Chương 3.2 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hai người đi chơi núi, lúc về người ẩm ướt hết, vừa về khách sạn tắm rửa xong thì trời đã tối. Duy Mạnh tắm xong thì mặc áo tắm mà khách sạn cung cấp, nhìn thấy Quang Hải cũng mặc đồ tắm đã bắt đầu nướng thức ăn bên hồ.

Buổi tối có ít khách đến đây, cũng có vài lều trại được dựng lên. Ráng chiều đỏ dập dềnh trên mặt nước, khuôn mặt Quang Hải bị ánh lửa lẫn ráng chiều chiếu vào nên càng đẹp trai hơn, bên cạnh còn hai cô gái vây quanh, không biết là đang nói chuyện gì.

Duy Mạnh đi đến, hai cô gái kia nhìn thấy hắn thì dán mắt về phía hắn nhìn không dứt ra được.

Duy Mạnh cũng không nhìn các cô, thò đầu nhìn Quang Hải đang nướng chân gà, cầm một cái lên giúp cậu phết mật ong lên.

“Mấy bạn này đến mượn giá nướng.” Quang Hải nói với Duy Mạnh.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì một cô cướp lời.

“Các anh có hai người à? Vậy chúng ta cùng nướng đi.”

Quang Hải nhìn vẻ mặt cô gái kia một cái, lại thoáng nhìn hắn, cúi đầu cười. Duy Mạnh bắt tay nướng chín một cái chân gà đưa cho cô gái kia, cô gái kinh ngạc mừng rỡ cầm lấy, rồi nói với cô: “Còn bạn gái tôi nữa, cô ấy đang tắm.”

Chờ hai cô gái kia đi rồi, Quang Hải lắc đầu.

“Sao cậu lại lắc đầu?” - Duy Mạnh hỏi hắn.

Tay Quang Hải vẫn liên tục nướng một cây xúc xích.

“Lợi hại quá.”

Duy Mạnh một miếng dăm bông đã nướng cắn quá nửa, nửa còn lại đột nhiên đưa đến bên miệng cậu.

Quang Hải hơi sửng sốt, há miệng ăn.

“Cậu muốn chơi với mấy cô gái đó à?”

Duy Mạnh lại cầm một xiên chân gà, muốn đưa lên miệng.

“Ấy, cái đó chưa chín.”

Quang Hải giành lấy, thả lại vào giá nướng cùng miếng xúc xích kia lại quét một lớp mật ong.

“Nếu muốn chơi, lát nữa đi tìm mấy cô ý đi.”

Duy Mạnh ngả ngớn nói xong thì đánh giá sắc mặt Quang Hải trong cảnh chiều tà.

Quang Hải cười cười, ngẩng đầu liếc Duy Mạnh.

“Anh rất thẳng thắn với con gái.”

Duy Mạnh nghĩ, đây là lời nói thật.

“Tôi không có hứng thú với con gái.”

Duy Mạnh nói, lại thấy Quang Hảu không định tiếp lời, hắn xoa cằm hỏi cậu.

“Này, cậu thích người như thế nào?”

“Tôi á?”

Quang Hải lom lom nhìn đồ đang nướng trên tay, nghĩ ngợi.

“…Tôi thích người có hiếu, thấu tình đạt lý.” - Quang Hải nói.

Duy Mạnh biết cậu sẽ trả lời nghe giống thật nhưng thật ra là giả.

“Nói cụ thể hơn đi. Mặt mũi, người ngợm, ba vòng…chẳng hạn.” - Duy Mạnh đùa Quang Hải.

Cậu hiểu hắn nói đùa nên không do dự mà trả lời luôn.

“Không phải anh đã gặp rồi à? Kiểu như vậy đó.”

Nụ cười của Duy Mạnh cứng lại.

Hắn nhớ tới Đình Đình. Duy Mạnh nghẹn họng, nín thinh.

Từ sau khi chia tay với Đình Đình, cậu chưa lần nào nhắc đến cô, hắn  đương nhiên càng không nhắc đến, đã sớm quên cô từ lâu. Bây giờ nhìn biểu cảm của Quang Hải, mặt hơi ảm đạm, vẻ mặt rõ ràng là chưa quên người ta. Sự hào hứng của Duy Mạnh liền giảm xuống, cũng chẳng còn tâm tư đùa cậu.

Hình như Quang Hải nhận thấy Duy Mạnh mất hứng nên đổi đề tài.

“Duy Mạnh, bàn với anh chuyện này.”

Duy Mạnh tưởng chuyện gì, hóa ra là việc chọn môn chuyên ngành thứ hai ở lớp học, cậu đang phân vân chọn môn chuyên ngành thứ hai giữa tài chính và tài chính – kế toán.

Duy Mạnh đưa cho cậu vài đề xuất, nói đến mấy thứ này hắn đột nhiên thao thao bất tuyệt, Quang Hải nghe rất chăm chú liên tục thảo luận với hắn.

Duy Mạnh biết Quang Hải là người sáng suốt, cậu hiểu nhảy múa chỉ là kiếm cơm khi còn trẻ, không thể nhảy múa cả đời. Cậu sốt sắng thay đổi tình hình hiện giờ, tìm con đường mới chẳng qua cách thức thực hiện thì trong mắt Duy Mạnh vẫn vô cùng khờ khạo.

Vì thế Duy Mạnh nói luôn: “Tôi đã nói là muốn để cậu đến công ty tôi, chỉ cần cậu muốn thì lúc nào cũng được. Cậu suy nghĩ lại đi.”

Quang Hải vẫn cười ôn hòa, nhưng thể hiện rõ là từ chối.

“Tôi thật sự không rõ …”

Duy Mạnh nghiêng người, quan sát cậu.

“Hải nè, có nhiều chuyện rõ ràng quá thì chán lắm. Tôi nói với cậu, không có chuyện tôi làm gì bất lợi cho bản thân, cũng không nuôi không cấp dưới. Tôi nói cậu đến là muốn cho cậu một cơ hội, cơ hội này cuối cùng có thuộc về cậu hay không còn phụ thuộc vào biểu hiện của cậu nữa. Đây là một việc công bằng và thỏa đáng, sao cậu lại không đến?”

Quang Hải im lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Duy Mạnh, tôi biết anh rất tốt với tôi.”

Duy Mạnh không hiểu nổi tại sao Quang Hải lại đắn đo nhiều như vậy.

Xã hội này vốn là lợi dụng lẫn nhau, càng người nhà bạn bè thì càng muốn cùng có lợi, chuyện này không liên quan đến tình cảm, ấy là nhận thức chung của nhiều người hiện giờ. Nếu không thì sao báo chí lại đưa những tin kiểu như bố mẹ sẵn sàng bỏ một số tiền lớn như thế để con cái đi học trường quý tộc, chẳng lẽ chỉ để bồi dưỡng đứa trẻ từ lúc còn nhỏ? Tự mình đến để được hắn lợi dụng, cậu lại không tận dụng, Duy Mạnh không cảm thấy đây là phẩm chất đạo đức tốt đẹp, hắn nhìn nhận đây là sự bảo thủ.

Lợi mình không hại người hay chuyện người hại người, không phải hàng ngày mọi người đều làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro