Chương 2.9 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh ngồi trước bàn thấy Quang Hải càn quét sạch bong bát đĩa trước mặt, thiếu chút nữa nuốt luôn cả ngón tay.

“Cậu can đảm thật đấy!” Duy Mạnh không kiềm chế được nên mở miệng. “Chưa từng làm cơm bao giờ mà dám mời tôi đến ăn à?”

Quang Hải vừa ăn vừa cười.

“Xin lỗi. Tại tôi sợ nếu ăn ngoài thì anh không chịu.”

Vốn định mua đồ ăn chín luôn, lại sợ đồ ăn không tươi …Quang Hải giải thích.

“Dạy cậu một chiêu, lần tới không sợ đốt nhà thì làm nồi lẩu! Mua đồ bán sẵn rồi vứt hết vào nồi là được.”

“Lần sau không cần phải thế.”

“Tại sao?”

“Không phải đã có anh rồi à?”

Quang Hải cười.

“Lợi cho cậu á? Cậu có trả lương cho tôi không?”

Duy Mạnh nói móc, trong lòng hơi nhộn nhạo.

Đôi khi hắn thật sự không biết Quang Hải ngốc thật hay giả ngốc. Nói cậu chẳng biết gì thì đôi khi chỉ một lời nói, một ánh mắt của cậu cũng có ý tứ. Bảo cậu biết thì lúc thăm dò lại không có phản ứng gì.

Hai người vừa ăn vừa uống, đều uống không ít.

Đêm dần về khuya...

Duy Mạnh kiểm soát được tửu lượng, cũng không ngừng rót rượu cho Quang Hải.

“Hôm nay cậu uống nhiều một chút đi.”

“Sao lại thế?”

“Không vì gì cả.”

Tửu lượng của Quang Hải bình thường, vài chén xuống bụng thì mặt đã đỏ lên. Tuy chưa đến mức say bí tỉ nhưng khi nói chuyện cũng dùng tiếng địa phương khá nhiều.

“Duy Mạnh…”

“Sao?” Duy Mạnh quay đầu nhìn Quang Hải. Hai người đã uống đến độ đẩy bàn ra, ngồi dàn hàng trên sàn nhà.

Quang Hải ngẩng mặt, trên tay cầm một chai rượu mắt hơi nhắm lại.

Duy Mạnh nhìn yết hầu nhô lên kia thì nuốt nước miếng. Hắn rất muốn hôn lên đó, muốn dùng đầu lưỡi để miêu tả hình dáng khêu gợi ấy.

Hắn từ từ đến gần Quàn Hải, tay đặt lên vai cậu.

Đúng lúc này cậu đột nhiên mở miệng.

“…Duy Mạnh, tôi có lời này muốn hỏi anh.”

Trong lòng Duy Mạnh nảy lên một cái, phản ứng đầu tiên là Quang Hải đã biết rồi.

Biết thì đương nhiên biết.
Một người đối tốt với một người thì không thể không có mục đích gì, cậu nhóc này nên sớm hiểu được đạo lý này.

Duy Mạnh bình tình một chút, chờ Quang Hải nói tiếp.

“Có chuyện gì?”

Quang Hải vẫn nhắm mắt mà ngẩng đầu lên, sau đó mở mắt nhìn hắn.

“…Duy Mạnh! Từ khi tôi đến đây, anh là người đối xử tốt nhất với tôi.”

Dug Mạnh không lên tiếng, chờ cậu nói tiếp.

“Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào. Anh quan tâm tôi như vậy, tôi…rất áy náy.”

Duy Mạnh nhận ra ý tứ trong lời nói của Quang Hải.

“Cậu nói gì thế. Không coi tôi là bạn bè à?”

Hắn nói mấy lời mơ hồ.

“Không phải vậy.”

Quang Hải hơi nhíu mày như thể đang phân vân xem nên nói thế nào.

“Chỉ là…”

Cậu hơi im lặng một chút, sau đo vẫn nói tiếp.

“Có một việc…chính là chuyện của bố tôi…không trách anh. Thật sự đấy, không liên quan đến anh. Tôi hi vọng…anh không nên coi đó là trách nhiệm của mình. Anh không nợ tôi, chỉ có tôi nợ anh thôi.”

Duy Mạnh nghe xong thì vỡ lẽ.

Hóa ra cậu nghĩ hắn đối tốt với mình là vì việc này.

Duy Mạnh không lên tiếng, hắn ngẫm nghĩ rồi từ từ mở miệng.

“Nguyên nhân này cũng đúng.”

Quang Hải nhìn hắn.

“Tuy nhiên đấy chỉ là một phần. Tôi đối tốt với cậu vì lí do khác nữa.”

Duy Mạnh nhìn Quang Hải.

“Tôi thích cậu.”

Quang Hei sửng sốt.

Duy Mạnh cũng không nói gì, hai người cứ tiếp tục nhìn nhau như thế.

Sau đó, Quang Hải lùi người về sau theo bản năng.

“Anh…là ai thế?”

Mắt cậu mở rất to, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Duy Mạnh.

“Là ai?” - Duy Mạnh thấy phản ứng của cậu thì trong lòng rất không dễ chịu. Hỏi rất qua loa.

“Chính là người kia.” - Quang Hải nói.

Người thì lùi lại nhưng mặt lại đang cười.

Duy Mạnh cuối cùng cũng nhìn thấy ý trêu đùa trong nụ cười ấy. Hắn giật chai rượu trong tay cậu, đưa tay ra kéo Quang Hải vào trong lòng.

“Đúng thế! Đúng là người kia! Cậu lại đây!”

“Ha ha!”

Quang Hải cười to, đẩy bàn tay Duy Mạnh định tóm cậu, dùng lực túm một cái làm Duy Mạmh xoay người, Duy Mạnh biến thành người bị giữ tay sau lưng, tay kia của cậu giữ cả hai tay hắn.

Duy Mạnh không cựa quậy được.

Cổ tay bị đau, hắn kêu “Á!” một tiếng, Quang Hải nới lỏng tay nhưng không thả hắn ra.

Quang Hải cười trêu tức, cố ý giữ chặt tay.

Rất rất đau, hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu từng huấn luyện à? Sao khỏe thế?”

“Lần tiếp theo, lần sau anh có khiêu khích tôi nữa thì với sức lực của anh cũng vô ích thôi.”

Quang Hải đắc ý nói, trong đó có cả sức mạnh của rượu, hơi thở nóng rực phả lên gáy Duy Mạnh.

Duy Mạnh nhận ra thân thể hai người áp sát vào nhau, lưng hắn dán vào ngực cậu, tư thế của hai người nửa ôm nửa ấp, thật sự rất ám muội. Hắn không giẫy nữa, mặc kệ cậu túm tay hắn, ngả về sau tựa lên vai cậu.

Quang Hải lại nới tay ra.

“Đừng quậy.”

Hắn cười với cậu.

Duy Mạnh xoay người nhìn Quang Hải, khuôn mặt ưa nhìn kia không có biểu cảm gì.

Đột nhiên hắn cảm thấy thằng nhóc này không đơn giản.

Hoàn toàn không đơn giản.

Hai người uống rượu cười đùa, đến đêm khuya Duy Mạnh không nói sẽ đi, Quang Hải cũng không bảo hắn về. Trong tiếng TV không biết đang bật kênh nào, Duy Mạnh nhìn Quang Hải rõ ràng đã uống nhiều, mắt nhắm lại, tựa vào tay vịn của sô pha. Duy Mạnh đẩy đẩy, Quang Hải hơi mở mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía hắn. Duy Mạnh thấy mắt Quang Hải ươn ướt, trong mắt sáng long lanh.

“…Cậu sao thế?”

Duy Mạnh từ từ lại gần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu.

“Khó chịu à?” - Hắn cúi mặt, nhẹ giọng hỏi.

Quang Hải lắc đầu.

“Cám ơn anh…hôm nay đã ở cùng tôi.”

Quang Hải nhìn hắn, giọng hơi khàn khàn. Duy Mạnh không nói gì, cầm chai rượu trên nền nhà đưa vào tay Quang Hải rồi tự mình cầm một chai khác nhẹ nhàng cụng chai với cậu.

“Chúc mừng sinh nhật.” - Duy Mạnh mỉm cười, nhỏ giọng nói.

Đôi mắt Quamg Hải hơi chấn động.

“Sao anh biết?”

“Tôi đoán.” - Duy Mạnh cười.

Quang Hải nhìn hắn, trong mắt có cảm động, có đau lòng. Cậu quay đi, không trả lời lại, dựa vào sô pha nhắm nghiền mắt.

Duy Mạnh nhìn Quang Hải chằm chằm. Lông mày rất đẹp, đôi mắt ươn ướt, mũi cao thẳng.

Hắn im lặng nhìn, vén tóc Quang Hải rồi đưa tay về phía cằm cậu, vuốt ve, xoay mặt cậu về phía mình.

Hắn từ từ cúi đầu lại gần, rồi khựng lại.

Nước mắt đang chảy xuống hai má Quang Hải

Hình như cậu sợ bị thấy lập tức quay đầu đi, hai tay ra sức lau mặt.

Duy Mạnh thở dài, giữ vai cậu.

“Lại đau lòng à?”

Duy Mạnh nhớ lại buổi tối hôm đó Quang Hải khóc nức nở trong lòng mình. Ngay lúc ấy là đau lòng và thương tiếc còn cả đẹp rực rỡ trong lòng hắn.

Một loại cảm xúc không nói nên lời dâng lên. Duy Mạnh vươn tay ôm chặt cậu

“Không sao. Có tôi ở đây.”

Quang Hải quay mặt đi, Duy Mạnh nghe thấy mũi cậu sụt sịt….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro