Chương 3.12 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh bị y kéo một cái, không nhúc nhích gì.

“Vương Hoàng” giọng nói Duy Mạnh dịu xuống.

Hắn kìm cơn giận, vừa rồi trước mặt Quang Hải mà Vương Hoàng không nể mặt hắn một chút xíu nào khiến hắn không kiềm chế nổi, lúc này tỉnh táo lại mới biết làm căng với hắn ta là vô dụng, bèn nhẹ nhàng nói.

“Không phải tôi làm anh cụt hứng. Thằng nhóc này chết đứng còn hơn sống quỳ. Lúc trước tôi muốn mua cậu ấy...cậu ấy nghỉ việc cũng không chịu. Tốt nhất là đừng tính cậu ấy vào, đừng để đến lúc lên giường khóc lóc ồn ào làm mọi người mất hứng.”

Duy Mạnh tự thấy đã nói nhẹ nhàng lắm rồi, cũng để một lối đi cho Vương Hoàng. Nhưng hắn ta cũng nên nhượng bộ chút, chẳng nghĩ nghe đến lời này Vương Hoàng lại lạnh mặt.

“Đừng nhiều lời. Đi vào.”

“Anh…”

“Duy Mạnh” Vương Hoàng từ tốn nói. “Tôi nể mặt cậu rồi. Nếu người khác dám chống đối tôi như vừa rồi thì cậu biết sẽ thế nào rồi đấy. Vương Hoàng tôi muốn làm gì thì không muốn nghe người khác lảm nhảm. Sợ cậu ta cụt hứng à, cậu đừng làm cho cậu ta cụt hứng. Lưu Phi đến tình cảnh kia, nông dân vào phố chẳng dễ dàng gì, tàn phế rồi khiến nhà thêm gánh nặng.”

Duy Mạnh nhìn Vương Hoàng, không lên tiếng nữa.

Lưu Phi là một người Vương Hoàng vừa ý trước đây, cũng là người duy nhất không chịu nghe lời. Hắn ta lái xe đón cậu ta đi, ngày hôm sau thì cho người đưa về.

Người về rồi thì không còn hình dạng người.

Từ đó về sau không có bạn tình nào dám nói không với Vương Hoàng.

Duy Mạnh thấy Vương Hoàng vào phòng thì từ từ vào theo, lòng cũng nặng trĩu.

Đêm nay sợ là Quang Hải không tránh nổi rồi.

Điều hắn lo lắng là tính tình, người cương trực như vậy nếu khiến hắn ta khó chịu ngay tại chỗ, giống như đã làm với hắn ở Destiny ngày trước thì số mạng lần này không tốt như lần trước.

Duy Mạnh cau mày.

Giờ cũng chỉ có thể đưa Quang Hải lên theo cùng mình trước, chờ đến lúc Vương Hoàng chơi không quan tâm nữa thì lén để cho cậu đi. Lúc này Vương Hoàng đang hứng thú, sang ngày mai có lẽ người tên gì hắn cũng không nhớ nổi. Trước mắt cứ thuận theo hắn rồi nói sau.

Thế nhưng có lẽ quá nửa Quang Hải không thể bước ra sạch sẽ. Nghĩ đến chuyện này hắn lại bắt đầu điên tiết với Vương Hoàng, điên tiết với chính mình chỉ có thể để hắn ta chi phối.

Vào phòng, Quang Hải vẫn đứng tại chỗ, Văn Thanh đứng trông bên trong. Vương Hoàng nhìn lướt qua mấy người, uể oải nói: “Đi thôi nhỉ?”

Vương Hoàng đi đến bên, nói vào tai cậu.

“Cứ lên trước đã.”

Hắn nói rất nhỏ. Quang Hải nghe xong thì quay sang nhìn hắn.

“Anh bảo tôi đi lên sao?”

Quang Hải giống như sợ mình nghe nhầm, xác định thêm một lần nữa.

Trong ánh sáng lờ mờ Duy Mạnh không nhìn rõ nét mặt cậu, cũng không có thời gian giải thích với cậu. Hắn thấy ánh mắt Vương Hoàng đảo đến, mặt không biểu cảm gì, chỉ động đậy miệng.

“Trước mắt đừng làm gì. Cứ lên rồi nói sau.”

Vương Hoàng nghiêng đầu, Văn Thanh dẫn đường ở phía trước, Trương Thư Thần và Tiểu Siêu cũng cùng đi.

Vương Hoàng ra khỏi phòng, liếc về phía Quang Hải vẫn không nhúc nhích.

Duy Mạnh kéo Quang Hải một chút.

Vương Hoàng cũng dừng lại theo, không nói gì nhìn Quang Hải.

Trong lòng hắn thịch một cái, đang định mở miệng thì Quang Hải đột nhiên lên tiếng.

“Sếp Vương. Tôi có bệnh.”

Vương Hoàng như thể vừa nghe xong chuyện cười rất hài hước, cười một chút.

“Bệnh gì, HIV à?”

“Tôi đã từng ở XXX.”

Quàn Hải nói không hề hồi hộp.

Tất cả mọi người ngây ra.

Duy Mạnh vụt ngẩng đầu nhìn Quang Hải!

Trương Thư Thần chưa từng nghe đến nơi này, Tiểu Siêu nhìn nét mặt Quang Hải đã thay đổi.

Vẻ mặt Vương Hoàng ngạc nhiên, ngừng một tẹo rồi cười ha hả.

“Cái này mới ghê! XXXX…” Hắn quay sang Duy Mạnh “Xem ra cậu không bỏ tiền được rồi, người ta không phải không bán mà là không chịu bán cho cậu!”

Vương Hoàng vừa cười vừa quay sang Văn Thanh.

“Được! Hoàng Long hiện giờ ngay cả người ở XXX cũng nhận vào được. Cậu ta từng làm với ai rồi?”

Nét mặt Văn Thang rất cẳng thẳng và vội vàng.

“Rất xin lỗi sếp Vương, là tôi không hỏi thăm kỹ. Cậu ấy chỉ nhảy múa, không nằm trong danh sách đi khách, chưa từng tiếp xúc với khách. Ngài cứ yên tâm.”

Vương Hoàng gật đầu.

“XXX là chỗ bẩn thỉu hèn hạ. Quang Hải, đầu óc không tệ đâu. Cậu nói XXX, tôi còn hơi sợ đấy.” Vương Hoàng vẫn đang cười, xoay người ngồi về sô pha, vắt chéo chân.

“Vậy nói chuyện XXX đi. Cậu bị bệnh gì?”

“Sếp Vương, tình hình XXX ngài cũng biết. Tôi ở đó một năm.”

Sắc mặt Vương Hoàng xấu đi.

Sau đó chậm rãi cười.

“Được! Một năm. Thế này bệnh đủ nhiều rồi.”

Mắt hắn ta khẽ đảo “Vì sao tôi phải tin cậu?”

Quang Hải vẫn đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh.

“Ngài có thể đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra.”

“Một giờ sáng hả? A …Cậu cố ý hả?”

“Nếu giờ tôi không nói, nhỡ có chuyện gì sợ không gánh nổi trách nhiệm. Sếp Vương, ngài để mắt đến, tôi không dám không biết điều, càng không thể giấu diếm. Điều tôi muốn nói chính là cái này. Ngài có dặn dò gì tôi sẽ làm.”

Nói xong Quang Hải khoanh tay đứng sang một bên.

Tất cả mọi người đều nhìn sắc mặt của Vương Hoàng.

Hắn ta ngồi tại chỗ, không hỏi lại gì cả. Ánh mắt như đèn pha dò xét chòng chọc khuôn mặt, như thể muốn tìm chút sơ hở trên gương mặt kia.

Duy Mạnh không nhìn Vương Hoàng. Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn Quang Hải, không thốt nên lời.

Vương Hoàng nhìn chòng chọc khuôn mặt Quang Hải rất lâu...nhìn thật lâu. Mãi đến khi y dần nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua khe hở, khóe miệng bỗng nhiên từ từ tươi cười kì quái.

Buổi đêm hôm đó, Vương Hoàng muốn bày trò bắt Quang Hải uống một chai rượu trắng, sau đó để cậu đi.

Rượu là Trương Thư Thần lấy đến, Quang Hải uống xong thì loạng choạng đi ra ngoài.

Duy Mạnh không biết Quang Hải nói thật hay không. Thế nhưng dù thế nào Duy Mạnh biết Quang Hải dùng trúng của báu.

Vương Hoàng có một tử huyệt, đó chính là cái mạng của y. Kẻ này không sợ trời không sợ đất, nhưng vô cùng yêu quý thân thể của chính mình, bạn tình của hắn phải thường xuyên cung cấp giấy kiểm tra sức khỏe mới có thể ở lâu bên cạnh hắn.

Duy Mạnh không tin lời Quang Hải. Có lẽ hắn cũng biết Vương Hoàng cũng nhất định không tin.

Thế nhưng Vương Hoàng vẫn thả cậu đi.

Sau này Duy Mạnh từng hỏi tại sao Vương Hoàng lại làm thế, ấy thế mà hắn ta cười to nhìn hắn mà nói: “Vì cậu ta là trai bao đầu tiên dám chơi chiến tranh tâm lý với tôi.”

Vương Hoàng nhất định không tin Quang Hải. Thế nhưng căn cứ vào tính cách đa nghi thì chính y cũng chả dám mạo hiểm thế. Dù hắn không chạm đến nhưng nếu bắt Quang Hải đụng chạm với người khác, vạn nhất thật sự bị bệnh, tức giận mà tức nước vỡ bờ rồi làm điều gì đó ngoài ý muốn trên giường cũng có thể xảy ra.

Lúc Duy Mạnh nhận ra mấy lời của Quang Hải, hắn ta nhất định không tin nhưng lại thật sự có thể buộc chặt tay chân thì không khỏi kinh ngạc vì Quang Hải có thể đánh trúng chỗ hiểm trong tâm lý.

Đương nhiên lúc ấy Duy Mạnh không nghĩ được nhiều như vậy. Trước mắt hắn là Quang Hải một mình uống hết một chai rượu trắng không chừa một giọt nào, bóng dáng khi đi ra giống như hồi trước, trong cái đêm tại Destiny, cậu để lại cho hắn bóng dáng kia.

Duy Mạnh muốn ra ngoài đuổi theo nhưng hắn biết ánh mắt hắn ta dán vào sau lưng mình. Mãi đến khi Trương Thư Thần lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, viết hai chữ vào lòng bàn tay hắn: nước trắng.

Hắn ngạc nhiên nhìn Trương Thư Thần. Thế nhưng Trương Thư Thần không biểu cảm gì mà đi qua người hắn.

Những chuyện khiến Duy Mạnh kinh ngạc luôn xuất hiện vào lúc hắn không đoán trước được. Đến ngày hôm sau, khi hắn nghĩ từ nay sẽ không còn Quang Hải ở Hoàng Long thì được biết phó quản lý mới được đề bạt của Hoàng Long, Quang Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro