Chương 2.1 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe Duy Mạnh xóc liên tục trên con đường lầy lội, hắn nắm vô lăng phân biệt đường nông thôn.

Trong tay là tờ giấy đang mở ra, trên đường đi đã nhìn rất nhiều lần nhưng mãi vẫn chưa tới. Duy Mạnh đi về phía một người phụ nữ làm nông đang đi trên đường, dừng xe lại.

“Dì ơi, có phải thôn xx thị trấn Đông Anh đi hướng này phải không?”

Người phụ nữ nói với hắn quẹo ở phía trước, Duy Mạnh lái xe vào một đường nhỏ không rộng hơn luống cày là bao, một đống bùn lớn bết vào xe, dính thành một cục. Duy Mạnh nắm chặt vô lăng, lái về phía ngôi làng ở xa.

7 giờ sáng ra khỏi nhà, giờ đã đi được sáu tiếng rồi. Duy Mạnh chưa bao giờ đến thị trấn này, dựa vào GPS chỉ đường đến đây chẳng thuận lợi gì.

Buổi sáng mới ra khỏi khu nhà ở, một chiếc xe đột nhiên phanh gấp ở phía trước, suýt nữa Duy Mạnh tông vào đuôi xe. Hắn đạp phanh, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp!”

Nếu bây giờ Vương Hoàng ở bên cạnh, y sẽ dùng một biểu cảm cực kì xem thường mà cười hắn “Nhân từ giả dối làm gì.”

Cứ cho là vậy đi! Duy Mạnh nghĩ "Nếu lái xe trên đường xấu, thầm mong mau chóng tìm được chỗ kia"

Đi qua đoạn luống cày đó, xe rung lắc, trượt vào đám bùn. Duy Mạnh đạp ga bánh xe quay xoèn xoẹt nhưng không thoát ra được. Duy Mạnh xuống xe, giày da dẫm lên mặt đất, một chân dính bùn. Hắn cau mày nhìn thấy bánh xe dừng trong bùn lầy.

Hắn tìm đến mấy nhà gần đó, cho mỗi người 500 nghìn để xe được đẩy ra khỏi vũng bùn, người cũng cầm tiền giải tán luôn. Duy Mạnh để ví tiền vào lại trong xe, lái xe vào thôn xx.

Thôn này trông còn lụp xụp hơn hắn tưởng tượng nhiều, có thể nhìn thấy nhà gạch vuông lẫn cây cối xung quanh. Duy Mạnh vốn nhìn quen nông thôn phía Nam nên giật mình, trên đường bất kể người lớn trẻ nhỏ đều vây quanh nhìn con xe BMW của hắn, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nghe thấy Duy Mạnh hỏi thăm người tên “Quang Hải”, có người chỉ đường cho hắn với vẻ mặt kinh ngạc.

Duy Mạnh cố gắng lái xe vào con đường nhỏ ở thôn đó, mấy lần nghĩ sẽ trượt xuống khỏi bờ đê mới lái được đến ngôi nhà gần đích đến. Ngôi nhà màu xám như thể bị một tầng bụi phủ, nóc và mái nhà cũ nát, tường nhà bạc màu đầy vết nước ngấm, phía trước là một cái sân nhỏ.

Có mấy người đang đi lại, thấy xe Duy Mạnh đến gần đều đứng sững lại, ánh mắt sợ sệt.

Duy Mạnh dừng xe bên tường, đẩy cửa xe ra ngoài. Hắn đi về phía mấy người kia.

Mọi người đều nhìn hắn.

“Xin hỏi đây có phải là nhà Quang Hải không ạ?”

Mấy người nhìn hắn từ trên xuống dưới, có người đàn ông ăn mặc như dân công quay về phía ngôi nhà, hô bằng tiếng địa phương một câu gì đó hắn nghe không hiểu. Trong nhà có động tĩnh, có người từ từ đi ra.

Duy Mạnh chăm chú nhìn người đi ra từ bóng tối.
Là một ông cụ chống gậy, tóc bạc trắng, run run rẩy rẩy bước qua cửa, đôi mắt mờ nhìn về phía Duy Mạnh.

Duy Mạnh vội vàng bước đến đỡ ông.

Người đàn ông giống dân công nói gì đó với ông cụ rồi quay sang Duy Mạnh chuyển sang dùng tiếng phổ thông phát âm không chính xác.

“Ông cụ là ông nội của Quang Hải.”

Ông cụ nhìn Duy Mạnh, nói câu bằng tiếng địa phương mà hắn nghe không hiểu. Người đàn ông phía trước nói: “Ông cụ hỏi cậu là ai?”

Duy Mạnh vội vàng trả lời:

“Cháu là bạn của Quang Hải ở Thương Thành, nghe nói trong nhà cậu ấy có chuyện nên đến thăm…Ông ơi, Quang Hải có ở nhà không?”

Ông cụ và người đàn ông kia nói vài câu, người đàn ông dẫn Duy Mạnh về sau xóm.

“Quang Hải ở phòng chứa củi, chú đưa cháu đi.”

Duy Mạnh theo ông ấy đi qua con đường đầy bùn, người đàn ông quay đầu lại cười nịnh nọt.

“Ông chủ, xe của cháu có khí thế lắm. Chắc đắt lắm nhỉ?”

Duy Mạnh nói qua quýt.

“Quang Hải quen biết bạn bè là ông chủ nhiều tiền như vậy. Còn đến thăm nó. May mắn thật.”

Duy Mạnh chẳng có lòng dạ nào để trả lời, không lên tiếng.

Đi tới một căn nhà gạch vuông tối tăm bên rừng trúc, người đàn ông tới cửa gào to một tiếng “Hải con! Có người tìm cháu!”

Duy Mạnh nghe thấy có tiếng đáp lại từ bên trong. Sau đó là một bóng dáng cúi đầu chui qua cái cửa thấp bé, đi ra.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim Duy Mạnh dường như bị bóp nghẹt một chút căng thẳng.

Khó mà nhận ra là cậu được.

Quang Hải gầy sọp đi, hai má hõm rất sâu, xương gò má trồi lên. Râu ria lỉa chỉa quanh mép, tóc rối bù, dính rơm rạ. Cậu hơi khom người, vành mắt đen xì, bộ quần áo đầy vết bẩn nhìn không ra màu sắc.

Quang Hải đứng ở đó, nhìn Thiên Vũ.

“Đừng vội, tôi không đói.”

Duy Mạnh nói.

Quang Hải ngồi trên chiếc ghế cũ kĩ, nhét củi vào cái bếp bé tí, lấy đũa đảo đảo.

Ánh lửa soi rõ khuôn mặt mệt mỏi của cậu.

“Rất xin lỗi. Thật sự chẳng có gì cả.”

Bưng một bát cơm và hai bát đồ ăn nhìn không ra là món gì đặt trên bàn trước mặt Duy Mạnh, Quang Hải xin lỗi.

“Giữa trưa để sếp chịu khổ thế này, sếp ráng chịu vậy. Trên thị trấn có một khách sạn, đồ ăn chấp nhận được. Buổi tối mời sếp đi.”

Duy Mạnh im lặng một lúc.

“Tôi đến không phải để ăn cơm.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Quang Hải.

“Tôi nghe Văn Thanh nói rồi.”

Duy Mạnh lựa chọn từ ngữ, nhìn Quang Hải.

“…Cậu có ổn không?”

Nói ra lời này, Duy Mạnh cảm thấy bản thân thật 'giả nhân giả nghĩa'. Bất kể người nào cũng có thể nhìn ra là không ổn. Quang Hải ngồi trên ghế bên cạnh, cúi đầu.

“… Tôi không sao.”

“Xin lỗi cậu.”

Sau khi thoáng im lặng, Duy Mạnh  liền nói ra ba chữ này.

Hình như hắn lặn lội hơn sáu tiếng đi đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này chỉ là để nói được ba chữ này...

=+=+=+=+=
Chỉ một câu "Tôi xin lỗi" là được hay sao, hờn thiệt chứ😤😤😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro