Chương 3.1 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Duy Mạnh khỏi ốm Quang Hải gọi cho hắn, hẹn cuối tuần cùng đi hồ xx.

Hồ xxx là khu cảnh vật thiên nhiên mới được phát triển nằm ở khu giáp ranh thành phố với ngoại thành. Nó vốn là đập chứa nước quân dụng rất lớn, sau khi quân đội đồn trú rời đi thì quên mất công dụng chứa nước của đập, thế nhưng khói sóng mênh mông cò trắng cư trú, phong cảnh rất đẹp nên được chính phủ quan tâm, biến thành một khu du lịch sinh thái.

Lúc Duy Mạnh đi tiếp khách xã giao cũng đi cùng khách đến đây 1,2 lần, đều là ngồi trên xe cưỡi ngựa xem hoa, đến nơi thì đi luôn vào nhà hàng ăn cơm uống rượu, chẳng có chút ấn tượng nào cả. Thế nhưng hình như Quang Hải rất hứng thú với chỗ kia.

"Chỗ kia hoang vắng chả có gì thì ngắm cái gì? Không đi." - Duy Mạnh cố tình nói trong điện thoại.

Quang Hải bảo: "Anh cứ yên tâm, đảm bảo đi chơi vui lắm."

Đương nhiên Duy Mạnh sẽ không từ chối thật.

Gần đây tâm trạng hắn không tốt nên cũng đã sớm muốn tìm chỗ giải trí, huống chi lần này là lần đầu tiên Quang Hải chủ động hẹn hắn ra ngoài chơi, hắn cũng hơi chộn rộn. Vì thế hắn đã sớm để trống ngày hôm đó, đến ngày thì lái xe đón Quang Hải đi thẳng đến hồ xx.

Khu cảnh vật thiên nhiên mới được phát triển chưa lâu, cách nội thành cũng không xa, tuy là cuối tuần nhưng lại không có người mấy. Xe đi thẳng đến bên hồ, Duy Mạnh xuống xe gió mát bên hồ thổi qua làm tinh thần hắn xao động.

Sống trong thành phố đã lâu thì đi dã ngoài núi sông hoang vu thế này nhất định rất dễ chịu. Phía trước chưa nhìn thấy hồ mà hiện ra một cái đập rất cao, sau đó là khung cảnh rộng mở. Hồ xx tuy là đập chứa nước nhưng phạm vi rất rộng, nhìn không thấy bờ phía bên kia là dãy núi trải rộng, khói xanh lượn lờ trôi, mặt nước dập dềnh ánh sáng trong trẻo khói sóng mênh mông, cuối đường chân trời toàn một màu xanh biếc, cò trắng bay qua thành đàn, phong cảnh hùng vĩ chẳng kém mấy khu cảnh vật nổi tiếng nào làm Duy Mạnh phải bắt đầu tán thưởng.

Không thể nghĩ chỗ "khỉ ho cò gáy" này lại có cảnh đẹp như thế, Duy Mạnh đã nhiều ngày buồn phiền trong lòng hít mấy hơi rất sâu, thật sự rất dễ chịu thoải mái.

Hắn đứng phơi người trên đập, Quang Hải lại không đi lên cùng, hắn quay lại nhìn thấy cậu lôi hết túi này đến túi khác từ xe xuống.

"Cậu bận gì thế, lên đây luôn đi!"

Duy Mạnh to giọng gọi, cậu đóng cửa xe mang theo mấy túi ni lông, đi vài bước là lên đập.

"Túi có gì thế?"

Duy Mạnh nhìn cái túi kia căng phồng thì hỏi, Quang Hải kéo luôn khóa túi xuống.

"Lều trại. Hôm nay qua đêm ở đây."

Hai người ăn cơm trưa ở khách sạn bên hồ, sau đó đi lên núi. Duy Mạnh bình thường đều đến phòng tập gym, rất ít khi đi dã ngoại, đến lúc đi mới phát hiện mình không phải đối thủ, Quang Hải rõ ràng là quen leo núi, đi vèo vèo lên, lúc đầu Duy Mạnh còn bắt kịp tốc độ của hắn, sau tầm mười phút đã bị Quang Hải bỏ lại một đoạn. Cậu ung dung đi trên sườn núi, vừa đi vừa quay lại cười cười nhìn nhìn, Duy Mạnh thở hổn hển nhìn thấy nụ cười trêu tức trên môi Quang Hải thì hiểu là cậu cố ý!

Về khoản leo núi thì Duy Mạnh hắn tuyệt đối không chậm, thế nhưng so với cậu, hắn thừa nhận là chậm hơn một chút...Nhưng hành động cố tình khiêu khích của Quang Hải làm Duy Mạnh rất ngứa mắt, như thể đang trêu chọc về chuyện sức lực.

Thằng nhóc khoe mẽ kia, giờ cứ thể hiện đi, chờ cậu lên giường của tôi xem tôi trị cậu thế nào!

Duy Mạnh hung tợn nghĩ.
Cũng không thể trách hắn lại nghĩ như thế. Sau vụ lần trước ở nhà hắn, Quang Hải khiến Duy Mạnh có một cảm giác lạ lùng: Trước giờ cái gì thằng nhóc này cũng biết hết, cái gì cũng biết mà vẫn ở bên cạnh hắn, vẫn cố tình hẹn riêng hắn đi cùng, còn chuẩn bị lều trại ban đêm ngủ lại ở cái vùng khỉ ho cò gáy chả có ai này... Bảo hắn không nghĩ linh tinh cũng chẳng được.

Vì thế nụ cười trên mặt Quang Hải bây giờ cũng không khác nhiều so với ánh mắt khiêu khích của hắn.

Duy Mạnh ngẩng đầu nhìn Quang Hải đang đứng cười ở một khoảng bằng phẳng trên sườn núi, trong lòng vừa hưng phấn vừa có chút mong chờ đến tê dại cả người.

Cũng không thể nói rõ là hưng phấn khi sắp bắt được con mồi hay là cả điều gì khác nữa. Đối với Quang Hải, chung quy lại Duy Mạnh vẫn cảm thấy không quá giống những người tình trước kia, dù sao trong khoảng thời gian này hai người cũng ít nhiều trải qua thời gian bên nhau. Thế nhưng hắn cũng lười nghĩ xem không giống ở chỗ nào, việc sắp có thể chiếm được cậu thanh niên đẹp trai này khiến hắn bị kích thích, cười nhếch mép mờ ám nhìn Quang Hải ở phía trước.

"Anh kém nhỉ..."

Đợi Duy Mạnh bò lên được cái sân kia, Quang Hải dài giọng chế giễu chỉ...chỉ đồng hồ.

"Tôi kém hay không, cậu biết à?"

Duy Mạnh điều hòa hơi thở, cố tình liếc Quang Hải một cái.

Cũng chẳng nhìn ra là Quang Hải nghe có hiểu hay không, cười cười mà lấy chai nước từ ba lô trên lưng ra đưa cho Duy Mạnh. Hắn cũng tự thấy bản thân hơi mất mặt, đồ đạc đều ở trên lưng trên người cậu, hai tay hắn thì trống trơn mà còn không theo kịp, nghĩ nghĩ một chút thấy không phục: "Này, không phải cậu nhảy múa à? Tôi còn tưởng cậu là vận động viên leo núi cơ!"

"Nhảy múa ấy à, nhảy múa thì sức thở lớn lắm!"

Quang Hải sải cẳng "chân dài" ung dung bước đi dù mang rất nhiều đồ, cười nói. Duy Mạnh nhìn đôi chân cậu, đúng là "dài hơn" hắn, thảo nào bước nhanh thế! Duy Mạnh viện cớ, thế nhưng lần đầu gặp mặt Quang Hải đã bộc lộ kỹ năng đến cả ban công còn dám leo, Duy Mạnh đã biết ít nhiều Quang Hải cũng có chút bản lĩnh nếu không với sức lực của người bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, thế nhưng lúc đùa giỡn với cậu thì hắn lại chả chiếm được chút ưu thế nào. Giờ hắn không thấy ngạc nhiên khi thấy mấy việc kiểu này nữa.

Còn một đoạn nữa thì lên đến đỉnh núi, Quang Hải cũng không so tài với Duy Mạnh nữa, hai người từ từ đi lên, vừa nói chuyện vừa thưởng thức phong cảnh, thong thả hưởng thụ. Đến chỗ dốc đứng, cậu giành đi trước, quay lại cẩn thận vươn tay kéo Duy Mạnh. Lên đến đỉnh núi, hắn nhìn trời cao mây phủ, tạm thời không định xuống núi, Quang Hải bèn tìm một chỗ sạch sẽ mát mẻ trải khăn nhựa, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ trong ba lô ra để Duy Mạnh ăn. Hắn nhìn Quang Hải cầm các thứ ra, đồ thật sự rất nhiều ngay cả bánh ngàn lớp của VT09 cũng có, hắn ngạc nhiên nhìn Quang Hải.

"Đều là cậu mang đến hết à?"

Quang Hải "ừ" một tiếng, mở hộp bánh ngàn lớp ra.

"Cho anh đấy. Không phải anh thích ăn món này à?"

Lần trước Quang Hải mời hắn đi ăn ở VT09, Duy Mạnh buột miệng nói ra, không ngờ Quang Hải vẫn nhớ.

Duy Mạnh hơi cảm động nhìn. Quang Hải lại không thể ý, rót một chén trà nóng từ trong ấm ra rồi đưa cho Duy Mạnh để tránh ăn món này mà bị khó chịu.

Duy Mạnh uống một ngụm trà nóng, hơi ấm trôi xuống bụng.

"Nhất định là cậu biết chăm sóc người khác."

Nhìn Quang Hải một lát, Duy Mạnh lên tiếng.

Quang Hải không ngẩng đầu lên, rót cho mình một chén trà, uống xong thì mắt nhìn núi rừng gió thôi vù vù.

"Cũng được."

Nhất thời hai người đều không nói gì, trong lòng Duy Manj lại hiểu. Quang Hải vẫn coi hắn là ân nhân, chung quy vẫn nghĩ đến cảm xúc của hắn.

Cho nên dù đã biết ý nghĩ của hắn mà cũng không bóc trần? Duy Mạnh cắn bánh ngàn lớp, vừa nghĩ vừa cười cười.

Duy Mạnh hắn cũng chẳng phải người tốt. Xuất phát từ nguyên nhân gì mà Quang Hải đối tốt với hắn, hắn cũng không để ý, quan trọng là khi nào mới có thể thật sự chiếm được cậu.

Có lẽ vấn đề là thời gian...

Thế nhưng Duy Mạnh cũng không muốn ép buộc vũ công nam ngạo ngược này sớm như thế, nếu làm thế thì lại chẳng có ý nghĩa gì. Tiếp tục mờ ám cũng không có gì là không tốt, chí ít hiện giờ hắn đang rất thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro