Chương 3.10 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay về đến Hán Thành là đã 11 giờ đêm.

Duy Mạnh không chần chừ, xuống máy bay là đến thẳng Hoàng Long.

Lúc này Quang Hải đang làm việc ở Hoàng Long. Duy Mạnh không nói với Quang Hả là hắn về, nghĩ đến vẻ mặt cậu khi mình đột nhiên xuất hiện trước mặt thì không kiềm chế được hưng phấn lẫn vội vàng. Điều duy nhất khiến hắn không vừa lòng là Vương Hoàng đột nhiên hứng thú cùng đến Hoàng Long.

Vương Hoàng tuy là ông chủ của Hoàng Long nhưng bình thường giao cho Văn Thanh quản lý, cũng ít khi lộ diện, chỉ lúc ngẫu nhiên cần mới đến xem xét loanh quanh. Duy Mạnh tuy không vui vì hắn ta đi cùng nhưng nghĩ lại chắc cũng không sao, dù sao hai người đều đang rất vui, Quang Hải lại là nhân viên của Vương Hoàng nhất định cũng gặp trước đó rồi.

Lúc đến Hoàng Long đã là đêm khuya, thời điểm nhiều người nhất không khí phấn khích nhất. Văn Thang thấy Vương Hoàng và Duy Mạnh cùng nhau đến thì vội đưa hắn ta đến phòng đặc biệt dành riêng cho y. Trương Thư Thần cũng cùng đến đây, Vương Hoàng dặn dò Văn Thanh vài câu, cũng không bắt Trương Thư Thần phải đi chào hỏi ngay, để cậu ta ngồi đợi ở gian phòng riêng.

Chỗ này đã có người đến chỗ của Vương Hoàng, ngồi bên cạnh y, cũng chẳng biết là người tình nào của Vương Hoàng, hắn ta cười vươn tay kéo lại, uống ngụm rượu rồi miệng kề miệng chuyển rượu qua. Trương Thư Thần nhìn không chớp mắt, nhận rượu bia đồ ăn khuya nhân viên phục vụ mang lên rồi sắp xếp cẩn thận.

Xong xuôi thì Duy Mạnh đi vào gian phòng riêng, hoàn toàn không nhìn xung quanh. Ánh mắt hắn dường như dính chặt vào giữa sân khấu.

Một nhóm các cô gái xinh đẹp đang uốn éo, dậm những nốt nhạc cuối cùng rồi rời sân khấu. Ánh đèn chuyển sang màu tím, một người đàn ông đầu đội mũ xuất hiện trong bóng tối.

Khoảnh khắc cậu xuất hiện trên vũ trường bùng nổ những tiếng hét ủng hộ. Mấy người đàn ông mặc đồ đen đeo kính đen vây quanh, cậu bắt đầu chuyển động.

Khúc nhạc lại đinh tai nhức óc, tiếng hò hét lại điên cuồng say mê, tất cả cũng không thể làm Duy Mạnh hồi thần. Ánh mắt thẳng tắp của hắn đuổi theo cậu thanh niên bị mũ che mặt suốt từ đầu chí cuối, đuổi theo khuôn mặt cậu, tay cậu, thân thể khỏe mạnh của cậu, còn cả ánh mắt tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối của chiếc mũ kia nữa.

“Sếp Đỗ.”

Trương Thư Thần nâng ly đặt trước mặt Duy Mạnh, hắn không phản ứng gì. Trương Thư Thần theo ánh mắt Duy Mạnh nhìn về phía sân khấu.

Từ lúc người nọ bắt đầu nhảy múa, phía dưới bắt đầu hò hét điếc tai, Trương Thư Thần cũng dán mắt nhìn rất lâu.

Cậu ta không nhìn nữa, nhẹ nhàng để rượu và đồ ăn trước mặt Vương Hoàng. Sau khi hắn ta chơi đùa xong với thiếu niên đang ôm trong lòng, liếc hắn một cái, ánh mắt cũng đặt lên sân khấu.

Nhìn một chút, Vương Hoàng “Ồ” một tiếng.

“Văn Thang cuối cùng cũng tìm kiểu giống thế.”

Dut Mạnh không nghe thấy y nói gì.

Quang Hải kết thúc điệu nhạc, để mũ xuống trước tấm ngực phập phồng, cúi người trước đám đông reo hò rồi xuống sân khấu. Văn Thanh đi đến nói gì đó vào tai, Quang Hải lập tức ngẩng mặt nhìn về phía gian phòng của Duy Mạnh.

Hắn cũng không biết cậu có nhìn thấy mình không nhưng vô thức cười với cậu.

Quang Hải thấy hắn.

Qua đèn xoay nhiều màu, qua đám người thay nhau uốn éo, cậu xuyên qua khe hở nhỏ xíu kia, nở nụ cười với hắn.

Hắn không định gặp Quang Hải trong phòng, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì Vương Hoàng đột nhiên gọi Văn Thanh vào.

“Người vừa nhảy là người mới đến à?”

“Sếp nói Quang Hải sao? Cậu ấy đến một thời gian rồi.”

“Trông không quen. Sao tôi chưa thấy bao giờ?”

“Cũng lâu rồi sếp chưa tới…”

Văn Thanh liếc Duy Mạnh một cái, như thể tại sao hắn lại không lên tiếng, ngập ngừng một chút.

“Chính là người lần trước sếp Đỗ …”

“Chính là thằng nhóc tôi nói lần trước.”

Duy Mạng tiếp lời.

Vương Hoàng hình như nhớ đến chuyện này, lộ ra sự hứng thú.

“À! Hóa ra là cậu ta. Văn Thanh, gọi cậu ta vào đây.”

Duy Mạnh kinh ngạc một chút nhìn Vương Hoàng, nghĩ nhưng không nói gì.

Tuy Vương Hoàng thích đồ ngon nhưng Thiên Vũ hiểu rõ khẩu vị của y. Về phương diện này kẻ này rất kén cá chọn canh, y chỉ thấy hứng thú với một vài kiểu riêng trừ mấy cái đó ra thì có đẹp trai mấy có mùi vị mấy cũng không hứng thú. Quang Hải nằm ngoài mấy kiểu y thích vì thế Duy Mạnh cũng không lo lắng hắn ta có ý nghĩ gì.

Vương Hoàng định làm gì, Duy Mạnh đương nhiên cũng có kế.

Quang Hải được Văn Thanh dẫn vào.

Mọi người trong phòng nhìn cậu đang còn mặc đồ biểu diễn chưa kịp thay. Vương Hoàng đang dựa lên sô pha, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

“Đây là sếp Vương.”

Văn Thang nhanh nhẹn giới thiệu. Quang Hải cúi đầu gọi một tiếng "sếp Vương".

Vương Hoàng vẫn đang đánh giá cậu.

“Cậu chính là Quang Hải à?”

“Đúng vậy.”

“Đến bao lâu rồi?”

“Ba tháng.”

“Nhảy không tệ đâu. Chuyên nghiệp à?”

“Thời trung học tôi có được dạy nhảy.”

“Ồ…”

Vương Hoàng buông ly rượu.

“Ngẩng mặt lên cho tôi xem.”

Quang Hải ngập ngừng một chút, ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng. Trương Thư Thần và thiếu niên cạnh hắn ta đều ngồi im, nhìn chằm chằm.

Vương Hoàng dùng ánh mắt nghiền ngẫm quét toàn bộ khuôn mặt cậu, nhìn một chút rồi quay sang cười với Duy Mạnh.

“Được đấy! Duy Mạnh.”

Không thấy Duy Mạnh đáp lại.

Vương Hoàng từ từ chuyển hướng về phía Quang Hải.

“Ở đây thế nào? Đãi ngộ khá không?”

“Rất tốt. Cảm ơn sếp Vương.”

“Không cầm cảm ơn tôi, ai đưa cậu đến thì cảm ơn người đó.”

Vương Hoàng vừa bóc một quả quýt vừa ngẩng mặt nhìn Quang Hải.

“Nghe bảo cậu được sếp Đỗ đưa đến à? Hai người là bạn bè à?”

Duy Mạnh không chịu được.

“Này, anh kiểm tra hộ khẩu đấy à? Không tin tưởng người tôi mang đến à?”

Vương Hoàng vừa bóc một múi quýt đưa hắn, chỉ chỉ Văn Thanh.

“Cậu hỏi anh ta đi, nơi này nhiều người nhảy nhót như thế mà tôi hỏi đến mấy người. Tôi sẵn lòng hỏi là để mắt tới đấy. Quang Hải, cậu nói có phải thế không nào?”

Quang Hải lên tiếng là không sao cả.

Duy Mạnh hơi không chấp nhận được chuyện Quang Hải bị Vương Hoàng nói chuyện kiểu đánh đồng với những kẻ khác trong cách nói càng trêu chọc Quang Hải như một giai bao tầm thường. Điều này làm hắn rất không thoải mái trong lòng.

Hắn nhìn Vương Hoàng.

Một năm rồi Vươg Hoàng không đến, Hoàng Long này 365 ngày 8760 giờ có chuyện gì, không chuyện gì Vương Hoàng không biết. Thế nhưng đánh chết Duy Mạnh cũng không tin chuyện hắn và Quang Hải  hiện giờ mà Văn Thanh không đề cập với Vương Hoàng, hắn ta lại không biết gì.

Cùng lắm là chỉ chưa gặp trực tiếp nhất định là biết nên cố tình kiếm chuyện mua vui, Duy Mạnh đã nhẫn nhịn một lúc lâu. Hắn muốn Vương Hoàng chấm dứt. Một người bạn mà thôi, không đến mức hắn t sẽ không nể mặt hắn.

Vương Hoàng không nói nữa, Duy Mạnh quay sang Quang Hải.

“Không còn chuyện gì nữa, cậu ra ngoài đi.”

Lúc này Quang Hải mới quay sang Duy Mạnh.

Duy Mạnh bĩu môi ra phía ngoài.

Quang Hải im lặng đang định quay người đi ra, Vương Hoàng bỗng gọi một tiếng.

“Chờ đã.”

=+=+=+=+=
Cái thằng cha Vương Hoàng nhây vãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro