Chương 3.7 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hoàng dựa vào sô pha, đang hút thuốc.

Thấy Duy Mạnh đi vào, y tỏ ý bảo hắn ngồi đi. Duy Mạnh ngồi xuống, hỏi hắn: “Rút cục có chuyện gì? Sao lại gấp thế?”

Sau buổi tối hôm đó Duy Mạnh chưa gặp Vương Hoàng. Bề ngoài không thể trở mặt, nỗi nhục trong lòng vẫn chưa giảm. Cũng may hắn ta không tìm đến hắn, Duy Mạnh cũng vui vẻ vì không phải nhìn thấy người này, thật yên tĩnh.

Vương Hoàng nâng mí mắt lên, nhìn Duy Mạnh một chút, vẫn hút thuốc không lên tiếng nhưng mắt vẫn liên tục quan sát, di chuyển trên khuôn mặt hắn.

Duy Mạnh hơi mất kiên nhẫn.

Không phải hắn không suy nghĩ nửa đêm Vương Hoàng gọi hắn vì lí do gì. Trước kia không phải chưa từng có tiền lệ, hứng thú cùng nhau, bất kể hắn ở đâu thì một cú điện thoại cũng gọi được hắn đến. Trước kia rất lâu khi hai người cùng nhau, Vương Hoàng gọi là hắn đến, sau đó quan hệ lợi ích của hai người càng sâu, mối quan hệ kia ngược lại còn không chặt chẽ bằng quan hệ trên phương diện làm ăn, với chuyện nửa đêm này cũng có thể từ chối, trừ khi Vương Hoàng cực kì nhớ, còn lại quá nửa cũng không ép buộc hắn, cười cười xong là cho qua, vẫn thể hiện chút phong độ.

Duy Mạnh từng nghĩ loại quan hệ ràng buộc này với hắn ta đã hết rồi. Thỉnh thoảng hai người vẫn lên giường, cùng lắm chỉ có hắn ta hứng thú hồi tưởng chuyện xưa mà thôi.

Thế nhưng sau buổi tối hôm đó, hắn mới phát hiện ra bản thân vẫn là một con cá trong lưới.

Hắn chưa từng gắng thoát khỏi, cũng chưa bao giờ thật sự có tự do.

Tuy nhiên hiện giờ hắn không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.

Hắn và Vương Hoàng đều được lợi từ nhau, suy xét quá sâu vấn đề này cũng không quan trọng với bản thân.

Vì thế hiện giờ hắn kệ ánh mắt của hắn ta, mặc y đánh giá mình.

Vương Hoàng nhìn hắn một lúc, đem nửa điếu thuốc dụi vào gạt tàn, dịch người ngồi cạnh Duy Mạnh, vươn tay vuốt vuốt tóc hắn. Hắn quay đầu nhìn y một cái, không ngờ vẻ mặt của hắn ta lại rất dịu dàng.

“Vẫn còn giận à?”- Vương Hoàng dịu dàng nói, động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Duy Mạnh đã ngán mấy lời cũ rích này từ lâu rồi. Hắn thuận miệng nói: “Không.”

Mu bàn tay Vương Hoàng dán lên khuôn mặt của hắn, trượt xuống một chút.

“Xem cậu này, vẫn còn giận đấy. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cậu hiểu chứ?”- Giọng nói của Vương Hoàng vô cùng nhẹ nhàng.

Hơi thở phả lên mặt, rất ấm nóng. Duy Mạnh bình tĩnh hơi nghiêng mặt sang một bên, túm lấy bàn tay đang vuốt ve trên mặt hắn mà đẩy xuống, quay sang nhìn hắn.

“Anh bảo tôi đến chắc không phải vì lấy lời sến sẩn đàn bà này chứ? Rút cục có chuyện gì?”

Vương Hoàng cũng không đùa hắn nữa, lấy một bao thuốc lá từ túi áo ra, rút một điếu.

“Nghỉ một chút, theo tôi lên máy bay.”

“Máy bay? Đi đâu?”- Duy Mạnh ngạc nhiên hỏi.

“Macao.”

“Đi làm gì?”

Vương Hoàng đặt điếu thuốc lên bàn gõ gõ, mặt không có biểu cảm gì.

“A Hoàng gặp chuyện rồi.”

A Hoàng…Trước mắt Duy Mạnh xuất hiện một gương mặt ham mê sắc đẹp. Chủ nhiệm văn phòng thành ủy A Hoàng, hắn quen ông ta, người này cũng là khách quen của Hoàng Long. Người này háo sắc, ham cờ bạc, bề ngoài chính nhân quân tử hơn bất kì ai nhưng bên trong là ngũ độc câu toàn*.

(*Ngũ độc câu toàn: ngũ độc là bọ cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc; cụm từ có nghĩa là làm toàn chuyện xấu)

Nghe hắn gặp chuyện Duy cũng hơi giật mình. Vương Hoàng nói sơ lược với hắn, lúc A Hoàng theo đoàn thương nghiệp quốc doanh đi Hongkong du lịch đã đến Macao đánh bạc, vốn đi chỗ đó chỉ cần anh không nói thì chẳng ai quân tâm anh là ai, cứ như thế đánh bạc, thế nhưng A Hoàng ở vùng khác mà điệu bộ chẳng kiêng nể ai, uống rượu lại thua nhiều tiền, bắt đầu cáu lên thì tỏ vẻ quan chức rồi đánh nhân viên sòng bạc, động chạm đến cảnh sát. Vốn sự việc không phải không cứu vãn nổi thế nhưng A Hoàng uống nhiều nên say rượu làm càn, thậm chí cảnh sát mà cũng dám đánh, còn lớn tiếng quát “Phía trên tao có người đấy.”

Cảnh sát cũng không phải đám vô dụng, bắt đến cục cảnh sát lập hồ sơ điều tra nghiêm khắc, nhanh chóng tìm ra thân phận của A Hoàng. Làm quan cũng chẳng bằng làm ngay ở đó, không phải quan chức địa phương cũng không phải của trung ương, một cán bộ cấp thành phố của nơi khác chẳng là cái gì, một báo cáo thông báo sự việc về trong tỉnh.

Thân phận A Hoàng được điều tra đến chân tơ kẽ tóc, chuyện tụ tập đánh bạc ngày trước ở Hoàng Long khó tránh bị liên lụy. Ở chính Thương Thành không ai đụng chạm đến Hoàng Long nhưng nếu sự việc quá lớn, kinh động khiến phía trên tra xuống thì sẽ thành việc khó giải quyết.

Duy Mạnh nghe xong cũng biết việc này nói nhỏ có thể nhỏ, bảo to có thể to, thảo nào Vương Hoàng muốn đích thân đến Macao. Tuy việc này cũng không liên quan đến hắn nhiều nhưng hắn ta gặp phiền phức, chỉ cần mở miệng gọi hắn thì sẽ không từ chối. Vài năm nay hắn gặp khó khăn Vương Hoàng ra tay giúp đỡ không ít lần.

Cái tình này hắn ghi nhận, chẳng qua không nghĩ sự việc lại khéo thế. Đêm này của hắn với cậu xem ra bị nhỡ rồi. Miếng ăn đến miệng còn rơi, Duy Mạnh không khỏi buồn bực thế nhưng vừa nghĩ thì dù sao cũng đã dễ như trở bàn tay, sớm muộn vẫn là mình ăn được, có chạy cũng không thoát. Xa nhau vài ngày cũng tốt, để thằng nhóc cậu cũng nếm chút cảm giác hụt hẫng.

Hắn nhắn một cái tin đơn giản cho Quang Hải là không quay về, phải đi nơi khác, cũng không nói chuyện gì khác. Quang Hải cũng chỉ trả lời một chữ “Được” nhưng Duy Mạnh hình như cảm thấy mùi oán giận, lòng thấy thú vị, càng lúc càng nhiều.

Đêm đó hắn và Vương Hoàng đến Macao.

=+=+=+=+=
Suýt thì được rồi :)))
Mà thôi, còn dài dài mà nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro