Chương 3.3 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Hải cũng không tiếp tục đề tài này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, nở nụ cười, cầm giá nướng vội vàng ăn hết rồi kéo Duy Mạnh đi.

“Đốt lửa trại, đi!”

Duy Mạnh bị Quang Hải kéo qua một sườn núi, trước mắt là lửa trại rất lớn, không biết bao nhiêu người tạo thành vòng tròn cho thêm mấy cảnh củi thô ráp vào giữa thì ngọn lửa bốc lên rất cao, không trung sáng bừng ánh lửa, mọi người đồng loạt reo hò vui vẻ. Quang Hải kéo Duy Mạnh chen vào giữa đám người, nhạc vang lên, đã có người bắt đầu biển diễn múa hát, hai người tràn đầy hào hứng nhìn theo đám đông vây xung quanh, các màn biểu diễn rất phong phú, xem ra là chương trình cố định diễn ra vào cuối tuần, đến đoạn sau thì bắt đầu trò chơi, đám đông bắt đầu cười đùa, có người đề nghị chơi trò “Dính bánh vừng”, trò này là hai người cùng nhóm kề sát nhau, tất cả đứng thành một vòng tròn, một người trốn một người đuổi nếu người trốn đứng ở đằng trước hoặc sau một nhóm nào đó thì người bắt sẽ phải đi bắt người của nhóm đó, liền cho đến khi bắt được mới thôi.

Trò này càng nhiều người, vòng càng lớn thì chơi càng vui, mọi người đều lập tức đồng ý, vội vàng tìm đối tượng để tạo thành nhóm chỉ sợ nếu lẻ ra sẽ thành người bắt. Duy Mạnh kéo Quang Hải lên, ôm cậu từ phía sau xong rồi dính sát vào người cậu, lợi dụng cơ hội ôm chặt không chịu buông, nghĩ thầm không ngờ trò này khiến hắn được lời!

Bắt đầu trò đuổi bắt, mọi người chạy như bay trong khu vực ấy, người trốn hét ầm ĩ chân thấp chân cao xoay lòng vòng trong phạm vi vòng tròn, nếu không chạy trốn thì sẽ chạy đến đứng phía trước hai người, có hai người chưa kịp phản ứng với đằng sau nên bị người bắt túm được, cười ha ha rồi xoay người bắt đầu chạy trốn.

Trốn không thành công sẽ phải chạy đi bắt nhưng đâu có dễ dàng thế, nhanh chóng bị người trốn lôi vào một nhóm khác. Người bị dính lấy lần này cũng khá lanh lợi, anh ta bèn vung chân chạy như bay, chạy vài bước đã dính vào người tiếp theo, cứ như thế thay đổi vài người, người đuổi theo không thể bắt kịp mà người đó lại là một cậu mập, vừa chạy vừa thở hồng hộc thấy mọi người vừa cười vừa trêu cũng không buồn bực mà tiếp tục đuổi theo, trong mắt mọi người lại thành đáng yêu, cả khu vô cùng ầm ĩ.

Duy Mạnh ôm Quang Hải mà thấy thú vị, gác cằm lên bờ vai của cậu, mặt cũng sán lại rất gần, tâm trí Quang Hải đều tập trung vào người đuổi kẻ trốn nên căn bản không để ý, Duy Mạnh vui vẻ ăn đậu hũ, dồn cả trọng lượng thân thể mình lên lưng như thể treo lên người cậu, ánh lửa sáng bừng trước mặt soi tỏ mặt Quang Hải làm khuôn mặt kia càng thêm đẹp trai sống động, nhìn thấy thế Duy Mạnh càng mê mẩn, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà hôn lên khuôn mặt ấy.

Đột nhiên có người lảo đảo chạy đến, lúc này đã đổi sang nhóm người đuổi người trốn khác, người trốn là một cô gái vừa hét ầm ĩ vì sợ hãi vừa chạy, ngẩng đầu thấy Quang Hải bèn chạy luôn đến rồi nhào vào người Quang Hải, đứng ngay phía trước cậu.

Quang Hải liền đẩy Duy Mạnh đang đứng sau mình.

“Chạy mau!”

Duy Mạnh kinh ngạc, người đuổi đã vươn tay muốn túm hắn. Duy Mạnh vội vàng nghiêng người tránh được cảnh nguy hiểm, hốt hoảng chạy đi, bàn chân không cẩn thận bị cỏ quấn vào suýt nữa thì ngã, bộ dạng chật vật khiến mọi người cười to không dứt, hắn luôn luôn quen đùa giỡn người khác bỗng nhiên lại bị như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, tập trung sức lực chạy trốn, tốc độ rất nhanh, bỏ xa người truy đuổi mới lấy lại được chút mặt mũi.

“Anh zai! Còn đang tìm người đẹp hả?”

Nhìn hắn chỉ chạy chứ chẳng chịu dính vào người nào, trong đám đông có người lớn tiếng cười trêu hắn, mọi người lại bắt đầu bật cười, Duy Mạnh ngẩng đầu thì đã chạy đến trước mặt Quang Hải, cậu cũng quay đầu khúc khích cười với hắn, cô gái kia không biết là vô tình hay cố tình mà cứ dính chặt lấy Quang Hải, còn quay đầu cười đùa với cậu.

Duy Mạnh chạy tới, Quang Hải đột nhiên vươn tay kéo hắn vào, cô gái kia sợ hãi kêu lên, đang chuẩn bị chạy thì Duy Mạnh lại không dính lấy cậu, ngược lại chạy ra phía sau một cô gái đứng bên cạnh cậu làm người cùng nhóm của cô phải chạy đi.

Duy Mạnh dừng lại mà thở hổn hển, Quang Hải kinh ngạc một chút rồi cười đùa hắn.

“Anh chạy tốt đấy chứ, sao lại không chạy một vòng?”

“Cậu không phục hả, đợi lát nữa chúng ta so tài nhé?”

Quang Hải cười, đột nhiên không để ý đến Duy Mạnh mà cúi đầu thì thầm với cô gái đứng trước mình, có vẻ rất chi là thân thiết.

Ghê thật, tôi trốn nhanh, tốc độ thằng nhóc cậu còn nhanh hơn. Duy Mạnh thấy cô gái kia tủm tỉm gật đầu, đang không thoải mái bị lại một người trốn chạy tới. Quang Hải bỗng nhiên với tay lôi người kia ra phía sau mình, người đó bị kéo đi còn chưa đứng vững thì cô gái phía trước cậu bèn di chuyển, chỉ di chuyển từng bước, xong đứng luôn vào phía trước cô gái trước Duy Mạnh! Duy Mạnh còn chưa bình tĩnh thở xong, nào có nghĩ tình hình có thể thay đổi đột ngột mà lại đến phiên hắn, sửng sốt xong thì đã bị người đuổi ôm chầm lấy!

“Bắt được rồi! Ha ha!”

Người nọ cười lớn rồi xoay người bỏ chạy, Duy Mạnh cũng xem như phản ứng nhanh trở tay túm cậu ta, người đó đang tìm người lẻ trong vòng để dính lấy thì đã bị một cánh tay kéo đến phía trước một người, Duy Manhh nhìn thì hóa ra là Quang Hải và người phía sau thay đổi vị trí, cậu túm người trốn về phía trước người đứng trước mình, dính lấy nhau như vậy thì Quang Hải thành người trốn.

Hắn kinh ngạc thì cậu đã chạy ra khỏi vòng tròn, nhìn Duy Mạnh đứng im lìm thì xoay người cười to.

“Chạy đi, anh ngốc à!”

Duy Mạnh ngẩn người nhìn khuôn mặt tươi cười trong ánh lửa bập bùng.

=+=+=+=+=
Cảm thấy, không hiểu trò này cho lắm @_@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro