Chương 2.12 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Hải cầm bát cháo, từng thìa từng thìa đưa lên miệng Duy Mạnh.

Không mặn không nhạt, không nguội không nóng, rất đúng lúc. Duy Mạnh đánh giá hương vị cháo trong miệng cháo ấm dễ dàng ngấm vào dạ dày cả đêm không có đồ ăn gì trôi vào thấm vào rất nhanh, dạ dày bắt đầu ấm lên.

“Sao anh nhìn tôi như thế?”

Quang Hải kì quái nhìn Duy Mạnh lấy khăn mặt lau mép cho hắn.

“…Tôi thấy cậu rất có mùi vị con gái.” Duy Mạnh nghiêm túc nói.

Quang Hải không nói gì, cũng không biểu cảm gì, chỉ cúi đầu múc một thìa cháo đưa qua.

Duy Mạnh há miệng xong thì bị nghẹn, suýt nữa phun hết ra.

“Cậu muốn tôi chết à?” Cuống quýt nuốt thìa cháo nóng đầy ụ xuống, Duy Mạnh liên tục ho.

“Không phải anh muốn mùi vị con gái à?” Quang Hải ung dung cười với hắn!

.

Duy Mạnh nghĩ thằng nhóc Quang Hải này đúng là giả yếu để lừa người!

Duy Mạnh ăn cháo, lại có thuốc Quang Hải đem đến nên nhanh chóng thiếp đi, ngủ mê man. Đến khi hắn mở mắt lần nữa thì trời bên ngoài đã tối.

Hắn không ngờ mình ngủ lâu thế quay đầu nhìn căn phòng tối om thì nghĩ Quang Hải đã đi rồi. Duy Mạnh ngồi dậy, phòng im ắng, đột nhiên hắn cảm thấy hơi trống rỗng.

Cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ, từ khe hở có chút ánh sáng từ phòng khách chiếu sang. Trong phòng khách láng máng có tiếng TV.

Duy Mạnh thấy ánh sáng này thì khàn giọng gọi.

“Hải! Hải!”

Chính hắn còn không biết mình hét to như vậy để làm gì.

Có người vội vàng chạy tới.

“Anh sao thế? Có chỗ nào khó chịu à?”

Quang Hải đẩy cửa rồi bước đến trước giường, vươn tay sờ trán Duy Mạnh.

Nhìn thấy khuôn mặt kia, cảm nhận hơi ấm ở trên trán, không hiểu sao Duy Mạnh thấy lòng mình thả lỏng, cả người thoải mái hơn.

“Sao cậu còn chưa đi?”

Duy Mạnh nói.

“Tôi đi rồi thì anh gọi ai?”

Quang Hải cũng nhìn hắn.

“Cậu không đi làm à?”

“Sẽ đi.”

Quang Hải sờ hắn một lúc rồi vỗ vỗ hắn.

“Anh hạ sốt rồi. Tôi để cháo ở bên ngoài, một lúc nữa anh ăn nhé. Ăn xong thì uống thuốc, ngủ một giấc, sáng mai sẽ khỏe. Tôi đi làm đây.”

Duy Mạnh thấy cậu vội vàng đóng cửa chuẩn bị đi thì gọi lại.

“Hải! Tối nay đừng đi, tôi xin nghỉ thay cậu. Cậu…ngủ cùng tôi, được không?”

Quang Hải ngoảnh lại nhìn vào mắt hắn, hơi do dự. Trong thoáng chốc Duy Mạnh cảm thấy mình đã bị từ chối.

“Được.”

Rút cục Quang Hải nói rất dễ chịu.

Quang Hải nằm xuống giường, hắn bèn vòng tay ôm cậu từ phía sau.

Quang Hải quay đầu nhìn hắn một cái.

“Đừng cử động. Để tôi ôm một lát.”

Quang Hải cũng không động đậy gì.

Duy Mạnh tự đầu lên vai Quang Hải, vùi đầu vào thân thể to lớn rắn chắc kia, siết chặt tay.

Hắn không nói gì, cũng không làm gì khác, cứ ôm như vậy. Được một tẹo Quang Hải vỗ nhẹ lên bàn tay Duy Mạnh đang đặt trên lưng cậu.

“Anh sao thế? Có tâm sự à?”

“Không.”

Duy Mạnh khàn giọng nói.

“Thật thế không? Hình như anh…đang khó chịu.”

“Khó chịu chỗ nào?”

Duy Mạnh nghĩ "Tôi để cậu nhìn ra được chắc"

Quang Hải nghĩ ngợi, dường như do dự có nên nói không.

Cuối cùng cậu vẫn nói.

“Như kiểu… đang rất yếu đuối.”

Duy Mạnh không lên tiếng, sau đó nở nụ cười buồn bực rồi lại buông cậu ra, nằm trên giường cười không dứt.

Quang Hải xoay người lại bối rối nhìn hắn.

“Anh cười gì thế?”

Duy Mạnh nhìn trần nhà cười ha hả một lúc, vất vả lắm mới ngừng cười nổi.

“Tôi cười…bao năm rồi không có ai dùng từ này với tôi.”

“Vậy thì sao? Con người ai chả có lúc yếu đuối. Người tự cảm thấy mình cực kì mạnh mẽ thật ra trong lòng lại yếu đuối hơn mọi người.”

Duy Mạnh nghe xong lời này thì không lên tiếng.

Hai người nằm song song, đều nhìn trần nhà lẳng lặng nghe hơi thở của nhau.

Một lúc sau Duy Mạnh gọi cậu : “Hải nè.”

“Cậu cảm thấy…tôi là người thế nào?” - Duy Mạnh nói rõ từng chữ.

Quang Hải xoay người nhìn hắn.

“Anh á?…Anh rất tốt.”

Duy Mạnh xoay người nhìn Quang Hải.

“Tốt thế nào?”

Quang Hải “Ồ” một tiếng, bật cười xấu hổ.

“Chúng ta đừng nói mấy lời như này được không, nghe kì quái lắm.”

“Tôi hỏi mỗi câu tôi tốt ở điểm nào mà cũng kì quái à? Tôi biết rồi, cậu chột dạ.”

“Tôi chột dạ gì được? Anh chột dạ còn ít chắc?” Quang Hải bật cười.

Duy Mạnh nghe xong thì rướn người nhìn chòng chọc Quang Hải.

“Tôi chột dạ? Chột dạ chuyện gì?”

Quang Hải đột nhiên không nói gì.

“Nói đi.”

Duy Mạnh chăm chú nhìn đôi mắt do dự và cái mũi cao thẳng của cậu.

Quang Hải từ từ lên tiếng.

“Anh…bên ngoài nhìn rất ồn ào. Thật ra lại rất cô đơn.”

Duy Mạnh hơi sững sờ.

“Thằng ranh này…cậu đổi đề tài thế à?”

Không biết Duy Mạnh lấy đâu ra sức mạnh như thế, đột nhiên xoay người cố sức đè lên thân thể Quang Hải tay giữ cằm cậu xoay về phía mình.

“Tôi cô đơn á?…Vậy cậu có giúp tôi không cô đơn nữa không?”

Duy Mạnh hung tợn nói, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Quang Hải trong bóng tối thì rút cục không kiềm chế được bèn cúi đầu xuống đôi môi kia.

Đầu cậu nhanh chóng ngoảnh sang một bên, môi Duy Mạnh chệch sang ra sức cắn gặm má.

Cậu vươn tay đẩy hắn ra cũng không cáu mà chỉ cười to: “Đừng làm loạn!”

Sức lực của Quang Hải rất lớn, Duy Mạnh bị hắn đẩy sang bên giường nhìn bộ dạng Quang Hải cũng không biết cậu thật sự chẳng biết gì hay nửa giả bộ nửa dụ dỗ, cảm giác trong lòng không thể nói rõ, hắn vươn tay túm Quang Hải lại muốn kéo cậu ngã xuống.

Cánh tay Quang Hải bị hắn túm được, nhưng để mình không ngã hai người ra sức giằng co, sức lực cứ gọi là kẻ tám lạng người nửa cân thế nhưng Duy Mạnh thì dùng hết sức, nhìn bộ dạng Quang Hải nhãn nhã đùa giỡn với hắn thì nổi giận, không tin chuyện này có thể xảy ra, luồn ra sau kẹp cổ ngả người về phía sau kéo ngã xuống giường, Quang Hải mất thăng bằng lại sợ đè lên Duy Mạnh nên lúc ngã chống một tay lên đệm để bảo vệ hắn, sợ hắn bị đè đau.

Lợi dụng chuyện này Duy Mạnh vươn tay giữ hõm vai, Quang Hải cười sẽ chẳng còn sức lực nên trốn sang bên cạnh, Duy Mạnh nghiêng người ôm, trong lòng bùng lửa ngồi trên người cậu. Thế nhưng không để hắn kịp làm gì, Quang Hải phản ứng còn nhanh hơn hắn, cũng không biết cậu làm thế nào mà Duy Mạnh chưa ngồi vững đã bị cậu quăng xuống dưới.

Giường to như vậy nhưng hai người vật lộn nên Duy Mạnh bị quăng đến mép giường, suýt nữa bị rơi khỏi giường thì được Quang Hải nhanh tay túm lấy, cười to rồi từ từ kéo hắn lên, luôn miệng nói: “Đừng làm loạn đừng làm loạn, tôi đầu hàng!”

Duy Mạnh ướt mồ hôi cả người, lại thấy mất mặt đành khoanh tay ngồi nhìn Quang Hải mà nghĩ tôi không có cách túm được cậu chắc? Biểu cảm trong ánh mắt kia rất giống của trẻ con, Quang Hải nhìn mà cảm thấy rất đáng yêu, không kiềm chế được sờ sờ đầu hắn, cười nói: “Còn đang ốm đấy, đừng dày vò bản thân.”

Duy Mạnh ngồi ở đó, đột nhiên có cảm giác mình bị đùa giỡn.

Hắn không hiểu ý tứ của Quang Hải là gì. Nếu nói cậu không nhận ra vấn đề thì hắn đã cư xử rõ ràng như thế, ôm cũng ôm hôn cũng hôn, đàn ông bình thường mà không suy nghĩ gì thì có phần ngây thơ giả tạo. Thế nhưng nếu nhận ra mà vẫn dính lấy hắn nửa nghe theo nửa chống cự, lúc muốn lại nhất quyết không bằng lòng, cái này không phải là công khai chơi đùa người ta sao.

Duy Mạnh đột nhiên cảm thấy không chừng hắn gặp phải cao thủ. Hắn suy nghĩ, hóa ra từ đầu đến giờ bản thân mới là kẻ bị đùa giỡn.

=+=+=+=+=
Một phút rãnh rỗi, vặt lộn nhau chơi suýt thì hôn rồi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro