Chương 2.11 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh ngồi dậy đi mở cửa, vừa mở ra thì Vương Hoàng sầm mặt đi vào.

“Sao anh lại tới đây?” - Duy Mạnh nói một câu rồi quay người trở về giường. Người hắn chẳng còn chút sức lực nào, định về giường nằm tiếp. Thế nhưng còn chưa đi đến giường đã bị Vương Hoàng túm mạnh từ phía sau, đột ngột đẩy hắn.

Duy Mạnh lảo đảo, suýt chút nữa va vào tường đối diện. Hắn túm vào đầu giường dựa vào đó mới đứng vững điên tiết xoay người nhìn Vương Hoàng.

“Anh làm gì thế?”

Vương Hoàng đột nhiên giơ tay lên quăng cho hắn một cái bạt tai.

Duy Mạnh bị cú đánh này làm tỉnh hẳn.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, hắn ta còn muốn đánh tiếp bị Duy Mạnh gạt ra.

“Anh điên à?”

“Duy Mạnh, giờ cậu là trung tâm vũ trụ rồi hả? Đủ lông đủ cánh là bay đi hả? Không thèm để ý đến lời của tôi nữa đúng không?”

Vương Hoàng trừng mắt nhìn Duy Mạnh

“Tôi đang ốm!”

Duy Mạnh nói, Vương Hoàng cười khẩy.

“Ốm thì thế nào? Cậu không cử động được à? Không thở được à? Đừng giả bộ làm Lâm Đại Ngọc với ông đây.”

Duy Mạnh kiềm chế để không điên tiết, muốn nằm ngủ tiếp. Vương Hoàng đến ngồi trên sô pha cởi khóa quần ra, nhìn hắn  rồi chỉ xuống đó.

“Đến đây. Liếm cho tôi.”

“Cái gì?”

Hắn trợn mắt.

“Tôi nói cậu liếm cho tôi đi!” - Vương Hoàng quát to.

Duy Mạnh im lặng, nhìn chằm chằm hắn ta.

“Vương Hoàng, anh đừng có quá đáng.” - Duy Mạnh nói rành rọt từng chỗ một.

Vương Hoàng khinh thường cười khẩy.

“Lúc trước khi cầu cạnh tôi, cậu làm thế có ít đâu? Giờ lại muốn giả bộ cao quý à? Duy Mạnh, câu không nghĩ nếu không có tôi thì giờ cậu là cái dạng gì chắc, thế mà dám giả vờ giả vịt với ông đây. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng trai bao thôi, ông đây đã chơi là chơi chết cậu.”

Duy Mạnh dồn lực vào hai nắm tay, cố thở ra.

Hắn kiềm chế bản thân để không đấm vào mặt hắn ta.

“Anh cút đi.” - Duy Mạnh nói.

Dạ dày cuộn lên, cuộn đến mức hắn muốn nôn ra.

Vương Hoàng cười khinh miệt.

“Bảo tôi biến à?”

Y cười ngạo mạn đứng lên đi đến cạnh Duy Mạnh ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.

“Không có tôi thì cậu chả là gì đâu. Duy Mạnh tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng cậu là cái gì ở Thương Thành này. Có nhiều cách để hủy hoại cậu lắm, để xem tôi có mất hứng không.”

Y ghé vào bên tai Duy Mạnh, giọng nói rất nhỏ.

“Đừng quên bố cậu chết thế nào. Chỉ riêng chuyện này thì cậu cũng phải biết ơn tôi rồi.”

Duy Mạnh không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.

Vương Hoàng nhẹ nhàng nói, giữ lấy cằm hắn.

“Nói xin lỗi tôi đi, lần sau không dám nữa. Nói đi.”

Duy Mạnh đứng bất động.

Vương Hoàng vuốt ve cằm hắn.

“Nói nhanh lên. Nói rồi tôi sẽ coi như đêm nay không có chuyện gì.”

Duy Mạnh nhắm mắt lại.

“…Xin lỗi.”

“Còn một câu nữa.”

“….Lần sau tôi không dám nữa.”

Vương Hoàng mở miệng hôn lên mặt Duy Mạnh.

“Đây mới là Tiểu Mạnh ngoan ngoãn của tôi.”

Giọng nói của Vương Hoàng nhẹ nhàng như thể là một người khác hẳn, mắt lại cười. Y đặt Duy Mạnh lên giường, bàn tay thò vào trong áo sơ mi của hắn để vuốt ve.

“Nóng quá…Đúng là ốm rồi.”

Chậc chậc, thật đáng thương…Y thở dài hai cái, hôn từ mặt đến tai, ngậm vành tai của hắn vào miệng.

“Về sau không được trái lời tôi, nghe chưa?”

Vương Hoàng dịu dàng nói, liên tục hôn Duy Mạnh một lúc rồi mới buông hắn không hề phản ứng gì ra, cười khẩy đi ra cửa chính.

Khi Duy Mạnh tỉnh dậy thì đã mơ lộn xộn cả một đêm.

Trong người nóng quá, vẫn còn sốt. Hắn cố sức đi đến tiệm thuốc ở ngoài cổng mua thuốc hạ sốt, uống thuốc xong lại ngủ. Lúc tỉnh thì bật lại di động, gọi cho thư kí dặn dò công việc, đang định ngủ tiếp thì điện thoại lại kêu.

“A lô.”

“Duy Mạnh.”

Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu đầy sức sống của Quang Hải.

“Anh có bận không? Có người cho tôi 2 vé xem phim, thời gian không đẹp lắm, là giữa trưa, nhưng vé thì đẹp, anh có thời gian không?”

“Không, cậu tìm người khác đi.” Duy Mạnh muốn cúp máy.

“Đi đi! Tôi không tìm người khác đâu.”

Duy Mạnh vô cùng váng đầu, đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn.

“Không đi! Người lớn ai đi xem phim giữa trưa? Không đi làm à? Cậu tự đi đi!”

Hắn dập máy.

Ném di động sang một bên, Duy Mạnh lại hơi hối hận. Chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh thế, vừa nghe giọng của Quang Hải thì không hiểu sao lại thấy bực mình, toàn bộ cơn giận đè nén một đêm bùng phát trút giận một cách vô lý.

Thôi quên đi, hôm nào giải thích sau.

Duy Mạnh lại tắt di động, hắn bắt đầu ngấm thuốc nên ngủ mê mệt.

Vừa tỉnh lại thì cả người đổ mồ hôi. Duy Mạnh giật mình, trên trán hắn có cái gì đó, thò tay sờ thử hóa ra là một chiếc khăn mặt.

Duy Mạnh sững sờ cầm khăn mặt trong tay. Trước lúc ngủ làm gì có cái này? Ngoài cửa phòng bỗng nhiên có người đi qua rồi quay lại đây xem Duy Mạnh.

“Anh tỉnh rồi à?”

Duy Mạnh há hốc miệng khi thấy Quang Hải.

“…Cậu vào bằng cách nào?”

“Tôi gọi điện đến văn phòng anh thì thư ký nói anh bị ốm, tôi đến thì thấy cửa ngoài kia không khóa nên đi vào.”

Quang Hải vươn tay sờ lên cổ hắn.

“Ra mồ hôi rồi.” Hắn cười rồi rút tay về. “Lúc tôi đến anh nóng lắm, tôi sợ muốn chết còn nghĩ có nên lau nước cho anh không.”

Duy Mạnh từ từ ngồi dậy.

Quang Hải cầm một bát cháo từ bếp ra.

“Anh ăn chút nhé?”

Duy Mạnh nhìn bát cháo, rồi lại nhìn Quang Hải.

“Cậu nấu à?”

“Ừm.”

“…Liệu có ăn được không?”

“Yên tâm, nấu cháo thì tôi làm được.” Quang Hải cầm bát đặt lên tay, hắ  sợ bỏng nên rụt tay lại.

“Gì đấy, muốn dịch vụ hậu mãi à?” Quang Hải cười rồi ngồi xuống bên giường, xúc một thìa cháo rất tự nhiên chìa về phía Duy Mạnh.

“Há mồm đi.”

Duy Mạnh ngẩn người ăn miếng cháo. Cháo đặc hơi nóng nhưng cũng không nóng quá, ăn vào miệng rất thoải mái.

Không ngờ Quang Hải lại đút cho hắn từng thìa từng thìa một, Duy Mạnh nhìn hắn.

“Hôm nay cậu không đi học à?”

“Tôi xin nghỉ rồi.” Quang Hải không suy nghĩ mà trả lời luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro