Chương 1.7 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều Duy Mạnh ghét không phải việc Quang Hải có bạn gái mà điệu bộ lúc cậu và bạn gái nhìn hắn. Có lẽ biết rõ quan điểm của hắn đối với chuyện này mà lại cố tình nói với hắn là không được. Nếu không đồng ý thì cứ nói rõ, hắn tôi ép cậu dù thế nào vẫn phải là cậu.

Duy Mạnh rất không thích người khác giở trò trước mặt hắn, liếc mắt một cái là nhìn ra thủ đoạn nhỏ, làm hắn thấy nỗi lo lắng kia chẳng có ý nghĩa gì.

Với hắn mà nói quên một ý muốn cũng chẳng khó gì. Vì thế Duy Mạnh nhanh chóng quên Quang Hải.

Một buổi tối hắn từ bên ngoài về nhà, đang lúc uống rượu lướt web thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Giờ này bình thường rất ít có người đến, Duy Mạnh ra cửa nhìn qua mắt mèo nhưng không nhìn rõ nên mở luôn cửa ra.

Một người mặc quần áo thể thao nhìn hắn.

"Là cậu à?"

"Sao lại đến lúc này?"

Duy Mạnh lấy một lon nước từ tủ lạnh, đưa cho Quang Hải.

"...Xin lỗi anh. Tôi đến từ 7 giờ, anh...sếp vẫn chưa về. Tôi chờ."

Duy Mạnh nhìn hắn.

"Không phải ý này. Cậu không đi làm à?"

Quang Hải do dự một chút.

"Tôi xin phép rồi."

Duy Mạnh ngồi xuống sofa nói chuyện với cậu, uống một ngụm rượu. Hắn quan sát Quang Hải, nhiều ngày không gặp thần sắc kém đi rất nhiều, có lẽ thức đêm thức hôm nhiều sắc mặt tối sầm nét mặt tiều tụy, tóc rối ở phía sau trên mặt lún phún không biết mấy ngày rồi chưa cạo.

Hoàn toàn không chỉn chu như lần đầu gặp mặt thế nhưng hiện giờ Duy Mạnh không có hứng thú với chuyện này. Hắn chỉ muốn biết cậu đợi ở dưới nhà gần 5 tiếng rốt cục là có chuyện gì.

"Sao thế? Tìm tôi có việc gì à?"

Quang Hải nhìn hắn, ánh mắt hơi né tránh.

"Tôi cũng rất ngại. Đi tận đến đây, tôi xin lỗi. Tôi định gọi điện thoại nhưng sợ quấy rầy sếp...Tôi có một chuyện gấp..."

Thiên Vũ nhớ lại gần đây Quang Hải gọi điện cho hắn, cũng nhắn tin, hắn cũng không để ý.

Tay Quang Hải đều đặt trên đùi, cúi đầu muốn nói lại lưỡng lự một chút. Anb nhìn nét mặt cậu, trong lòng đại khái cũng đoán được.

"Không sao, có gì cứ nói thẳng."

Quang Hải ngẩng đầu, dường như được tiếp thêm dũng khí.

"Tôi muốn vay tiền của sếp."

Duy Mạnh không bất ngờ chút nào.

"Ồ...Có gì cần gấp à?"

Hắn bình tĩnh hỏi. Quang Hải lại cúi đầu.

"...Người nhà tôi bị bệnh, phải phẫu thuật."

Trong lòng Duy Mạnh cười như điên.

Chẳng khác một lời nào trong đầu hắn.

"Người nhà nào của cậu?"

Hắn cố ý dài giọng. Quang Hải cúi đầu.

"Là bố tôi."

"Ồ...Bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

Quang Hải không lên tiếng, như thể không muốn trả lời.

"Ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Đại học Y Hà Nội."

"Vậy ... Cậu muốn vay bao nhiêu tiền?"

A Hạo giật mình, ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ.

" ...Khoảng mười triệu."

Duy Mạnh suy nghĩ một chút, Quang Hải không chờ hắn lên tiếng hơi sốt ruột mà nói luôn.

"Rất xin lỗi sếp Đỗ, tôi biết đáng nhẽ tôi không nên mở miệng hỏi chuyện, cũng không có tư cách này. Nhưng...tôi..thật sự không còn cách nào khác, cũng không có ai khác để tìm...Tôi sẽ không mượn không của sếp, sếp có thể tính lãi, tôi nhất định sẽ sớm trả lại."

Quang Hải cúi đầu mở túi, lấy từ trong túi ra một đống đồ để trên bàn.

"Đây là chứng minh thư, thẻ ngân hàng của tôi, địa chỉ của bố mẹ tôi, nơi bố mẹ tôi đang làm việc...đều giao cho sếp, nếu anh không tin thì có thể gọi điện..."

Duy Mạnh nghếch cằm lên.

"Cầm lại đi. Tôi tin cậu."

Trong mắt Quang Hải sáng lên hi vọng.

Duy Mạnh chậm rãi uống rượu.

"Quang Hải, chúng ta biết nhau chưa lâu nhưng tôi rất vừa lòng với cậu. Chúng ta cũng coi như có duyên phận, đừng nói lời khách sáo. Nói thật là mười triệu này không phải tôi không cho cậu vay được. Nhưng trước mắt thật sự rất khó."

Mắt cậu tối sầm lại.

"Không phải tôi không tin, cậu cũng biết bên ngoài rất hỗn tạp, quen biết nhiều người, nhiều bạn bè, việc cũng nhiều. Hơn nữa có quen biết không nhiều không ít, mỗi người mở miệng đều có cái khó, muốn nghe cũng không biết nên nghe ai. Ai chả có lúc khó khăn, cái này tôi hiểu. Nhưng việc này gặp nhiều, hôm nay cậu nói, ngày mai người khác nói, tôi không dễ giải quyết. Chuyện này không đáng để làm tổn hại tình cảm bạn bè."

Duy Mạnh nói vòng vo đều đều, cũng không rõ Quang Hải nghe xong có hiểu không.

Giai trẻ như vậy hắn gặp nhiều lắm.

Sau đó hắn có nói gì đó mà chính mình cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ Quang Hảu im lặng nghe không hề ngẩng đầu lên. Cuối cùng cậu đứng lên giải thích mà không biết Duy Mạnh có nghe hay không, rồi hơi khom người đi ra ngoài.

Khoảnh khắc tiếng cửa nặng nề đóng lại Duy Mạnh hơi hối hận, sau đó ngẫm lại cũng không thấy gì.

=+=+=+=+=
Haijjzzzz, sao mà vô tình với người không biết😒😒😒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro