Chương 3.6 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen thẫm kia.

Không né tránh, phản chiếu màn đêm dày đặc, gợn nước vừa rõ ràng vừa âm thầm biến đổi kì diệu trong ánh mắt sâu thẳm, lắng đọng lại, cuối cùng liền mạch.

Quang Hải không rút tay ra, cũng không cử động. Tiếng ồn ào của đám đông ở xa, nước hồ vỗ vào bờ, tiếng rất nhẹ nhàng.

Trong khoảng yên tĩnh kìm nén, hai người im lặng nhìn nhau.

Mắt Duy Mạnh, nhìn từ đôi mắt dời về phía bờ môi cậu. Môi nam tính, hơi mỏng chụm lại thành một đường. Duy Mạnh nhìn đôi môi kia, từ từ chuyển động về phía trên.

Môi dán vào môi, nhẹ nhàng mút một cái, sau đó lùi ra.

Duy Mạnh ngẩng mặt nhìn cậu.

Quang Hải không hề cử động.

Duy Mạnh nhìn thấy ánh mắt của cậu, ngực bỗng nhiên nóng rực lên trong đầu nổ ầm ầm.

Hắn gắng sức giữ đầu cậu hôn thật mạnh.

Đầu lưỡi liếm vào bờ môi cảm nhận hình dáng của đường môi rồi vội vàng dò xét đến răng, cạy mở đôi môi đang ngậm lại kia xâm nhập vào khoang miệng ẩm ướt. Trong khoảng khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, thân thể hắn run lên, lâu lắm rồi không bị kích thích như thế khi hôn môi, hắn siết chặt lấy Quang Hải đè cậu dựa vào phía sau cây đại thụ giữ chặt đầu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu mà mút thật mạnh, hơi thở cũng càng ngày càng gấp gáp, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng.

Hắn nghe thấy bản thân mình không kiềm chế được mà bật ra một tiếng rên rỉ, sau đó cổ hắn bị giữ lấy.

Đầu lưỡi đột nhiên bị đẩy lại về miệng chính mình, bị ngăn lại để không luồn sang chiếm ưu thế của bên kia, sau đó cuốn vào nhau mà mút cắn. Lúc hắn đang hoảng hốt thì bị cậu ra sức giữ chặt vai, hôn lại…

Trong lúc lăn lộn đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, bên tai là tiếng thở hổn hển của cả hai.

Duy Mạnh hơi mở to mắt thấy Quang Hải nhắm chặt mắt lại.

Không biết bao lâu sau có tiếng người ở gần đó, hai người mới đột nhiên tách nhau ra.

Đứng sát nhau, nhìn thấy người kia thì đều xấu hổ.

Trong im lặng, Duy Mạnh lấy lại bình tĩnh nhìn Quang Hải khàn giọng mở miệng.

Hắn vừa nói một chữ “Cậu …” thì di động trong ví kêu cắt ngang toàn bộ những lời hắn muốn nói.

Duy Mạnh điên tiết vì điện thoại reo không đúng lúc, bực mình cầm ra, nhìn chữ trên màn hình thì ngập ngừng một chút, nói nhỏ với Quang Hải: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Hắn đi đến chỗ xa một chút, ấn nút nghe.

“A lô.”

“Cậu ở đâu?”

Giọng nói Vương Hoàng không nhanh không chậm.

“Hồ xx. Có chuyện gì?”

“Tôi ở trang trại xy. Cậu đến đây luôn đi?”

“Cái gì?”

Trang trại xy ngay cạnh khu cảnh vật hồ xx, hắn kinh ngạc không ngờ Vương Hoàng lại ở ngay gần đó.

“Bây giờ á? Tôi đang có bạn.”

“Bạn gì đấy?” Tiếng Vương Hoàng rất uể oải “Đến đây đi, có chuyện.”

Duy Mạnh liếc Quang Hải ở phía sau.

“Việc gì gấp thế? Sáng mai nói được không.”

“Đừng vớ vẩn, đến đây cậu sẽ biết. Đến một mình, tôi chờ.”

Không chờ Duy Mạnh trả lời, điện thoại bị ngắt.

Duy Mạnh cầm di động nhíu mày, hắn biết mình không thể từ chối.

Bảo Quang Hải chờ hắn ở trong lều xong Duy Mạnh khởi động xe, lái đến trang trại. Sau khi hôn nồng nhiệt mà nói chuyện tiếp thì khó tránh hơi xấu hổ nhưng đều là nam nên cũng không đến mức quá ngại ngùng. Duy Mạnh cũng không nói thẳng, lúc lên xe trả lại Quang Hải một nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Trong lòng hắn có suy nghĩ, vừa lái xe vừa hồi tưởng về nụ hôn vừa rồi, tâm trạng xao động, vẻ tươi cười không chút che giấu hiện rõ trên chân mày.

Vũ công nam này, rút cục vẫn không trốn tránh.

Đến bây giờ Duy Mạnh cũng không thích ép buộc, Quang Hải ít nhiều chủ động đã làm hắn ngạc nhiên mà vui mừng, lại hơi nằm trong dự liệu. Quá trình này kết quả này đều khiến hắn hài lòng, đem đến cho hắn cảm giác hưởng thụ lẫn cảm giác đạt được thành quả. Cảm nhận được sự kích thích không thể che giấu được lúc Quang Hải hôn hắn, Duy Mạnh gần như cười thành tiếng.

Lúc nào cũng trưng cái điệu bộ ngay thẳng còn đem theo bạn gái gì đó cố ra vẻ lừa người …

Thật ra không phải đã sớm có ý với hắn sao?

Gần như không thể chờ đến lúc quay lại lều, tưởng tượng cảnh làm tình với Quang Hải, Duy Mạnh ngồi trong xe mà thân thể nóng cả lên. Hắn vòng qua một khúc cua lái xe vào gara của trang trại xy, lúc đi vào phòng Vương Hoàng cũng chỉ cảm thấy vội vàng vừa thiếu kiên nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro