Chương 2.6 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✒ Lời con chuyển ver:
Sorry mọi người, watt sẽ thông báo làm phiền nữa.
Sorry mọi người, do mình thiếu xót không kiểm tra kỹ trước khi up :<
Hix...hôm soạn chap này mạng chập chờn làm chap chia tận 6 chap liên tiếp @~@ xóa xong những tưởng chap mình soạn đầu tiên sẽ full, toai nhớ kiểm tra mà sao khi up hôm nay lại bị lỗi.

Chả biết sao lun, nhưng cũng rất bạn đã chỉ giúp mình để mình sửa lại rồi. Bạn có thể vào đọc tiếp phần còn lại

***
Quang Hải báo đã dự thi vào lớp học của một trường cao đẳng, ban ngày đi học, buổi tối đến Hoàng Long, bận đến độ Duy Mạnh muốn gặp cậu cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ có lúc rảnh rỗi buổi tối đến Hoàng Long mới được xem cậu nhảy múa.

Khi Quang Hải nói cậu sắp đi học, Duy Mạnh rất bất ngờ.

“Không ngờ luôn. Cậu vẫn thích đi học à?”

Quang Hải lật lá thư trong tay: “Tôi muốn có bằng cấp.”

“Chuyện này đơn giản. Để tôi giúp cậu kiếm một cái, muốn trường đại học nào cứ chọn.”

Duy Mạnh cố tình hỏi cậu.

Quang Hải lắc đầu.

“Tôi không muốn giả dối, uốn học để có điểm thật.”

Ngành Quàn Hải chọn là quản lý tài chính. Duy Mạnh nhìn ra cậu rất có hứng thú với kinh tế, pháp luật, mấy lần trong cảnh ồn ào lờ mờ như vậy ở Hoàng Long mà có thể mang sách theo người, ngồi đọc dưới đèn. Chương trình học cũng không bỏ buổi nào, Quang Hải mấy lần hẹn cậu ăn cơm trưa mà cậu đều vội vàng gấp gáp, hết lớp thì người đầy mồ hôi chạy tới, vội vàng xơi được mấy miếng rồi lại chạy về, tiếp tục giờ học sau buổi trưa.

“Bỏ một hai buổi thì làm sao? Hôm nay đừng đi học.”

Lại một bữa cơm nữa, Quang Hải vẫn kêu phải vội đi học như vậy, Duy Mạnh giữ chặt cậu lại.

“Đi ăn với tôi đi.”

“Không được, buổi học hôm nay rất quan trọng.”

“Quan trọng cái gì? Bỏ một tiết học cũng không chết người được!”

“Gốc của tôi kém lắm, bỏ tiết là không theo kịp luôn.”

Quang Hải kiên nhẫn giải thích, còn liên tục nhìn đồng hồ. Duy Mạnh cười nhìn cậu.

Rất nghiêm túc nha!

“Ngồi đi, buổi tối anh trai cậu dạy bù cho cậu.”

Quang Hải sửng sốt: “Anh á?”

Cậu quan sát hắn từ trên xuống dưới.

“Anh dạy được á?”

Duy Mạnh suýt chút nữa thì chết nghẹn.

“Bố khỉ! Cho cậu nhìn bằng của tôi, đảm bảo làm cậu chết khiếp!”

Quang Hải cười, uống một ngụm bia.

“Được, tôi chết khiếp rồi. Tôi đi đây!”

Cậu vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Duy Mạnh nhìn bóng dáng cậu cảm giác như bia trong cốc đã uống hết mà vẫn muốn uống tiếp mong muốn như vậy vẫn còn chưa hết.

Hắn không nhìn lầm người.

Quang Hải này…sẽ không mãi chỉ là một vũ công nam.

Việc kinh doanh của công ty bước vào thời kì thăng bằng, Vương Hoàng ra nước ngoài, Đầu Báo cũng chưa từ Hà Tĩnh về, mấy ngày nay Duy Mạnh rất rảnh rỗi. Số lần đi Hoàng Long cũng nhiều, Văn Thang trong lòng cũng hiểu nên mỗi lần cũng không để người khác là gọi luôn Quang Hải ra tiếp đón.

Từ khi Quàn Hải quay lại hắn thường xuyên gặp cậu lần lượt mời bữa trưa bữa tối bữa khuya, còn không cho Quang Hải mời lại hắn chỉ cách một thời gian mới chấp nhận để Quang Hải mời lại một lần bằng không sẽ trở mặt. Lúc ăn cơm còn không cho Quang Hải ăn ít, ăn ít đi một chút là Duy Mạnh không vui.

Quang Hải hay hỏi đùa hắn: “Đây là anh cho nhợn ăn à?”

“Không phải cậu là nhợn con à? Nhợn con.”

Duy Mạnh chọc cậu.

Hắn thích nhìn dáng vẻ cậu ăn to uống lớn.

Khoảng thời gian bố cậu mất, cả người cậu gầy sọp đi. So với thời gian ấy, bây giờ người cũng gọn gàng tinh thần khấm khá nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hắn nhìn thấy ở cửa phòng chứa củi ngày đó là Duy Mạnh cảm thấy không được vui vẻ ngay. Nói đi nói lại, trong thâm tâm hắn vẫn lấn cấn chuyện bố cậu mất vì bệnh, hắn muốn vỗ béo Quang Hải, bồi dưỡng thân thể, chuyện này coi như là bồi thường một chút.

Quang Hải cúi đầu và hai miếng cơm, đột nhiên bảo: “Tôi muốn bàn bạc chuyện này với anh được không?”

“Nói đi.”

Quang Hải ngẩng đầu lên, mắt nhìn Duy Mạnh.

“Đừng gọi tôi là “tiểu” hay “nhỏ” gì được không?”

“Gì cơ?”

Duy Mạnh chưa hiểu rõ.

Quang Hải nuốt miếng cơm, nhìn hắn.

“Dạo này anh toàn gọi tôi là “Tiểu Hải”, “Hải ngố”…Đừng gọi tôi như thế.”

Duy Mạnh bật cười.

“Sao thế? Còn quản lý của việc tôi gọi cậu thế nào hả?”

“Nghe không quen.”

“Nghe không quen thế nào?”

Duy Mạnh nửa trêu nửa hỏi thật. Quang Hải không lên tiếng, đột nhiên bỏ đũa xuống.

“Duy Mạnh!”

Cậu đột ngột gọi to một tiếng khiến hắn hoảng sợ.

“Làm phản à? Sao dám gọi tên anh cậu thế? Gọi anh Mạnh đi!”

Duy Mạnh trừng mắt với cậu, Quang Hải cũng nhìn hắn chằm chằm.

“Từ giờ tôi sẽ gọi anh là Duy Mạnh.”

Quang Hải nói, như thể thông báo một quyết định.

Từ ngày đó trở đi Duy Mạnh không còn được nghe cách gọi “anh Mạnh”, “sếp Đỗ” nữa, tất cả đều thành “Duy Mạnh”. Quang Hải trước kia cũng chẳng chịu gọi hắn gặp mặt cũng ít khi gọi.

Từ sau khi gọi là Duy Mạnh, gọi đến quen miệng, gần như ngày nào. Hắn trừng mắt với cậu “Cậu gọi đến nghiện rồi à?”

Quang Hải cười rồi lại gọi “Duy Mạnh”.

Hai người càng ngày càng thân thiết, Quang Hải không câu nệ trước mặt hắn như trước đây nữa thỉnh thoảng bá vai bá cổ như thể Duy Mạnh là em trai cậu vậy.

Chỉ có một điểm không thay đổi, ấy là chuyện tiền bạc.

Quang Hải vẫn tính toán với hắn rất rõ ràng, Duy Mạnh vốn định đón ông nội cậu lên nhà dưỡng lão trong thành phố nhưng lại cân nhắc chuyện người già cả đời sống quen sống ở quê nhà, xung quanh có hàng xóm giúp đỡ chăm nom nên cuối cùng mời một người giúp việc chuyên chăm sóc người già. Tiền thuê người giúp việc hàng tháng Quang Hải đều đưa đủ, hắn nói cậu không cần vội, Quang Hải bèn cười nói mình sống ở Hoàng Long không tốn tiền, Duy Mạnh toàn mời ăn cơm nên cũng không tốn tiền ăn, lương tháng lại được trả đầy đủ.

Duy Mạnh biết Quang Hải còn làm thêm chỗ khác ngoài Hoàng Long có lúc hai ngày nghỉ không phải đi học cũng chả tìm thấy bóng dáng cậu đâu, Duy Mạnh biết Quang Hải không phải người ham chơi, chắc lại đi làm việc chỗ khác. Quả nhiên đến lúc nhìn thấy cậu làm việc ở một cây xăng thì Duy Mạnh cũng không nói gì, coi như không biết.

Duy Mạnh biết cậu nhóc này chí khí hơn người, không muốn nợ nần mà chỉ muốn mau chóng trả nợ cho hắn.

Quang Hải quay lại Hoàng Long không chỉ nhảy múa mà còn tiếp tục làm trưởng nhóm. Là một vị trí không lớn không nhỏ ở Hoàng Long. Một lần nọ Duy Mạnh nhìn Quang Hải cởi trang phục biểu diễn ra, so sánh thì thấy quần áo thường ngày đều xấu, hơi bị không chấp nhận được.

Lúc cùng cậu đi trên phố, hắn giục cậu vào tiệm hàng hiệu cầm hết bộ này đến bộ kia ra vẻ ướm trên người cậu.

“Tôi định mua đồ tặng bạn, dáng người cậu ta cũng không khác cậu nhiều lắm. Thay thử cho tôi nhìn đi.”

Duy Mạnh lừa cậu.

Quang Hải cầm quần áo đi thay, đến lúc cậu bước ra khỏi phòng thay đồ thì tất cả các nhân viên nữ trong cửa hàng đều dán mắt vào cậu.

Duy Mạnh rất khâm phục con mắt của chính mình.

Áo sơ mi Caqia, áo khoác Romon, còn cả và vạt Noh. Chất vải cao cấp bọc lấy vóc người tí hon khỏe mạnh, vô cùng tương xứng với khuôn mặt đẹp trai của cậu, đâu có giống người làm thuê đến từ vùng chó ăn đá gà ăn sỏi mà thật sự là tinh anh trên Wall Street ấy chứ.

Tuy đã đoán trước được kết quả này nhưng Duy Mạnh vẫn kinh ngạc vì khí chất tự nhiên kia của Quang Hải.

Chỉ thay đổi một bộ quần áo mà dáng vẻ có thể như vậy. Duy Mạnh không bao giờ muốn để cậu mặc quần áo giá rẻ nữa.

Quang Hải nhìn thấy chính mình trong gương thì cũng rất hưng phấn. Cậu lén lật giá lên xem vẻ mặt khiếp sợ.

Mặc dù cậu giấu biểu cảm này rất nhanh nhưng Duy Mạnh vẫn nhìn thấy. Hắn hơi vội vã muốn nhìn nét mặt của Quang Hải khi biết cái này là quà cho cậu.

Hai ngày sau, Duy Mạnh gọi điện cho Quang Hải, bảo cậu không cần đi, chờ hắn đến đón.

“Tôi vừa định gọi điện cho anh.” Quang Hải nói “Tối nay tôi mời anh. Nhất định phải đến đấy.”

“Không được.” Duy Mạnh nói luôn. “Hôm nay để tôi mời cậu. Chỉ hôm nay thôi.”

Hai người giành giật một lúc, không ai chịu nhường ai, Quang Hải suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Anh dám ăn đồ tôi nấu không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro