Chương 3.8 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của A Hoàng khó giải quyết hơn tưởng tưởng, hóa ra cái người ông ta ra tay đánh không phải là người bình thường, phía sau có lai lịch không nhỏ. Vương Hoàng và hắn đến Macao xong thì đi liên tục, những người liên quan đều thăm hỏi chu toàn. Cảnh sát thì dễ giải quyết, thế nhưng khiến đối phương không kiện cáo lại rất khó khăn. Vương Hoàng xuất hiện thì không hay nên toàn là hắn ra mặt thực hiện, chỉ cần đối phương chấp nhận hắn ta có trăm ngàn cách biến đổi vụ án từ quan chức đánh bạc thành gây rối an ninh trật tự bình thường đến lúc đó tìm một người để lập lờ đánh lận con đen, có thể bảo vệ A Hoàng ra ngoài an toàn. Nếu không được thì cố gắng đem vụ án về tỉnh giải quyết nội bộ.

Duy Mạnh đem theo ý tứ của hắn ta mà gặp đối phương vài lần, không hề chùn bước. Đều là người có gia thế lai lịch nên cư xử với nhau thế nào cũng hiểu rõ, đối phương không thiếu tiền chẳng thiếu thế, người như thế là dạng khó xử lý nhất, người đó muốn chỉnh chết A Hoàng. Duy Mạnh cũng kiên nhẫn, cuối cùng đối phương nhượng bộ, đồng ý không kiện cáo nhưng nhất quyết phải đưa lên truyền thông và internet.

Việc này của Vương Hoàng dù sao cũng là chuyện ngầm, hắn cũng chỉ có thể cố gắng đến đây. Quay về nói lại tình hình cho Vương Hoàng, tuy gật đầu nhưng sắc mặt không tốt lắm.

Hai người ở lại Macao một ngày, đối phương đột nhiên liên lạc, nói đồng ý cho qua việc này vô điều kiện, ra tòa, đăng lên truyền thông đều hủy bỏ toàn bộ.

Duy Mạnh hỏi Vương Hoàng đã làm gì. Nhưng y chỉ từ từ lấy một miếng hoa quả bỏ vào miệng, chậm chạp nhai.

Nhìn nét mặt hắn, Thiên Vũ cũng không hỏi lại.

Hắn biết Vương Hoàng còn nhiều thủ đoạn khác, quan trọng là ở chỗ y có muốn dùng hay không.
Đây là một người đàn ông đáng sợ, hắn có thể đạt đến ngày hôm nay không chỉ hoàn toàn dựa vào gia thế.

Về điểm này Duy Mạnh rõ hơn bất kì ai.

Sau vẻ mặt thờ ơ này ẩn chứa cái gì, không phải Duy Mạnh chưa từng chứng kiến. Hắn biết không cần phải truy hỏi lý do gì khiến đối phương chịu bỏ qua.

Với người vẫn đang có ích cho mình ví như A Hoàng, Vương Hoàng sẽ làm rất nhiều chuyện. Thế nhưng nếu một ngày ông ta không còn giá trị lợi dụng thì trong mắt y A Hoàng còn chẳng bằng một con chó.

Vậy không biết lúc mình không còn giá trị thì sẽ thế nào nhỉ?

Duy Mạnh nhớ lại buổi tối hôm đó.

Thế nhưng chỉ đến thời điểm kia hắn mới có thể thật sự thoát khỏi Vương Hoàng. Chẳng qua trước lúc đó đừng biến mình thành kẻ địch của y.

Thu xếp xong chuyện của A Hoàng, tâm trạng Vương Hoàng không tệ, muốn ở lại Macao hai ngày.

Duy Mạnh cũng không hề liên hệ với Quang Hải. Một phần là vì hắn quá bận, một phần cũng là cố ý.

Mấy ngày nay hắn không có động tĩnh gì, sợ là thằng nhóc đẹp trai kia đã lo lắng nhỉ?

Lúc trước cũng từng thờ ơ như vậy, lúc ấy Quang Hải hơi lộ ra sự bất an. Lần này lại thờ ơ không rõ lí do thế này, cậu nhất định sẽ như vậy.

Duy Mạnh không phải kẻ háo sắc, vì thế hắn hiểu lạt mềm buộc chặt là thế nào. Nhất là bạn tình như cậu đáng công, nhưng mấy ngày nay buổi đêm nằm trên giường vẫn không kiềm chế được mà hồi tưởng nụ hôn tối hôm đó. Một nụ hôn khó lắm mới có được tự nhiên sẽ có chút hương vị hơn so với nụ hôn dễ dàng.

Duy Mạnh hồi tưởng kỹ càng đầu lưỡi mạnh khỏe mà dẻo dai dây dưa với mình, mút một chút đã thấy kích thích đầy kìm ném, thỏa thích, rút cục làm người khác say mê.

Duy Mạnh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Hắn hơi ngạc nhiên, không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Hắn thật sự nhớ cậu.

Hắn muốn nhanh chóng quay về Thương Thành.

=+=+=+=+=
Yêu người ta rồi chẳng nên...😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro