Chương 1.3 Vũ Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Duy Mạnh dẫn Quang Hải vào Hoàng Long, Văn Thanh niềm nhở đón chào gọi “Sếp Đỗ”. Quang Hải nghe thấy cách gọi kia thì kinh ngạc nhìn Duy Mạnh một cái. Văn Thanh dẫn cậu đi thu xếp ổn thỏa ở kí túc xá cho nhân viên, nói với cậu tối hôm nay đi làm luôn. Duy Mạnh lắc đầu với Văn Thanh : “Đừng phá quy tắc, kiểm tra xem có được không?” Văn Thanh nghiêm mặt nói đùa người sếp Đỗ mang đến nào có thể không được chứ? Duy Mạnh cười nói đây là anh trách tôi, tôi cũng là lần đầu nhưng đừng phá bỏ quy định của các anh, cứ kiểm tra đi. Hắn quay đầu nói với Quang Hải: “Cậu đi thay đồ đi.”

Quang Hải thay quần áo, lên sân khấu nhảy một lúc.

Duy Mạnh hiểu rất rõ cảm giác trong ánh mắt chăm chú của mọi người. Bởi vì một ngày trước hắn cũng có ý nghĩ như thế.

“Trời ơi sếp Đỗ, anh tìm từ học viện múa đấy à?”

Văn Thanh thán phục một cách cường điệu.

Duy Mạnh cười không ra tiếng.

Lí do duy nhất để giữ lại là chưa chiếm được cậu, còn chưa nếm được mùi vị thì làm sao có thể để cậu chạy trốn. Lúc bắt đầu đuổi theo cũng không nghĩ nhiều lắm, sau đó Duy Mạnh tổng kết là vậy.

Quang Hả nghe thấy có công việc giới thiệu cho chính mình thì dường như khá biết ơn.

***
“Cậu có sở trường gì?”

Biết rồi còn hỏi.

“Nhảy múa.”

“Có học đại học không?”

Khuôn mặt ưa nhìn hơi tối đi một chút.

“Không có.”

“À …”

Duy Mạnh làm bộ nghĩ ngợi.

“Tôi có quen một câu lạc bộ đêm hay là cứ đi nhảy múa đi, cậu đồng ý không?”

“Tôi đi.”

Nụ cười phấn chấn thỏa mãn nở rộ trên gương mặt trẻ tuổi.

Duy Mạnh dẫn Quang Hải đến Hoàng Long, ngày hôm sau thì đi công tác ở Đà Nẵng. Ở Đà Nẵng sẽ họp hành dài dòng, hắn ở lại một tuần.

Một ngày nọ nhận được điện thoại của một thanh niên.

“Là vị nào vậy?”

Duy Mạnh thật sự không nghe ra giọng nói ấy của ai.

Đối phương chần chứ một chút, gọi một tiếng “Sếp Đỗ, tôi là Quang Hải.”

Duy Mạnh hơi ngẩn người, mấy ngày nay thật sự không nhớ tới người này.

“Là cậu hả, sao cậu lại gọi tôi thế? Tôi cũng chưa phản ứng kịp.”

“Không phải mấy vị như quản lý Thanh vẫn gọi anh vậy sao?”

“Đấy là bọn họ. Cậu gọi tên tôi hoặc gọi anh Mạnh đi.”

“…”

Vẻ mặt không thốt nên lời, Quang Hải đành nói:

“Tôi vẫn muốn cảm ơn anh, nghe nói anh đi công tác. Vậy khi nào sẽ về?”

Duy Mạnh đầy hứng thú cầm di động đổi qua bên kia.

“Ở đó thế nào? Đã quen chưa?”

“Rất tốt, tôi quen rồi.”

“Đối xử có tốt không? Bọn họ đối với cậu thế nào? Nếu có người bắt nạt cậu thì phải nói cho tôi biết luôn.”

Quang Hải vội vàng nói “Các quản lí đều rất quan tâm tôi”

Duy Mạnh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu vội vàng lắc đầu.

“Thật sự rất tốt, tôi ngại lắm vì thế muốn chờ anh về mời anh một bữa cơm …”

Giọng nói hơi lo lắng, thật chẳng giống buổi tối hôm ấy.

Thiên Vũ cười.

“Đi. Vài ngày nữa tôi sẽ về, đến lúc đó sẽ gọi điện cho cậu.”

“Nhất định nhé, anh nói rồi đấy.”

Sau khi xuống máy bay, Duy Mạnh không về nhà mà đi Duy Cảnh Kiếm luôn.

Rời giường, hắn có thói quen đi lấy thuốc lá. Sau lưng một cánh tay thò ra lấy thuốc lá của hắn, đầu đặt trên vai hắn mà cười.

“Vẫn hút à? Hút chết anh đó.”

Một mùi nước hoa nam giới. Cũng không khó ngửi, mùi hương sạch sẽ mát mẻ. Mái tóc màu nâu đậm dường như ngửi ngửi cái gì đó trên cổ Duy Mạnh sau đó gặm gặm tai trái của hắn.

Duy Mạnh quay mặt đi.

“Đừng đùa.”

Bàn tay xoay mặt hắn lại ép người kia quay về phía mình.

“Anh…đẹp thật đó.”

Miệng Trình Phong tiến lại muốn hôn, Duy Mạnh không hề nể mặt mà quay đi…

“Đã nói là đừng làm ồn mà.”

Trình Ngư nới tay ra, vẻ mặt hơi đau lòng.

“Anh làm gì thế, sướng xong thì cau có à?”

Duy Mạnh lấy lại điếu thuốc từ tay cậu ta bật lửa hút thuốc liếc Trình Ngư một cái.

“Mặc quần vào đi.”

Trình Ngư cười cười nhìn lướt phía dưới, ôm dính lấy vai Duy Mạnh, tiến đến bên tai hắn.

“Làm sao bây giờ…Lại lớn…”

Duy Mạnh không lên tiếng cũng không nhìn cậu ta, ra sức rít hai lần rồi dụi thuốc vào gạt tàn đẩy vòng tay ôm ấp của Trình Ngư ra rồi đứng lên.

“Tôi đi đây, cậu muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp. Tiền thuê phòng tôi trả.”

Hắn đứng lên mặc quần rồi mặc sơ mi. Trình Ngư vẫn ngồi trên giường, chăm chú nhìn bóng lưng hắn.

“Làm xong thì đi hả? Anh năng suất quá đấy.”

“Xuống máy bay là tôi đến đây luôn. Phải về công ty xem sao đã.”

“Vẫn còn thời gian mà. Nói chuyện tiếp với tôi thì đã làm sao?”

Duy Mạnh ngoái đầu nhìn Trình Ngư một cái.

“Sao giờ cậu quấn người vậy? Trước kia có thế đâu.”

Trình Ngư đột nhiên bật khỏi giường, giọng nói như bão tố vút cao:

“Anh nghĩ là vì sao? Đừng có vờ vịt!”

Duy Mạnh không để ý, nhanh chóng thắt cà vạt.

“Duy Mạnh rút cục anh có thích em không?”

Trình Ngư đứng ở cạnh giường trừng mắt hét to. Duy Mạnh ngoái đầu nhìn hắn một cái.

“Cậu bị bệnh à?”

Hắn đi ra ngoài, mở cửa.

Phía sau cửa kêu rầm một tiếng.

“Anh là thằng khốn!”

Duy Mạnh không đổi sắc mặt, ấn thang máy đi xuống

Trước khi về Hoàng Long, Duy Mạnh gọi điện thoại cho Vương Hoàng.

Hắn từng có rất nhiều bạn, y là người duy nhất duy trì quan hệ nhiều năm như vậy.

Chuyện này cũng không có nghĩa là bọn họ thân tình không thể phân chia, mà là hai người có quan hệ lợi ích bí mật không thể phân chia. Vương Hoàng từng là người hợp tác, bạn hàng lớn. Hơn nữa còn có gia thế người thường không với tới được.

Hoàng Long là câu lạc bộ đêm lớn nhất thành phố này. Bề ngoài là do một ông chủ Hongkong đầu tư ban đầu, nhưng người trong nghề đều biết ông chủ nơi hậu trường của hắn là con trai của bí thư Vương, đây là một bí mật công khai không được lộ ra.

Mỗi đêm chỗ này tập trung rất nhiều quan chức quý nhân, công tử phú nhị đại, nhóm thái tử đảng ăn chơi phóng đãng không hợp thói thường cũng không có vấn đề gì cả. Vì thế việc làm ăn của Hoàng Long rất phát đạt. Buổi biểu diễn tối, trung tâm spa, nhà tắm hơi, sòng bạc tư nhân, đều nằm trong tay Vương Hoàng.

Lúc biết Vương Hoàng, Duy Mạnh chỉ mới 21 tuổi vừa mới tiếp nhận công ty của cha mình. Khi dồn hết tâm trí để quen biết Vương Hoàn trên bàn rượu mục đích duy nhất là để Duy Mạnh bám víu được vào cái cây phú quý này.

Khi ấy Duy Mạnh còn rất non nớt., hắn suy nghĩ rất nhiều cách thức làm sao lấy lòng Vương Hoàng để có thể lôi kéo quan hệ này. Thế nhưng trên bàn rượu Vương Hoàng lướt qua mọi người, tự mình cầm ly rượu đến trước mặt Duy Mạnh mời hắn dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Duy Mạnh nhanh chóng hiểu ra cái đường tắt kia.

Ánh mắt Vườn Hoàng khiến Duy Mạnh không có lí do gì để từ chối.

Vương Hoàng nhanh chóng lấy lí do mở rộng thị trường, đưa riêng  Duy Mạnh đến Macao. Trong một tuần ở Macao, Duy Mạnh không rời giường của Tiêu Nam.

Hắn không thể không thừa nhận tính theo góc độ bạn tình thì biểu hiện của Vương Hoàng vô cùng hoàn hảo.

Y vì Duy Mạnh mà tự nguyện nằm dưới.

“Không sao hết. Tôi thế nào cũng được.”

Vương Hoàng cười như vậy, hoàn toàn không kiêu ngạo như bình thường.

Khi nằm trên người Vương Hoàng, Duy Mạnh hơn một lần nghĩ con trai bí thư tỉnh ủy cũng chỉ như thế. Khách quan mà nói Vương Hoàng ưa nhìn, lớn hơn Duy Mạnh gần mười tuổi nhưng trên giường lại mặc hắn điều khiển.

Duy Mạnh thậm chí cảm thấy người đàn ông này bên trong có khuynh hướng thích bị ngược, đặc biệt là người ngược đãi thích khuôn mặt hắn như vậy. Hắn tình cờ nhìn thấy Vương Hoàng đang làm người khác, khá dũng mãnh, có thể thấy y không nói dối. Y thật sự có thể biểu cảm thế kia.

Ban đầu Duy Mạnh còn muốn Vương Hoàng chiều theo hắn như thế, chẳng qua là vừa lưu loát lại mới mẻ, lâu rồi khó tránh có chuyện đổi trên dưới. Đến bây giờ Duy Mạnh chưa từng làm, nhưng hắn biết nếu Vương Hoàng mở miệng hắn không thể nói được chữ KHÔNG.

Nhưng Vương Hoàng vẫn chưa nói lần nào, ngược lại còn hưởng thụ sự điều khiển của anh.

Có lần y vuốt ve mặt anh rồi thở dài: “Tôi thích dáng vẻ mỹ nhân của cậu khi làm.”

Đương nhiên Duy Mạnh sẽ không nói cho y rằng lời này khiến hắn buồn nôn.

Vương Hoàng đối xử với hắn không tệ, nhiều năm như vậy cần cho sẽ cho, cần giúp sẽ giúp. Công ty hai lần gặp phải bước hiểm đều qua được là nhờ Vương Hoàng ra tay.

Thật sự mà nói, Duy Mạnh biết ơn Vương Hoàng. Lúc trước không có y, “Biển sao” của hắn không được như ngày nay. Từ ngày đó quan hệ của hai người từ dựa dẫm & bị dựa dẫm biến thành bạn bè ngang hàng, khi không có người yêu nếu có hứng thú với nhau thì vẫn tiếp tục chơi đùa.

“Sao vậy, muốn tôi à?”

Ở bên ngoài Vương Hoàng hiếm khi dùng giọng điệu này, lúc nói như thế là tâm trạng tương đối tốt. Duy Mạnh cười.

“Ở chỗ nào đấy, bố khỉ sao ồn thế.”

“Đừng nói tục, giáo viên dạy chúng ta, nói gì cũng không được nói tục.”

Tâm trạng Vương Hoàng rất tốt nên nhiều lời với hắn.

“Nói nhảm ít thôi, tờ khai còn chưa ký, công ty tôi vào sổ làm sao được.”

“Cậu đừng sốt ruột! Trương Truyền Hải rời “Tâm hướng” rồi, kẻ đứng sau rất vững, tôi đang giúp cậu đổ thêm dầu vào lửa, chờ hai ngày nữa nhé?”

“Có lần nào anh nói phải chờ đâu? Không phải bất lực không sung sướng nổi đấy chứ? Bớt ngâm hai viên bi đi thì có thời gian ngay!” Duy Mạnh chẳng chút nể nang, nói rất thô tục.

“Được được, tôi sẽ làm. Ngày mai! Cậu chờ tin của tôi.”

Bất kể việc khó đến đâu, chỉ cần Duy Mạnh mở miệng là Vương Hoàng đều nửa giả nửa thật để tâm. Đây cũng là điểm Duy Mạnh biết ơn Vương Hoàng.

Lúc đang gọi điện cho Vương Hoàng, Duy Mạnh đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“A, từ từ đã. Mấy hôm trước tôi có dẫn một cậu nhóc đến câu lạc bộ đêm, để nhảy múa đó.”

“Việc nhỏ như thế không cần nói với tôi, dặn Văn Thanh đi.”

“Anh nói Văn Thanh phóng khoáng chút, đừng có kẹt xỉ. Cậu nhóc lúc trước nghèo lắm, ở trọ có 30 , thật không dễ dàng gì.”

“Ha ha, thương hoa tiếc ngọc à? Cậu lại muốn chiếm đoạt hả? Buổi tối đi xem một chút vậy.”

“Đừng nói bậy bạ, là bạn bè của tôi đó. Anh đừng làm càn đấy.”

“Được, cẳng thẳng thế, tôi không có hứng thú với thiếu niên. Cậu tự đi vui vẻ đi!”

Cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro