Chương 2.10 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hoàng đã trở lại.

Lúc Duy Mạnh quay về công ty, vừa mở cửa ra đã thấy một người lười biếng ngồi trên sô pha. Vương Hoàng giơ tay vẫy vẫy hắn với vẻ đắc ý.

“Bảo bối, cậu về rồi.”

Không thèm để ý thư ký còn chưa kịp đóng cửa lại, Vương Hoàng ngang ngược nhìn ngắm hắn, tiếng gọi rất to. Đợi thư ký vội vàng đóng cửa xong, Duy Mạnh vứt túi xuống, ngồi ở bàn làm việc.

“Đi Venice thế nào?”

“Vẫn thế, cứ đi đi lại lại trên sông làm tôi chóng cả mặt.”

Vương Hoàng bắt chéo chân, bóc một quả chuối.

“Có khó đối phó không?”

“Bọn Tây đúng là chả ra cái gì, bảo chấp nhận năm phần thì đồng ý có hai phần, con mẹ nó đúng là một lũ nghèo đói, chúng ta gặp đại một giám đốc nhà máy ở Quảng Nam cũng đè chết được thằng giàu nhất đám chúng nó.”

Vương Hoàng nói rất cay nghiệt, vừa ăn vừa nhìn Thiên Vũ một cái.

“Này, sao cậu không qua đây?”

Duy Mạnh bật máy tính kiểm tra tài liệu, mặt cũng không quay lại.

“Anh cứ ăn đi, tôi đang bận.”

“Một tháng tôi không về, cậu đã thái độ thế à? Lại đây!”

Vương Hoàng trừng mắt, hắn ngồi một chút rồi vẫn đứng lên định ngồi xuống sô pha cạnh Vương Hoàng.

Vương Hoàng cười suốt khi nhìn Duy Mạnh đi tới, lại chỉ chỉ chân mình.

“Ngồi đây đi.”

Duy Mạnh hơi mất kiên nhẫn.

“Lại lên cơn à?”

Vương Hoàng cũng không giận, cắn miếng chuối cuối cùng rồi đột nhiên cúi người xuống giữ vai hắn để hôn dùng đầu lưỡi đẩy nửa miếng chuối vào miệng hắn, thân thể cũng đè lên, miệng cuốn lấy môi hắn.

Duy Mạnh miễn cưỡng nuốt miếng chuối, kiềm chế một chút rồi đẩy Vương Hoàng ra.

“Được rồi, đây là văn phòng đấy.”

“Này cưng, sao như còn ngây thơ vậy, có phải chưa từng làm thế này đâu.”

Vương Hoàng cười cười, hôn lên mũi lên môi Duy Mạnh đến quên trời quên đất.

“… Tiểu Mạnh, tôi nhớ cậu đến phát điên.”

Duy Mạnh hiểu Vương Hoàng, lúc này tốt nhất đừng chống đối hắn. Vất vả chờ cơn ghiền của Vương Hoàng đi qua, hắn mới đứng dậy khỏi sô pha.

Vương Hoàng nhìn Duy Mạnh như thể còn chưa hết thèm khát.

“Buổi tối đến Sơn Sa, giới thiệu cho cậu một người.”

“Ai thế?”

“Người mới quen, cậu cũng gặp rồi. Ngoại hình đẹp lắm, da mềm cực, cắn một cái là thành dấu đỏ rồi.”

Duy Mạnh biết đối tượng mới của Vương Hoàng.

“Tôi đi làm gì? Làm kỳ đà cản mũi à?”

“Tôi muốn xem hai người các cậu ai đẹp hơn.”

Vương Hoàng vung chân.

Duy Mạnh ngồi lại vào bàn làm việc cũng không ngẩng đầu lên.

“Cậu ta đẹp hơn.”

Với đám thái tử đảng này thì không có buồn chán nhất chỉ có buồn chán hơn.

“Chỗ tôi cũng đặt rồi, ăn cơm xong ba chúng ta đi Lạc Lạc.”

Vương Hoàng cười ha hả, lời nói rất có ý sâu xa rồi đi mất.

Hắn ta toàn như vậy.

Không chỉ thích chơi 3P mà còn thích ngồi xem hai người chơi nhau, có một lần còn kéo Duy Mạnh cùng xem hai cậu thiếu niên làm với nhau, điều làm hắn buồn nôn chính là việc hai người đó là song sinh. Hai khuôn mặt giống nhau như đúc liếm láp thân thể cho nhau, làm tình trên giường khi người anh cắm vào thân thể cậu em thì hắn không thể chịu nổi nữa. Hắn nhìn Vương Hoàng ngồi bên cạnh, phía dưới của y đã hưng phấn mà dựng đứng lên, mặt nóng bừng, y đứng lên rồi cởi quần ra, gia nhập hai anh em đang quần nhau kia, chồng lên người người anh, nôn nóng đến mức không chịu nổi mà lắc eo, hai khuôn mặt lẫn thân thể giống nhau như đúc đều đung đưa rên rỉ dưới thân y…

Ngày đó hắn thật sự nôn ói ở phòng vệ sinh hắn nôn ra be bét.

Hắn biết Vương Hoàng là kẻ biến thái. Mà hắn ta hết lần này đến lần nọ bắt hắn xem...biến thái vô cùng.

Không phải Duy Mạnh không muốn thoát khỏi Vương Hoàng, thế nhưng hiện giờ chưa phải lúc.

Giữa hắn và Vương Hoàng có ràng buộc quá sâu, biết rất nhiều nội tình và khúc mắc lợi ích, dù ai động chạm đến ai thì người kia cũng sẽ khó chịu. Con đường này hắn đã đi lên thì cần phải đi xuống. Hắn biết Vương Hoàng còn hứng thú với mình, mặc dù mấy năm nay đối tượng của Vương Hoàng thay đổi nhiều vô kể nhưng thật sự chỉ hỗ trợ giúp đỡ một mình hắn, đây vốn là lợi thế rất lớn của Duy Mạnh nhưng hắn càng ngày càng chán ghét Vương Hoàng.

Buối tối Duy Mạnh đang bận bịu trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của hắn ta.

“Sao còn chưa đến?”

“Tôi đã nói là không đến mà. Mọi người cứ ăn đi.”

“Đừng nói vớ vẩn, mau đến đây đi!”

“Tôi không đi đâu, vẫn đang bận.”

Vương Hoàng hơi im lặng một chút.

“Sao cậu lại thế này? Cố tình không nể mặt tôi à?”

“Tôi không khỏe.”

Duy Mạnh nói.

“Không khỏe á? Sớm không mệt muộn không mệt, đúng lúc tôi về cậu lại không khỏe?”

“Thật sự không khỏe mà.”

Vương Hoàng cười khẩy.

“Cho cậu nửa tiếng. Nếu không đến thì tự mình đi mà lo việc.”

Duy Mạnh giải quyết xong việc thì lái xe về nhà.

Vào nhà cởi đồ xong thì ụp người xuống giường, hắn không nói dối Vương Hoàng, buổi trưa cả người hắn đã bắt đầu rét cố gắng trụ cả buổi chiều, bây giờ trán đã nóng lên, dạ dày cũng cuộn hết cả lên.

Duy Mạnh nằm một lúc thì cố đứng lên lấy một cốc nước, muốn tìm thuốc hạ sốt mà không tìm được nên đành quay về giường.

Điện thoại không ngừng kêu, Duy Mạnh cầm lên xem rồi tắt máy. Dù không bị ốm thì hắn cũng không định đến bữa tiệc phóng đãng này, giờ không giống lúc trước việc gì cũng phải theo Vương Hoàng đi đến đó còn không biết sẽ phải biến mình thành cái dạng gì chỉ nghĩ thôi dạ dày cũng đau rồi.

Duy Mạnh ngủ lơ mơ, cũng không biết ngủ bao lâu thì nghe tiếng chuông cửa điếc cả tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro