Chương 3.9 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Vương Hoàng mang theo Duy Mạnh đến một khu vui chơi ban đêm.

Lúc mới quen biết Vương Hoàng, hai người cùng nhau ở Macao đã từng đến đây. Cách vài năm mà đẳng cấp đã khác, có xây có sửa, cơ sở vật chất trang thiết bị được đầu tư vô cùng xa xỉ, Duy Mạnh cảm thán Macao đúng là thiên đường của người giàu có.

Vương Hoàng thuê một phòng, ngồi một tẹo thì mấy thiếu niên ăn mặc chỉ khác nhau một chút im lặng đi vào, đứng như kiểu đã được huấn luyện. Vương Hoàng và Duy Mạnh ngẩng mặt lên, hắn lắc đầu. Ngón tay Vương Hoàng chỉ chỉ một cậu trong đó, rồi lại chỉ một người nữa những người còn lại liền khom người đi ra ngoài, hai cậu được chỉ đến gần lại, quỳ trên nền nhà, cung kính rót rượu cho Vương Hoàng và Duy Mạnh.

Vương Hoàng cầm ly uống một ngụm, ra hiệu cho cậu thiếu niên kia đến bên cạnh Duy Mạnh, tay thì miết cằm cậu thiếu niên này rồi nâng mặt lên. Cậu thiếu niên này ước chừng 17, 18 tuổi, vẻ ngoài rất thanh tú, lông mày được tỉa tót, xương dưới lông mày hơi gồ lên trông khá quyến rũ. Vương Hoàng giữ cằm cậu ta nhìn phải nhìn trái, chỉ tay một cái, thiếu niên kia ngoan ngoãn tới ngồi phía trước hắn.

Vương Hoàng kéo khóa quần, cậu thiếu niên cầm cái kia ra, thuần thục ngậm vào miệng. Vương Hoàng hưởng thụ một lát rồi đè thiếu niên kia xuống sô pha chỉ một lát đã bắt đầu có tiếng rên rỉ.

Hắn ngồi im, cũng không quan tâm bọn họ, tự mình uống rượu. Thiến niên bên cạnh dựa vào hắn, ngọt ngào trò chuyện, Duy Mạnh cẩn thận nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ta, xua xua tay ý bảo cậu ta đừng làm gì, cứ thả lỏng mà tự ngồi chơi.

Vương Hoàng ấn đầu người kia xuống sô pha mà ra cắm ra rút vào phía dưới, không thèm để ý bên cạnh có người nhìn thấy. Cậu thiếu niên rên rỉ rất to, thế nhưng phòng tầng hai một bên là lan can rỗng, phía dưới tiếng biểu diễn nhạc rất lớn, hắn cũng không bị tiếng động bên hắn ta làm phiền đến.

Thế nhưng thiếu niên ở bên cạnh nhìn hắn chẳng làm gì thì thật sự đứng ngồi không yên, bo cho cậu ta rồi để cậu ta ra ngoài.

Trên sân khấu thay đổi năm sáu người thì Vương Hoàng mới xong, kéo quần lên. Cậu thiếu niên kia mông trần trụi, đứng lên mặc quần áo xong còn cười châm thuốc cho hắn. Vương Hoàng cũng không thèm để ý đến cậu ta, vứt một tấm thẻ qua, thiếu niên vội vàng cầm lấy tấm thẻ một cách cung kính.

Vương Hoàng phẩy tay, thiếu niên tập tễnh từng bước đi ra ngoài. Lúc này hắn ta hơi nheo mắt nhìn Vương Hoàng, thả lỏng người chỉ thấy mệt rã rời, đi đến ngồi xuống cạnh hắn.

“Sao thế, không vừa ý à?”

“Tôi mệt, không có hứng.”

“Chịu khó ăn uống vào. Tôi để thằng nhóc ăn khách nhất cho cậu, cậu lại sờ cũng chẳng sờ đã cho cậu ta đi luôn à?”

“Được rồi. Anh vui là được rồi.”

Thằng nhóc vừa rồi vẻ ngoài thật sự không tệ.

Đúng là Macao, đẳng cấp khác hẳn Destiny. Thế nhưng Duy Mạnh ghét xe taxi, càng ghét loại ngàn người cưỡi vạn người đè.

Nếu nói đẹp trai thì tính ra kém xa Quang Hải. Thiên Vũ nghĩ, cho dù khuôn mặt có đẹp cỡ nào thì không ai học được khí khái anh hùng và mùi vị giống đực trên người Quang Hải. Sự khác biệt này, giống như trời cách xa đất.

Nghĩ tới Quang Hải, Duy Mạnh lại thất thần Vương Hoàng ở bên cạnh như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

“Nghe bảo gần đây cậu có người mới à? Tên là gì?”

Duy Mạnh uống một ngụm rượu.

“Chỉ nói chuyện, đi chơi với nhau thôi.”

“Chơi cũng lâu rồi. Lâu rồi cậu không tìm ai.”

“Sao anh biết tôi không tìm ai?” Duy Mạnh cười liếc Vương Hoàng một cái. Không tìm ai là sự thật, thế nhưng không việc gì phải giải thích với hắn ta

“Được, cậu vui là được rồi.”

Vương Hoàng cười kiểu không hề gì, nhìn xuống dưới sàn nhảy.

Duy Mạnh cũng nhìn theo.

Tiếng nhạc thay đổi trên sân khấu chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng hình dáng của một trai nhảy.

Dáng người không cao lắm.

Múa rất bình thường.

Thế nhưng...hắn nhìn thấy trai nhảy kia thì lại thất thần.

Dây buộc tóc.

Trên đầu trai nhảy kia cũng buộc một sợi dây buộc tóc. Theo giai điệu nhạc, dây buộc tóc kia tung bay sang trái qua phải dưới ngọn đèn, mảnh phản sáng lấp lóe.

Duy Mạnh nhìn chăm chú, ánh mắt dần trở nên mơ màng. Hắn như thể lại thấy bóng dáng chiếc áo bó sát màu da người, mái tóc dài màu vàng, sợi dây buộc tóc giống như có sinh mệnh tung bay bên hai má, ánh mắt cậu ấy ngạo ngược như thế, dáng dấp liều lĩnh mà nét mặt lại mê hoặc như vậy…

Duy Mạnh nhìn trai nhảy kia, thất thần.

Vương Hoàng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía người đang nhảy múa, cười cười tỏ ý hiểu rõ.

Lúc Duy Mạnh quay lại khách sạn trong phòng đang có một người chờ hắn.

Không hỏi cũng biết là hắn ta xếp đặt. Hắn sờ mái tóc người kia, sờ sợi dây buộc tóc trên đầu cậu ta, lại nhẹ nhàng tháo ra. Tóc bù xù xuống, che mất khuôn mặt đẹp đẽ, người nọ ngẩng mặt lên, rất ngoan ngoãn, lại tươi sáng nhìn. Duy Mạnh nhìn đến mặt cậu ta, nhíu mày, xoay người cậu ta đẩy ngã xuống giường. Hắn cởi quần áo người đó từ phía sau, lộ ra tấm lưng trần trụi lẫn cái mông vểnh lên.

Làn da tuổi trẻ rất có tính đàn hồi. Sống lưng lõm vào thành một đường, kéo dài xuống dưới, nối với giữa hai bắp đùi đang vểnh lên, kéo dài đến giữa chỗ tôi tối

Hơi thở nặng nề hơn.

Hắn chồm lên trên.

Cả quá trình hắn vẫn đè lên người ở phía dưới, khiến cậu ta từ đầu đến cuối chỉ cúi người xuống giường. Ngón tay hắn liên tục quấn lấy mái tóc dài kia, mỗi lần va chạm đều nghe thấy người phía dưới kiềm chế tiếng rên rỉ. Duy Mạnh nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở hồng hộc, điên cuồng co rút.

Trước mắt là lửa trại bốc lên từng đám, ánh lửa sáng sủa lại đẹp đẽ lộng lẫy. Áo khoác kéo ra từng chút một, xoẹt một cái quăng về phía đám đông…Áo sơ mi từ vai, từng chút từng chút một kéo xuống, che cơ lưng màu ngà, đường cong cơ thể, dần dần dẫn dụ lửa giận trong lòng hắn…Cậu ta to gan lại cà rỡn liếc hắn, chỉ ngón tay về phía hắn, bảo hắn ôm chính mình, hắn cười đón nhận, dính lấy thân thể, vuốt ve eo, cùng đung đưa với cậu …

“…Hải…Hải…!”

Hắn kích động mà ngẫu nhiên gọi, bắn ra một dòng ấm nóng.

Buổi sáng khi tỉnh lại, nhìn sang thì thấy người tối hôm qua còn chưa đi.

Hắn hơi kinh ngạc nhìn cậu ta. Nhớ lại, sao tối hôm qua lại không kêu cậu ta đi mà cứ ngủ như vậy sao?

Người kia đã mặc quần áo tử tế, bưng cái gì đó trên bàn đến phòng khách. Thấy Duy Mạnh tỉnh thì vội vàng đi đến: “Sếp Đỗ, anh tỉnh rồi à? Anh muốn rời giường ăn sáng không?”

Duy Mạnh nghi hoặc nhìn cậu ta. Nghĩ lại mới hiểu ra, chỉ vào cái ví trên sô pha.

“Đưa cái kia cho tôi.”

Hắn lấy rồi móc từ ví ra. Tối hôm qua tưởng là Vương Hoàng bảo đến xem ra người này sẽ không làm khó.

Người nọ thấy động tác của hắn thì vội vàng chặn tay hắn lại.

“Không phải…Anh hiểu lầm rồi. Tôi không đòi tiền …”

“Vậy cậu…”

Duy Manhh nghi hoặc nhìn cậu ta.

Người nọ ngừng lại, cung kính nói: “Tôi là Trương Thư Thần.”

Duy Mạnh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cậu ta. Trương Thư Thần cúi đầu, khẽ nói: “Sếp Đỗ, không phải tôi đòi tiền. Sếp Vương bảo tôi đến làm ở câu lạc bộ đêm của ngài ấy. Từ giờ tôi là nhân viên của Hoàng Long. Lần này tôi sẽ về Thương Thành với anh và sếp Vương, nếu anh có chuyện gì thì cứ dặn dò.”

Duy Mạnh cởi trần ngồi trên giường, ngẩn người.

“Vậy buổi tối hôm qua cậu…?”

“Là sếp Vương cất nhắc tôi.”

Trương Thư Thần cung kính nói.

Duy Mạnh không nghĩ ra hắn đang âm mưu chuyện gì. Thế nhưng có một chuyện hắn biết rõ: hắn lại bị Vương Hoàng tính kế!

Ở lại Macao hai ngày, Trương Thư Thần vẫn đi theo bọn họ. Người thông minh lại giỏi giang, lúc không nên nói thì không nói thừa một câu, muốn làm gì không chờ dặn dò đã thu xếp đúng lúc.

“Cảm giác thế nào?” - Vương Hoàng cười hỏi Duy Mạnh.

“Cái gì thế nào?” - Hắn cười nhạt.

“Hồi trước cậu ta muốn đến Hoàng Long nhưng tôi không đồng ý. Giờ thấy cậu cũng vừa ý, cứ mang theo đi.”

Duy Mạnh ghét nhất giọng điệu cái gì cũng biết còn giả bộ vô tội của hắn ta.

“Không phải do anh tính kế hết sao?”

“Chuyện này…Người là do cậu gặp, cậu không muốn thì tôi ép cậu được chắc?”

Vương Hoàng cười khúc khích.

Duy Mạnh không muốn vòng vo với y:
“Anh có ý gì? Bố trí một người cho tôi à?”

Vương Hoàng nheo mắt nhìn thấy Trương Thư Thần đang lấy rượu, gắp thức ăn ở bàn phía trước thì đột nhiên gọi to: “Tiểu Trương! Lại đây!”

Trương Thư Thần lập tức chạy tới: “Sếp Tiêu có gì dặn dò ạ?”

Vương Hoàng chỉ hắn ta: “Này Tiểu Trương, tôi hỏi cậu…Sếp Đỗ của chúng ta có đẹp trai không?”

Trương Thư Thần lén nhìn hắn một cái, cúi đầu nói: “Đẹp trai.”

“Dịu dàng không?”

“Dịu dàng.”

Trương Thư Thần cúi đầu, cổ đỏ lên.

Vương Nam cười bảo cậu ta đi rồi, quay đầu lại nhìn Duy Mạnh.

“Đã thấy chưa? Chuyện này không liên quan đến tôi. Do thằng nhóc ấy mê cậu thôi.”

Hắn không nói gì, cười khẩy.

=+=+=+=+=
Chậc...chậc nghe mùi có biến lần thứ en nờ nhỉ???
Up thêm mừng Nguyên bộ fic 1k người xem...🙈🙈🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro