Chương 2.7 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh đến trường thì vẫn còn sớm, Quang Hải chưa tan học. Hắn lái xe đến một chỗ gần đó để chờ, trong lòng khá phấn khởi.

Hắn nhìn lướt quá đám túi lớn túi nhỏ đằng sau xe nghĩ đến biểu cảm của Quang Hải thì bắt đầu mỉm cười.

Từ khi Quang Hải quay lại, hứng thú của Duy Mạnh với cậu chỉ có tăng chứ không giảm.

Duy Mạnh không phải chưa từng làm người theo đuổi. Đối tượng ngày trước, có người tự đến cũng có người mà hắn theo đuổi. Với quá trình thế này có thể coi hắn là kẻ lão luyện.

Nhưng Quang Hải là trường hợp đặc biệt.

Duy Mạnh chưa bao giờ lãng phí thời gian với trai thẳng. Trước kia hắn cũng từng vừa ý với trai thẳng, trai thẳng giống như trăng trong nước đối với những người như hắn mà nói vô cùng cuốn hút. Đối với bọn họ, Duy Mạnh hoặc là mượn cứ đùa giỡn, đi cùng một, hai lần, sau cùng chỉ cười đùa rồi cho qua như không có việc gì hoặc là thật sự không được thì hắn sẽ dứt khoát từ bỏ. Người đẹp trai không thiếu, hắn sẽ chẳng vì một thân cây mà bỏ mặc cả rừng cây.

Phần lớn thời gian Duy Mạnh chỉ loanh quanh với người trong giới. Trong giới sẽ không có nhiều phiền phức như thế, hắn lựa chọn cách hành động, phần nhiều là được đáp lại. Sau này hợp thì ở cùng nhau không hợp sẽ chia tay.

Chỉ có Quang Hải này, cho đến bây giờ hắn cũng không nhìn ra cậu có cong không, Duy Mạnh lại không nỡ thu tay lại.

Hắn cũng từng nghĩ rút cục tại sao Quang Hải lại thu hút hắn. Mục tiêu đã từ bỏ một lần thì hắn gần như không cân nhắc đến lần hai. Hắn nghĩ với trường hợp của Quang Hải, đại khái cũng giống như chán ăn thịt cá, đột nhiên nếm món ăn quê trên núi nên cảm thấy mới mẻ có mùi vị khác!

Quang Hải thật sự khiến người khác phải thích cậu. Ở cùng với cậu rất dễ chịu cũng rất thoải mái. Quang Hải không đòi hỏi gì ở hắn, lúc nói chuyện cũng không có bệnh chung của mấy anh trai đẹp là tự cho mình đúng, khiêm tốn lễ nghĩa, lại không phụ họa hùa theo, thái độ đứng mực này làm Duy Mạnh nghĩ lúc rảnh rỗi dành thời gian ở cùng cậu là lựa chọn không hề sai lầm. Giống như một cốc nước tinh khiết, không có cồn nhưng lại kích thích như thế, càng uống càng thỏa cơn khát, uống nhiều còn gây nghiện.

Nhưng Duy Mạnh cũng sẽ không để cậu tinh khiết mãi như vậy nữa.

Đến giờ hắn vẫn không quên mục đích của mình.

Trong trường lần lượt có người đi ra, đã hết giờ học. Duy Mạnh chăm chú nhìn cửa trường học mãi cũng nhìn thấy bóng dáng cậu đang đi cùng một nhóm người nói nói cười cười với bọn họ có vẻ quan hệ rất tốt.

Duy Mạnh đang định nhấn còi thì thấy một sinh viên nữ phía sau kéo cậu lại, hai người đứng nói chuyện dần xa khỏi nhóm người kia.

Duy Mạnh thoáng nhìn bọn họ. Nữ sinh kia và Quang Hải rất thân thiết. Nói xong thì kiễng chân, vịn vào vai Quang Hải ghé vào tai cậu nói gì đó, sau đó cười khanh khách.

Quang Hải cười với cô.

Duy Mạnh nhìn chòng chọc vào bọn họ.

Được đấy, rất nhanh.

Quang Hải đã chia tay với Đình Đình. Vì Đình Đình nghĩ cậu sẽ ở lại quê không chịu quay lên đây. Không ngờ nhanh như thế đã có người mới à?

Nghĩ lại cũng dễ hiểu, vẻ ngoài của Quang Hải thế này thì con gái sao bỏ qua được. Nói thế nào thì cũng là chàng trai trẻ trung mạnh mẽ, cái tuổi như hổ như sói. Luôn luôn có nhu cầu về mặt kia đúng không?

Duy Mạnh bấm còi.
Quang Hải cùng sinh viên nữ kia đều quay về phía bên này, cậu vừa nhìn thấy xe Duy Mạnh thì quay đầu chào tạm biệt sinh viên nữ kia rồi chạy lại. Duy Mạnh thò người ra, mở cửa xe cho cậu. Duy Mạnh cười rồi ngồi vào trong xe.

“Anh đến lúc nào thế? Tôi còn chưa nhìn thấy anh.”

“Đến từ sớm rồi. Cậu có quay đầu tìm tôi đâu.”

Duy Mạnh cười nói, mắt liếc sinh viên nữ kia một cái. Cô gái kia nhìn bên này, hơi nghi ngờ mà nhìn bọn họ.

Duy Mạnh xoay vô lăng lái xe đi.

“Ai thế?”

Duy Mạnh thản nhiên hỏi.

“Ai cơ?”

Quang Hải hỏi lại xong mới hiểu, "À" một tiếng.

“Bạn cùng lớp.”

“Cũng xinh nhỉ.”

“Cũng được.”

Duy Mạnh liếc Quang Hải một cái.

“Hình như cô bé có ý với cậu nhỉ?”

Quang Hải hơi ngượng ngùng.

“…Chắc là thế.”

Nhìn vẻ mặt của cậu, hắn lại cười.

“Dễ chịu nhỉ. Có thích người ta không?”

“Không, là bạn học thôi.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ tôi làm gì có thời gian quen bạn gái.”

“Có thật là không thích không? Đi cùng người ta cười vui vẻ thế còn gì.”

Quang Hải quay lại cười với hắn.

“Hay là anh vừa ý với cô ấy rồi? Có muốn tôi giới thiệu cho không?”

“Bố khỉ. Tôi mà còn cần giới thiệu à? Muốn thế nào mà chả có.”

“Anh có bạn gái à? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”

“Nhiều lắm, chỉ là cậu chưa gặp thôi.”

Quang Hải sững người.

Quay đầu nói không nên lời.

“Trâu bò.”

Duy Mạnh cười to.

Tâm trạng hắn lại tốt lên.

Hai người cùng quay lại ký túc xá của Quang Hải ở Hoàng Long. Ký túc xá là tòa nhà xây lâu rồi, ở quanh khu vực đó thông thoáng trên dưới điều kiện cũng không tệ. Hoàng Long thuê hai tầng cho một số nhân viên độc thân ở, bình thường một nhà có 3-4 người nhưng Quang Hải là trưởng nhóm nên cho cậu cả một nhà riêng. Việc này cũng là Văn Thang cố ý sắp xếp.

Quang Hải nói muốn tự mình nấu cơm, Duy Mạnh cùng về căn phòng nhỏ này với cậu. Đây không phải là lần đầu hắn đến đây nhưng hôm nay chắc chắn đã được dọn dẹp, rất sạch sẽ. Nhà ở tầng 7, một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ, phòng bếp phòng vệ sinh đều có. Dut Mạnh nhìn lướt qua phòng bếp, bên trong một đống đầy ắp, không hiểu Quang Hải muốn buôn cái gì nữa.

“Trước tiên nói rõ, ăn xong bị làm sao tôi không chịu trách nhiệm.”

“Từ từ đã, để tôi đi mua bảo hiểm nhân thọ trước.”

Quang Hải cười lớn, xắn tay áo đi vào bếp. Duy Mạnh bật TV, nghiêng ngả trên giường của Quang Hải, đổi hết kênh này sang kênh khác.

Gam màu của giường là màu xanh có mùi nắng đặc trưng, xem ra mới phơi nắng chưa lâu. Trên giường có mùi nam tính riêng biệt, Duy Mạnh ngửi ngửi.

Đây là mùi của cậu chăng?

Hắn tựa vào đầu giường thay đổi tư thế ngồi xuyên qua cửa phòng trong suốt nhìn bóng dáng tí hon của Quang Hải trong bếp, TV xa không bằng nhìn cậu thanh niên đẹp trai này. Duy Mạnh gối đầu lên hai bàn tay thoải mái ngắm nhìn thân thể của cậu.

Vai rộng, eo mềm dẻo khỏe đẹp, chân dài khỏe mạnh. Ánh mắt Duy Mạnh dán vào eo với mông cậu. Hắn thật sự thích eo của Quang Hải lúc nhảy múa giống như loại ma quỷ dụ dỗ con người, tất cả đều là mùi vị của giống đực.

Duy Mạnh nhìn hơi không kiềm chế được. Hắn xuống giường đi về phía Quang Hải.

Nhiều ngày ở cùng cậu như vậy, hắn vẫn phải tự động kiềm chế. Cũng có những lúc bị kích thích đa số lại ở bên ngoài nên Duy Mạnh không thể làm gì. Giờ chỉ có hai người ở riêng một chỗ, ham muốn lại trỗi dậy.

Hắn tới gần, nhân lúc cậu cúi đầu nấu ăn thì ôm eo từ phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro