Chương 1.4 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đến Hoàng Long, Duy Mạnh hơi hưng phấn. Lâu lắm rồi hắn không có loại cảm giác ấy khi đi vào chỗ này. Đến Đà Nẵng vài ngày không để ý đến vũ công nam này, quay về nghỉ ngơi hai ngày, nhớ tới người này lại thấy có hứng thú. Sau khi gọi điện cho Vương Hoàng, buổi tối hắn đi đến Hoàng Long. Bảo với Văn Thanh không cần đón tiếp, tự mình vào phòng đòi một ly rượu rồi nhìn sân khấu.

Đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng Quang Hải. Duy Mạnh không sốt ruột, chậm rãi nếm rượu. Đến đêm khuya, thời điểm nhiều người nhiều tiếng hò hét nhất, ánh đèn biến đổi, bốn góc có mấy cô gái bắt đầu múa cột. Một thanh niên trẻ đi đến sân khấu chính, cậu bắt đầu nhảy lên cái cột trên giá đỡ. Mái nâu sẫm tung bay và thân thể chuyển động nhảy múa, cậu vừa bắt đầu múa phía dưới đã có những từng đợt hò hét điếc tai.

Duy Mạnh không phải chưa từng nhìn thấy nam giới múa cột. Nhưng cái này bị hắn liệt vào dạng nhảy múa buồn nôn nhất. Những trai nhảy đó lộ bụng cũng như đùi có lông tơ dài, cố gắng làm thành tư thế đẹp đẽ nhưng hắn không thấy đẹp ở đâu hết. Vì thế nhìn thấy Quang Hải xuất hiện với cột ở sân khấu, Duy Mạnh phải sững sờ. Hắn sợ ấn tượng tốt đẹp vũ công nam này lưu lại cho hắn từ trước đến nay sẽ dừng lại tại đây. Nhưng Duy Mạnh lại sớm lặp lại bộ dạng ngốc nghếch nhìn chằm chằm sân khấu tối hôm đó.

Quang Hải vẫn không lộ ra mấy, áo ba lỗ màu đen và quần dài. Cậu chuyển động xung quanh cái cột càng lúc càng nhiều, đôi chân dài vung lên eo hạ thấp, trong một giây mạnh như rồng hổ, giây tiếp theo cảm giác chợt biến đổi, lười biếng nghiêng người dựa vào cột, thân thể vừa như ngã lại không ngã, dưới ánh đèn khuôn mặt tuấn tú chợt ngẩng lên, cằm cong lên, tỏa ra ánh mắt không đàng hoàng.

Tiếng hét điếc tai bùng lên bốn phía.

Duy Mạnh nắm chặt ly rượu.

10 phút sau, Duy Mạnh nhìn Quang Hải từ sau sân khấu đi ra, chạy như bay đến phòng hắn.

“Anh đến đây lúc nào thế?”

Trên khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi là nụ cười không chút giả tạo. Cậu trai trẻ này thật sự vui vẻ.

“Tôi mới đến.”

Duy Mạnh rót rượu vào chiếc ly rỗng đã chuẩn bị từ trước.

“Sao anh không nói trước cho tôi một tiếng? Đến lúc quản lý Thanh nói anh đến, tôi chạy vội lại đây.”

“Cậu múa không tệ đâu!”

Duy Mạnh giả bộ lần đầu tiên nhìn cậu múa, khen ngợi.

“Đâu có…nhảy vớ vẩn thôi.”

Giọng nói hiện ra một chút đắc ý.
Duy Mạnh cười nhìn cậu.

Quang Hải chưa thay quần áo, xem ra là xuống sân khấu thì tới đây luôn. Cổ áo ba lỗ màu đen hở sâu, trên cổ đeo một sợi xích. Tóc buông xuống bả vai, phía trước gạt mấy lọn tóc lên buộc thành búi. Bình thường Duy Mạnh gọi kiểu tóc này là kiểu tóc nữ, mấy cô gái trẻ 17, 18 hay buộc như vậy, hắn không nghĩ kiểu tóc này còn có thể dùng cho nam giới, lại có thể đẹp đẽ như vậy, lại có thể không những không gây cảm giác nữ tính, mà có khí chất anh hùng.

Quang Hải thấy Duy Mạnh chăm chú nhìn mái tóc mình thì hơi ngượng ngùng: “Bộ dạng này kỳ quái lắm à?”

Cậu vươn tay lấy sợi dây buộc tóc mái xuống, Duy Mạnh không kịp ngăn cản.

“Ai nói thế, rất đẹp trai, tôi đang thưởng thức đấy.”

Quang Hải nâng ly chạm cốc với hắn rồi ngửa đầu uống, yết hầu di chuyển lên cao xuống thấp, ánh mắt Duy Mạnh xuyên qua ly rượu phía trước nhìn chòng chọc vào cái cổ tràn đầy mùi vị đàn ông kia.

“Cậu thế nào rồi?”

“Rất tốt, quản lý Thang rất quan tâm tôi, mọi người đối xử với tôi đều tốt. Thật sự cảm ơn anh…sếp Đỗ.

Không hiểu vì sao từ lần đầu nghe chữ “sếp Đỗ” từ miệng cậu, Duy Mạnh cảm thấy nghe rất khó chịu.

“Không phải đã nói đừng gọi sếp Đỗ sao? Gọi anh Mạnh đi.”

Quang Hải nhìn hắn, biểu cảm vật lộn đấu tranh làm Duy Mạnh bật cười.

“Sao thế? Gọi tôi là anh Mạnh làm cậu tủi thân thế à?”

Quang Hải vội vàng: “Không phải!…Anh Mạnh!”

Không hiểu vì sao mà tiếng “anh Mạnh” này vẫn làm Duy Mnhj thấy kì cục.

“…Sao tôi thấy kì cục thế nào ý. Cậu có thể gọi sao nghe chân thành được không?”

Duy Mạnh cố ý đùa cậu. Quang Hải nhìn hắn.

“Nhìn anh…trẻ hơn tôi.”

Duy Mạnh thật sự thật sự sặc luôn.

Hắn đã nghe rất nhiều lời khen nhưng không có câu nào dễ chịu thế này.

“Cậu đừng nói mình già như thế được không?”

Duy Mạnh cười nói. Văn Thanh đi đến.

Quang Hải đứng lên ngay lập tức: “Quản lý Thanh.”

Văn Thanh tươi cười, ấn Quàn Hải ngồi xuống rồi quay sang Duy Mạnh.

“Sếp Đỗ, bọn tôi nợ cậu ân huệ lớn đấy!”

Duy Mạnh xoay xoay ly rượu.

“Cậu nhóc này thể hiện tốt không?”

“Đâu chỉ là tốt, Quang Hải là ngôi sao của chỗ chúng tôi, khách đến cổ vũ nhiều khủng khiếp!”

Quang Hải cúi đầu hơi ngượng ngùng, lại có chút đắc ý.

“Người cũng không tệ, rất chịu khó lại giỏi giang.”

Quang Hải vội vàng xua tay nói “Nhờ mọi người giúp đỡ đấy.” Duy Mạnh ra hiệu cậu không cần đứng lên.

“Cậu ấy là người thành thật, các anh đừng bắt nạt.”

Văn Thanh cười đáp lại.

“Sao có thể thế chứ.”

“Cũng đừng xử tệ với người ta.”

Văn Thamh rất thông minh, lập tức tiếp lời: “Tôi biết rồi. Sếp Vương đã dặn dò rồi.”

Hắn cúi đầu vỗ vai Quang Hải.

“Cậu xem sếp Đỗ quan tâm cậu nhiều, còn không nhanh cám ơn sếp Đỗ đi.”

Quang Hải định mở miệng, Duy Mạnh xua xua tay.

“Ài, chuyện của bọn tôi để bọn tôi tự nói, anh cứ làm việc của anh đi.”

Văn Thanh cười rồi đi. Duy Mạnh biết trong lòng anh ta nghĩ gì.

Cái người tinh tường này.

Chờ Văn Thang đi rồi, Quang Hải quay người nhìn Duy Mạnh một cách biết ơn.

“… Cũng không biết phải nói sao mới được. Tôi …”

“Không cầm cảm ơn tôi. Cậu nhảy tốt như vậy, mấy câu lạc bộ đêm còn muốn giành giật cậu.”

Đây là lời nói thật.

“Đãi ngộ của Hoàng Long không chắc là cao nhất nhưng có bảo đảm cũng có phúc lợi cho nhân viên chính thức, tốt hơn so với vùng Hoàn Kiếm này. Bản thân hăng hái chăm chỉ, làm cho tốt.”

Quang Hải sờ sờ tóc.

“Ừm.”

Đột nhiên một cô gái ăn mặc rất mốt chạy vào, nhét một bó hoa vào tay Quang Hải, phía sau một nhóm các cô gái trang điểm xinh đẹp cùng nhau cười tươi.

Quang Hải nho nhã lễ phép nói cảm ơn, cô gái hơi thẹn thùng chạy đi. Duy Mạnh rất hứng thú quan sát.

“Anh đi được không? Ăn được miến không?”

Quang Hải rút một năm trăm nghìn ra đặt trên bàn.

“…Người ở đây đúng là có tiền.”

Duy Mạnh chỉ chỉ tiền kia.

“Cầm lại đi, đấy là tiền boa đưa cho cậu đó.”

Quang Hải đẩy tiền lại.

“Theo quy định là phải nộp lại.”

“Đừng ngốc thế, đây là do cậu lao động mà có, xứng đáng mà.”

“Tôi đều nộp lại. Cho nhiều lắm, cảm giác như bán mình vậy.”

Duy Mạnh giật mình nhìn cậu một cái.

Thằng nhóc này bị bệnh à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro