Chương 3.16 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Duy Mạnh đến tìm Quang Hải, hắn vốn đang không vui vẻ gì. Mấy ngày nay Quang Hải vẫn tránh mặt, hắn không có cảm giác an toàn. Hắn đến là muốn chất vấn, trách cứ A Hạo nhưng khi bước vào cửa hắn kiềm chế. Hắn nghĩ phải nói chuyện, giải thích tử tế, hắn cũng phục bản thân có thể tự nguyện kiên nhẫn nhiều như thế với một người.

Vì thế khi thấy bản thân hạ mình như thế mà đối phương không chỉ không cảm kích, lại còn làm bộ làm tịch nói cái gì mà “bạn bè”, hắn liền bùng nổ. Sau đó hắn nghĩ lại lúc ấy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong ký ức hắn chưa từng cuống quýt nôn nóng kích động khi xử lý những chuyện thế này, biểu hiện như thể một thiếu niên chưa từng yêu đương.

Trước kia không phải Duy Mạnh chưa từng bị từ chối.

Hắn từng vừa ý một người quen biết khi làm việc, thích kiểu anh ta sạch sẽ mát mẻ thích ánh mắt lộ ra hứng thú khi nhìn hắn. Duy Mạnh rất mẫn cảm với loại ánh mắt này, đồng thời cũng chẳng vòng vo. Hắn không phải cố sức, lần thứ hai hẹn đối phương đi uống rượu một mình đã đè người đó xuống giường. Biểu cảm trên giường của người kia làm hắn choáng váng, quấn chặt hắn hít hà hắn, còn không cho hắn rời khỏi thân thể mình, bày ra các loại tư thế quyến rũ để khiêu khích đang trong thân thể mình càng cứng hơn.

Đến giờ hắn vẫn ấn tượng sâu sắc với cuộc mây mưa nay, hắn làm rất thỏa mãn, rất thích thú, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bị hắn làm đến phát khóc, không ngừng cao trào mà mềm nhũn cả người, hắn tràn đầy niềm vui sướng chinh phục và điều khiển đàn ông.

Từ trên giường đi xuống anh ta nói với hắn đừng hẹn anh ta đi lần nữa, anh ta còn có vợ anh ta không thể có lỗi với vợ, tuy rằng Duy Mạnh thật sự khiến anh ta xúc động, ở trên giường làm anh ta điên cuồng nhưng xin hắn đừng tìm anh ta nữa đừng quấy rầy anh ta nữa…

Hắn kinh ngạc nghe anh ta nói, ngơ ngác nhìn anh ta, biểu cảm như thế càng khiến người kia kiên quyết nói hắn đừng say đắm, anh ta chưa bao giờ muốn người khác bám lấy mình…

Sau này Duy Mạnh kể cho Vương Hoàng nghe, hắn ta cười đến mức suýt lăn ra khỏi giường, hai người bọn họ đều buồn cười không chịu nổi, cười rõ to…

Sau này một ngày nọ Duy Mạnh nhận được điện thoại của người kia, người kia nói muốn gặp hắn, nhớ hắn, muốn được hắn làm…

Người kia làm hắn ghét rất lâu, cũng là lần đầu tiên hắn biết “bị từ chối” là gì. Hắn ít bị từ chối vì ít khi ra trận mà không chuẩn bị. Cho dù sau này gặp 1,2 trai thẳng, hai bên đều xử trí rất hòa nhã rất hài hòa, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, sau này đôi bên vẫn tiếp tục làm bạn, giữ quan hệ bạn bè không có gì là không thoải mái cả.

Vì thế Duy Mạnh cảm thấy những người từ chối hắn, trừ khi là trai thẳng, đều là kẻ dối trá. Duy Mạnh chỉ ra tay với người có ý với mình, nếu ngay từ đầu người đó không có ý với mình hắn cũng chẳng phí phạm thời gian hay hứng thú.

Vì thế lúc này chính mình lại là người giận dữ và không thể bình tĩnh nổi thế này, Quang Hải cũng coi là có bản lĩnh.

Duy Mạnh nghĩ bản thân mình đã nhìn nhầm.

Hắn suy nghĩ vì cậu nhiều thế, thậm chí còn khá chân thành, cúi đầu như thế rút cục lại bị đùa đi giỡn lại. Hắn nhớ đến buổi tối nọ hắn và Quang Hải hôn nhau, cậu đẩy chiếc lưỡi chiếm hữu kia về lại miệng hắn, vươn đầu lưỡi giành chuyền chủ động, ra sức mút hắn, chiếm đoạt hắn, khiến hắn có cảm giác mãnh liệt, mãnh liệt đến mức tự nguyện từ bỏ quyền chủ động, để Quang Hải dẫn dắt hắn…

Hắn chửi nhỏ một câu.

Nụ hôn kia, nụ hôn khiến hắn phấn khởi xúc động, giờ nhớ lại chỉ có thể làm rõ hơn kết luận. Quang Hải chỉ đùa bỡn hắn, lôi kéo hắn, ôm hắn đối xử tốt với hắn, giúp đỡ hắn, khiến hắn từng bước từng bước đi về phía cậu…

Duy Mạnh đột nhiên nở nụ cười.

Hắn nghĩ chính mình từng dạy Quang Hải đạo lý “Có thể lợi dụng ai thì sẽ lợi dụng”, còn cười Quang Hải ngốc nghếch, mình dâng đến tận cửa mà cậu không chịu lợi dụng. Giờ nghĩ lại thì chính mình đã bị người ta lợi dụng vài lần rồi, ấy vậy mà còn ngốc nghếch truy hỏi người ta sao lại không cần, có lợi mà không biết hưởng…

Bất kể thế nào thì lợi dụng xong ít nhiều cũng cho người ta nếm ít mùi ngon ngọt, nhưng bản thân mình cùng người ta đi chơi cả ngày lại chả xơ múi được gì, hắn nghĩ đến đây thì nheo mắt lại, cười cợt bản thân chuyên tâm muốn chơi đùa vui vẻ, sớm biết thế thì lôi người ta ra trói lại đè xuống là xong luôn, không chỉ đè cậu xuống mà còn làm cậu thích, thích đến chết, thích lên tận thiên đường, thích đến mức với trai hay gái cậu cùng không làm nổi, khóc lóc cầu xin hắn đè mình, làm mình…

Trước khi cơn giận qua đi, trong đầu hắn vẫn lộn xộn rối bời những tưởng tượng đó. Trong suy nghĩ của hắn Quang Hải kinh khủng, nham hiểm, dối trá như thế, tính toán gần như ngang bằng với gã đàn ông đáng buồn cười ngày trước, mà tìm được ý nghĩ này thì vui vẻ xả giận.

Thế nhưng khi ý tưởng này qua đi, Duy Mạnh dần hạ nhiệt, bình tĩnh lại, ý nghĩ cũng theo đó mà nhạt dần.

Vì hắn biết rõ, Quang Hải không phải người như thế. Quang Hri cũng không phải cái kiểu trong tưởng tưởng của hắn …

Do đó hắn càng phiền muộn.

Ngày trước bất kể bạn tình thế nào không hợp thì chia tay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn có phản ứng thế này. Vì thế hắn còn tự hỏi có phải mình thật sự rung động trước cậu không?

Kết quả của việc tự hỏi không làm hắn bình tĩnh được. Duy Mạnh lại suy nghĩ lí do thật sự làm hắn phiền muộn.

Thật ra hắn biết rõ lí do thật sự.

Vì Quang Hải để ý từng li từng tí một, mà hiện giờ hắn là một tí ấy.

Thật ra hắn không sẵn lòng thừa nhận kết quả này. Quang Hải không muốn, cương quyết không đi xa thêm, đã tiến xa, đã theo dõi, đùa bỡn. Quang Hải thấy không xứng đáng, việc ghét cay ghét đắng hắn cũng làm được, còn làm đến mức rất tự nhiên rất chẳng hề gì rất có cảm giác đấy chẳng phải chuyện gì to tát.

Duy Mạnh nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân Quang Hải từ chối, bởi vì hắn và cậu không cùng một loại người, trong mắt cậu hắn cùng loại với Vương Hoàng. Nguyên nhân này làm hắn cười khẩy một lúc, cười đến mức nhận thấy té ra mình cũng để ý loại sự việc này, vì nhận ra điều này mà hắn kinh ngạc.

Lúc đang họp Duy Mạnh nhận được điện thoại, hắn nhìn tên người gọi "Hải con"  trên màn hình thì ngắt luôn.

Buổi chiều lúc ở văn phòng, thư kí đi vào nói có một vị khách tên Quang Hải tìm hắn.

Duy Mạnh cũng chẳng ngẩng đầu lên.

“Nói tôi bận, không gặp.”

Thư kí ra ngoài rồi lại đi vào.

“Sếp Đỗ, anh ấy nói sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài.”

Duy Mạnh vẫn đang nhìn máy tính, hơi mất kiên nhẫn.

“Không phải đến tặng quà à? Cứ bảo cậu ta để lại đồ.”

Thẻ ngân hàng. Quang Hải thật sự vội vã cắt đứt quan hệ với hắn.

Một lát sau thư kí lại vào, vô cùng lưỡng lự.

Duy Mạnh liếc mắt nhìn cô một cái.

“Còn chuyện gì nữa?”

“Sếp Đỗ, anh Hải nói có chuyện muốn nói với ngài, anh ấy nói nếu ngài bận việc thì sẽ chờ ở ngoài đến khi ngài xong.”

Duy Mạnh nghe xong, tay cầm chuột dừng lại một chút.

“Được, cứ để cậu ta chờ.”

Thư kí ra ngoài rồi không vào nữa. Duy Mạnh từ từ quay về với máy tính, thong thả chơi boom. Hắn rất thoải mái vui sướng đánh quái vật, tán tỉnh em gái cùng nhóm, nói “cô” nhất định đẹp khuynh nước khuynh thành chim sa cá lặn ai mà chẳng yêu, em gái cười nói mẹ kiếp anh có biết tôi là gay không mà còn tán tỉnh…

Duy Mạnh vừa chơi vừa bật tiếng trò chơi thật to, hắn còn gọi thư kí để cửa mở, làm tiếng của trò chơi vang đến mức cả bên ngoài đều nghe thấy. Hắn thoáng nhìn Quang Hải ngồi một mình ở phòng tiếp khách bên ngoài, không có biểu hiện mất kiên nhẫn hay sốt ruột chờ đợi, chỉ ngồi chỗ đó.

Duy Mạnh đứng dậy đi ra ngoài, Quang Hải nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn thấy cậu đứng lên thì gọi: “Tiểu Trương! Mang cho tôi ly cà phê!” Sau đó xoay người quay về văn phòng.

Tiểu Trương bưng tách vào, lại đi ra ngoài, mắt tò mò đảo quanh người cậu. Ở hành lang mọi người đều nghe thấy tiếng trò chơi được Duy Mạnh bật rất to, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Quang Hải, vẻ mặt rất khó hiểu.

Sau đó Duy Mạnh lại ra ra vào vào, nói đùa vài câu với nhân viên, gọi người mang báo cáo tài liệuhoặc đem cà phê đổ vào cốc nước trắng.

Hắn không liếc lần nào, Quang Hải cũng không đứng lên lần nào nữa, chỉ cúi đầu chờ đợi.

Trời về chiều muộn, nhân viên lục tục tan làm. Thư kí đi vào hỏi sếp Đỗ, hết giờ làm rồi, ngài có muốn sắp xếp gì không?

Duy Mạnh nói không cần, cô về trước đi. Thư kí muốn nói xong lại thôi, không lên tiếng, Duy Mạnh nhìn cô:

“Quang Hải còn ở bên ngoài không?”

“Vẫn còn ạ. Anh ấy vẫn chờ.”

Khóe miệng hắn hơi cong lên, hắn dừng lại một chút.

“Được, cô đi đi. Để cậu ta vào, nhớ đóng cửa lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro