Chương 1.5 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh uống với Quang Hải một lúc, tâm trí không để vào câu chuyện nữa. Hắn không ngừng liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy cảm giác anh hùng rực rỡ ánh sáng kia. Bất kể nhìn theo góc độ nào vẻ ngoài của chàng trai trẻ này thật sự rất tuyệt, Duy Mạnh gặp người ưa nhìn rất nhiều là đằng khác, Quang Hải lại có mùi vị không giống thế.

Còn không giống ở điểm nào thì Duy Mạnh cũng không nói rõ được. Lời nói kiên quyết, có dũng khí, có nét thu hút người khác. Duy Mạnh nhớ lúc trước trong tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tả nhân vật nam chính: mắt kiếm mày sáng, khí khái anh hùng tràn đầy. Hai từ này làm hắn nghĩ bậy bạ suốt một thời gian dài, cho dù sau này thưởng thức mỹ nam cũng không khiến hắn nghĩ đến từ ngữ này. Nhưng hiện giờ lại có thể nghĩ đến, mà còn phù hợp đến thế.

Duy Mạnh nhìn đến ngây người, ngay cả lúc Quang Hải hỏi hắn ngày mai có thời gian hay không cũng không nghe thấy. Quang Hải vừa hơi ngượng ngùng vừa thành thật nói đến việc mời hắn bữa cơm.

“Ăn cơm hả…Thế này đi, sau khi xong việc ở đây cậu mời tôi đi ăn khuya.”

Duy Mạnh cười tủm tỉm, ánh mắt lướt qua.

“…Ăn khuya xong chúng ta đi chơi một lát.”

Hôm nay không thể tha cho cậu lần nữa đâu.

Nhưng hắn không nghĩ đến chuyện Quang Hải lại từ chối.

“Việc kia…trưa mai có được không?”

“Sao thế, đêm nay bận à?

“…” Quang Hải cười khó xử.

“…Một lúc nữa tôi còn đi làm.”

“Hả?” Duy Mạnh nhìn nhìn đồng hồ. “Mấy giờ rồi? Cậu đến đó kiểu gì?”

Quang Hải nói luôn: “Không phải đâu. Cửa hàng tiện lợi ban đêm, giúp trông coi cửa hàng.”

Duy Mạnh nhìn cậu.

“Đãi ngộ cho cậu vẫn chưa đủ sao? Cậu thiếu tiền vậy cơ à?”

Quang Hải mỉm cười, cũng không lên tiếng.

Duy Mạnh lái xe đưa Quang Hải đến cửa hàng tiện lợi 24h ở một ngã tư xa xôi. Quang hải nói cảm ơn rồi đi, Thiên Vũ cởi dây an toàn đi theo cậu vào cửa hàng tiện lợi.

“Cho tôi bao thuốc lá.”

Quang Hải thuần thục gõ giá tiền, thấy Duy Mạnh cười.

“Anh có định giúp cái này không?”

“Được, ngày mai quay lại ăn của cậu.”

Quang Hải cười cầm thuốc lá đưa cho hắn, Duy Mạnh nhận rồi cất vào túi áo cũng không đi nhìn bốn phía của cửa hàng.

“2, 3 giờ sáng thế này mà cũng có thể có người à?”

“Bên cạnh có trạm xăng mở cả ban đêm nên sẽ có người đến đây.”

“Cậu phải làm đến mấy giờ?”

“2 giờ đến 8 giờ.”

Dut Mạnh gật đầu, cũng không có lí do gì để đợi nên đành chào cậu rồi ra ngoài. Vào trong khởi động xe, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy ở bên trong Quang Hải cởi đồ thay đồng phục của siêu thị vào, cúi đầu vội vàng làm gì, cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Duy Mạnh lái xe đến nửa đường lại nhớ ra vừa rồi có nói bên cạnh có trạm xăng, hắn quay lại đổ xăng. Đổ xong rồi, không biết vì sao hắn lại quay xe về cửa hàng tiện lợi.

Nói chung đêm nay rất nhàn.
Lúc dừng xe hắn suy nghĩ.

Khi Duy Mạnh đẩy cửa vào, Quang Hải ngẩng đầu lên kinh ngạc.

“Sao thế? Anh quên đồ à?”

“Không quên đồ thì không được đến à?”

“Không phải vậy.”

Nét mặt Quang Hải rất mờ mịt, đương nhiên không biết tại sao anh lại quay lại. Duy Mạnh lách qua quầy hàng đi đến cạnh Quang Hải nhìn nhìn quầy hàng từ trên xuống dưới.

“Có cần giúp gì không?”

“Hả?”

Quang Hải há hốc miệng.

“Giờ tôi không bận gì, rút cục lại giúp cậu. Ngày mai tiền công cậu nhớ ghi vào sổ đấy.”

Quang Hảu giật mình nhìn hắn, sau đó lại mỉm cười.

Ban đêm chẳng có người nào tới, hai người khoanh tay ngồi nói chuyện phiếm ở quầy.

Thị trường chứng khoán, xổ số, bóng đá, ô tô, Duy Mạnh không nghĩ vũ công nam này lại hiểu biết không hề ít. Ở trong cửa hàng còn hơi câu nệ, sau dần dần thả lỏng có thể nhìn ra đây là một chàng trai trẻ rất hoạt bát. Đề tài cũng rất thú vị khả năng diễn đạt cũng tốt, Duy Mạnh vì câu chuyện cười của cậu mà cười ha hả. Nhìn khuôn mặt hào hứng với vô số đề tài, Duy Mạnh dần cảm thấy chàng trai trẻ này làm vũ công nam đúng là đáng tiếc.

Nói chuyện phiếm một lúc, anh cảm thấy ngày càng nóng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn.

“Sao lại nóng như thế? Không mở điều hòa à?”

Quang Hải xin lỗi.

“Điều hòa hỏng rồi.”

“Sao lại không sửa?”

“Ông chủ tiếc tiền.”

“Bố khỉ.” Duy Mạnh mắng. “Vậy đêm nào cậu cũng ở cái bếp lò buồn chán này à?”

Quang Hải cười bất đắc dĩ, vẻ mặt tôi không để tâm.

“Tôi không chịu nổi. Tôi đi đây.”

Duy Mạnh đứng dậy rồi đi ra ngoài, Quang Hải ở phía sau nói: “Trưa mai ở quán MEMORY, đừng quên đấy!”

Duy Mạnh vào xe mở điều hòa quay về nhà. Vào nhà, hắn lục tung tủ, lấy một hộp giấy rồi mở ra.

Trước đây có bạn mang một chiếc quạt gió nhỏ kiểu cầm tay tiện lợi về cho hắn. Duy Mạnh cho pin mới vào xách đồ lên rồi quay ra xe.

Lúc hắn đẩy cửa vào thấy Quang Hải đang đứng trên thang quay lưng về phía hắn, không quay đầu lại mà nói to “Chào mừng quý khách!” Quang Hải xuống thang, mặt đầy mồ hôi quay lại vừa nhìn thấy Duy Mạnh thì ngớ ra.

“Anh…”

Duy Mạnh cầm chiếc quạt gió đặt trên bàn, bật lên. Một luồng gió lạnh tỏa ra xung quanh trở nên mát mẻ.

“Đến đây, mát lắm.”

Duy Mạnh vẫy tay với Quang Hải.

Cậu kinh ngạc đi về phía trước, nhìn chiếc quạt máy kia.

“Đồ mới, cậu thử dùng xem hiệu quả thế nào.”

Duy Mạnh nói không sao đâu, cố ý không nhìn phản ứng của Quang Hải.

Đương nhiên hắn sẽ không nhìn biểu cảm kia.

Duy Mạnh cười cười trong lòng.

Cái này gọi là đầu tư cho tình cảm, hiểu không?

Chàng trai trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro