõm của ban công tầng trên, thân thể nhanh nhẹn như khỉ leo lên trên, một bàn chân giẫm lên cửa sổ chân kia giẫm lên tường ban công hướng lên trên!

Duy Mạnh ngơ ngác ngẩng đầu, hắn há hốc miệng chăm chú nhìn từng động tác của Quang Hải, hai chân dài theo phản ứng lao lên phía trên với tốc độ cao rồi đột nhiên mất hút. Trong đầu Duy Mạnh nổ đùng một tiếng vội lao ra ban công hô to “Quang Hải!”. Tầng trên bịch một tiếng, âm thanh chạm đất rất mạnh, sau đó là một mái tóc màu nâu sẫm cười cười từ phía trên thò ra:

“Tôi không sao!”

Duy Mạnh vội chạy lên tầng trên đúng lúc gặp Quang Hải mở cửa ra. Hắn không để tâm sàn nhà đầy nước mà dẫm luôn đôi dép nhung lên nước.

“Khóa vòi nước xong rồi.”

Quang Hải phủi tay nói, vuốt tóc vướng lên như thể không biết vừa rồi mình làm cả đống chuyện nguy hiểm. Cậu chỉ nhướn mi, cười hơi phức tạp với Duy Mạnh.

“…Người nhà này sẽ không kiện tôi tội đột nhập trái phép chứ nhỉ?”

Duy Mạnh nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đang tươi cười kia mà cười không nổi.

“Tôi sẽ nói …”

Đợi cô gái bận việc vội đi kia quay về cũng quá nửa đêm, hai người nằm lại vào giường thì cũng đã 4 giờ sáng. Duy Mạnh nhìn áo 3 lỗ bên cạnh, mở miệng.

“… Hồi trước cậu làm gì? Sao to gan vậy?”

Dù vô cùng buồn ngủ nhưng giọng nói rất tỉnh táo.

“Có ý gì thế? Tôi cũng không phải kẻ trộm.”

“Không mang dây an toàn làm người khác khiếp sợ như thế, cậu muốn tôi làm gì tôi nên làm sao bây giờ? May mà chưa vào khám đó!”

Quang Hải không chớp mắt, nở nụ cười.

“Sao thế? Thân thủ tôi tốt vậy mà.”

“Cậu vẫn đắc chí quá nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, lần sau cậu đừng làm thế, leo trèo ban công người bình thường làm được hả? Cậu coi mình là 008 chắc?”

Chuyện này ầm ĩ như thế một lúc, hai người nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

Quang Hải không hé răng, được một lát mới nói.

“Tôi sẽ không làm nữa. Hôm nay cảm ơn anh. Tôi biết anh cho tôi ở nhờ không phải để lấy tiền, là có lòng tốt giúp đỡ tôi.”

Duy Mạnh nghiêng đầu, nhìn mái màu nẫu sẫm làm hắn ưa thích.

Hắn với tay qua tìm kiếm, nhẹ nhàng sờ sờ.

“… Này, dây buộc tóc kia của cậu đâu rồi?”

“Dây buộc tóc á?”

Quang Hải hơi nhổm người sờ soạng trên cái tủ đầu giường, cầm trong tay rồi xoay người sang.

“Cái này á?”

Duy Mạnh cầm lấy nhìn.
Hóa ra đây không phải dây buộc tóc mà là một sợi xích nhiều màu sắc. Vừa nhìn là biết hàng vỉa hè, Duy Mạnh buồn cười nghĩ lại thứ làm chính mình choáng váng ở Destiny hóa ra lại là đồ này. Mặc cả tối đa cũng chỉ 20 đồng, nhưng trên sân khấu người kia làm nó tung bay như thể có sinh mệnh.

Đẹp đến mức làm người ta không chịu nổi.

“Tặng tôi cái này đi.”

Quang Hải bối rối nhìn Duy Mạnh.

“Anh thích cái này à?”

“Tiếc à?”

“Không phải, dĩ nhiên là được. Nhưng mà…anh thích đồ như này à?”

Duy Mạnh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

“Đồ này là của cậu đúng không? Tôi thích thì sao lại thấy kì lạ?”

“À bình thường tôi cũng không dùng đâu, hôm nay phải …”

Quang Hải chưa nói hết câu. Cậu đột ngột sờ mặt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói nhỏ “Bố khỉ.”

“Vẫn còn nước rỏ …”

Biểu cảm mờ mịt kia khiến Duy Mạnh đột nhiên cười lớn không ngừng nổi.

Lúc đang lơ mơ  Duy Mạnh bị đánh thức, hắn vất vả mở mắt mới trông thấy trước mặt có khuôn mặt không quen thuộc lắm. Não hắn phản ứng mất 2 giây mới nhớ ra cậu là ai.

“Xin lỗi đã đánh thức anh. Tôi phải đi, nghĩ cần phải chào anh đã.”

Quang Hải mặc áo khoác thể thao màu đen kia, cầm túi trên tay.

“Tôi mua đồ ăn sáng rồi, ở trên bàn bên ngoài. Cảm ơn anh vì ngày hôm qua. Anh ngủ đi, tôi đi đây, chào nhé.”

Đến khi có tiếng cửa chính đóng lại Duy Mạnh mới bò từ trên giường xuống, hắn vội vàng mặc quần một chân dẫm dép lê một chân để trần lao ra cửa.

“Này! Quang Hải!”

Quang Hải vừa vào thang máy, ngoảnh đầu lại.

“Tôi có công việc! Cậu có muốn không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro