Chương 3.11 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hoàng giữ tay vịn sô pha có màu hồng vàng, khóe miệng cong lên hứng thú tươi cười.

“Tiểu Mạnh, người của cậu lẫn người của tôi đều có ở đây.” Y liếc mắt nhìn Trương Thư Thần. “A! Còn một người nữa, hai người của cậu. Hiếm khi đông vui thế này, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhé?”

Duy Mạnh nghe thấy câu “cùng nhau vui vẻ” mà tưởng mình nghe lầm.

“Cái gì?”

“Lâu rồi không chơi như thế, tôi rất muốn. Thế nào, cùng nhau nhé?”

Trong mắt Vương Hoàng lóe lên ám chỉ nào đó.

Duy Mạnh cứng đờ người.

Vương Mạnh muốn chơi tập thể.

Hắn suýt quên mất hắn ta là kẻ biến thái cỡ nào, còn có sở thích này nên đương nhiên có thể hứng thú!

Vương Hoàng cười ôm người bên cạnh. “Thế nào Tiểu Siêu, đêm nay hưởng thụ với sếp Đỗ một chút nhé?” Lại ngẩng đầu nhìn Trương Thư Thần và Quang Hải: “Hai người các cậu đợi chút nữa cùng đi, cùng nhau vui vẻ. A..Văn Thanh.!”

“Sếp Vương.”

“Chuẩn bị một phòng, giường lớn.”

Văn Thang đi ra ngoài. Trước khi đi huých Quang Hải một cái, cậu giật mình không cử động gì nữa.

Duy Mạnh đặt ly rượu xuống.

“Tự anh vui là được, kéo bọn tôi vào làm gì.”

“Đừng mất hứng thế.”

“Mấy hôm nay Tiểu Siêu không gặp anh, bọn tôi nhiều như thế thành kỳ đà cản mũi, cản hết à? Phải thế không Tiểu Siêu?”

Duy Mạnh đều đều nói.

Vương Hoàng cười ha hả.

“Thằng nhóc này hả, càng kích thích cậu ta càng thích. Tôi còn không biết cậu ta dâm đãng thế nào sao?”

Vương Hoàng giữ cằm Tiểu Siêu, cậu ta nhanh nhẹn cười rồi gật đầu.

“Thế này đi. Vừa về xong tôi mệt lắm. Nếu anh muốn chơi thì mai tôi giới thiệu cho anh vài người.”

Duy Mạnh bình thản nói.

Vương Hoàng vẫn đang cười, ánh mắt lướt qua người trong phòng.

“Hôm nay không ai được phép đi. Hiểu không?”

“Đợi đã.”

Duy Mạnh chỉ Quang Hải.

“Bỏ qua cậu ấy đi. Từ quê lên, chưa quen việc đời đâu.”

Vương Hoàng không nói gì, sau đó cười thành tiếng lại gần trêu Duy Mạnh.

“Sao thế...tiếc à? Yên tâm tôi muốn vui vẻ thôi, cũng sẽ không bạc đãi cậu ta đâu.”

“Em của bạn tôi. Tôi phải trông nom.”

Duy Mạnh kìm nén cơn giận trong lòng, gằn từng chữ một, cực kì nhấn mạnh hai chữ “trông nom”.

Vương Hoàng rời người kia ra, dựa vào sô pha quay về phía Trương Thư Thần.

“Tiểu Trương, cậu xem...cậu vẫn chưa hết lòng với sếp Đỗ rồi. Không thì tại sao mới tối qua cậu bò xuống từ giường anh ta mà anh ta chẳng tiếc cậu?”

Trương Thư Thần không nói gì.

Vương Hoàng giả vờ không thấy nét mặt cứng đờ, khoác vai hắn.

“Chưa nhìn quen việc đời thì cứ nhìn một lần đã. Ngày trước cậu cũng chưa từng nhìn, bây giờ không phải đều nhìn rồi à?”

Quang Hải đột nhiên tiến lên phía trước.

“Sếp Vương.”

“A Hạo!”

Duy Mạnh to tiếng cản Quang Hải lại nhìn về phía Vương Hoàng, ngừng một chút rồi mở miệng.

“Cậu ấy không phải loại người đó. Đừng ép buộc cậu ấy.”

Vương Hoàng và hắn nhìn nhau một chút.

Cả phòng chìm trong yên lặng, không ai lên tiếng.

Một lát sau, Vương Hoàng từ từ duỗi người ra.

“Duy Mạnh, lời này chẳng có ý nghĩa gì. Thói quen làm việc của Vương Hoàng tôi đây, cậu hiểu rõ. Tôi sẽ không ép buộc ai, cậu không biết sao?”

Một luồng nhạc ầm ầm bay vào nhịp trống rung chuyển mạnh mẽ làm sàn nhà cũng rung theo tương phản với sắc mặt của mọi người.

Quang Hải vừa cử động thì bị Văn Thanh bí mật kéo lại.

“Sếp Vương, sếp Đỗ. Còn cần thêm gì không ạ?”

Văn Thanh chu đáo hỏi.

Duy Mạnh bỗng nhiên đứng lên, quay đầu nói với Vương Hoàng: “Đi toilet không?”

Không chờ hắn ta trả lời, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Vương Hoàng nhìn lướt qua Văn Thanh, đi theo ra bên ngoài.

Duy Mạnh đến hành lang, quay người lại.

“Anh có ý gì?”

Hắn không kiềm chế được cơn giận!

“Cậu vì một thằng trai nhảy mà cáu với tôi à?”

Vương Hoàng nhìn hắn, cảm thấy cực kì lạ lùng.

“Anh cũng biết cậu ta chỉ là một vũ công nam thì không nên làm khó tôi chứ?”

“Ồ, mới nhể. Bạn tình của cậu tôi chơi cũng không ít, có thấy cậu tranh cãi đâu?”

Vương Hoàng thong thả hỏi lại.

Hắn kiềm chế cơn tức giận.

“Được, coi như tôi thiếu anh một lần. Nể tôi đi.”

“Nể mặt cậu hả? Ha ha.”

Vương Hoàng cười khẩy, không nói gì. Duy Mạnh nhìn vẻ mặt giễu cợt của y, thể hiện rõ y muốn làm gì cũng mặc kệ, giận mới cáu cũ cùng nhau bùng lên.

“Chẳng qua tôi muốn người của riêng tôi. Sao anh lại muốn cậu ấy?”

Vương Hoàng nhìn chòng chọc gương mặt tức giận của Duy Mạnh, nở nụ cười.

“Tôi nói cho cậu biết, thật sự tôi chẳng muốn cậu ta. Thế nhưng cậu nói thế này thì tối hôm nay không phải cậu ta không được.”

“Vương Hoàng!”

Vương Hoàng đột nhiên quan sát Duy Mạnh, dùng biểu cảm cực kì kinh ngạc nhìn hắn.

“Duy Mạnh, cậu chưa bao giờ vì bạn tình mà trở mặt với tôi. Vì sao lần này lại thế? Thích thật rồi à?”

Duy Mạnh kiềm chế cơn giận đang bốc lên trong đầu.

“Không phải…Tôi còn chưa động vào cậu ấy.”

Vương Hoàng sửng sốt, cười to.

“Hóa ra là thế. Dễ ợt, thế này đi, tôi để phía sau cậu ta lại cho cậu. Chỉ để lại cho mình cậu! Thế này được rồi chứ? Đi nào.”

Vương Hoàng vươn tay kéo hắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro