Chương 3.5 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau những giây phút vui hết mình là một sàn nhảy lộn xộn, cuối cùng biến thành mọi người nhảy nhót quanh lửa trại, Quang Hải bị một nhóm người cả trai lẫn gái lôi kéo, hắn cũng bị một đám các cô gái vây quanh, khó khăn lắm mới thoát khỏi các cô, ngoảnh đầu thì không thấy cậu đâu. Hắn nhìn bốn phía, rời đám đông đi đến đám lều trại to nhỏ bên hồ thì chỉ thấy cậu đang vội vàng chuẩn bị lều, đã dựng lều lên.

Duy Mạnh nhìn bóng dáng của Quang Hải nhưng không đi đến luôn. Một điều gì đó nảy ra trong tâm trí hắn, tạo hình sáng tỏ, cuối cùng là rõ ràng.

Giống như sương mù mờ ảo đột nhiên bay hết, bên trong có gì thì sẽ lộ ra rõ ràng, rọi sáng rõ ràng như tia chớp.

Duy Mạnh tựa vào cây, khóe miệng cong lên. Tiếp tục ý cười đó mà đánh giá Quang Hải, trong đầu nhớ lại khung cảnh vừa rồi, ý cười càng sâu, theo đó là tâm trạng đắc ý và dễ dàng.

Trò chơi này, cũng nên dừng ở đây.

Liệu ngay hôm nay, ngay tối nay, ván cờ ngầm một cách lộ liễu này sẽ chấm dứt sao?

Duy Mạnh cười, đi đến chỗ giúp Quang Hải chuẩn bị, khóe mắt lại liếc cậu. Quang Hải kê lót chống ẩm vào lều, vừa êm vừa dày. Khóe miệng hắn lại cong lên.

Dường như hắn biết trước một lúc nữa hắn và cậu sẽ trần truồng ôm nhau, quay cuồng dây dưa trên tấm lót này …

"Là cậu muốn chuốc lấy cơn giận của tôi, đừng trách tôi có trách nhiệm đến cùng." - Hắn nghĩ thầm, ngẩng mặt lên nhìn cười với cậu.

Duy Mạnh cũng không biết bản thân hắn đang cười, Quang Hải xem ra là hiểu. Nhưng cậu không trốn đi, hắn nghĩ Quang Hải hiểu hết mọi thứ.

Người thông minh không cần ám chỉ lần hai.

Giống như vừa rồi, lúc ở lửa trại hắn cũng hiểu gợi ý của Quang Hải.

Đám đông ở rất xa, lửa trại cũng rất xa. Chỉ có đợt sóng dập dềnh trên hồ nước yên tĩnh và dưới ánh trăng là bóng dáng sáng ngời.

Quang Hải nhìn hắn, nở nụ cười với hắn.

“Chơi có vui không?” - Cậu hỏi.

“Chơi vui.” - Thiên Vũ đáp

“Thế nào, tôi không lừa anh đâu.” - A Hạo nói, đóng nốt góc cuối cùng của lều trại, lấy chân đạp đạp. Cậu ngẩng đầu lại nhìn về phía hắn.

“Tôi chỉ muốn mang anh đi giải sầu. Anh vui vẻ là tốt rồi.”

Nói xong cậu bối rối nhìn Duy Mạnh.

“Anh cười gì thế?”

Duy Mạnh còn không biết mình đang cười tươi như hoa, mà sờ mặt mình.

“Tôi đang cười à? Sao tôi lại không biết nhỉ?”

Quang Hải quan sát bộ dạng hắn, lắc đầu cười cười. Dưới ánh trăng chiếc cằm góc cạnh mà vẫn cong đẹp đẽ, nhìn thấy thế tâm trạng hắn dập dềnh như làn sóng, từng đợt từng đợt.

“Này!”

Duy Mạnh lười biếng gọi cậu một tiếng.

“Vừa rồi sao cậu lại cởi thật?”

“Anh còn hỏi tôi à!?! Là do anh đấy.”

“Tôi nói cậu cởi là cậu cởi luôn à? Tôi đây bảo cậu làm gì thì cậu sẽ làm đó à?”

Duy Mạnh cố ý nói, ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt ngó Quang Hải.

“Anh cởi ra cũng chẳng có gì mà nhìn đâu, tôi đành phải cởi vậy.”

Quang Hải trả lời, dĩ nhiên không hề rơi vào thế yếu. Duy Mạnh không nghĩ thằng nhóc này lại phản công được thế, sửng sốt xong lại cười hì hì, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

“Sao cậu biết tôi chẳng có gì? Cậu nhìn rồi à?”

“Anh nhảy nhót kém thế thì có cởi cũng chả nhìn nổi.”

“Này Quang Hải! Có bản lĩnh thì đừng khích tôi nhảy!”

“Tôi nào biết anh kém thế.”

“Này!…Giờ cậu càng lúc càng quá đáng, mũi hếch lên giời rồi! Gọi anh Mạnh đi thì tạm tha cho cậu.”

Quang Hải tức cười nhìn hắn một cái.

“Anh như vậy là muốn làm anh à?”

“Tôi vốn lớn tuổi hơn cậu mà! Gọi đi.”

“Tôi có ép anh gọi tôi gì đâu nhỉ.”

“Cậu không chịu gọi thật à? Không gọi tôi ra tay đấy!”

Duy Mạnh ra oai vung một cánh tay, đương nhiên là không ăn thua Quang Hải dễ dàng nghiêng người tránh được, Duy Mạnh nhìn thấy dáng vẻ của cậu trong đêm, cơn giận trong lòng hắn rút cục không kiềm chế được, hắn tiến lên hai bước kéo cậu về phía mình, vô tình lại đụng phải tay.

Trong khoảng khắc ngón tay chạm nhau. Duy Mạnh dừng lại.

Đột nhiên hắn nắm chặt bàn tay kia.

Ngón tay tách ra, từng ngón từng ngón một, luồn vào giữa những ngón tay kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro