Chương 1.6 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường lái xe đến quán MEMORY, tâm trạng Duy Mạnh rất vui vẻ.

Thậm chí hắn còn vừa lái xe vừa ngân nga hát đến giai điệu cũng chẳng rõ nhưng cứ hát bừa như thế.

6 giờ sáng mới rời khỏi chỗ Quang Hảu, quay về ngủ mấy tiếng, hiện giờ tinh thần sảng khoái, tỉnh táo dễ chịu. Duy Mạnh cảm thấy mình là tên thợ săn đầy âm mưu đang tiếp cận con mồi. Cảm giác đi săn này làm hắn thấy hưng phấn, mà con mồi này thì dễ như trở bàn tay chẳng qua là sớm hay muộn thôi.

Duy Mạnh rất tự tin với chính mình.

Hắn rất ít kiên nhẫn với việc bỏ thời gian ra để xây dựng quan hệ. Nhưng nếu vừa ý hắn không ngại theo đuổi lâu dài, yêu giai trẻ mới có thể làm việc ngốc thế.

Có một số chuyện không cần nói rõ. Việc hắn làm vì Quang Hải, người tinh ý vừa nhìn sẽ hiểu được.

Chàng vũ công ở Destiny lại không hiểu là đang có chuyện gì.

Cứ cho là trước mặt hắn cậu ngụy trang rất khá, nhưng Duy Mạnh tin tưởng khả năng quan sát của chính mình. Còn phán đoán là thẳng hay cong thì đến giờ hắn vẫn chưa dám chắc, trai thẳng rất có sức hút nhưng cũng mất rất nhiều thời gian. Hắn coi trọng hiệu quả và sự hồi đáp nên phải suy tính chi phí đầu tư, nếu tốn thời gian từ từ bẻ cong một chàng trai, chẳng bằng tìm một người cùng có nhu cầu để nhanh chóng xuống tay.

Vì thế Duy Mạnh tràn ngập mong chờ với Quang Hải.

Một trai cong rất giống trai thẳng, có sức hút lại ngây thơ không có kinh nghiệm trong giới này.

Quả thật là hàng hảo hạng.

Suýt chút nữa Duy Mạnh cười thành tiếng.

Vào phòng Quang Hải đã chờ sẵn ở đó vừa nhìn thấy hắn liền đứng lên mặt tươi cười chào đón hắn.

Trước mắt Duy Mạnh sáng bừng, Quang Hảu mặc áo sơ mi màu xanh nhạt kiểu Tây, thắt một chiếc cà vạt khá phù hợp, để một kiểu tóc mới hoàn toàn không giống cách ăn mặc lúc biểu diễn buổi tối, lịch sự nho nhã làm nổi bật khuôn mặt như điêu khắc nhìn qua giống như tinh anh của một công ty lớn.

“Sao cậu mặc đẹp thế này? Gặp khách hả?”

Duy Mạnh hững hờ ngồi xuống mắt ngước lên cười đến là rõ ràng.

“Đúng thế. Mỗi anh Mạnh thôi.”

Quang Hải cố ý nhấn mạnh từ “anh Mạnh”, ý nói nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên đứng lên rót rượu cho Duy Mạnh.

Ngoài nhiệt tình còn có chút ý tứ thân thiết, Duy Mạnh hưởng thụ ngắm nhìn những ngón tay dài đẹp trước mắt.

“Thế bắt đầu được chưa? Tôi không mang đủ tiền đâu.”

“Có thể quẹt thẻ mà.”

Quang Hải nhanh chóng tiếp một câu, Duy Mạnh bật cười.

Càng lúc càng nói nhiều, Duy Mạnh đang mỉm cười thì cửa phòng mở ra, một người đi vào, nhút nhát đến bên cạnh Quang Hải.

Cậu đứng lên lấy ghế cho cô, giới thiệu với Duy Mạnh.

“Bạn gái của em, Đình Đình.”

“… Ồ.” Duy Mạnh quay sang phía Đình Đình. “Chào em.”

“Em gọi anh Mạnh nhé.” Quang Hải nói với Đình Đình.

Đình Đình hơi cúi người. “Chào anh Mạnh.”

Duy Mạnh lùi người lại để nhân viên phục vụ trải khăn ăn.

“Được đấy, bạn gái xinh đấy.”

Quang Hải cười với Đình Đình. “Mời rượu đi, khen em kìa.”

Đình Đình giơ một ly rượu lên, Quang Hải cũng cầm ly lên. Cậu nhìn Duy Mạnh ánh mắt đầy chân thành và biết ơn.

“Anh Mạnh, từ khi đến chỗ này anh là người đối xử với tốt nhất với em. Thật sự, vô cùng cảm ơn anh.”

Cậu ngửa cổ, uống hết rượu trong ly.

Duy Mạnh cũng nâng ly lên uống.

Vương Hoàng hoàn thành xong tờ khai, sản lượng tháng đầu của quý đã đủ, Duy Mạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Tờ khai này chẳng dễ dàng gì, lai lịch hai bên cũng không đơn giản, không biết Vương Hoàng dùng quan hệ gì mà thông suốt với phía trên, túm lại hắn lại nợ ân huệ.

Vì thế lúc Vương Hoàng hẹn gặp mặt, Duy Mạnh chỉnh trang một chút rồi đi đến. Chỗ Vương Hoàng chọn hôm nay là Hán Dương, nghe y chọn nơi này là Duy Mạnh biết y muốn làm gì. Khi hắn quen thuộc đi vào gian phòng thuê riêng ở tầng 38 cao nhất, Vương Hoàng đã mặc áo tắm, cầm một ly Martiny đợi hắn.

Thật ra hôm nay Duy Mạnh không có tâm trạng ấy. Nhưng hắn biết rõ chính mình nên làm gì, Vương Hoàng trên giường Tiêu Nam rên rất lớn, vẻ mặt cảm xúc mãnh liệt làm anh nghi ngờ lâu lắm rồi hắn không làm, nhưng loại người như Vương Hoàng sao có thể thiếu bạn giường, cái thiếu là người khiến hắn thất bại.

Vương Hoàng rất quái đản.

Hơn nửa những người hắn vừa ý đều là KHÔNG. Hắn thích nam sinh mảnh mai mềm mại, còn thích nơi ăn chơi. Có một lần Vương Hoàng gọi Duy Mạnh đến cùng chơi một sinh viên họ Trương, kích thích ba người cùng trên giường làm Vương Hoàng rất hưng phấn, hắn liên tục cắm vào kẻ đang không ngừng rên rỉ kia, cùng lúc đó bảo anh làm hắn đi, ký ức về ngày đó làm anh ghê tởm cả nửa tháng.

Hắn vẫn cảm thấy Vương Hoàng là một tên biến thái. Đương nhiên hắn cũng biết Vương Hoàng không phải kẻ biến thái nhất trong đám thái tử đảng.

Trước đây rất lâu khi Vương Hoàng đem anh đi khắp nơi, có kẻ tên Lý Quốc muốn chơi đùa Thiên Vũ một đêm. Lúc ấy đám kia coi anh là thú cưng của Vương Hoàng. Cậu Lý Quốc là quân thống, nói quân thống thì hơi khoe khoang nhưng thế lực thì không hề khoe khoang. Lần đầu tiên nhìn thấy Duy Mạnh, Lý Quốc sờ mặt hắn ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn giai bao.

Duy Mạnh nhận thấy chỉ cần rải đường thì không gì không nhẫn nhịn được. Hắn không ngờ Vương Hoàng sẽ kiên quyết từ chối, không ngần ngại trở mặt với Lý Quốc, còn nổi cơn thịnh nộ với Duy Mạnh.

Anh cân nhắc thấy Vương Hoàng hiển nhiên có giá trị hơn Lý Quốc. Hắn kinh ngạc vì Vương Hoàng cư xử như thể có chút tình cảm với hắn.

Vương Hoàng ôm chặt anh, bắn lên bụng hắn, lấy giấy lau thứ trắng đục trên bụng mình, Vương Hoàng gắng sức lật hắn xuống phía dưới.

Duy Mạnh tưởng Vương Hoàng có ý định kia, lưng tự nhiên cứng đờ ra. Thế nhưng Vương Hoàng lại giống như con cún nhỏ rúc trong lòng hắn, còn thè lưỡi liếm mặt hắn.

Đàn ông 35 tuổi còn như vậy khiến anh hơi không chịu được. Hắn lặng lẽ quay mặt đi thì bị giữ chặt cằm.

“Chia tay với Trình Ngư rồi hả?”

“Ừ.”

“Sao vậy? Vẫn chê không đủ đẹp trai à?”

“Không phải.”

Vương Hoàng một lần nữa thè đầu lưỡi dính ướt liếm cổ hắn, bật cười.

“Chơi với cậu, sớm muộn gì cũng chơi ra bệnh.”

“Có bệnh cũng làm anh bệnh luôn.”

Duy Mạnh véo mông một cái, Vương Hoàng chớp mắt hưởng thủ. Hắn với tay xoa tóc Duy Mạnh.

“Dáng vẻ của cậu quyến rũ thật…tôi thích nhìn cậu làm lắm.”

Duy Mạnh không lên tiếng, hắn biết Vương Hoàng thích hắn ở điểm nào.

“Này, đóng cửa công ty của cậu đến giúp tôi đi.”

Vương Hoàng nói với hắn rất nhiều lần.

“Liên tục làm khổ cậu, cậu giữ cái công ty bé tí ấy làm gì? Vì tờ khai có mấy triệu mà bắt tôi phải đi nhậu.”

Duy Mạnh nghe xong thì cười. Lời này hắn tin.

“Cảm ơn sếp Vương. Anh còn có hứng thú này với tôi cơ à?”

Vương Hoàng nhổm người, nhướn mày cười với hắn.

“Phải uống dấm chua đấy. Nhưng tôi rất muốn làm khổ cậu, ai bảo Tiểu Mạnh của chúng ta lại đẹp như vậy. Tôi không nỡ.”

Vương Hoàng nói xong thì lấp kín miệng anh, khuấy đảo trong miệng hắn. Duy Mạnh đáp lại hành động của y trong lòng lại cười mỉa mai.

Vài ngày sau Duy Mạnh đến tham gia lễ khai mạc buổi khen thưởng của nhật báo Thương Thành. Đây là một hoạt động quan trọng của tháng 9, thành phố cũng rất coi trọng, thuê hẳn một ê kíp đến đây cổ vũ, phân công phó thị trưởng quản lý văn hóa đến cắt băng. Công ty đại diện duy nhất trong các công ty truyền thông quảng cáo, “Biển sao” ký hợp đồng tất cả các hoạt động quảng cáo ngoài trời có liên quan cũng như sản phẩm xung quanh, đây cũng là kế hoạch thương nghiệp quốc doanh của Duy Mạnh.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Duy Mạnh đi dự tiệc với phó thị trưởng Phan và lãnh đạo tập đoàn báo chí đang vội thì có điện thoại.

“Chào, tôi là Duy Mạnh.”

Duy Mạnh đi sang một bên. Trong điện thoại có người nói nhưng xung quanh rất ồn ào nên không nghe thấy gì. Duy Mạnh hơi mất kiên nhẫn: “Tôi nghe không rõ, anh nói to hơn đi!”

“Tôi là Quang Hải.”

Thiên Vũ cuối cùng cũng nghe rõ.

“Có chuyện gì?”

“À, không có chuyện gì…Anh đang bận à?”

Tiếng nói của Quang Hải không liền mạch, Duy Mạnh nhìn một đám người đang chờ hắn cũng hơi mất kiên nhẫn.

“Có chuyện gì? Nói nhanh lên! Tôi đang rất bận.”

“Anh bận như thế chắc không có chuyện quan trọng hơn, xin lỗi anh, tôi xin lỗi…”

Giọng nói hơi hoảng hốt, có lẽ do trời nóng nên Duy Mạnh hơi bực mình.

“Sau này nếu không có việc gấp thì đừng tìm tôi.”

Hắn cúp máy.

Duy Mạnh ngồi trong văn phòng, Văn Thang đi đến. Duy Mạnh lấy hợp đồng đã chuẩn bị trước từ ngăn kéo ra đưa cho anh ta. Buổi tối thời gian tuyệt vời đi dạo đến điểm cuối là Hoàng Long, tiệc bia rượu ngoài trời, đơn vị tài trợ rượu bia cũng chuẩn bị đầy đủ đúng lúc, Vương Hoàng sẽ không bỏ qua cơ hội làm ăn. Về điểm này đến bây giờ Vương Hoàng và Duy Mạnh rất ăn ý, anh thấy điều này rất tốt vì quan hệ hai bên không phải gánh nặng.

Văn Thanh nói chút chuyện phiếm: “Sao lâu nay sếp Đỗ không thấy đến chỗ chúng tôi vậy?”

Anh ta mà không nói thì Duy Mạnh cũng chẳng nhớ ra, hình như một thời gian rồi không đến đây.

“Chỗ anh có gì mới không? Nhìn qua nhìn lại chỉ có mấy thứ kia.”

Văn Thang cười rồi đưa thuốc lá cho Duy Mạnh.

“Không phải còn cậu nhóc kia sao, rất đắt khách đấy.”

“Cậu nhóc nào?”

Duy Mạnh nhả một hơi, giả ngu.

“Quang Hải mà. Cậu quên nhanh thế sao?”

Văn Thanh cố tình trợn mắt, Duy Mạnh rất ghét loại vẻ mặt hồ ly này. Cái gì chả biết, giả bộ khỉ gì.

“À. Cậu ta sao rồi?”

“Cậu ấy thật sự không tệ đâu, giờ thăng chức làm trưởng nhóm rồi.”

“Trưởng nhóm?”

Duy Mạnh thật sự bất ngờ. Ở Hoàng Long dưới quản lý chính là trưởng nhóm, không to không nhỏ nhưng cũng có thể coi là có tí chức, quản lý hơn chục người cấp dưới.

“Tôi cũng không nói phải để cậu ta có chức vụ mà.”

“Không phải đâu, cậu nhóc này thật sự rất có tài. Nên quản lý người khác.”

“Thế à?”

Không thấy đi đâu cả.

Nhìn vẻ mặt Duy Mạnh không có tí hứng thú nào, Văn Thanh cũng không nhiều lời, biết điều mà lái sang đề tài khác rồi ra ngoài.

Duy Mạnh hút mấy điếu thuốc nhớ tới vẻ ngoài của Quang Hải.

Ngày đó ăn cơm không thấy gì khác, chỉ thấy cậu ta đưa đĩa rau cho bạn gái.

Mẹ kiếp!?!

Bảo sao thiếu tiền như vậy, hóa ra đều do làm hư người này.

Duy Mạnh tự nhận nhìn người rất kén chọn, gái đẹp bình thường không lọt vào mắt hắn. Thế nhưng hắn vẫn phải thừa nhận Đình Đình là một cô gái vô cùng cực kì đẹp. Dáng cao ráo mảnh mai, đoan trang, biết cách ăn mặc, khuôn mặt thì ngay cả ông bố bí thư của Vương Hoàng đang tức giận mà nhìn thấy cũng phong độ lại ngay. Ở cùng cô gái như thế lúc ăn cơm rất dễ khiến người khác chú ý tới thấy ánh mắt Quang Hải nhìn bạn gái đầy yêu chiều muốn nói thằng nhóc này có biết còn người khác ở bữa ăn không, ngay cả bát ăn cũng chẳng sạch sẽ gọn gàng.

Duy Mạnh ăn bữa cơm kia thật sự có cảm giác như ăn phải ruồi bọ.

Hứng thú của hắn với Quang Hải bỗng nhiên không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro